Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
C101: Chương trình 5 chuyện kỳ lạ ở thôn thủy 3
Không cần nghĩ cũng biết thứ Chuột mang đến là gì. Tầm tuổi này đám thanh niên bọn họ xem mấy phim người lớn là chuyện bình thường. Khi đi cùng hội bạn Cố Húc có cùng bọn họ xem mấy lần nhưng đều bị vài ba cảnh đầu ru cho ngủ thẳng đến hết phim.
"Không xem." - Cố Húc liền thẳng thừng từ chối.
"Mẹ, không yêu đương hẹn hò giờ coi phim người lớn cũng không thích coi. Mày... mày không mắc bệnh đó đó chứ?"
"Đừng có nói vớ vẩn! Lâu không ăn đấm nên ngứa miệng phải không?"
Nếu không phải có Mạc Dao đang ngủ trên đùi mình, người thanh niên đã sớm đứng dậy đá Chuột vài cái rồi. Cố Húc thừa nhận khi xem phim người lớn hắn không cảm nhận được chút kích thích nào nhưng phần dưới của hắn vẫn đầy đủ các tính năng. Đôi khi vận động quá nhiều dương v*t vẫn sẽ xuất hiện trạng thái cương cứng. Cố Húc sẽ bình tĩnh chờ thứ đó xẹp xuống hoặc tùy tiện vuốt vài cái, một lần bắn ra đều sẽ tràn đầy tay. Tóm lại, hắn cảm thấy bản thân không mắc bệnh kín chỉ là hắn không thích mấy chuyện này thôi.
"Xì... Mày không muốn xem thật sao? Lúc đưa cái này cho tao, Mặt Sẹo có nói nhỏ rằng đây không phải một nam một nữ như video bình thường chúng ta xem đâu. Là hai thằng con trai với nhau đấy."
Cố Húc vốn không định quan tâm nhưng nghe Chuột nói vậy, ánh mắt hắn hơi mở ra.
"Con trai với con trai cũng có thể sao?"
"Cái gì chả có thể. Mày thường vào thành phố mà không biết sao? Nếu tò mò thì mau mau xem đi."
Cuối cùng người thanh niên cũng không ngăn cản Chuột bật phim cấm lên xem. Quả thực hắn cũng rất tò mò. Những người xung quanh vẫn luôn dạy hắn rằng chỉ có nam nữ mới có thể kết hợp với nhau thậm chí phải luôn luôn không ngừng sinh ra những cá thể mới. Nếu như nam với nam có thể...
Ngón tay đang vuốt ve những sợi tóc mềm mại của thiếu niên bất giác run lên. Nếu như nam với nam có thể... thì sao?
"Má..."
Tiếng kêu thảng thốt của Chuột nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Húc. Trên màn hình tivi đúng là hai người đàn ông. Một người có thân thể gầy yếu làn da trắng nõn mà đè lên người hắn là một người khác có cơ thể to lớn, gần như gấp đôi người kia.
Bộ phim người lớn này lấy bối cảnh trong quân đội. Người nhỏ yếu kia là cấp trên của người thanh niên cao lớn. Bởi vì phòng nghiên cứu bị nổ, hai người bọn họ đều trúng mùi hương kích dục. Vị cấp trên xinh đẹp bị cấp dưới đẩy ngã xuống mặt sàn lạnh băng, bị người thô bạo xé rách quân phục. Hắn chỉ có thể yếu ớt phản kháng, viền mắt không biết vì chất kích tình hay vì tức giận mà trở nên đỏ ửng. Trên người hắn chỉ có duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng đã bị bung hai cúc áo trên, dần trượt xuống đầu vai mượt mà. Cấp dưới không tiếp tục cởi áo ra nữa, hắn rút thắt lưng ra, nắm lấy tay người kia vòng ra sau lưng sau đó trói lại.
Tất cả những hành động này mới chỉ trôi qua mười phút. Kế tiếp là cảnh cấp trên bị cấp dưới ấn trên bàn, dùng tư thế phía sau mà không ngừng ra vào. Vừa rồi người thanh niên nhỏ yếu còn hung dữ mắng chửi người hiện tại chỉ có thể duỗi đầu lưỡi, nước bọt theo khóe miệng không ngừng tràn ra bị người phía sau đâm đến nỗi hai mắt trợn ngược. Cảnh phim được thay đổi nhiều góc độ để người xem có thể thấy được thứ to lớn kia dần dần chen vào thân thể của người phía dưới như thế nào.
"Không chịu được... hức... á muốn... không muốn. Ưm... hức...Á a a.."
Ngoại trừ tiếng thở dốc của hai nhân vật chính, không gian chỉ còn tiếng "bạch bạch" do da thịt va vào nhau. Chuột xem đến nhập tâm, ngay cả thở dường như cũng đã quên mất.
Ban đầu Cố Húc bởi vì tò mò mà nhìn vào màn hình không chớp mắt nhưng dần dần hắn không còn tâm trạng chú ý đến bộ phim nữa. Có lẽ vì âm thanh phát ra từ tivi làm ảnh hướng đến giấc ngủ, Mạc Dao úp mặt vào lòng của hắn không ngừng dùng má cọ cọ lớp vải cứng, giống như làm như vậy sẽ khiến nó trở nên mềm mại giống như gối tơ lụa.
Hô hấp của người thanh niên dần trở nên thô nặng. Hắn liếc mắt nhìn Chuột vẫn đang nhìn chăm chú vào màn hình. Dương v*t của người thanh niên bị đâm đến phát khóc kia khá nhỏ, tuy không đến mức ngắn cũn cỡn đến nỗi người khác chê cười nhưng khi để cùng cấp dưới càng tạo ra một sự đối lập đáng sợ. Cố Húc không có nhu cầu ngắm nhìn đồ vật của người khác nhưng hắn thật sự hiếu kỳ... liệu rằng của thiếu niên cũng sẽ trắng tinh sạch sẽ như vậy chứ?
Có lẽ bị hai người trong video ảnh hưởng hoặc có lẽ do hắn đã chợt hiểu ra gì đó, bàn tay to lớn của Cố Húc dần di chuyển xuống phía dưới. Hôm nay thiếu niên mặc một chiếc quần đùi ngắn trên đầu gối, ngay từ lúc cậu xuất hiện hắn đã chú ý đến hai đầu gối hồng hồng cùng phần bắp chân mượt mà. Các nữ sinh ở thành thị lưu hành phong cách đeo tất trắng dài trên bắp chân, khi nhìn thấy hình ảnh ấy, hắn đột nhiên nghĩ rằng loại tất trắng như vậy cũng hoàn toàn phù hợp với thiếu niên.
Bởi vì chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng nhỏ nhắn nên khiến người khác muốn nhìn mãi không thôi.
Bàn tay của Cố Húc đã di chuyển đến mép quần của thiếu niên. Bởi vì không tìm được kích cỡ phù hơn nên Mạc Dao không mặc quần lót. Như vậy, hắn chỉ cần vén lên một chút thôi là có thể sờ được vào chim nhỏ của cậu. Và Cố Húc thật sự làm như vậy. Không thể nhìn thấy trực tiếp, hắn chỉ có thể dùng tay cảm nhận. Mềm mại nhỏ nhắn, đầy yếu ớt trong lòng bàn tay hắn.
Khuôn mặt người thanh niên trở nên đỏ bừng. Hắn cương cứng.
*****
Mạc Dao tỉnh lại vào đầu giờ chiều. Cố Húc cùng Chuột đều không có ở đây. Thiếu niên ngơ ngác ngồi dậy, đôi mắt đen láy không ngừng nhìn ngó xung quanh. Điều hòa vẫn không ngừng hoạt động. Rõ ràng trong phòng đều sạch sẽ tinh tươm nhưng cậu lại mơ hồ ngửi được một mùi tanh nhà nhạt. Mạc Dao vươn tay lau chóp mũi, chợt phát hiện trên đó có chút dịch nhầy kì lạ.
*****
Thiếu niên cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạc Phú Huy lại vào thành phố. Anh trai hờ của cậu muốn kiếm việc ở đó. Mạc Phú Huy nói hắn làm việc ở công trường nhưng Mạc Dao thấy không giống lắm. Trên người hắn không có mùi đất cát ở công trường mà ngược lại mỗi lần đều về nhà đều có mùi xà phòng thoang thoảng. Tất nhiên thiếu niên sẽ không nhiều chuyện mà đi hỏi người thanh niên, dù sao cậu cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà.
"Dao Dao lại đây."
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Mạc Phú Huy vươn tay vẫy vẫy Mạc Dao. Thiếu niên biết hắn muốn làm gì. Dù cảm thấy không quá thoải mái nhưng thiếu niên vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh trai hờ. Mạc Phú Huy thật sự rất cao, cả người nơi nơi đều là cơ bắp, vì là dân làm nông quanh năm nên trông hắn có vẻ vô hại tuy nhiên có lẽ vì thay đổi công việc nên hiện tại Mạc Phú Huy trở nên có phần đáng sợ hơn trước.
"Há miệng ra đi."
Mạc Dao ngoan ngoãn làm theo, đầu lưỡi hồng hồng cũng duỗi ra. Sau đó hai má thiếu niên bị người ôm lấy, người thanh niên cũng há miệng mà bao cả lưỡi của cậu vào trong miệng mình.
Cao quá!
Thiếu niên nhăn nhó mặt mũi mà nghĩ. Cho dù Mạc Phú Huy đã cúi người xuống nhưng cậu vẫn phải cố gắng kiễng chân mới có thể với tới hắn. Lưỡi bị mút thật mạnh đau đến nỗi mũi nhỏ của cậu phát ra vài tiếng hừ hừ.
Để tránh muộn giờ làm, Mạc Phú Huy vẫn buông thiếu niên ra. Mạc Dao bị hôn đến thở hổn hển, lưỡi tê tê vẫn chưa thể thu vào được thậm chí trên đầu lưỡi còn xuất hiện một dấu răng nho nhỏ.
"Không thích hôn sao?" - Người thanh niên rũ mắt nhìn em trai nhỏ đang khụt khịt mũi trong lòng mình.
Thiếu niên thẳng thắn lắc đầu. Đau lắm! Không muốn hôn!
"Dần dần sẽ quen thôi."
Sau này còn làm chuyện đáng sợ hơn nữa mà.
Mạc Phú Huy còn muốn hôn cặp má đào của thiếu niên nhưng bị âm thanh bên ngoài phá vỡ. Cố Húc đến.
Mặc dù dạo gần đây Cố Húc thường xuyên qua nhà Mạc Phú Huy nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn có gì đó đối địch lẫn nhau. Người thanh niên da ngăm vẫn đứng ở vị trí quen thuộc, dùng một chân chống trên mặt đất, cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
"Dao Dao nhớ lời anh dặn không?"
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra anh trai hờ dặn cậu nhiều lắm làm sao cậu có thể nhớ được.
Mạc Phú Huy dường như cũng đoán ra được suy nghĩ của thiếu niên. Hắn cong cong mắt nhỏ giọng mắng thiếu niên là "kẻ lừa đảo".
"Nhớ không được để người lạ chạm vào người mình." - Lời là nói với Mạc Dao nhưng ánh mắt của người thanh niên lại hướng về Cố Húc. Người kia cũng không hề né tránh mà nhìn lại hắn.
May mắn, cuối cùng hai người bọn họ cũng không đánh nhau.
Thiếu niên được Cố Húc đưa trở về tiệm tạp hóa nhà mình. Tuy mỗi ngày đều phải đi đi lại lại nhưng Mạc Dao cũng không ghét đến nhà Cố Húc. Ai bảo nhà hắn có điều hòa đâu.
Người thanh niên cũng không ngại tiền điện tháng này tăng gấp đôi, khi đưa thiếu niên vào trong nhà hắn liền mở điều hòa cho cậu. Mạc Dao cũng rất ngoan ngoãn ôm lấy gấu bông sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Mạc Dao đã đến ở ké nhà Cố Húc được một tuần nhưng cậu cùng hắn cũng không giao tiếp quá nhiều với nhau. Cha ở trên thành phố vậy nên công việc bán hàng hoàn toàn giao cho Cố Húc, chưa kể nhà hắn còn có mấy bãi đất trồng ngô khoai. Dù đã cho nhà khác thuê nhưng hắn vẫn phải chạy qua để xem xét tình hình.
Trước đây, Mạc Phú Huy làm việc ở đồng ruộng, Mạc Dao vẫn thường một mình ở nhà. Hiện tại cũng chỉ là đổi địa điểm ở nhà một mình mà thôi. Tuy nhiên ở đây có điều hòa, có tivi còn có cả truyện tranh Chuột mang đến nữa. Mạc Dao không cảm thấy tủi thân chút nào.
Điều hòa mát lạnh nhanh chóng đưa thiếu niên vào giấc ngủ. Khi Cố Húc tiến vào trong phòng, Mạc Dao đã cuộn tròn trên ghế sofa ngủ ngon lành. Hắn biết, sự phấn khởi trong mắt thiếu niên mỗi khi nhìn thấy hắn là vì có thể hưởng ké điều hòa. Nhưng hắn không cảm thấy thất vọng chút nào ngược lại còn cảm thấy vô cùng tự hào. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Tôi Cứu Vớt Sự Trong Sạch Của Ông Chủ
=====================================
Căn nhà thường xuyên thiếu vắng sự xuất hiện của cha mẹ mà trở nên hiu quạnh lại bởi vì có sự xuất hiện của Mạc Dao mà bừng sáng. Dù thiếu niên chẳng làm gì, thậm chí âm thanh do cậu phát ra cũng ít đến đáng thương. Cậu chỉ ngồi co chân trên ghế sofa, chăm chú đọc truyện tranh. Có đôi khi thiếu niên sẽ bị mấy quyển vở cũ hồi còn đi học của Cố Húc thu hút. Cậu sẽ cầm lấy bút chì gỗ, nghiêm túc giúp hắn sửa lại lỗi sai trên vở. Sau khi gạch xóa chán chê trên vở của người khác, thiếu niên lại lăn ra ngủ giống như con mèo mướp đang ngửa bụng phơi nắng.
Quá ngoan cũng quá đáng yêu!
Đáng yêu đến nỗi khiến trái tim người khác không nhịn được mà run rẩy.
Cố Húc nhẹ nhàng đặt cốc sữa xuống bàn sau đó chầm chậm tiến về phía. Bóng đen đổ xuống, bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé còn đang chìm trong giấc mộng thơm ngọt.
Hắn biết như vậy là sai trái. Nhưng hắn không kìm được.
Hô hấp của Cố Húc trở nên nặng nề. Thậm chí hắn biết hơi thở của hắn lúc này có bao nhiên nóng hổi. Bàn tay to lớn dần bao phủ lấy đùi thiếu niên. Bởi vì làn da của cậu quá đỗi non mềm nên dù hắn chẳng dùng chút lực nào, những đầu ngón tay vẫn ao hãm vào lớp da thịt trắng sứ ấy.
Cố Húc nuốt nước bọt, bàn tay của hắn men theo khe hở của quần đùi mà chạm vào bẹn đùi trong của Mạc Dao.
Mạc Phú Huy vẫn không cho thiếu niên mặc quần lót. Nếu như dương v*t cương cứng hẳn sẽ dễ bị phát hiện. Tuy nhiên ngay sau đó Cố Húc lại nghĩ, chim nhỏ của Mạc Dao xinh xắn như vậy dù có ngóc đầu cũng rất khó để phát hiện. Trái ngược với hắn, đừng nói là không mặc quần lót, kể cả mặc quần bó sát chút thôi cũng sẽ thấy được hình dáng thô to của thứ nào đó.
Giống như hiện tại, dương v*t của hắn lại phấn khởi. Bởi vì nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngủ mà phấn khởi.
Ánh mắt của người thanh niên đã trở nên quái lạ, giống như người bị thôi miên chỉ biết nhìn chăm chú vào một điểm. Hắn cúi xuống, vùi mặt vào phần bụng mềm mại của thiếu niên. Hắn ngửi được mùi xà phòng giá rẻ và cả mùi hương cơ thể quen thuộc của Mạc Dao. Người thanh niên vươn lưỡi nhẹ liếm lên phần bụng đang khe khẽ phập phồng.
Trước đây hắn không như vậy. Nhưng bởi vì gặp thiếu niên... bởi vì gặp thiếu niên mà số quần lót phải giặt bỗng chốc nhiều hơn, thùng rác lúc nào cũng đầy ắp giấy vệ sinh bị vo tròn.
Đúng vậy, tất cả là bởi vì hắn gặp Mạc Dao. Vậy nên để ngăn hắn trở thành tội phạm cưỡng gian, thiếu niên phải cho hắn chút ngon ngọt...
- -----------------------------
Cà Phê: Cố Húc đáng sợ quá. Dao Dao mau chạy đến tìm Mạc Phú Huy.
Mạc Dao: *Do dự*
Mạc Phú Huy: Dao Dao lại đây.
Cố Húc: Mạc Dao. Quay về đây.
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm