Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Chương 92: C92: Giá trị mị lực cao trong game kinh dị 11
"Hở? vào trò chơi trong lúc này?" Nghe thấy y nói thế, Hàn Bác bối rối: "Nếu bên trong xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn sẽ không thể ra ngoài, lão đại anh đang nghĩ gì thế?"
"Nghĩ gì sao?" Du Thước hình như nghĩ đến gì đó, chợt mỉm cười: "Đi gặp đối tượng yêu qua mạng nha."
Hàn Bác: "???" Là ai nói bản thân không yêu qua mạng?
Lan Tinh nhận được tin nhắn ban đầu không đồng ý, thêm một người vào trò chơi, là thêm một người gặp nguy hiểm.
Hơn nữa bọn họ còn muốn nhờ Du Thước hỗ trợ tìm tổ chức hacker đã tấn công D*c Vọng Đô Thị .
Sau khi vào trò chơi, dù có dùng cách gì đi nữa cũng chỉ có thể bị nhốt trong thế giới giả thuyết, nếu Du Thước muốn vào, tất nhiên sẽ không để lại nguy hiểm cho trò chơi.
"Tôi đã tìm ra manh mối IP thật của bọn họ." Ngón tay thon dài như nhảy nhót trên bàn phím.
*IP (Internet Protocol): là địa chỉ trên mạng của thiết bị điện như máy tính, điện thoại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vô số dữ liệu hiện lên trên màn hình.
"Manh mối cụ thể đã gửi cho các người." Du Thước dựa lưng trên ghế, nói: "Hàn Bác sẽ hỗ trợ các người tiếp tục điều tra."
"-- xem như đã đưa chìa khóa đến tay các người, Cố Thanh Nguyên không ở đây, chắc các người sẽ biết dùng nhỉ?"
So sánh với thực lực của Du Thước, thì những lời chế giễu của y chẳng là gì.
Du Thước hàng năm trạch trong phòng làm việc, cũng không thích giao tiếp với mọi người, mà ai từng tiếp xúc hoặc có việc muốn nhờ y đều biết, tính tình của người này rất khó đoán.
Nếu trường hợp cần giúp đỡ không khơi dậy được hứng thú của y, thì cho dù có đưa bao nhiêu tiền, cũng không thể làm y đồng ý.
Mà lúc này, không ngờ tới bọn họ chưa kịp nhờ, đối phương đã hỗ trợ giải quyết mấu chốt của sự việc.
Lãnh đạo bên Lan Tinh lập tức liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề! Đúng rồi, về thù lao......"
"Các người bàn bạc với Hàn Bác là được." Du Thước không quan tâm mà đứng dậy.
Du Thước nhanh chóng vào trò chơi. Sau khi vào, y tham gia phó bản sơ cấp, tăng thuộc tính của nhân vật.
Du Thước là người chơi kỹ thuật, tuy thân thủ không bằng Cố Thanh Hoài, nhưng ở các loại game thực tế ảo, cũng xem như là cao thủ.
Rất nhanh đã vượt qua ba cái phó bản sơ cấp, y đã có tư cách bước vào phó bản trung cấp, đứng ở cửa phó bản có Nguy Dã.
Trước khi vào, y mở giao diện tin nhắn ra xem: "Chuyên viên chăm sóc khách hàng Số 1" vẫn chưa nhận được tin nhắn nào.
"Nhóc không có lương tâm." Du Thước nói thầm một câu, đóng giao diện, bước vào viện bảo tàng tối tăm trước mặt.
Chủ đề của phó bản này là "Quỷ đón dâu", độ khó cùng độ kinh dị thuộc hàng cao nhất trong các phó bản trung cấp.
Bối cảnh của phó bản bắt đầu từ một bức tranh cổ bị nguyền rủa, trong tranh là cảnh tượng đón dâu kì dị, người đứng trước tranh nếu bị quỷ tân lang trong tranh nhìn trúng, bức tranh sẽ bắt hồn phách của người đó, người bị hại sẽ dần suy yếu, cho đến chết, cùng quỷ tân lang kết âm hôn.
*Tân lang: Chú rể.
*Âm hôn (ma cưới): lễ cưới giữa hai người đã chết hoặc giữa người chết với người sống.
Trong thiết lập cốt truyện, sẽ có một người chơi bị câu hồn, đồng đội cần cứu được người chơi đó trước lúc âm hôn diễn ra.
Du Thước không cần nghĩ cũng biết, người bị bắt nhất định là Nguy Dã.
Quả nhiên, sau khi vào viện bảo tàng, rất nhanh y đã thấy được hai anh em nhà họ Cố đang làm nhiệm vụ sơ bộ, để tìm cách vào bức tranh.
Người không bị chọn không thể vào trong tranh, trừ khi lấy được mặt nạ có khả năng tách hồn phách của người sống từ tay NPC người phục chế cổ vật.
Lực tương tác của Cố Thanh Nguyên cao hơn Cố Thanh Hoài, cho nên nhiệm vụ này là y hoàn thành.
Đánh mất Nguy Dã, hai anh em này có phải oán trách lẫn nhau không?
Du Thước lấy thái độ xem phim mà ngừng lại.
Cả hai đều là người lý trí, đương nhiên sẽ không nội chiến, nhưng lúc làm nhiệm vụ có chút vội vàng.
Sau khi tiếp xúc với NPC nhưng không có tiến triển gì, Cố Thanh Nguyên hơi cau mày, đi về: "Nếu Tiểu Dã ở đây, nhiệm vụ sơ bộ sẽ dễ dàng hơn."
Cố Thanh Hoài: "Bức tranh đáng chết kia không chọn cậu ấy mới là lạ." Lại bắt được hai chữ: "Tiểu Dã? Cậu từ khi nào thì thân thiết với cậu ấy thế?"
"Lúc chăm sóc cậu ấy ở cửa hàng thú." Giọng nói của Cố Thanh Nguyên bình tĩnh, lần này không còn nói "Giúp anh trai chăm sóc".
Cố Thanh Hoài nào biết, nhưng Du Thước đang quan sát lại thấy được sự khác biệt.
"Tiểu Dã." Cố Thanh Hoài nhịn không được lẩm bẩm lặp lại một lần, nói với Cố Thanh Nguyên: "Cậu gọi như vậy rất kì lạ."
"Kì chỗ nào, anh cảm thấy buồn nôn?"
Cố Thanh Hoài dừng một chút: "Ừm" một tiếng.
Cố Thanh Nguyên cười nói: "Không đâu, em thấy gọi vậy dễ nghe."
Cố Thanh Hoài: "...... Chắc thế."
Cố Thanh Hoài nhớ tới lần trước Nguy Dã gọi "anh Cố", y tự nhiên cho rằng Nguy Dã đang gọi mình, Cố Thanh Nguyên lại cũng tự nhiên mà lên tiếng.
Cửa hàng thú cưng...... Ban đầu y không nghĩ quá nhiều, lúc này không khỏi suy đoán sau khi y ra ngoài hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Hai anh em đứng đối diện nhau, chẳng hiểu sao lại im lặng.
Một lúc sau, Cố Thanh Hoài mở miệng: "...... Nhanh đi làm nhiệm vụ, cậu ấy ở bên trong càng lâu chắc chắn sẽ sợ hãi."
"Các người cứ bận, tôi đi trước một bước." Du Thước cười một tiếng, đi ngang qua hai người, bước về phía bức tranh cổ.
Y lấy được một đạo cụ từ phó bản trước, có thể chuyển thành trạng thái quỷ hồn trong khoảng thời gian nhất định, loại trạng thái này có khả năng miễn dịch với các đòn tấn công vật lý bình thường, còn tránh được tầm mắt của những ai không có mắt Âm Dương.
Cũng bởi vậy, y chẳng cần làm nhiệm vụ sơ bộ, đã có thể trực tiếp vào trong tranh.
Hai người không biết có người nhanh chân đến trước, giá trị trí tuệ của Cố Thanh Nguyên cao, năng lực cảm giác càng mạnh, y hình như cảm giác được có cái gì vừa lướt qua.
Cố Thanh Hoài hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Không tìm thấy dị thường, Cố Thanh Nguyên thu hồi tầm mắt.
Suối chảy róc rách, cây xanh hoa đỏ, thế giới trong tranh thật đẹp. Dù tất cả những thứ này rất đẹp đẽ nhưng làm người ta có cảm giác thiếu sức sống.
Du Thước không chút do dự đi về phía thôn, trên mặt các thôn dân chẳng hề có khí sắc hồng hào, máy móc lặp lại công việc trong tay.
Có người đang trang trí đèn lồ ng đỏ, có người đang dệt thảm đỏ.
"Người bên ngoài, cậu tới nơi này làm gì?" Một thôn dân mở miệng, người chung quanh đều dừng công việc nhìn chằm chằm y, ánh mắt vô hồn thống nhất đến kì lạ.
Du Thước thong dong nói: "Tất nhiên là tới tham gia hôn lễ. Tân lang ở đâu? Tôi muốn tới chào hỏi."
Thôn dân chậm rãi chỉ về một hướng.
Căn nhà xa hoa nhất trong thôn, giăng đèn kết hoa, hiển nhiên sắp có việc vui, Du Thước cảm thấy chói mắt, nghĩ thầm nếu có cơ hội thì sẽ đốt hết mấy thứ này.
Phòng ngủ chính truyền ra đối thoại.
"Mỹ nhân, em mặc bộ váy áo này nhất định sẽ rất đẹp."
Giọng nói Nguy Dã lạnh lùng: "Tôi là nam, không mặc váy."
"Nam cũng chẳng sao, tôi không chê."
Du Thước mắng trong lòng: Đồ không biết xấu hổ.
Nguy Dã đương nhiên không nguyện ý, người nọ liền uy hiếp: "Em sớm muộn gì cũng là người của tôi, hiện tại ngoan ngoãn nghe lời, chờ em gả cho tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em. Bằng không......"
Gã cười hắc hắc, thanh âm khó nghe.
Du Thước cho rằng Nguy Dã sẽ tiếp tục phản kháng hoặc không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp, nhưng ngoài dự đoán, Nguy Dã trầm mặc một lát, bỗng nhiên đổi giọng: "Không phải tôi không muốn...... Là do không thích bộ đồ này."
Giọng hắn nhu hòa, quá mức êm tai: "Anh xem, chúng ta phải kết hôn, ngày tháng sau này còn dài, anh muốn tôi ở cùng anh, thì chẳng phải nên đối xử tốt với tôi một chút sao?"
Người nọ thụ sủng nhược kinh: "Mỹ nhân nói đúng. Vậy em muốn tôi làm gì?"
Nguy Dã hiển nhiên không quá thuần thục, nhưng phải diễn cho tới:"Tôi muốn đồ nam, cái váy này căn bản không hợp với tôi."
"Cũng đúng, cũng đúng." Người nọ si ngốc nói: "Hai ta có thể mặc hỉ phục giống nhau, càng xứng đôi. Em chờ, tôi liền kêu người đi làm!"
Rốt cuộc người đã đi, Nguy Dã hơi thả lỏng.
Hắn lầm bầm lầu bầu: "Chiêu này còn khá hữu dụng. Hừm, mình phải tập cho da mặt dày thêm chút."
Một tiếng cười khẽ từ cửa sổ truyền đến, ngực Du Thước nhẹ nhàng chấn động, gặp được Nguy Dã bên ngoài, so với trong tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều.
Nguy Dã giật mình mà đứng dậy, giọng nói khó giấu được vẻ khẩn trương: "Ai?!"
Cửa sổ bị nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra một người đàn ông với gương mặt tuấn tiếu.
Vẻ bề ngoài của Du Thước rất có tính lừa gạt, mái tóc đen xoăn xoã tung hơi rối, trên cái mũi cao thẳng là chiếc kính đen, nhìn có vẻ giống một tên mọt sách hoặc trạch nam.
Nhưng mà đôi mắt đen hẹp dài sau tròng kính hơi cong, lại có chút hài hước nói không nên lời: "Tôi là tới cứu cậu."
"Người chơi sao? Nhưng tôi không quen biết anh." Nguy Dã ngập ngừng nhìn y.
Hắn không có lộ ra vẻ vui mừng hoặc cảm xúc ỷ lại, mà cảnh giác với người xa lạ.
So với đơn thuần vô hại, Du Thước cảm thấy mình càng thưởng thức người có tính cảnh giác như vậy.
Hoặc khi thích một người, thì sẽ càng thưởng thức ưu điểm của người đó?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Du Thước lại tùy ý ném ra sau đầu, dù là nguyên do gì y đều sẽ vui vẻ đón nhận.
Y nói: "Không sao, chúng ta có thể làm quen, tôi tên Du Thước, vì cậu mà tới."
Nguy Dã thiếu chút nữa diễn không được mà lộ ra ánh mắt cảm động.
Cái chấm tròn này từ lúc đến gần phòng ngủ chính, cho đến lúc tự giới thiệu, vẫn luôn chậm rãi vững vàng biến thành màu xanh.
Nguy Dã vốn định ra ngoài rồi mới công lược Du Thước, không ngờ lại vô tình quen biết, lại tự động tăng độ hảo cảm.
Mấy ngày không nói chuyện phiếm, Nguy Dã cho rằng đối phương có việc bận, chẳng ngờ y lại theo vào trò chơi.
...... Thật là đối tượng công lược bớt lo nhất mà hắn từng gặp! Không gì sánh nổi!
Vẻ mặt Nguy Dã khó hiểu: "Anh vì tôi mà tới?"
Du Thước gật đầu, cười nhìn hắn, dáng vẻ có chút chờ mong: "Cậu đoán xem là tại sao?"
Lần đầu Nguy Dã gặp được đối tượng công lược đáng yêu như vậy, nhịn không được chọc y: "Chẳng lẽ anh là bạn của Cố Thanh Hoài, thay anh ấy vào đây?"
Du Thước: "......"
Du Thước: "Cậu đoán lại đi."
Nguy Dã: "Là...... Cố Thanh Nguyên?"
Du Thước: "......"
Y đóng vai Số 1 trò chuyện với hắn, chọc hắn vui vẻ, kết quả Nguy Dã bỗng nhiên cắt đứt liên lạc cũng không chủ động tìm y.
Không phải thật sự chỉ xem y là chuyên viên chăm sóc khách hàng đó chứ?
Khi để ý một người, tất nhiên sẽ hy vọng mình đặc biệt trong mắt đối phương, Du Thước cũng không ngoại lệ.
Cánh tay y chống bệ cửa sổ, nhảy vào trong phòng. Bước chân nặng nề, từng bước tới gần.
Dáng người đối phương cao gầy, Nguy Dã theo bản năng lùi lại: "Anh làm gì?"
Du Thước cố ý nói: "Vừa rồi gạt cậu, tôi đâu phải Bồ Tát sống, không quen biết cậu, thì sao lại tới cứu cậu chứ."
Bóng người đàn ông đổ xuống, mang đến cảm giác áp bách, lời nói âm dương quái khí cũng làm người bất an.
Nguy Dã bị y đè bả vai, không đau, lại tránh không được, sắc mặt trắng bệch: "Vậy anh rốt cuộc tới làm gì?"
Khi nói chuyện, hắn lặng lẽ mở giao diện liên lạc.
Du Thước nhìn thấy lông mi hắn run rẩy, một bên cảm thấy mình có chút quá mức, một bên lại có chút hưng phấn.
Y chú ý tới động tác của Nguy Dã, nắm lấy cổ tay hắn: "Muốn liên hệ ai?"
"Là......!" Nguy Dã dừng một chút: "Tôi cảnh cáo anh, bạn của tôi là người của Lan Tinh, anh ta vẫn luôn quan sát tình hình của tôi trong trò chơi."
Du Thước nhướng mày nói: "Tôi quen biết một vài người của Lan Tinh, cậu nói xem anh ta là ai? Chắc không phải là Cố Thanh Nguyên đâu nhỉ?"
Nguy Dã nhấp môi: "Anh ta tên, tên......"
"Chẳng lẽ cả tên cũng không biết, vậy mà là bạn bè?" Du Thước rũ mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Sao có thể!" Nguy Dã theo bản năng phản bác: "Anh ta xếp hạng Số 1, rất lợi hại. Quan hệ của chúng tôi rất thân thiết, nếu anh làm gì quá đáng, anh ta sẽ ghi hình...... Báo cảnh sát. Trừ khi anh không ra khỏi trò chơi, bằng không trốn không thoát lưới pháp luật!"
Đặc biệt thân thiết.
Rốt cuộc nghe được lời muốn nghe, ánh mắt Du Thước mang ý cười, giọng nói nhu hòa: "Anh ta tên Du Thước."
"Cái gì?" Nguy Dã ngẩn ra.
"Tôi chính là Số 1. Tới tìm người......" Yêu từ này đừng trong miệng một chút, biến thành chữ "Nói", Du Thước nghiêm trang nói: "Nói chuyện qua mạng."
Editor: Tui sắp ngủm, làm 1c rồi đi cho yên lòng.
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình