Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
7: Ai Đã Gϊếŧ Chim Cổ Đỏ 5
Mạc Dao chơi đi chơi lại một màn mãi không qua cũng dần chán nản muốn trả điện thoại.
Bỏ qua ánh mắt chưa đã thèm của trợ lý 005, thiếu niên quay xuống tính đưa đồ cho Yến Vi nhưng mà người đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Yến Vi đâu rồi?"
"Cậu ấy kêu không khoẻ nên ra ngoài hít thở không khí một tí." - Lý Giang đón lấy điện thoại từ tay Mạc Dao, ánh mắt như có như không dừng trên người thanh niên to lớn bên cạnh thiếu niên.
- "Hai cậu thân lắm sao?"
Mạc Dao tưởng Lý Giang hỏi về Yến Vi nhưng theo ánh nhìn của người kia cậu mới biết hắn nói đến Lục Bắc.
Thiếu niên không thèm suy nghĩ đến một giây mà thẳng thắn lắc đầu.
Lục Bắc: ...
Lý Giang đang định nói thêm nhưng tiếng hô của vài người phía trước đã cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Khuynh Diệp cùng Lưu Nghi mang vẻ mặt hớn hở ôm lấy một cái hộp gỗ còn phía sau Lăng Tề Minh và Âu Duệ mỗi người đều xách hai thùng bia.
"Tao kêu đặt đồ ở nhà hàng nhưng mà Lâm Dịch cứ nằng nặc đòi ăn uống ở đây trông chật chội vãi."
Lăng Tề Minh nhăn mặt vừa đặt thùng bia xuống vừa càm ràm.
"Thì ta phải ăn ở nơi nhiều kỉ niệm nhất chứ.
Nhưng mà nhớ phải dọn đấy không bọn học sinh lại kêu." - Âu Duệ bật cười cho bàn ghế sát vào nhau.
"Nơi này vẫn còn chỗ phải không?"
Miệng thì hỏi như vậy nhưng Tô Vân Dương đã đặt ghế xuống ngồi bên trái Mạc Dao.
Thiếu niên muốn nói bên cạnh Lục Bắc vẫn còn nhiều chỗ nhưng thấy sắc mặt hai người cạnh mình không tốt lắm nên cậu đành ngoan ngoãn ngồi im.
Đám người Âu Duệ thấy hai người nổi tiếng nhất lớp đã chui xuống cuối ngồi cũng lần lượt chạy xuống ngồi xung quanh.
Cuối cùng cái vị trí vốn không ai chú ý nhất của Mạc Dao lại trở nên nổi bật nhất.
Đặc biệt khi thiếu niên có dáng người nhỏ nhắn phải ngồi thọt lỏm giữa hai tên mét tám mét chín.
Yến Vi vừa từ ngoài trở về cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành như vậy chỉ biết mang vẻ mặt chục dấu hỏi chấm mà ngồi xuống cạnh Lý Giang.
"Mọi người làm chút bia cho nóng người nào." - Lưu Nghi mỉm cười phát cho mỗi người vài lon bia.
- "Tiền của Lâm Dịch đấy nên mọi người cứ ăn uống thoải mái."
Phía bên trên Khuynh Diệp đang có một bài phát biểu thật dài.
Mạc Dao không muốn bỏ lỡ bất kì chi tiết nào cho chương trình sắp tới liền lắng nghe rất chú tâm.
Nhưng vì khoảng cách khá xa nên cậu cũng chỉ nghe được vài câu chủ yếu là nêu cảm nhận về những kỉ niệm ngày xưa.
Bài phát biểu của lớp trưởng vừa kết thúc thì màn hình phía sau loé sáng.
Trên màn hình là hình ảnh cả lớp họ khi còn học cấp 3.
Nói là cả lớp nhưng người quay phim chỉ điểm mặt những người nổi bật.
Ngay cả Mạc Dao cũng chỉ là một cái bóng đen lướt qua hoàn toàn không được ai chú ý đến.
Video chợt chuyển đến Lục Bắc.
Đây là cảnh hắn lên nhận giải thưởng.
Hồi đó Lục Bắc đã rất cao.
Người thanh niên cầm huy chương giơ ra trước ống kính với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nhưng nhìn thế nào cũng toả ra sự cuốn hút của tuổi trẻ.
Lục Bắc hồi hộp đảo mắt nhìn sang thiếu niên bên cạnh.
Thấy cậu không có phản ứng gì với hình ảnh của mình trên video, hắn có chút thất vọng cụp đuôi xuống.
"Nhìn kìa Khuynh Diệp.
Đây là cảnh cậu với Âu Duệ lén trốn học bị bắt nè." - Lưu Nghi ôm bụng cười chỉ vào màn hình phía xa.
- "Hồi đó ai cũng bảo Khuynh Diệp tài năng như vậy ra trường chắc chắn Âu Duệ không giữ nổi người đẹp.
Nào ngờ giờ cả hai đã đính hôn rồi.
Anh Duệ chắc nỗ lực lắm."
"Nào có, Âu Duệ dung túng cho tớ nhiều cái lắm chứ." - Khuynh Diệp cười e thẹn ngồi xuống giữa hai người Lưu Nghi và Âu Duệ.
Bàn dài đã khá chật giờ lại thêm một người nữa hại ba người phía trong ép đến sát hơn.
Vị trí vốn chỉ đủ cho hai người ngồi bị biến thành cho ba người Mạc Dao dường như hoá thành lớp nhân trong chiếc bánh mì kẹp.
Cậu hơi vặn vẹo người cũng không thế đem chân tách ra khỏi hai chiếc đùi nóng hầm hập hai bên.
Thiếu niên nâng chân đá đá về phía Lục Bắc liền bị hắn nâng lên thành tư thế chân cậu gác lên chân hắn.
"Muốn uống chút bia không?" - Người thanh niên mang vẻ mặt bình thản đưa lon bia ra trước mặt Mạc Dao.
Mạc Dao dù không thích Lục Bắc nhưng nhìn lon bia trên tay hắn cũng tràn ngập tò mò nhận lấy.
{Mạc Dao, cậu uống bia bao giờ chưa?}
005 rất ít khi tiếp xúc với mấy thứ này cũng rất hiếu kì muốn biết xem vị của thứ này ra sao.
Thấy thiếu niên khẽ lắc đầu nó liền anh dũng xung phong thử trước.
Mạc Dao trơ mắt nhìn vị trí phát ra ánh sáng đỏ của quả cầu xuất hiện một cái ống hút cắm xuống miệng lon bia.
005 hút một hơi, nửa lon bia đã chui vào bụng nó.
{Ặc vị dở quá!! Đây chắc chắn là cà phê pha spite.}
Không đến nỗi như vậy chứ.
Trước cậu thấy bạn phòng kế uống rất ngon mà.
Mạc Dao khó hiểu cầm lấy lon bia lên.
Cậu dùng mũi ngửi một chút.
Mùi bia cũng không thơm ngon gì khiến thiếu niên nhăn mặt đẩy ra xa rồi lại không nén nổi dụ hoặc nhấp một ngụm.
Sau đó thiếu niên rùng mình vội đặt lon bia xuống.
Mặt mày xanh mét.
"Trẻ con học đòi làm gì."
Tô Vân Dương ngồi bên trái liền vươn tay cầm lấy đồ uống từ tay thiếu niên.
Không biết từ bao giờ trên tay hắn đã xuất hiện một ly nước lọc.
Hắn đẩy nước lọc đến trước mặt thiếu niên còn lon bia mình hắn uống một hơi liền hết.
{Ê ê tôi uống lon bia đó rồi...!Ủa vậy tính là tôi với tên nhãi này hôn gián tiếp à.
Không chịu đâuu!!!}
Mạc Dao nhìn quả cầu lăn trái lăn phải trên mặt bàn, nhân lúc không ai để ý liền vươn tay kéo lại trợ lý nhà mình xuống dưới.
Sau khi làm 005 im lặng một lát, thiếu niên mới an tâm ngẩng đầu, không ngờ cậu lại đối diện với đôi con ngươi đang toả ra nồng đậm hứng thú.
Người này là Lâm Dịch nhỉ? Ấn tượng duy nhất của cậu chính là hắn rất giàu sau.
Lúc này nhìn gần một chút Mạc Dao cũng có thêm vài ghi chú về người này.
Mặt đẹp trai nhưng quầng thâm mắt khá sâu trông có vẻ không phải người tốt.
"Mạc Dao phải không?" - Hắn mỉm cười giơ lon bia ra trước mặt thiếu niên.
- "Muốn thử chút không?"
Mạc Dao lắc đầu.
Bản năng cho cậu biết không nên dính dáng đến người ngày.
Nhưng thiếu niên không nghĩ rằng người kia sẽ vì câu từ chối của mình mà mặt mày biến đổi.
Hắn lần nữa đưa bia về phía cậu, Mạc Dao vẫn dứt khoát lắc đầu.
"Cầm lấy uống chút đi!"
Lần này, thay vì điệu bộ ngả ngớn, hắn ta lại gằn giọng giống như ra lệnh.
Giọng nói của Lâm Dịch cũng không nhỏ nên mau chóng nhóm người bên cạnh liền bị thu hút nhìn qua.
Bị nhiều người nhìn như vậy mà thiếu niên vẫn mang vẻ mặt do dự không nhận đồ uống, Lâm Dịch chợt cảm thấy mặt mũi mình nóng rát hoàn toàn quên mất ý định ban đầu chỉ là muốn trêu người này một chút.
Sắc mặt hắn hầm hầm đến doạ người tưởng chừng như có thể giơ tay túm lấy cổ người đối diện bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên ngay lúc ấy hai cánh tay đồng thời vươn ra nhận lấy lon bia của Lâm Dịch.
"Tôi uống thay cậu ta."
Lâm Dịch không vui nhướng mày nhìn hai người.
Lục Bắc hoàn toàn không để ý Tô Vân Dương.
Hắn cầm lấy lon bia một hơi uống sạch.
Tô Vân Dương chỉ bình tĩnh đẩy mắt kính.
"Cấp ba bắt nạt chưa đủ sao mà giờ lại lôi thói quen cũ ra vậy."
"Tô Vân Dương!"
Rõ ràng chỉ là lời mời bia đơn thuần nhưng Lâm Dịch đột nhiên tức giận đã không nói giờ lại thêm Tô Vân Dương cũng Lục Bắc cũng chen một chân vào.
Những người đứng ngoài xem trò hề này thật sự không hiểu sao mọi chuyện sẽ thành như vậy.
Ánh mắt của vài người lại vô tình rơi vào gương mặt nhỏ đang rũ mắt cố thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.
Dường như mọi chuyện quái dị đều bắt đầu từ người này.
Rõ ràng không làm gì nhưng chỉ vì mang một lớp da xinh đẹp mà khiến cho mọi tội lỗi dường như hướng cậu mà sinh sôi.
Chẳng lẽ mỹ nhân họa quốc có thật?
Tất nhiên đó chỉ là suy đoán trong lòng một số người.
Thấy không khí giữa ba người ngày càng căng thẳng lớp trưởng Khuynh Diệp vội vàng đứng ra giảng hoà.
"Chúng ta còn có tiết mục cuối nữa đừng vì chút chuyện cỏn con mà mất đi hoà khí." - Khuynh Diệp mỉm cười cầm lấy chiếc hộp mình lúc nãy mình mang về.
- "Chẳng lẽ mọi người không tò mò lúc trước khi thi đại học chúng ta đã ước gì sao?"
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức chuyển rời đến chiếc hộp cũ kĩ trên tay Khuynh Diệp.
Trước khi thi, mọi người đã cùng nhau ghi ước nguyện ra giấy rồi chôn xuống đất hẹn một năm sau sẽ đào lên.
Hoá ra sau một năm chiếc hộp vẫn còn ở đó.
"Lớp trưởng đại nhân của cậu đây." - Lưu Nghi mỉm cười đưa chìa khoá cho Khuynh Diệp còn bản thân thì tì cằm đầy thân thiết ôm eo cô.
- "Diệp mỹ nhân nhà ta sẽ ghi gì đây? Chẳng lẽ là hẹn ước yêu Âu Duệ đến cuối đời."
"Bớt buồn nôn đi cô nương."
Khuynh Diệp đỏ mặt đẩy bạn thân ra sau đó cúi đầu mở hộp gỗ.
Bên trong hộp gỗ có đủ loại giấy gói màu khác nhau.
Trên giấy gói là tên của từng người kèm theo đủ loại hình thù độc đáo.
Lưu Nghi giúp bạn mình chuyển giấy gói đến từng người một, ngay cả nhóm Lý Giang cũng có giấy gói của bản thân.
{Của cậu kìa Mạc Dao.
Mau mở đi xem cậu viết gì.}
"Cái này là của nguyên chủ chúng ta động vào có hơi..." - Mạc Dao mím môi do dự không biết mở hay không.
{Nhưng mà nhỡ đâu lại liên quan đến chương trình lần này thì sao.
Mở đi cho tui xem với.}
Trước sự dụ dỗ của quả cầu màu đỏ Mạc Dao cũng quyết định mở giấy ước nguyện của bản thân.
Tuy nhiên trên mặt giấy không có thông tin gì đáng để tâm ngoài dòng chữ xiêu vẹo "Tiếp tục sống".
Mạc Dao thất vọng gập lại tờ giấy.
Cùng lúc này cậu cũng phát hiện ra không chỉ một mình mình đang đọc nguyện ước cấp 3 mà hai gã thanh niên bên cạnh cậu cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy của thiếu niên.
Thấy Mạc Dao phát hiện, cả hai mang vẻ mặt bình thường mà quay mặt đi.
"Dao Dao, giấy của cậu ghi gì vậy?" - Yến Vi tò mò vươn người về phía Mạc Dao.
"Ước nguyện bản thân sống thật tốt.
Còn cậu?"
"Mọi kẻ xấu sẽ bị tiêu diệt he he.
Thấy ngày xưa tớ chính nghĩa chưa.
Lý Giang thì sao? Ước cao hơn 5 cm à?"
"Không có đâu bà." - Lý Giang đã nhét tờ giấy vào trong túi quần.
Hắn lúng túng mà cười trừ.
- "Nói chúng ta cũng không có gì đặc biệt về nhà tôi mới tính xem."
"Nghe đen tối thế nhở~" - Yến Vi vươn tay tính lục túi người đối diện lấy tờ giấy nhưng hắn đã nhanh chóng nghiêng người né tránh.
"Ủa còn một tờ giấy này.
Ai chưa được nhận hả?" - Khuynh Diệp khó hiểu lay lay giấy gói màu đỏ trên tay.
"Hôm nay lớp chúng ta đến đủ cả mà." - Lưu Nghi cũng thắc mắc lật mặt sau của tờ giấy lên.
- "Đây là của Lạc Linh Hoa."
Cô vừa dứt lời khuôn mặt của tất cả những người trong phòng trở nên trắng bệch.
Mạc Dao cũng nhận ra không khí trong phòng đã chùng xuống bắt đầu nghiêm túc mà quan sát biểu cảm của từng người.
"Ai...!ai đùa ác vậy.
Ai chẳng biết cô ta mất từ cuối học kì 1 rồi." - Âu Duệ mang vẻ mặt xanh mét cố gắng gượng cười.
"Phải ha.
Chắc trò đùa của ai đó thôi." - Khuynh Diệp cũng gật đầu đồng ý với bạn trai mình.
- "Lưu Nghi, cậu mở ra đi có khi lại là voucher giảm giá."
Lưu Nghi nuốt nước miếng bắt đầu bóc giấy gói ra.
Lớp giấy gói bị xé xuống để lộ một tấm card cứng màu đen với duy nhất một dòng chữ.
"Ai đã gϊếŧ chết chim cổ đỏ?"
"Chim cổ đỏ gì chứ.
Tên này muốn ăn thịt chim à?"
"Ai trêu thì đứng ra nhận đi."
"Đ*o vui tí nào."
Trong phòng bắt đầu xôn xao vài tiếng bàn luận.
Tuy nhiên đến cuối cùng chẳng ai đứng ra nhận đó là trò đùa của mình.
Khuynh Diệp định quay về chỗ của bạn trai nhưng không ngờ vừa đi được một bước đầu óc đã choáng váng mà ngã xuống.
Theo sau lớp trưởng, những người khác cũng lần lượt gục xuống bàn.
{Écc, sao vậy? Mạc Dao, đừng ngủ.
Này! Mạc Dao!}
Mắt thấy hai mắt thiếu niên cũng bắt đầu lờ đờ không có tiêu cự 005 vội bay đến dùng ngón tay hình que của mình vỗ vỗ vào sườn mặt thiếu niên.
Đáng tiếc, chỉ trong phút chốc tất cả mọi người trong phòng đều đã gục xuống.
{Tích.
Thông báo: Chương trình kinh dị đã bắt đầu.
Tiến hành khởi động máy quay.}
{Tiêu đề: Ai đã gϊếŧ chim cổ đỏ?}
*****
{Mạc Dao.
Mạc Dao.}
"Ưʍ...!còn sớm mà..." - Thiếu niên dụi dụi hai mắt muốn lật người sang bên cạnh tiếp tục ngủ.
005 lại lăn một vòng đến bên cạnh thiếu niên tiếp tục công cuộc đánh thức "người đẹp ngủ trong rừng".
{Nếu cậu không dậy tiền lương của hai ta sẽ bị trừ đến âm đấyyy.}
"Tiền lương?"
Tiền lương gì cơ? Mạc Dao vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh của giấc mơ hoàn toàn quên mất hiện tại bản thân đang ở trong thế giới ảo.
Phải vài phút sau thiếu niên mới hốt hoảng ngồi bật dậy, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.
"Chương trình bắt đầu rồi ư?"
{Đúng vậy.
Nhưng mà Mạc Dao đừng sợ.
Vì xem xét cho cậu là người mới nên mấy chương trình đầu công ty chỉ nhận job có boss là con người thôi.
Ma quỷ gì đó thì chờ Mạc Dao gan dạ hơn thì ta cũng thẳng tiến.}
Nhưng mà chẳng phải mọi người thường nói thứ đáng sợ hơn ma quỷ chính là lòng người hay sao?
Tuy nhiên Mạc Dao cũng không tiếp tục suy nghĩ xem lòng người hay ma quỷ đáng sợ hơn.
Cậu bắt đầu quan sát căn phòng bản thân bị nhốt.
Đây là một căn phòng rất rộng có phần giống phòng thể dục đã được cải tạo lại.
Sát tường có một màn hình tivi thật lớn còn phía bên cạnh là một cái bàn gồm có ba cái ghế.
Trong phòng vật dụng rất ít khiến phòng thêm phần u ám.
"Đ* má, đau đầu vãi."
Một tiếng mắng chửi thô tục vang lên.
Dường như đã có vài người muốn thức dậy.
Tuy nhiên ngay sau đó là một khoảng lặng khiến người khác hoài nghi có phải thời gian đã bị ngưng đọng rồi không.
"Cái đ*o gì đây."
Tiếng dây xích lẻng xẻng vang lên trên mặt sàn.
Mạc Dao lúc này mới phát hiện ra những người này khác cậu.
Họ bị một chiếc dây xích thật to cột vào góc tường còn Mạc Dao vẫn tự do tự tại đi lại được.
"Ưʍ...!Mạc Dao?" - Lý Giang nằm bên cạnh cậu hơi cự quậy mở mắt.
Hắn cũng giống như Mạc Dao, đều không bị xích lại.
- "Chuyện này là sao?"
Thiếu niên lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không rõ.
Cậu nhìn những người khác trong phòng đều bắt đầu tỉnh lại tiếng dây xích va chạm mặt sàn không ngừng vang lên.
Đúng lúc này màn hình tivi ở trên cao bật sáng.
Một dòng chữ từ từ hiện lên.
[Xin chào lũ ruồi.]
"Ruồi mẹ mày! Thả chúng tao ra!" - Người lên tiếng là Lâm Dịch.
Hắn cũng là một trong những kẻ bị xích lại.
[Hiện tại vị thế của chúng mày đã thay đổi.
Giờ chúng mày phải tuân theo quy tắc ở đây.]
"Ý mày là gì?" - Tô Vân Dương nhíu mày nhìn màn hình đang phát sáng kia.
So với những người khác hắn có thể nói là tương đối bình tĩnh.
[Những kẻ được tự do là kẻ bị bắt nạt những kẻ bị xích lại là những kẻ bắt nạt.]
[Quy tắc 1: Mạnh không thể bắt nạt yếu.]
Mạc Dao đưa mắt nhìn sang Lý Giang và cả Yến Vi.
Ai nấy đều lộ rõ sự hoang mang trên mặt.
"Mạnh yếu cái mẹ gì ở đây?" - Lâm Dịch nhếch mép cười.
- "Cá lớn nuốt cá bé chẳng phải là quy tắc sinh tồn hay sao? Yếu thì phải chịu thôi."
Tuy nhiên hắn vừa dứt lời cổ hắn liền truyền đến cảm giác tê dại, một luồng điện theo chiếc vòng trên cổ bắt đầu toả ra xung quanh làn da hắn.
Không chỉ mình Lâm Dịch, những người thuộc nhóm kẻ bị bắt nạt đều ôm cổ thống khổ.
[Quy tắc số 2: Chỉ cần một kẻ không tuân thủ quy tắc sẽ tất cả sẽ bị trừng phạt chung.]
"Cái mẹ..."
[Quy tắc số 3: Kẻ bắt nạt chứng minh mình trong sạch, hình phạt sẽ được giảm xuống thành nhốt trong phòng tối.]
"Trong sạch? Tôi trong sạch!" - Khuynh Diệp vội vàng kêu lên.
- "Các cậu nói gì đi.
Hồi còn làm lớp trưởng tôi giúp các cậu nhiều lắm mà."
Tuy nhiên những người bạn nói chuyện rôm rả với thiếu nữ sáng nay giờ lại im thin thít không gật đầu cũng không lắc đầu.
[Sự trong sạch của kẻ bắt nạt sẽ được chứng minh bằng chiếc bàn thú tội.]
Ánh mắt mọi người cùng hướng về phía chiếc bàn gỗ ở trên bục cao.
[Luật chơi: 2 kẻ bắt nạt và 1 kẻ bị bắt nạt sẽ ngồi lên đó chơi trò chơi cho đến khi kẻ bắt nạt thú nhận.
Kẻ bị bắt nạt sẽ đưa ra hình phạt trừng trị kẻ bắt nạt.]
[Bọn mày hẳn nắm được luật chơi rồi.]
Luật chơi không có gì khó hiểu.
Chính là cho những kẻ bị bắt nạt trừng trị những tên du bắt nạt mình trước đây.
[Trò chơi chính thức bắt đầu.]
[Vòng một: Trần Cảnh Mục, Âu Duệ, Lâm Dịch.]
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm