Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
16: Sự Thật
Editor: Claudia
Mãi đến khi Tiêu Dật Việt lau dọn thân thể cho thiếu nữ, lúc này mới không nỡ rời mà hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của cô, cưng chiều vì cô mà làm xong tất cả, sau đó mới yên tâm về lại phòng mình.
Thật không nghĩ tới khi anh nhẹ nhàng đóng cửa kính, thiếu nữ trên giường chậm rãi mở đôi mắt ướŧ áŧ ra, khuôn mặt trong nháy mắt cũng trở nên hồng nhuận không thôi.
Giây phút này Diệp Yên Yên mới phát hiện, vốn dĩ nguyên nhân mỗi đêm mình ngủ không ngon giấc và thân thể không hiểu sao xuất hiện các loại triệu chứng thắt lưng mệt mỏi đều là bởi vì…
Tiêu Dật Việt thừa dịp cô ngủ say làm loạn sao?!
“Tiểu Dật…” Diệp Yên Yên vùi khuôn mặt ửng đỏ vào gối, cảm thấy thân thể còn lưu lại cảm giác bị thiếu niên tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đùa giỡn, càng khiến cho cô ngượng ngùng ngồi dậy.
Nhưng cô không chán ghét, cũng không bài xích sự đυ.
ng chạm này…ngược lại còn có phản ứng với sự trêu chọc của anh…
Cô trở nên da^ʍ như vậy từ khi nào?!!!
_________
Diệp Yên Yên suy nghĩ lung tung suốt đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, hai mắt thâm quầng giống như gấu trúc vậy.
Vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy thiếu niên xách túi đồ đi vào phòng bếp.
Hôm nay là cuối tuần, Tiêu Dật Việt theo thường lệ sẽ cùng mẹ của cả hai gia đình đi mua sắm ở phố mua sắm gần đó.
“Chào buổi sáng…” Tiêu Dật Việt sắp xếp lại đồ đạc trong túi và chuẩn bị đặt chúng vào từng vị trí tương ứng, xoay người một cái liền chú ý tới thiếu nữ vẫn còn đang mặc đồ ngủ, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy.
“Mình đã mua loại sữa mà cậu muốn.
” thuận tay cầm nhãn hiệu sữa mà Diệp Yên Yên thường uống trong tay giơ lên “Để trong tủ lạnh rồi, muốn uống thì nhớ hâm nóng một chút, đừng uống lạnh.
” Tiêu Dật Việt nói xong, lúc này mới bỏ tất cả những thứ ở trong tay vào tủ lạnh.
“Ừ…” Diệp Yên Yên mím môi không biết phải làm sao, cô trong bộ đồ ngủ không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu đáp lại “Mình…mình lên lầu thay quần áo khác.
” thật sự là không biết đối mặt với Tiêu Dật Việt như thế nào, thiếu nữ cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống xoay người lên lầu.
Chỉ cần nhớ tới chuyện hôm qua bị thiếu niên đè xuống giường tùy ý đùa bỡn, thiếu nữ liền ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chưa kể tối hôm qua còn bị anh lột sạch quần áo và qυầи ɭóŧ nữa… Nghĩ đến đó liền thẹn thùng đến muốn làm đà điểu.
Nhưng…cô lại không cảm thấy chán ghét…ngược lại…còn bị anh làm cho thoải mái…
“Tiểu Yên, xuống ăn cơm thôi.
” Diệp Yên Yên thay quần áo xong cũng không dám xuống lầu, cứ ở trong phòng ngây người như vậy đến tận trưa.
Mẹ Diệp chuẩn bị cơm trưa xong mới đi tới cầu thang, hô to về phía trên lầu.
Diệp Yên Yên lúc này mới ở trên giường tỉnh táo lại, thì ra cô lại bất tri bất giác ngủ rồi…
“Tiểu Dật…về rồi ạ?” Diệp Yên Yên giãy giụa hồi lâu, lúc này mới chậm chạp đi xuống lầu, nhưng nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng quen thuộc, có chút nghi hoặc lên tiếng.
Cảm giác mất mát không thể giải thích rõ, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra…
“Tiểu Dật rất bận, lên lầu nhìn con ngủ xong thì về rồi.
” mẹ Diệp mang cơm vừa mới chín đặt lên bàn “Con đó, hôm qua làm trộm sao? Mắt thâm quầng như vậy.
” Mẹ Diệp bỗng nhiên chú ý tới quầng mắt đen như gấu trúc của con gái mình, nhịn không được nhíu mày, bắt đầu dạy bảo.
Lúc này, Diệp Yên Yên cũng chẳng nghe lọt lời nào của mẹ Diệp, trong đầu đều là khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Dật Việt và những việc xấu hổ mà anh đã làm với cô ngày hôm qua.
Rốt cuộc là từ khi nào Tiêu Dật Việt bắt đầu làm những việc xấu hổ đó với cô…
Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian