Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
10: Ai Đã Gϊếŧ Chim Cổ Đỏ 8
"Của Lục Bắc mở hết cỡ có thể."
"Gì vậy? Đã xác định được kẻ bắt nạt rồi tại sao cô không trừng phạt luôn đi còn lôi tôi vào làm gì?" - Lăng Tề Minh tức giận giãy giụa mạnh hơn.
"Không thích đấy." - Yến Vi thản nhiên đáp lại hắn.
- "Chẳng phải hai người là bạn tốt sao? Bạn của cậu bị kết tội thì anh em tốt cũng phải "có phúc cùng hưởng có họa cùng chia" chứ."
"Con khùng này!"
Người thanh niên tức giận hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên hắn cũng đủ thông minh để ý thức được tình cảnh của bản thân lúc này.
Lợi thế về hình thể lẫn sức mạnh đã không còn tác dụng ở đây.
Lăng Tề Minh đưa mắt nhìn sang bạn của mình.
Sắc mặt của Lục Bắc cũng không sáng sủa hơn hắn là bao.
Mắt thấy bản thân sắp bị trói vào trong hộp kín, gã thanh niên nhịn không được mà kêu to tên Lục Bắc.
"Lục Bắc, hay mày cứ nhận đại đi! Dù sao trừng phạt sẽ nhẹ hàng hơn tình cảnh của hai ta lúc này."
"Tại sao tao phải nhận việc tao không làm? Hơn nữa..." - Tầm mắt hắn vô tình dừng lại ở thân thể nhỏ bé mềm mại kia.
Thiếu niên cũng nhận ra Lục Bắc đang nhìn mình liền ngơ ngác nhìn lại.
Hắn hơi mất tự nhiên chuyển tầm mắt.
- "Nói chung tao không nhận đâu!"
"Mày dở à!"
Hắn tức giận muốn lao đến đấm cho người thanh niên kia vài cái nhưng lại bị người bên cạnh giữ chặt lại.
Cả hai bị cưỡng chế vào trong hộp kính, cả tay lẫn chân của họ để bị dây thừng buộc chặt lại.
Nước bắt đầu chảy ra.
Lăng Tề Minh có chút sợ hãi cựa mình một chút.
Dù sao nước bên Lục Bắc cũng chảy nhanh hơn bên hắn.
Nếu Lục Bắc không chịu được khác phải nhận tội.
Đứng ở vị trí khán giả, Mạc Dao có thể thấy rõ ràng mực nước trong tủ kính đang từ từ dâng lên.
Dẫu biết không thể phán định một người qua vài lần tiếp xúc nhưng thiếu niên cảm thấy Lục Bắc không phải người xấu, hoặc ít nhất hắn sẽ không cậy mạnh để bắt nạt con gái.
Nhưng 197 đã dặn cậu không được can thiệp vào tranh chấp giữa các npc.
Càng làm bản thân mình trở nên vô hình trong mắt người khác thì khả năng sống sót càng cao hơn.
Nhưng mà...
Thiếu niên cắn môi nhìn về phía người thanh niên.
Hình thể của Lục Bắc có thể nói là cao lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Chiếc tủ kính không tính là nhỏ với người khác nhưng lại trở nên chật trội khi chứa đứa người thanh niên này.
Nước lúc này đã dâng đến ngang bụng hắn.
Vì vừa rồi lấy áo ngoài khoác cho Mạc Dao nên trên người Lục Bắc lúc này chỉ có độc một chiếc áo sơ mi trắng.
Dưới sự trợ giúp của nước, áo sơ mi liền dính sát theo đường cong cơ thể của người thanh niên.
Nếu lúc này không phải trong thời khác sinh tử có lẽ người khác sẽ không nhịn được mà thầm ghen tị với tỉ lệ cơ thể đáng ao ước kia.
"Cái kia..." - Mạc Dao đột nhiên mở miệng.
Giọng nói của thiếu niên không tính là quá to, thậm chí so với tiếng động mà Lăng Tề Minh phát ra trong tủ kính còn nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng có lẽ do cậu quá dễ gây chú ý hoặc trước đó bọn họ đã nhìn chằm chằm cậu từ lâu vậy nên thiếu niên chỉ mới hé môi liền có vài tầm ánh mắt hướng về phía cậu.
"Chuyện gì vậy?" - Vì đã tiếp xúc với Mạc Dao nên Yến Vi rất có thiện cảm với cậu.
Thấy thiếu niên rụt rè nhìn mình, thiếu nữ nhịn không được mà mềm giọng với cậu.
"Tôi cảm thẩy...!L...!Lục Bắc chưa chắc là kẻ bắt nạt."
Nụ cười trên môi thiếu nữ vụt tắt.
Cô lạnh giọng hỏi lại thiếu niên:
"Tại sao cậu nghĩ vậy?"
Lần này đến lượt thiếu niên ngẩn người.
Tại sao nhỉ? Chính cậu cũng không biết nữa.
Cậu cảm thấy Lúc Bắc không xấu nên muốn nói giúp hắn, hoàn toàn không có chuẩn bị gì trước.
Từ lúc Mạc Dao mở miệng nói đỡ cho Lục Bắc, Yến Vi đã cảm thấy không thoải mái.
giờ đây thiếu niên còn mang bộ dạng ngốc nghếch làm lơ câu hỏi của cô khiến thiếu nữ hoàn toàn bị chọc giận.
Cô nhịn không được mà cao giọng gọi tên thiếu niên:
"Sao đột nhiên im lặng vậy? Trả lời đi Mạc Dao!"
Mạc Dao bị dọa sợ theo bản năng xoắn xoắn các ngón tay lại với nhau, miệng lắp bắp như cậu học sinh không thuộc bài bị gọi lên kiểm tra miệng:
"L...!lần đầu tiên gặp nhau...!hắn...!hắn đòi xem ngực tôi."
Mọi người: ...
"Sau...!sau đó mỗi ngày hắn sẽ đến canh cửa...!đòi vào trong...!trong nhà tôi bằng được.
Hắn nói quần áo tôi sát ban công như vậy không sợ gió thổi lọt vào tay tên bệnh hoạn nào sao...!Hôm sau hắn còn...!còn hỏi tôi có phải quần áo dạo này ít đi không còn chắc chắn với tôi rằng đồ của tôi đã bị kẻ xấu lấy mất."
Mạc Dao chẳng ý thức được bản thân mình đang kể cái gì nữa.
Bất kì chi tiết nào về Lục Bắc nhảy ra trong đầu cậu, thiếu niên đều sẽ lúng ta lúng túng kể hết ra.
Những người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Ban đầu họ khi Yến Vi chỉ định Lục Bắc là kẻ bắt nạt họ còn có chút không tin.
Dù sao người này cũng là hot boy của trường nếu muốn yêu cô gái nào thì chỉ cần vẫy tay một cái là được.
Tuy nhiên sau khi nghe thiếu niên mềm giọng "tố khổ", bọn họ đều nhất chí cho rằng Lục Bắc là tên biếи ŧɦái.
{Dao Dao, cậu đang muốn chứng minh cho tên nhóc Lục Bắc hay muốn buộc tội hắn vậy?}
Mạc Dao lơ mơ nghĩ một lát mới ý thức được rằng bản thân mình vừa mới nói cái gì.
Thiếu niên một mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng hai má, mặt khác lại khẩn trương vội vàng sửa lại lời nói.
"Nhưng hắn không phải người xấu."
"Quấy rối cậu đến mức này rồi còn nói hắn không phải người xấu.
Chẳng lẽ hắn là người tốt sao?" - Thấy thiếu niên vẫn bất chấp bảo vệ cho tên biếи ŧɦái kia, Yến Vi tức đến hai tay đều siết chặt.
Chẳng lẽ cậu không ý thức được bản thân mình đang bị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ sao? Cả tôi và cậu đều bị hắn quấy rối đáng lẽ cậu phải đứng về phía tôi chứ."
Lại bị một người nữa nói là ngu ngốc.
Thiếu niên ủ rũ cụp tai xuống.
Từ từ đây không phải trọng điểm.
Mạc Dao há miệng muốn phản bác lại Yến Vi nhưng cậu nhận ra mình chẳng tìm ra được lý lẽ nào.
Thiếu niên lúng túng đưa mắt về phía trợ lý cầu cứu.
005 nhanh chóng vận dụng hết não bộ của bản thân cùng kinh nghiệm phong phú học được từ sách tham khảo.
Nó bay đến gần Mạc Dao, ánh sáng đỏ không ngừng lập lòe.
{Xét cho cùng tên nhóc này chẳng có điểm tốt nào cả.}
{Ta chỉ có thể nói dối thôi.
Cậu cứ viện cái cớ nào để cứu tên nhãi đó đi.}
Viện cớ? Nhưng mà cớ gì mới được chứ?
Mắt thấy nước đã dâng đến cổ Lục Bắc, đầu óc vốn đã loạn thành một đoàn của Mạc Dao nay càng trở nên lộn xộn hơn.
Cậu cắn môi nghĩ một lúc cuối cùng miệng bật ra âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Lục Bắc...!Hắn là...!là gay."
Căn phòng lần nữa rơi vào im lặng.
Họ không biết đây là lần thứ mấy trong ngày họ rơi vào trạng thái sốc toàn tập rồi.
Lục Bắc vốn nổi tiếng khó ở ghét người khác chạm vào mình.
Hắn bị tố là biếи ŧɦái thì đã đành nay còn lộ ra hắn là gay nữa.
Tuy nhiên tưởng tưởng đến tên này luôn bám dính lấy Mạc Dao, các thành viên trong lớp có chút tin Lục Bắc là gay.
Nhưng mà sao Mạc Dao biết hắn là gay? Chẳng lẽ...
Bị vài tầm mắt nóng rực chĩa thẳng vào người, Mạc Dao theo bản năng dịch mông về phía sau.
Thiếu niên không hề nhận ra, Tô Vân Dương vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đã mang vẻ mặt đen như đáy nồi mà nhìn chằm chằm mình.
"Nếu Lục Bắc là gay vậy thì Yến Vi..." - Lưu Nghi nghi ngờ nhìn về phía thiếu nữ còn đang sững sờ trước sự thật mà Mạc Dao tiết lộ.
"Biếи ŧɦái, bệnh hoạn thì cần gì phải phân biệt nam hay nữ chứ." - Yến Vi có chút khinh thường mà cười.
- "Nếu hắn là gay vậy mà còn thường xuyên nhắn tin tán tỉnh tôi.
Chẳng phải quá ghê tởm sao."
"Lục Bắc tán tình cô? Đùa à!" - Lớp trưởng Khuynh Diệp không tin mà phản bác.
Năm đó cô theo đuổi Lục Bắc mạnh bạo như vậy hắn còn chẳng mảy may rung động vậy mà con nhỏ có chút sắc đẹp như Yến Vi...
"Tin nhắn của hắn ta vẫn lưu trong điện thoại của tao nếu mày muốn xem thì tao rất sẵn lòng.
Tuy nhiên đã trên dưới cả nghìn lần tao ước người bị hắn ta nhắm đến là mày chứ không phải là tao." - Yến Vi nghiến răng nghiến lợi nắm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Khuynh Diệp.
- "Muốn thử cảm giác ảnh của bản thân bị phát tán trên mạng không lớp trưởng?"
Lúc này Khuynh Diệp mới nhớ ra trước đây cả trường đã từng truyền tay nhau ảnh khỏa thân của một nữ sinh.
Cô lúc ấy còn bận giải quyết Lạc Linh Hoa nên không để ý đến việc này.
Sau này phía nhà trường và gia đình của nữ sinh đó vào cuộc nên bức ảnh cũng biến mấy trên diễn đàn trường.
Tuy nhiên chỉ cần vào mấy web đen vẫn có thấy bức ảnh ấy.
Khuynh Diệp cũng nhớ tới Yến Vi đã từng nghỉ học nửa học kì vì lý do gia đình.
"Chẳng lẽ người phát tán bức ảnh đó là Lục Bắc?" - Lưu Nghi sợ hãi kêu lên.
"Sao? Không ngờ tới à? Hắn ta nói chỉ cần gửi ảnh khỏa thân cho hắn, hắn sẽ đồng ý làm bạn trai.
Lúc đó tao bị bệnh mới tin vào những lời dối trá đó."
Nghĩ đến những lời mật ngọt ấy, khuôn mặt thiếu nữ lại vặn vẹo chứa đầy thù hận.
Có ai ngờ được Yến Vi vẫn luôn nhe rằng cười với tất cả mọi người đã phải trải qua những gì.
Yến Vi rũ mắt vuốt ve cổ tay chằng chịt vết sẹo của mình.
"Chúng mày mãi mãi không hiểu tao đã trải qua những chuyện gì.
Cuộc sống tươi đẹp của tao vì một tấm ảnh mà hoàn toàn bị hủy hoại.
Chính là do lũ bắt nạt chúng mày.
Từng đứa tụi mày đều là cặn bã của xã hội."
Năm đó Lục Bắc chỉ phát tán bức ảnh lên diễn đàn trường nhưng một số thành phần trong lớp đã tỏ ra thích thú mà đăng tải nó nên web đen.
Yến Vi vẫn nhớ rõ khi ấy.
Điện thoại của cô đổ chuông liên tục.
Những gã làng chơi không ngừng gọi điện cho cô ngỏ ý muốn mua d*m.
Cha cô thậm chí muốn cho cô nghỉ học để cưới một gã ất ơ nào đó.
Những lời nói ác ý trên mạng, những ánh nhìn kỳ lạ đến từ phía các bạn học.
Yến Vi đã sống trong ác mộng suốt từng ấy thời gian.
Có thể đối với những kẻ bắt nạt, đó chỉ là một sự bồng bột của tuổi trẻ.
Nhưng chúng mãi mãi không bao giờ ý thức được rằng chúng đã hủy hoại cuộc sống của người khác như thế nào.
Chính chúng đã khiến những người ấy đánh mất đi ước mơ, cùng lý tưởng sống, cả đời họ chỉ có thể đắm chìm trong vũng lầy ác mộng.
"Từ từ đã.
Lúc xảy ra sự việc này Lục Bắc đang đi huấn luyện mà." - Một người trong nhóm bắt nạt đột nhiên lên tiếng.
Năm đó hắn cùng Lục Bắc tham gia thi đấu nên hắn nhớ rất rõ.
- "Ở trại huấn luyện chúng tôi không được sử dụng điện thoại, có lên mạng cũng bị thầy quản rất chặt.
Lục Bắc khi ấy rất bận ngay cả máy tính cậu ấy cũng không chạm vào."
"Không thể nào.
Hắn bắt đầu nhắn tin với tôi từ tháng ba.
Hắn nhắn rất nhiều, không kể ngày đêm." - Yến Vi nhíu mày phản bác lại.
Cô muốn lôi điện thoại đưa ra trước mặt mọi người nhưng chợt nhớ ra đã bị tên bắt cóc lấy mất.
"Tháng 3 bọn tôi bắt đầu đến trại huấn luyện rồi.
Luyện tập mệt mỏi như vậy sao có thời gian nhắn tin."
Vậy là sao?
Đám người xem ngơ ngác nhìn tình huống quay 360 độ.
Lục Bắc là biếи ŧɦái...!rồi Lục Bắc là gay...!Lục Bắc lừa con gái rồi phát tán ảnh cô ta trên mạng...!giờ lại không phải Lục Bắc làm.
Giờ nói Lục Bắc là npc trong thế giới ảo bọn họ cũng dám tin.
"Chuyện này hẳn có khúc mắc gì đó nhưng trước tiên phải đưa Lục Bắc ra đã.
Nếu mấy người còn tranh luận thì lát nữa hướng thi thể của hắn mà xin lỗi."
Sau cùng vẫn là Tô Vân Dương là người tỉnh táo nhất.
Thật ra hắn đã để ý đến nước đã sớm ngập đầu người thanh niên kia nhưng cảm nhận cơ thể nhỏ bé trong lòng mình đang lo lắng cho Lục Bắc, hắn lại chậm chạp không nhắc nhở mấy người kia.
Đợi khoảng hơn một phút, người thanh niên mới thong thả nhắc nhở.
Yến Vi chỉ muốn trừng phạt Lục Bắc chứ không hề muốn mạng người.
Cô lúng túng muốn đóng khóa nước lại nhưng tay vừa chạm đến khóa bên tai đã vang lên tiếng thủy tinh nổ mạnh.
Nước từ trong tủ vì tìm được lỗ thoát liền bắt đầu trào ra ướt đẫm mặt sàn.
Trước mắt Yến Vi là người thanh niên cao lớn với hai mắt đỏ bừng.
Vì sao hắn thoát ra được? Khoan nói đến việc người này đấm vỡ tủ kính bước ra ngoài, riêng việc hắn có thể tháo được dây thừng cũng đủ khiến tất cả những người ở đây đều sợ hãi.
Rốt cuộc gã thanh niên này khỏe đến mức nào?
Lục Bắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Vi.
L*иg ngực hắn không ngừng phập phồng theo nhịp thở.
Những vết thương do thủy tinh gây ra dần nhiễm đỏ áo sơ mi, ngay cả khuôn mặt điển trai cũng không tránh khỏi bị xây xát.
Yến Vi sợ hãi mà lùi lại.
Dẫu biết rằng hiện tại cô là người đứng ở vị thế chủ động nhưng thiếu nữ vẫn bị ánh mắt chết người của người này dọa cho run chân.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với người này, kể cả khi yêu thầm hắn, Yến Vi cũng chỉ bắt gặp dáng vẻ luyện tập của Lục Bắc từ đằng xa.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người này tức giận sẽ đáng sợ như vậy.
Thậm chí nếu hắn bị kẻ sau màn kia trừng phạt hắn vẫn sẽ đủ sức để bẻ gãy cổ Yến Vi.
Ngay lúc Yến Vi nghĩ rằng Lục Bắc sẽ bóp chết mình thì phía hộp kín còn lại, vốn bị mọi người lãng quên vang lên tiếng kêu thất thanh của Lăng Tề Minh.
Nước lúc này đã xả đến mũi của hắn.
Lăng Tề Minh sợ hãi bắt đầu gào khóc.
"Là tôi.
Tôi xin lỗi.
Làm ơn thả tôi ra đi...!Tôi không muốn chết..."
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm