Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Chương 34: Bị Tranh Đoạt Di Sản 14
Dấu chấm tròn của Tạ Thúc Vân biến thành màu xanh lá đậm.
Nguy Dã đóng lại bản đồ hệ thống, vui sướng mà tiếp tục lo việc sản nghiệp, sau khi tiêu tiền cả người lại có ý chí chiến đấu.
Hôm nay một đội buôn bán từ phương bắc trở về, Nguy Dã theo thường lệ đi đón, lại nghe bọn họ mang về tới một cái tin tức: “Đương gia, có lời đồn nói…… Nhị gia bị Mã Đại Soái bắt lại!”
Nguy Dã trong lòng run lên, Tạ Quân Nhai không phải Tạ Văn Tu, nếu chết thì cũng sẽ không thể tồn tại dưới trạng thái linh hồn.
001 mở miệng nói: không có.
Nguy Dã mở ra bản đồ, nhìn đến ba cái dấu chấm đều còn, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Binh lính Tạ Quân Nhai để lại đều là biểu tình thảm đạm, thấy Nguy Dã không bi thống, không khỏi sinh ra bất mãn, có người khe khẽ nói nhỏ.
“Chỉ là tin đồn, không nhất định là thật.” Nguy Dã tầm mắt đảo qua những người này: “Thiếu soái trước khi về phương bắc, là đã có chuẩn bị.
Ta tin tưởng y sẽ không có việc gì, các ngươi từng cùng y vào sinh ra tử, chẳng lẽ không tin y sao?”
Sự trấn định của hắn làm đội ngũ dần dần an tĩnh lại, Nguy Dã chậm rãi nói: “Cho dù chúng ta rối loạn, cũng không giúp được gì.
Hiện tại chúng ta có thể làm, chỉ có tiếp tục nỗ lực kiếm tiền, ở phía sau chiến trường trợ giúp y.”
Thanh âm hắn trong trẻo: “Nói cho ta, các ngươi có thể làm được sao!”
“Có thể!” Binh lính biểu tình nghiêm túc, cùng trả lời.
Nguy Dã cổ vũ những người khác xong, khi trở về phòng mình lại sụp bả vai xuống.
Hắn có dự cảm, tin tức này bị người có dã tâm biết, sẽ nhấc lên một phen khúc chiết.
Liền ở ngày hôm sau, thương hội An Thành liền mở một cuộc họp.
Nội dung hội nghị lại liên quan đến việc buôn bán thuốc phiện.
Trước khi đi Nguy Dã liền biết hôm nay sẽ có trận đánh ác liệt.
Quả nhiên, vừa vào cửa liền thấy Hà Toàn Thắng đứng lên, *giả mù sa mưa: “Ông chủ Nguy, nén bi thương a.”
*Giả mù sa mưa: làm trò che mắt người khác
“Nga? Có việc gì sao?” Nguy Dã nhướng mày hỏi lại.
“Thì ra ông chủ Nguy còn chưa biết.
Đại khái là do tin tức không đủ linh thông.” Hà Toàn Thắng lắc đầu thở dài: “Ta có thân thích ở phía bắc, nghe nói, nhị gia nhà ngươi chết trong tay Mã Đại Soái.”
“Dân chúng bắt gió bắt bóng mà thôi.” Nguy Dã bình tĩnh lắc đầu: “Ta không tin, ông chủ Hà cũng không cần tin.”
Hà Toàn Thắng cười lạnh một tiếng, cho rằng hắn đang cố gồng.
Hiện giờ Tạ Văn Tu đã chết, chỗ dựa lớn nhất của Tạ gia Tạ Quân Nhai cũng đã chết, Nguy Dã tuổi còn trẻ lấy cái gì cùng anh đấu!
“Chuyện này ván đã đóng thuyền, ông chủ Nguy vẫn là nén bi thương a.”
“Đúng vậy, nghe nói đội buôn bán Tạ gia đều là dựa vào người của nhị gia hộ tống, hiện giờ nhị gia xảy ra chuyện, ông chủ Nguy phải cẩn thận một chút.”
Không ít người phụ họa Hà Toàn Thắng, Hà Toàn Thắng thong thả ung dung ngồi xuống, sự đắc ý trong mắt bộc lộ ra ngoài.
Mắt thấy thần sắc Nguy Dã rét run, hội trưởng thương hội ho khan một tiếng, lúc này mới ra tiếng: “Hy vọng Tạ nhị gia được trời giúp đỡ.
Ông chủ Nguy ngồi xuống trước đi, chúng ta hôm nay còn có chuyện quan trọng cần trao đổi.”
Quả nhiên, rất nhiều người gió chiều nào theo chiều ấy.
Lần trước bỏ phiếu, vẫn là ý kiến của Nguy Dã chiếm phần thắng, lúc này đây tình thế xoay ngược lại.
“Hội trưởng, ngài thật muốn mặc kệ cho thuốc phiện vào An Thành?” Nguy Dã nói trắng ra: “Ngài thật không biết thứ này rất nguy hại đi?”
Hội trưởng vuốt râu, khó xử nói: “Ông chủ Nguy a, hội kinh doanh ở An Thành chúng ta từ trước đến nay áp dụng bỏ phiếu, hiện giờ số ít phục tùng số nhiều, ngươi phản đối ta cũng không có biện pháp a.”
“Nếu ông chủ Nguy không muốn, Tạ gia có thể không cần theo.” Hà Toàn Thắng ước gì Tạ gia không cướp việc của anh, để anh kiếm được nhiều tiền hơn.
Nguy Dã phất tay áo bỏ đi, sắc mặt khó coi, mơ hồ nghe được tiếng cười phía sau của Hà Toàn Thắng.
Về đến nhà, Nguy Dã suy nghĩ xong, ở hoa viên nhìn thấy Tạ Văn Tu.
Bắt đầu vào mùa đông, lá rụng rất nhiều, hắn ngồi dưới cây quế, Tạ Văn Tu thực nhanh bay lại đây.
Nguy Dã lấy ra bức ảnh bản thân luôn mang theo, đem chuyện hôm nay nói một lần, lẩm bẩm nói: “Bọn họ quả thực là vì lợi ích mà mất đi lý trí.
Thật sự không được, ta chỉ có thể làm người mà nhị đệ lưu lại đem đồ vật hủy, nhưng như vậy chỉ sợ cũng không giải quyết được…… Hiện tại thế đạo rất loạn, An Thành lại gặp chuyện lớn, cuộc sống của mọi càng không yên ổn.”
Tạ Văn Tu biết được tin tức sắc mặt trầm xuống, Nguy Dã cọ cọ ảnh chụp trong tay.
“Tẩu tẩu đang phơi nắng?” Tạ Thúc Vân đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy hắn lập tức đi tới.
Tạ Thúc Vân rất thú vị, ngày đó nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chính mình trốn ở trong phòng một ngày, thực nhanh lại dính hắn.
“Tẩu tẩu gần đây ngủ thế nào?” Tạ Thúc Vân đánh giá sắc mặt Nguy Dã: “Có gặp ác mộng?”
Nguy Dã lắc đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn tam đệ quan tâm, ta hiện tại đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Y chăm chú nhìn Nguy Dã, ánh mắt hơi nhíu.
“Đừng nhíu mày, ngươi đã giúp ta rất nhiều.” Nguy Dã mắt phượng hơi cong, vui đùa nói: “Ta nhớ rõ ngươi từng nói xương cốt của ta mài thành bột, có thể giúp ngươi có được âm dương nhãn.
Chờ ta chết, xương cốt nhất định là của ngươi.”
Tạ Thúc Vân chớp chớp thật dài lông mi, nghe được lời này cong lên mắt nở nụ cười: “Tẩu tẩu còn nhớ rõ chuyện này a.”
Y nhanh như chớp chạy đến bên người Nguy Dã ngồi xuống, cười ngâm ngâm nói: “Nhưng là hiện tại ta không hy vọng ngươi chết như vậy sớm.”
Nguy Dã: “……”
Chẳng lẽ trước kia ngươi hy vọng ta chết sớm một chút a!
Hai người sóng vai ngồi phơi nắng một lát, Tạ Thúc Vân đặc biệt ngoan mà kêu hắn tẩu tẩu, kêu hắn nếu thấy mệt có thể tựa đầu vào vai mình.
Nguy Dã lắc đầu nói không mệt, trên vai bỗng nhiên nặng, Tạ Thúc Vân tự giác mà nhích lại gần, y nói: “Nhưng ta mệt, tẩu tẩu cho ta dựa một lát đi.”
Hương thơm chui vào xoang mũi, Tạ Thúc Vân thỏa mãn mà cọ cọ vai hắn.
Tạ Thúc Vân nhỏ hơn Nguy Dã hai tuổi, ngày thường cười tủm tỉm còn sẽ làm nũng, lúc xảy ra chuyện lại rất đáng tin, một nam nhân vừa mặn vừa ngọt.
Nguy Dã ôn nhu mà sờ sờ đầu y, ở trong lòng khen y đáng yêu, nếu không phải đại ca ngươi đã chết rồi, không thì thế nào cũng sẽ đánh chết ngươi.
Lẳng lặng ngồi nửa tiếng, ánh mặt trời dần dần bị đám mây che, gió lạnh thổi qua làm lá rụng.
Nơi xa truyền đến một trận ầm ĩ, cùng với tiếng chó kêu hung mãnh.
Tạ Thúc Vân đột nhiên mở mắt ra: “Là con chó dữ lần trước.”
Hai người liếc nhau, đứng dậy đi xem.
Bẫy rập mà Từ quản gia đặt đã bắt được con chó kia, con chó đen bị treo trên cây, nó giãy giụa mãnh liệt.
“Mau dùng sức! Dùng sức giữ chặt!” Từ quản gia làm hai hạ nhân giữ chặt dây trói, khi Nguy Dã đi đến, nhìn thấy nó đã tắt thở, răng nhọn dữ tợn phun ra một cái lưỡi dài.
Tựa như chết không nhắm mắt, hai mắt trừng đến máu đỏ.
Từ quản gia nói: “Đương gia ngài như thế nào tới? Trường hợp không nên để ngài nhìn.”
“Không có việc gì.” Nguy Dã lắc đầu, nhìn Tạ Thúc Vân một cái, phát hiện y đang cẩn thận xem chó đen, ánh mắt sắc bén.
“Con chó đen này từng ăn thịt người.”
Hai hạ nhân tay treo cẩu run lên, thi thể phanh mà rơi xuống mặt đất.
Từ quản gia cả kinh nói: “Tam gia như thế nào nói lời này?”
“Chó ăn qua thịt người, đôi mắt không giống bình thường.
Những con chó hoang xung quanh các ngôi mộ tập thể cũng trông như thế này.” Ngữ khí Tạ Thúc Vân không nhanh không chậm, lại làm người nghe được lời này đều rùng mình một cái, có hạ nhân từng bị con chó này cắn, sắc mặt tức khắc trắng bệch như tờ giấy.
Nguy Dã lại bắt được vấn đề, hắn làm mọi người đều rời đi, hỏi Tạ Thúc Vân: “Ngươi nói những ngôi mộ tập thể.
Nhưng cái hố chôn tập thể kia đã bỏ hoang 30 năm rồi thì lấy đâu ra thịt người cho con chó này ăn??”
“Ta cũng thấy lạ.” Tạ Thúc Vân gật đầu nói: “Huống chi con chó này vừa béo và khoẻ, như là có người đang nuôi nó.”
Nguy Dã nhìn hai tròng mắt đỏ tươi của nó, yên lặng lui về phía sau một bước.
Tạ Thúc Vân nhấc chân đi đến phía sau tường: “Ta muốn lại đi xem một lần.” Nguy Dã tuy sợ, nhưng vẫn muốn đi cùng, Tạ Thúc Vân lắc đầu: “Tẩu tẩu thể âm, không thích hợp đến chỗ có âm khí nặng.”
Nguy Dã nghĩ nghĩ, dù sao hệ thống có thể giám sát được tình huống của đối tượng công lược, nếu Tạ Thúc Vân gặp nguy hiểm 001 sẽ nhắc nhở hắn, liền nói: “Vậy ngươi mang theo hai người đi cùng đi.”
Tạ Thúc Vân mang theo hai hạ nhân trầm ổn kín miệng, làm bọn họ xách theo xẻng.
Đi vào trong rừng cây u tĩnh, hai cái hạ nhân cảm thấy cả người âm lãnh.
Bọn họ đi theo chủ nhân cũng không dám nói nhiều, Tạ Thúc Vân kêu họ làm gì họ liền làm, rất nhanh đã đào ra một khối thi thể.
Nhìn vào mức độ phân hủy, trong khoảng ba bốn năm.
Thấy Tạ Thúc Vân dám ngồi xổm xuống để quan sát thi thể, sắc mặt như thường, hai cái hạ nhân không khỏi bội phục y có tài gan cũng lớn.
Kế tiếp, hai người dưới sự chỉ điểm của Tạ Thúc Vân, lại đào ra một số cổ thi thể khác, trong lòng bọn họ run sợ rất nhiều, cũng càng ngày càng bội phục Tạ Thúc Vân: “Tam gia thật là thần! Y thế nào biết nơi này có thể đào ra đồ vật?”
“Nghe nói y có tuệ nhãn có thể nhìn thấu hết thảy! Chúng ta theo sát y, hẳn là sẽ không có nguy hiểm!”
Đào đến thi thể thứ tư, Tạ Thúc Vân liền làm bọn họ ngừng lại, mày càng nhăn càng chặt, lâm vào trầm tư.
“Đây là cái trận bắt hồn……” Y ngồi xổm xuống dùng nhánh cây ở trên mặt đất vẽ ra một cái đồ án phức tạp, như là đang tính toán cái gì.
Hai người ở phía sau không dám thở ra tiếng, mắt thấy trời sắp tối, nhịn không được run lên: “Tam gia, khi nào chúng ta……”
Đầu ngón tay Tạ Thúc Vân dừng lại: “Nơi này.”
“Cùng ta tới.” Y vừa đi vừa phân biệt phương hướng, mang theo hai người đi trong chốc lát, tìm được một vị trí: “Trời còn không có tối, đào đi.”
Lần này đào ra thi thể còn chưa phân hủy, khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt sinh động như thật, làm hai người sợ tới mức cái xẻng đều cầm không được: “Đây là có chuyện gì?!”
“Không có việc gì, nơi này là mắt trận, âm khí nuôi dưỡng thi thể mà thôi.” Tạ Thúc Vân làm hai người tìm nơi trống trải, đem thi thể thiêu.
Hai cái hạ nhân bảo đảm bản thân sẽ không nói lung tung.
Tạ Thúc Vân rời đi rừng cây đến thẳng hiệu thuốc, đem một bao dược liệu lớn trở về.
Nguy Dã vẫn luôn đợi y, thấy y trở về liền hỏi tình huống thế nào, y chỉ là lắc đầu nói không có việc gì.
Nguy Dã không biết y che giấu cái gì, nhưng hắn tin tưởng năng lực của y, nếu Tạ Thúc Vân không muốn nói, liền không hỏi.
“Tẩu tẩu thể âm, mùa đông chỉ sợ không quá tốt.” Tạ Thúc Vân giọng nói vừa chuyển, bỗng nhiên quan tâm thân thể hắn: “Ta có chuẩn bị một số dược liệu để điều hòa cơ thể, từ hôm nay trở đi sau cơm chiều tẩu tẩu tắm thuốc một lần, rất tốt cho cơ thể.”
Nguy Dã mờ mịt gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
Đêm đó, hắn liền làm Trường Thanh đem dược liệu nấu, cũng không khó ngửi, sau khi tắm, quả nhiên cả người ấm áp.
001 bỗng nhiên nói: ngươi xem bản đồ.
Nguy Dã mở ra bản đồ, liền phát hiện ngoài cửa sổ, Tạ Thúc Vân đang lặng lẽ ẩn mình.
Làm cái gì đâu Tạ tiểu tam.
001 mở miệng trước: ta không phải bi.ến thái.
“……” Nguy Dã: “Ngươi cũng biết a.”
Mỗi ngày kế tiếp đều như thế.
Nguy Dã cảm thấy Tạ Thúc Vân là biế.n thái thích nhìn lén người khác tắm rửa hoặc là y còn chấp hành kế hoạch “Sắc dụ” kia.
Nhưng trận pháp trong phòng đã mất đi hiệu lực, chẳng lẽ hắn muốn đem quỷ dẫn ra?
Ngoài phòng, Tạ Thúc Vân ba ngày liên tục bò cửa sổ đương nhiên không phải để nhìn lén tẩu tẩu tắm rửa.
Nhưng tầm mắt y xoay mấy vòng, vẫn là nhịn không được nhìn vào bên trong.
Tạ tam gia lớn lên ở trên núi, không đọc qua tứ thư ngũ kinh, trong đầu cũng không có quy củ.
Trời càng lúc càng tối, trong phòng rõ ràng có bật đèn, như dường như chỉ có thau tắm là được thắp sáng.
Nhìn thấy da thịt trắng trẻo bị hơi nước che lại, Tạ Thúc Vân cơ hồ bị choáng váng.
Bất tri bất giác âm khí tràn ra bốn phía, vị trí trái tim bị một bàn tay lạnh băng đè lại.
Tạ Văn Tu âm thanh lạnh lùng tràn ra sát khí: “Tạ Thúc Vân, ngươi muốn chết sao.”.
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình