Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Chương 145
207@-Mọi người đều khá tò mò về câu trả lời của Carlos. Câu trả lời của Tô Thanh Gia vẫn là mấy chữ đơn giản, trong khi đó, Carlos lại viết rất nhiều. Điều này khiến mọi người tự phỏng đoán rằng đáp án của hai người không trùng nhau.
“Vài năm trước, điều khiến tôi cảm động nhất là ngày cô ấy ở bên tôi. Sau đó đổi thành ngày chúng tôi đính hôn. Nhưng hiện tại tôi muốn nhiều hơn nữa…và ngày đó vẫn chưa đến. Tôi hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút.” Đây là câu trả lời của Carlos. Đối với anh, kết hôn là chuyện khiến anh cảm động nhất.
Ba ngày sau mới đến sinh nhật của Tô Thanh Gia.
Vậy nên đáp án của Carlos cũng là “Không có”, tiếng xì xào vang lên kèm theo tiếng vỗ tay, anh Hàm bày tỏ: “Thật sự không có ai ăn ý được như họ.”
Tô Thanh Gia nhìn qua, chàng trai tóc vàng làm động tác tay thành hình số 3 [*]. Tô Thanh Gia bĩu môi nhưng không dấu được ý cười trong mắt.
[*] Động tác tay hình số 3:
Hai mắt Carlos sáng ngời, vui vẻ như một chú sóc bắt được bảo bối. Họ đứng ở hai bên sân khấu, tiếng tim đập thình thịch như muốn xuyên qua quần áo.
Câu hỏi cuối cùng –
“Lần đầu tiên hôn nhau, ai là người chủ động?”
Tô Thanh Gia đỏ mặt nhìn Carlos mà Carlos bên kia cũng tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Tôi.” Khi viết đáp án vào bảng, Tô Thanh Gia che kín mặt nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng ẩn hiện sau mái tóc đen dài của cô.
Carlos cười thẹn thùng, lúm đồng tiền ẩn hiện trên má, anh đưa ra đáp án: “Tô Thanh Gia”.
Đám đông đều nghĩ Carlos sẽ là người chủ động trong chuyện riêng tư nên tình thế đảo ngược này đã khiến họ phải ồ lên.
Thấy vậy, lòng anh Hàm ngứa ngáy muốn khai thác thêm, nhưng thấy dáng vẻ đưa tay che mặt của Tô Thanh Gia, anh đành buông tha. Suy cho cùng đây cũng không phải talkshow bát quái, câu trả lời như vậy quá đủ để gây bùng nổ.
Khán giả vẫn muốn xem thêm độ hiểu biết đối phương của hai người. Mọi người muốn đào thêm một chút thông tin giật gân nhưng thời lượng hỏi đáp đã hết.
Chưa gì chương trình đã đi được hơn một nửa. Sau khi trò chơi kết thúc, một bạn nhỏ đưa cho Carlos một bông hồng đỏ thắt ruy băng xanh. Carlos quen tay tặng cho Tô Thanh Gia.
Anh Hàm nói: “Hoa tươi tặng cho người đẹp. Chúng ta hãy dành một tràng vỗ tay cho cặp đôi này nào.” Lúc này, Odie đi đến kéo quần anh Hàm, xấu hổ bảo: “Này anh Hàm, hỏi giúp tôi cách tìm bạn gái xinh đẹp được không? Tôi vẫn đang độc thân.”
Anh Hàm nhìn qua, “Anh phải đến học hỏi Carlos chứ!” Sau đó, anh chuyển đề tài sang hỏi chuyện Carlos: “Chúng tôi đều đã biết việc cậu dùng hình xăm tỏ tình. Vậy hôm nay, ngay tại sân khấu này, cậu có thể viết cho Tô Thanh Gia một bức thư tình khác được không?”
Mặt Carlos lúng túng xấu hổ, còn Tô Thanh Gia lại mỉm cười.
Hôm trước cô mới đòi Carlos viết một bức thư tình bằng tiếng Trung. Bây giờ chương trình lại bày ra trò này, cô thật sự tò mò không biết Carlos sẽ đáp lại thế nào?
Thẩm Kha tương đối hớn hở, dù đang bận bịu nhưng vẫn nhàn nhã tựa lưng lên ghế. Lá thư trước kia chưa xử lý xong, giờ lại thêm một lá nữa. Hừ hừ, có trò hay để xem rồi!!
Chàng trai tóc vàng nhìn anh Hàm rồi nhìn Tô Thanh Gia. Anh thấy cô gái nhỏ nhìn mình, cô không nói gì nhưng chắc chắn rất mong chờ.
Carlos cắn răng đồng ý.
Nhân viên nhanh chóng đưa giấy bút lên.
Trong lúc bên kia chuẩn bị, anh Hàm hỏi Tô Thanh Gia thêm vài câu.
Cô hơi bồn chồn nên suốt buổi đều lơ đãng ngó về phía Carlos. Hình như anh đã có ý tưởng nên mới mím môi viết ra giấy.
Thư tình viết xong.
Lúc Carlos đưa nó cho Tô Thanh Gia, mọi người mới phát hiện –
Đó là một bức tranh.
Carlos từng bộc bạch mình không viết được tiếng Trung, anh chỉ có thể nhận ra ba chữ “Tô Thanh Gia”, giờ bắt Carlos viết thư tình thì anh đành dùng tranh vẽ để ứng phó.
Nhưng cũng vì vậy mà khán giả và những người làm chương trình đều phải ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Mẹ ơi, không phải anh chỉ biết đá bóng thôi sao? Anh chàng học vẽ từ lúc nào vậy?
Nhìn bức tranh này đi, bố cục tinh tế, nét vẽ lưu loát, hình dáng nhân vật cũng được bố trí hài hòa. Nghĩ đến tin đồn Carlos là thiên tài ngôn ngữ, khán giả chỉ có thể cười lớn.
Đây là lần đầu tiên Carlos thể hiện tài năng hội họa trước mặt công chúng. Từ khi học vẽ, anh luôn coi đây là sở thích của mình. Tô Thanh Gia biết anh luôn giữ một tập tranh bên người, nhưng trong đó vẽ gì, đến bây giờ Tô Thanh Gia vẫn không biết.
Thôi, không biết thì không biết, coi như đó là bí mật nhỏ của Carlos đi.
Có điều, hôm nay nhìn thấy bức tranh này, Tô Thanh Gia cũng đoán được tập tranh kia vẽ gì.
Hẳn là…anh đã vẽ cô rất nhiều lần.
Bức tranh được vẽ bằng bút lông nên không thể chỉnh sửa nhưng trông không lem luốc chút nào. Chàng trai hơi cúi người, cõng một cô gái trên lưng. Cô gái vòng tay qua cổ chàng trai, mỉm cười nói chuyện. Mái tóc sượt nhẹ qua gương mặt thanh tú, chảy dài trên tấm lưng rộng của anh.
Trong bức tranh, khuôn mặt của Tô Thanh Gia chỉ được phác họa bằng vài nét vẽ đơn giản, nhưng vẫn thấy được biểu cảm của cô một cách trọn vẹn. Chàng trai chỉ lộ nửa mặt, ánh mắt đong đầy yêu thương.
Dưới chân họ là một con đường, hoa hồng nở đầy hai bên. Con đường nhỏ rất dài, rất dài.
Anh sẽ cùng em đi đến cuối con đường.
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người sau khi nhìn bức vẽ. Và nó cũng chính là thông điệp của bức thư tình này.
Carlos dùng cách vẽ tranh để nói cho cô gái của mình biết – Anh sẽ ở bên em, luôn bên em.
Trường quay lặng im như tờ một hồi, sau đó tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Tô Thanh Gia hôn lên má anh, Carlos sờ mặt cười toe toét.
Nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của chàng trai tóc vàng, Thẩm Kha bĩu môi. Không phải chỉ vẽ thôi sao? Anh cũng vẽ được. Nếu anh hẹn hò thành công, ngày nào anh cũng vẽ hoa hồng cho bạn gái!
Đến thời điểm hiện tại, chương trình đã được ghi hình hoàn chỉnh, tổ hậu cần đẩy một xe nhỏ ra, bên trên là quà tặng Thẩm Kha và Carlos chuẩn bị cho fan bóng đá Trung Quốc.
Áo đấu có chữ ký, bóng và poster.
Về mặt vật chất, có thể nó không mang nhiều giá trị, tuy nhiên đối với những người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt, áo đấu có chữ ký là thứ họ sẽ trân trọng cả đời.
Quả nhiên sự việc cuối này đã gây ra một trận náo động. Carlos và Tô Thanh Gia lần lượt tung quà xuống, những khán giả chộp được chỉ muốn lên sân khấu ôm họ.
Buổi ghi hình talkshow diễn ra rất thành công. Sau khi tẩy trang, anh Hàm và đạo diễn tươi cười tiễn họ về.
Đã gần cuối năm, nhà đài yêu cầu biên tập cắt ghép chỉnh sửa thâu đêm để ngày kia phát sóng.
“Lạnh không?” Carlos nắm tay cô. Thẩm Kha muốn thương lượng với nhà đài vài thứ nên anh đưa Tô Thanh Gia về khách sạn trước. Tô Thanh Gia đổi áo khoác ngoài, chiếc mũ đỏ viền trắng tôn lên làn da mịn màng của cô.
Tô Thanh Gia lắc đầu: “Em không lạnh.” Thể chất cô thiên hàn, tay chân đều lạnh toát, cũng may Carlos là một lò sưởi lớn.
Xe dừng lại ở bãi đỗ phía sau, Carlos nhìn đôi giày ngắn cô đang đi, anh dừng bước, ngồi xổm trước mặt cô.
“Anh muốn cõng em?” Tô Thanh Gia quàng tay lên cổ chàng trai, vui vẻ cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ anh, cười hì hì.-
Carlos đã làm việc này nhiều lần, mỗi khi Tô Thanh Gia mệt mỏi, anh sẽ trở thành tài xế của cô. Tô Thanh Gia cao hơn mét bảy, nhưng do khung xương nhỏ, nên cõng cô cũng khá nhẹ nhàng.
Carlos cõng Tô Thanh Gia trên lưng, đi về phía khách sạn.
Vì đã muộn nên cũng ít người ra vào khách sạn. Hai người đi ngang qua một vườn hoa, Tô Thanh Gia nhìn đóa hoa trà nở rộ, bên trong là đài hoa màu đỏ, cô kề sát tai anh nói nhỏ: “Có phải anh vẽ trộm em không?” Không thì không thể vẽ giống như vậy được.
Hơi nóng phải vào tai làm cổ họng Carlos thắt lại. Anh gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
“Vẽ gì thế?” Tô Thanh Gia dịu dàng hỏi.
Trong đêm, giọng nói của cô đặc biệt êm tai. Carlos đang định nói, nghĩ đến gì đó thì lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không chịu trả lời.
Thấy anh không cắn câu, mặt lại đỏ bừng, cô nghĩ đến nguyên nhân nào đó, ngập ngừng một lát mới dò hỏi: “Chẳng lẽ anh vẽ…tranh khiêu dâm.”
Bùm, Carlos cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ. Anh đương nhiên biết tranh khiêu dâm là gì, hơn nữa Thẩm Kha còn đưa cho anh cả một quyển dày, Oleguer hứng khởi đưa thẳng đĩa CD cho anh. Thẩm Kha thậm chí còn lịch sự bọc bìa cứng cẩn thận rồi đặt trong một chiếc hộp đẹp, cố tình đặt lẫn lộn trong đống quà sinh nhật.
Lúc Carlos mở ra xem, may mà Tô Thanh Gia không biết.
Nhưng bây giờ…
Carlos vừa xấu hổ vừa gấp gáp, chỉ muốn chui xuống lòng đất.
Làm sao anh có thể vẽ thứ đó. Carlos bắt đầu hối hận vì đã không cho Tô Thanh Gia xem tập tranh của mình.
Anh bước nhanh hơn, rẽ vào thang máy.
Tô Thanh Gia cho rằng anh chàng thẹn quá hóa giận nên vui vẻ cười bên tai anh.
Vui sướng chưa được bao lâu, vừa vào phòng, cô đã bị Carlos áp sát vào tường, anh cúi đầu phủ kín môi cô.-
Cô mơ màng nghe thấy mấy câu không rõ: “Không phải tranh khiêu dâm. Giờ môi em không còn son nữa nhỉ?”
Tô Thanh Gia nhớ đến việc mình dùng son môi trêu anh, chẳng khác nào cô đang bê đá đập vào chân mình.
Sức mạnh của chàng trai tóc vàng lúc thẹn quá hóa giận thật đáng sợ. Cô muốn ngất xỉu rồi.
QAQ.
Chương trình nhanh chóng lên sóng và lập nên kỷ lục rating. Mặc dù phải cắt nối suốt một đêm nhưng thời lượng chương trình chỉ kéo dài khoảng 12 phút.
Ban đầu Carlos và Tô Thanh Gia xem cùng người lớn ở phòng khách. Tuy nhiên càng về sau, mặt Tô Thanh Gia càng có xu hướng đen hơn, bởi vì Minh Linh và bà nội Tô cứ chọc ghẹo hai người suốt.
Điều này khiến cặp đôi trẻ xấu hổ chuồn đi.
#Carlos Tô Thanh Gia#
#Ký sự hàng ngày của đôi tình nhân#
#Trời sinh một cặp#
#Sẽ luôn ở bên em#
Cứ như vậy, đề tài liên quan đến họ trở thành hot search trên Weibo.
“Đúng là Carlos quá kiêu ngạo, lần nào trả lời anh ấy cũng khoe khoang bản thân có thể viết được ba chữ ‘Tô Thanh Gia’. Có phải sợ chúng ta không biết việc anh ấy chỉ viết được năm từ tiếng Trung không?”
“Tôi có cảm giác Tô Thanh Gia chính là dây cót của Carlos. Chỉ cần đề cập đến cô ấy, mắt Carlos sẽ lập tức phát sáng, chứ bình thường anh chàng lạnh nhạt lắm.”
“Từ ngoại hình đến việc thấu hiểu đối phương đều quá xuất sắc. Tôi cũng muốn có một bạn trai như vậy!”
“Odie xin số điện thoại của Tô Thanh Gia mà Carlos lại không tỏ ra lo lắng chút nào. Xem ra anh ấy là một người dày dặn kinh nghiệm. Có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, nhất định anh ấy phải đánh bại rất nhiều tình địch, haha.”-
“Cảnh Tô Thanh Gia lén lút hôn gió Carlos ngọt ngào quá! Carlos còn kích động đến nỗi phải ôm mặt. Hai người có cần ngược cẩu một cách trắng trợn vậy khôngggg.”
“Carlos có vẻ nói tiếng Trung rất tốt. À mà, tôi rất muốn mời người đại diện của anh ấy ra ngoài ăn một bữa.”
“Trời ơi, ngay cả tiếng ho của Carlos cũng hay. Tô Thanh Gia cũng vậy. Chắc là ngày nào hai người cũng bị vẻ đẹp của nhau đánh thức. Chu choa sướng quá đi.”
“Bây giờ điều khiến Carlos cảm động nhất vẫn chưa diễn ra. Nhưng nghe nói Tô Thanh Gia sắp 20 tuổi rồi, có phải anh ấy đang đợi ngày đó không?”
“Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tài năng hội họa của Carlos không phải thật đi. Tôi theo người ta 5 năm rồi nhưng lại không biết anh ấy có skill này!!! Là mắt tôi mù!!!”
“Kiểu thư tình này thật lãng mạn, vừa nhìn đã biết Carlos rất yêu Thanh Gia.”
“Nữ thần thích màu xanh có phải vì đó là màu mắt của Carlos không!?? Hazz, trước kia tôi sai, tôi tưởng vì đó là màu của bầu trời hay đại dương cơ.”
“Carlos dính Thanh Gia ghê, mắt lúc nào cũng nhìn cô ấy. Lúc Tô Thanh Gia cười, mắt anh cũng sáng theo. Đáng yêu quá!!!!”
“Tôi chỉ muốn nói Odie thật tội nghiệp.”
“Nữ thần thẹn thùng cũng rất đáng yêu, có thể nói cô ấy chính là hình mẫu lý tưởng của tôi.”
“Carlos luôn ngượng ngùng khi đối mặt với Tô Thanh Gia. Có phải vì sợ không giữ nổi không? Haha, hãy tha thứ cho suy nghĩ hèn mọn này của tôi.”
“Bình thường hai người ở chung cũng giống vậy à? Mong ông anh môi giới kỳ đà cản mũi giải đáp.”
Trong số tất cả các bình luận trên Weibo, có một bình luận nhận được mấy chục nghìn lượt thích.
“Tối nay lúc về khách sạn tôi vô tình chụp được ảnh này. Giữa đêm mùa đông thanh vắng, hình ảnh của họ khiến lòng tôi trở nên ấm áp. Mong rằng tình yêu của họ sẽ lâu dài theo năm tháng.”
Một bức là ảnh chụp thư tình của Carlos. Một bức là ảnh chụp cảnh Carlos cõng Tô Thanh Gia đi qua vườn hoa.
Hai bức ảnh đều khiến người khác cảm động.-
Vào ngày đông, những bông hoa đỏ này hệt như những ngọn lửa, sưởi ấm trái tim mọi người.
Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
“Vài năm trước, điều khiến tôi cảm động nhất là ngày cô ấy ở bên tôi. Sau đó đổi thành ngày chúng tôi đính hôn. Nhưng hiện tại tôi muốn nhiều hơn nữa…và ngày đó vẫn chưa đến. Tôi hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút.” Đây là câu trả lời của Carlos. Đối với anh, kết hôn là chuyện khiến anh cảm động nhất.
Ba ngày sau mới đến sinh nhật của Tô Thanh Gia.
Vậy nên đáp án của Carlos cũng là “Không có”, tiếng xì xào vang lên kèm theo tiếng vỗ tay, anh Hàm bày tỏ: “Thật sự không có ai ăn ý được như họ.”
Tô Thanh Gia nhìn qua, chàng trai tóc vàng làm động tác tay thành hình số 3 [*]. Tô Thanh Gia bĩu môi nhưng không dấu được ý cười trong mắt.
[*] Động tác tay hình số 3:
Hai mắt Carlos sáng ngời, vui vẻ như một chú sóc bắt được bảo bối. Họ đứng ở hai bên sân khấu, tiếng tim đập thình thịch như muốn xuyên qua quần áo.
Câu hỏi cuối cùng –
“Lần đầu tiên hôn nhau, ai là người chủ động?”
Tô Thanh Gia đỏ mặt nhìn Carlos mà Carlos bên kia cũng tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Tôi.” Khi viết đáp án vào bảng, Tô Thanh Gia che kín mặt nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng ẩn hiện sau mái tóc đen dài của cô.
Carlos cười thẹn thùng, lúm đồng tiền ẩn hiện trên má, anh đưa ra đáp án: “Tô Thanh Gia”.
Đám đông đều nghĩ Carlos sẽ là người chủ động trong chuyện riêng tư nên tình thế đảo ngược này đã khiến họ phải ồ lên.
Thấy vậy, lòng anh Hàm ngứa ngáy muốn khai thác thêm, nhưng thấy dáng vẻ đưa tay che mặt của Tô Thanh Gia, anh đành buông tha. Suy cho cùng đây cũng không phải talkshow bát quái, câu trả lời như vậy quá đủ để gây bùng nổ.
Khán giả vẫn muốn xem thêm độ hiểu biết đối phương của hai người. Mọi người muốn đào thêm một chút thông tin giật gân nhưng thời lượng hỏi đáp đã hết.
Chưa gì chương trình đã đi được hơn một nửa. Sau khi trò chơi kết thúc, một bạn nhỏ đưa cho Carlos một bông hồng đỏ thắt ruy băng xanh. Carlos quen tay tặng cho Tô Thanh Gia.
Anh Hàm nói: “Hoa tươi tặng cho người đẹp. Chúng ta hãy dành một tràng vỗ tay cho cặp đôi này nào.” Lúc này, Odie đi đến kéo quần anh Hàm, xấu hổ bảo: “Này anh Hàm, hỏi giúp tôi cách tìm bạn gái xinh đẹp được không? Tôi vẫn đang độc thân.”
Anh Hàm nhìn qua, “Anh phải đến học hỏi Carlos chứ!” Sau đó, anh chuyển đề tài sang hỏi chuyện Carlos: “Chúng tôi đều đã biết việc cậu dùng hình xăm tỏ tình. Vậy hôm nay, ngay tại sân khấu này, cậu có thể viết cho Tô Thanh Gia một bức thư tình khác được không?”
Mặt Carlos lúng túng xấu hổ, còn Tô Thanh Gia lại mỉm cười.
Hôm trước cô mới đòi Carlos viết một bức thư tình bằng tiếng Trung. Bây giờ chương trình lại bày ra trò này, cô thật sự tò mò không biết Carlos sẽ đáp lại thế nào?
Thẩm Kha tương đối hớn hở, dù đang bận bịu nhưng vẫn nhàn nhã tựa lưng lên ghế. Lá thư trước kia chưa xử lý xong, giờ lại thêm một lá nữa. Hừ hừ, có trò hay để xem rồi!!
Chàng trai tóc vàng nhìn anh Hàm rồi nhìn Tô Thanh Gia. Anh thấy cô gái nhỏ nhìn mình, cô không nói gì nhưng chắc chắn rất mong chờ.
Carlos cắn răng đồng ý.
Nhân viên nhanh chóng đưa giấy bút lên.
Trong lúc bên kia chuẩn bị, anh Hàm hỏi Tô Thanh Gia thêm vài câu.
Cô hơi bồn chồn nên suốt buổi đều lơ đãng ngó về phía Carlos. Hình như anh đã có ý tưởng nên mới mím môi viết ra giấy.
Thư tình viết xong.
Lúc Carlos đưa nó cho Tô Thanh Gia, mọi người mới phát hiện –
Đó là một bức tranh.
Carlos từng bộc bạch mình không viết được tiếng Trung, anh chỉ có thể nhận ra ba chữ “Tô Thanh Gia”, giờ bắt Carlos viết thư tình thì anh đành dùng tranh vẽ để ứng phó.
Nhưng cũng vì vậy mà khán giả và những người làm chương trình đều phải ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Mẹ ơi, không phải anh chỉ biết đá bóng thôi sao? Anh chàng học vẽ từ lúc nào vậy?
Nhìn bức tranh này đi, bố cục tinh tế, nét vẽ lưu loát, hình dáng nhân vật cũng được bố trí hài hòa. Nghĩ đến tin đồn Carlos là thiên tài ngôn ngữ, khán giả chỉ có thể cười lớn.
Đây là lần đầu tiên Carlos thể hiện tài năng hội họa trước mặt công chúng. Từ khi học vẽ, anh luôn coi đây là sở thích của mình. Tô Thanh Gia biết anh luôn giữ một tập tranh bên người, nhưng trong đó vẽ gì, đến bây giờ Tô Thanh Gia vẫn không biết.
Thôi, không biết thì không biết, coi như đó là bí mật nhỏ của Carlos đi.
Có điều, hôm nay nhìn thấy bức tranh này, Tô Thanh Gia cũng đoán được tập tranh kia vẽ gì.
Hẳn là…anh đã vẽ cô rất nhiều lần.
Bức tranh được vẽ bằng bút lông nên không thể chỉnh sửa nhưng trông không lem luốc chút nào. Chàng trai hơi cúi người, cõng một cô gái trên lưng. Cô gái vòng tay qua cổ chàng trai, mỉm cười nói chuyện. Mái tóc sượt nhẹ qua gương mặt thanh tú, chảy dài trên tấm lưng rộng của anh.
Trong bức tranh, khuôn mặt của Tô Thanh Gia chỉ được phác họa bằng vài nét vẽ đơn giản, nhưng vẫn thấy được biểu cảm của cô một cách trọn vẹn. Chàng trai chỉ lộ nửa mặt, ánh mắt đong đầy yêu thương.
Dưới chân họ là một con đường, hoa hồng nở đầy hai bên. Con đường nhỏ rất dài, rất dài.
Anh sẽ cùng em đi đến cuối con đường.
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người sau khi nhìn bức vẽ. Và nó cũng chính là thông điệp của bức thư tình này.
Carlos dùng cách vẽ tranh để nói cho cô gái của mình biết – Anh sẽ ở bên em, luôn bên em.
Trường quay lặng im như tờ một hồi, sau đó tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Tô Thanh Gia hôn lên má anh, Carlos sờ mặt cười toe toét.
Nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của chàng trai tóc vàng, Thẩm Kha bĩu môi. Không phải chỉ vẽ thôi sao? Anh cũng vẽ được. Nếu anh hẹn hò thành công, ngày nào anh cũng vẽ hoa hồng cho bạn gái!
Đến thời điểm hiện tại, chương trình đã được ghi hình hoàn chỉnh, tổ hậu cần đẩy một xe nhỏ ra, bên trên là quà tặng Thẩm Kha và Carlos chuẩn bị cho fan bóng đá Trung Quốc.
Áo đấu có chữ ký, bóng và poster.
Về mặt vật chất, có thể nó không mang nhiều giá trị, tuy nhiên đối với những người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt, áo đấu có chữ ký là thứ họ sẽ trân trọng cả đời.
Quả nhiên sự việc cuối này đã gây ra một trận náo động. Carlos và Tô Thanh Gia lần lượt tung quà xuống, những khán giả chộp được chỉ muốn lên sân khấu ôm họ.
Buổi ghi hình talkshow diễn ra rất thành công. Sau khi tẩy trang, anh Hàm và đạo diễn tươi cười tiễn họ về.
Đã gần cuối năm, nhà đài yêu cầu biên tập cắt ghép chỉnh sửa thâu đêm để ngày kia phát sóng.
“Lạnh không?” Carlos nắm tay cô. Thẩm Kha muốn thương lượng với nhà đài vài thứ nên anh đưa Tô Thanh Gia về khách sạn trước. Tô Thanh Gia đổi áo khoác ngoài, chiếc mũ đỏ viền trắng tôn lên làn da mịn màng của cô.
Tô Thanh Gia lắc đầu: “Em không lạnh.” Thể chất cô thiên hàn, tay chân đều lạnh toát, cũng may Carlos là một lò sưởi lớn.
Xe dừng lại ở bãi đỗ phía sau, Carlos nhìn đôi giày ngắn cô đang đi, anh dừng bước, ngồi xổm trước mặt cô.
“Anh muốn cõng em?” Tô Thanh Gia quàng tay lên cổ chàng trai, vui vẻ cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ anh, cười hì hì.-
Carlos đã làm việc này nhiều lần, mỗi khi Tô Thanh Gia mệt mỏi, anh sẽ trở thành tài xế của cô. Tô Thanh Gia cao hơn mét bảy, nhưng do khung xương nhỏ, nên cõng cô cũng khá nhẹ nhàng.
Carlos cõng Tô Thanh Gia trên lưng, đi về phía khách sạn.
Vì đã muộn nên cũng ít người ra vào khách sạn. Hai người đi ngang qua một vườn hoa, Tô Thanh Gia nhìn đóa hoa trà nở rộ, bên trong là đài hoa màu đỏ, cô kề sát tai anh nói nhỏ: “Có phải anh vẽ trộm em không?” Không thì không thể vẽ giống như vậy được.
Hơi nóng phải vào tai làm cổ họng Carlos thắt lại. Anh gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
“Vẽ gì thế?” Tô Thanh Gia dịu dàng hỏi.
Trong đêm, giọng nói của cô đặc biệt êm tai. Carlos đang định nói, nghĩ đến gì đó thì lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không chịu trả lời.
Thấy anh không cắn câu, mặt lại đỏ bừng, cô nghĩ đến nguyên nhân nào đó, ngập ngừng một lát mới dò hỏi: “Chẳng lẽ anh vẽ…tranh khiêu dâm.”
Bùm, Carlos cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ. Anh đương nhiên biết tranh khiêu dâm là gì, hơn nữa Thẩm Kha còn đưa cho anh cả một quyển dày, Oleguer hứng khởi đưa thẳng đĩa CD cho anh. Thẩm Kha thậm chí còn lịch sự bọc bìa cứng cẩn thận rồi đặt trong một chiếc hộp đẹp, cố tình đặt lẫn lộn trong đống quà sinh nhật.
Lúc Carlos mở ra xem, may mà Tô Thanh Gia không biết.
Nhưng bây giờ…
Carlos vừa xấu hổ vừa gấp gáp, chỉ muốn chui xuống lòng đất.
Làm sao anh có thể vẽ thứ đó. Carlos bắt đầu hối hận vì đã không cho Tô Thanh Gia xem tập tranh của mình.
Anh bước nhanh hơn, rẽ vào thang máy.
Tô Thanh Gia cho rằng anh chàng thẹn quá hóa giận nên vui vẻ cười bên tai anh.
Vui sướng chưa được bao lâu, vừa vào phòng, cô đã bị Carlos áp sát vào tường, anh cúi đầu phủ kín môi cô.-
Cô mơ màng nghe thấy mấy câu không rõ: “Không phải tranh khiêu dâm. Giờ môi em không còn son nữa nhỉ?”
Tô Thanh Gia nhớ đến việc mình dùng son môi trêu anh, chẳng khác nào cô đang bê đá đập vào chân mình.
Sức mạnh của chàng trai tóc vàng lúc thẹn quá hóa giận thật đáng sợ. Cô muốn ngất xỉu rồi.
QAQ.
Chương trình nhanh chóng lên sóng và lập nên kỷ lục rating. Mặc dù phải cắt nối suốt một đêm nhưng thời lượng chương trình chỉ kéo dài khoảng 12 phút.
Ban đầu Carlos và Tô Thanh Gia xem cùng người lớn ở phòng khách. Tuy nhiên càng về sau, mặt Tô Thanh Gia càng có xu hướng đen hơn, bởi vì Minh Linh và bà nội Tô cứ chọc ghẹo hai người suốt.
Điều này khiến cặp đôi trẻ xấu hổ chuồn đi.
#Carlos Tô Thanh Gia#
#Ký sự hàng ngày của đôi tình nhân#
#Trời sinh một cặp#
#Sẽ luôn ở bên em#
Cứ như vậy, đề tài liên quan đến họ trở thành hot search trên Weibo.
“Đúng là Carlos quá kiêu ngạo, lần nào trả lời anh ấy cũng khoe khoang bản thân có thể viết được ba chữ ‘Tô Thanh Gia’. Có phải sợ chúng ta không biết việc anh ấy chỉ viết được năm từ tiếng Trung không?”
“Tôi có cảm giác Tô Thanh Gia chính là dây cót của Carlos. Chỉ cần đề cập đến cô ấy, mắt Carlos sẽ lập tức phát sáng, chứ bình thường anh chàng lạnh nhạt lắm.”
“Từ ngoại hình đến việc thấu hiểu đối phương đều quá xuất sắc. Tôi cũng muốn có một bạn trai như vậy!”
“Odie xin số điện thoại của Tô Thanh Gia mà Carlos lại không tỏ ra lo lắng chút nào. Xem ra anh ấy là một người dày dặn kinh nghiệm. Có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, nhất định anh ấy phải đánh bại rất nhiều tình địch, haha.”-
“Cảnh Tô Thanh Gia lén lút hôn gió Carlos ngọt ngào quá! Carlos còn kích động đến nỗi phải ôm mặt. Hai người có cần ngược cẩu một cách trắng trợn vậy khôngggg.”
“Carlos có vẻ nói tiếng Trung rất tốt. À mà, tôi rất muốn mời người đại diện của anh ấy ra ngoài ăn một bữa.”
“Trời ơi, ngay cả tiếng ho của Carlos cũng hay. Tô Thanh Gia cũng vậy. Chắc là ngày nào hai người cũng bị vẻ đẹp của nhau đánh thức. Chu choa sướng quá đi.”
“Bây giờ điều khiến Carlos cảm động nhất vẫn chưa diễn ra. Nhưng nghe nói Tô Thanh Gia sắp 20 tuổi rồi, có phải anh ấy đang đợi ngày đó không?”
“Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tài năng hội họa của Carlos không phải thật đi. Tôi theo người ta 5 năm rồi nhưng lại không biết anh ấy có skill này!!! Là mắt tôi mù!!!”
“Kiểu thư tình này thật lãng mạn, vừa nhìn đã biết Carlos rất yêu Thanh Gia.”
“Nữ thần thích màu xanh có phải vì đó là màu mắt của Carlos không!?? Hazz, trước kia tôi sai, tôi tưởng vì đó là màu của bầu trời hay đại dương cơ.”
“Carlos dính Thanh Gia ghê, mắt lúc nào cũng nhìn cô ấy. Lúc Tô Thanh Gia cười, mắt anh cũng sáng theo. Đáng yêu quá!!!!”
“Tôi chỉ muốn nói Odie thật tội nghiệp.”
“Nữ thần thẹn thùng cũng rất đáng yêu, có thể nói cô ấy chính là hình mẫu lý tưởng của tôi.”
“Carlos luôn ngượng ngùng khi đối mặt với Tô Thanh Gia. Có phải vì sợ không giữ nổi không? Haha, hãy tha thứ cho suy nghĩ hèn mọn này của tôi.”
“Bình thường hai người ở chung cũng giống vậy à? Mong ông anh môi giới kỳ đà cản mũi giải đáp.”
Trong số tất cả các bình luận trên Weibo, có một bình luận nhận được mấy chục nghìn lượt thích.
“Tối nay lúc về khách sạn tôi vô tình chụp được ảnh này. Giữa đêm mùa đông thanh vắng, hình ảnh của họ khiến lòng tôi trở nên ấm áp. Mong rằng tình yêu của họ sẽ lâu dài theo năm tháng.”
Một bức là ảnh chụp thư tình của Carlos. Một bức là ảnh chụp cảnh Carlos cõng Tô Thanh Gia đi qua vườn hoa.
Hai bức ảnh đều khiến người khác cảm động.-
Vào ngày đông, những bông hoa đỏ này hệt như những ngọn lửa, sưởi ấm trái tim mọi người.
Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Đánh giá:
Truyện Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Story
Chương 145
10.0/10 từ 50 lượt.