Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Chương 126
159@-Carlos càng lớn càng đẹp trai, Tô Thanh Gia luôn biết điều này, khi nghe anh nói ra những lời đó, lòng cô càng rung động hơn, đôi mắt xanh xám trong veo lấp lánh có lẽ chỉ hợp với vẻ ngoài của người bên cạnh.
Anh vẫn đang huyên thuyên: “Có phải anh ngốc lắm không? Anh đã cố gắng xem thật nhiều phim để học cách an ủi con gái, nhưng cứ học xong lại quên. Bella, hôm nay anh tệ nhỉ, không chỉ làm em buồn mà còn khiến em sợ?”
Chàng trai tóc vàng từ một chàng hoàng tử cao lớn đẹp trai, biết nói lời yêu thương đã biến thành anh nông phu lỗ mãng, cáu giận. Tô Thanh Gia bị chọc cười hỏi: “Tại sao học xong lại quên? Nó đâu phải văn học Tây Ban Nha.”
Cô nín khóc, mỉm cười như một bông hoa lê đầu cành, Carlos nhìn đến ngây người, chỉ muốn nhào tới hôn cô nhưng vì đang lái xe, cộng thêm người hơi bẩn nên anh rầu rĩ đáp: “Anh luôn đạt điểm chuẩn môn văn học Tây Ban Nha, giáo viên từng cho anh 4 điểm đấy!” Tuy chỉ tốt nghiệp trung học nhưng anh cảm thấy mình trời sinh đã thông minh.
Thấy chàng trai tóc vàng nhấn mạnh, Tô Thanh Gia quay sang hỏi: “Vậy tại sao trước đây lúc nào anh cũng bị điểm kém?”
Carlos buột miệng: “Làm vậy thì em mới đến dạy kèm anh!”
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng Tô Thanh Gia cũng biết sự thật, cô ngạc nhiên thốt lên, “Hóa ra trước đây anh lừa em, uổng công em lo lắng cho thành tích của anh suốt một thời gian dài.”
Chàng trai tóc vàng tự biết mình đuối lý, sợ sệt rụt cổ lại, ngậm chặt miệng. Một lúc sau, anh lặng lẽ liếc nhìn, không muốn để Tô Thanh Gia thấy.
Về đến nhà, sau khi tháo dây an toàn, Tô Thanh Gia chạy thẳng vào phòng. Carlos lo lắng vội vã đuổi theo.
“Bella, nghe anh nói! Bella, em đừng giận.” Anh chạy hai, ba bước dài đuổi theo nhưng không dám vượt lên phía trước nên đổi thành những bước ngắn hơn, tay nắm lấy vạt áo của cô. “Chỉ vì anh thích em, muốn ở cùng em. Lúc đó em bận tập piano, thỉnh thoảng cả tuần anh cũng không gặp được em. Bella, anh biết mình sai rồi.”
Tô Thanh Gia dừng lại trước sofa, xoay người lườm anh: “Em tập chơi đàn cũng khiến anh tủi thân à?”
Carlos cắn môi, mắt tỏ vẻ cực kỳ vô tội.
Tô Thanh Gia bị ánh mắt đó đánh bại, vỗ nhẹ vào mặt anh, “Anh đúng là tiểu yêu tinh dính người! Mau cởi quần áo ra!”
Cả người Carlos cứng lại, máu toàn thân dồn về một chỗ.
Ôi, chúa ơi, đây là phòng khách. Anh vẫn chưa kéo rèm cửa, phải làm ở đây sao? Có phải muốn thử tư thế kia không? Chúa ơi, anh chưa ôn xong, anh chưa tắm, anh chưa chuẩn bị tốt…
Không, không được, không thể cự tuyệt, Bella sẽ tức giận, anh phải nghe lời, anh muốn làm một tiểu yêu tinh dính người! Anh phải hầu hạ tốt!
Anh từ từ đưa tay lên cởi nút áo sơ mi nhưng dường như nó không nghe theo ý anh, anh lo lắng muốn kéo đứt hết cúc.
Ánh đèn như chuyển thành màu đỏ, anh có thể nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe trong hồ bơi và tiếng hít thở nặng nề của mình.
Cảnh tượng xảy ra trong mơ đang cách anh rất gần.
Thấy anh mãi không cởi được, Tô Thanh Gia tiến lại gần giúp anh cởi áo sơ mi. Carlos cúi đầu nhìn cái cổ duyên dáng, đẹp như một con thiên nga của cô. Hôm nay cô mặc váy đen kín đáo nhưng lại khiến yết hầu của anh liên tục cuộn lên cuộn xuống.
Cám dỗ trí mạng nhất chính là đôi tay trắng nõn đang cởi cúc áo.
Anh bị cô đẩy ngã xuống ghế sofa, thân trên cởi trần chạm vào da ghế mềm mại.
Anh cắn môi, cố gắng tạo tư thế gợi cảm, mắt ngượng ngùng, lo sợ.
Tô Thanh Gia lấy từ ngăn kéo ra một cái hộp, liếc nhìn anh nói, “Lật người lại để em bôi thuốc.”
Chàng trai tóc vàng định làm tiểu yêu tinh dính người: “…” Tất cả đều bị phá hỏng.
Mặc dù vừa nãy Tô Thanh không tận mắt nhìn thấy người hâm mộ gây sự nhưng cô biết chắc chắn Carlos đã bị thương, bởi vì gương mặt được mệnh danh là “Apollo của giới bóng đá” có rất nhiều vết xước.
Tại sao Carlos lại quý trọng khuôn mặt như vậy, khụ ——
Có thể do muốn áp dụng cho việc theo đuổi?
Carlos nằm sấp trên ghế, hai tay khoanh lại đặt dưới cằm, dáng vẻ thâm thù đại hận.
Tô Thanh Gia quỳ xuống bôi thuốc cho anh. Các đường cong trên cơ thể mịn màng, rắn chắn, mang lại cảm giác an toàn, trên đó có vài vết bầm tím nằm rải rác khắp nơi.
“Đau không?” Cô xoa một vết bầm tím.
Tô Thanh Gia cố ý chọc vào vết thương, đợi chàng trai tóc vàng hít một hơi sâu, cô mới cúi đầu, thổi nhẹ rồi hôn một cái.
Bị mái tóc dài quét qua, lòng Carlos bắt đầu ngứa ngáy. Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của mấy đầu ngón tay trên lưng.
Thấy anh nghe lời, Tô Thanh Gia cũng nhẹ nhàng hơn, cẩn thận bôi thuốc.
“Bella.”
“Dạ? Có chuyện gì vậy?”
“Anh biết tại sao anh không học được cách an ủi người khác rồi.” Carlos mặt mày hớn hở nói.
Tô Thanh Gia thoáng dừng lại, vừa bôi thuốc vừa trả lời: “Tại sao”.
“Bởi vì …” Carlos ngượng ngùng, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy tai anh đang ngọ nguậy, mang theo sự quyến rũ không thể diễn tả thành lời.
“Bởi vì anh muốn em luôn luôn hạnh phúc, không bao giờ buồn đau.” Chàng trai tóc vàng sờ đầu mình, “Em không buồn thì anh sẽ không phải an ủi, anh có thể vui vẻ cùng em mãi.”
Lòng Tô Thanh Gia bỗng mềm nhũn, vỗ lưng bảo anh đứng dậy. Carlos ôm cô đặt lên đùi mình.
Mặc dù câu nói hơi rối rắm nhưng Tô Thanh Gia vẫn hiểu được ý của anh.
Nguyện vọng lớn nhất của anh là được ở bên cô, nguyện vọng lớn thứ hai là mong cô mãi mãi vui vẻ, nguyện vọng lớn thứ ba là muốn cô sinh con với anh. Tất cả nguyện vọng của anh đều liên quan đến cô.
Chàng trai không biết cách an ủi cũng không học được cách an ủi người khác muốn dùng cách thức đơn giản, thẳng thắn để nói “Anh không muốn an ủi em”.
Tô Thanh Gia dịu dàng lên tiếng: “Nhưng trong cuộc sống, đôi lúc không thể tránh được những việc không vui.” Ví dụ như ly biệt hay sinh lão bệnh tử.
Cô thở dài ôm Carlos, anh mặt dày cọ vào vai cô, “Vậy em nhìn anh đi, anh đẹp trai lắm, nhìn một lúc sẽ vui vẻ ngay.”
Carlos che trán, mắt viết đầy hai chữ tủi thân, nhào về phía sau lấy gối ra ôm che mặt.
Bả vai anh có một vết bầm, tư thế hiện tại vừa hay giúp cô dễ dàng bôi thuốc.
Vừa đụng vào vết thương, Carlos cố ý rên rỉ hai câu nhưng Tô Thanh Gia vẫn không phản ứng gì. Chàng trai tóc vàng cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Bella không thương anh nữa rồi.
Anh là một đứa trẻ hư bị bạn gái ghét bỏ.
Trong lúc anh mải hối hận thì một khối mềm mại đột nhiên nhào vào ngực.
Tô Thanh Gia vốn cao gầy nhưng vì Carlos cao hơn cô hai mươi cm nên trông cô lúc này tương đối nhỏ nhắn.
Chàng trai tóc vàng vui mừng đến mức run rẩy bỏ gối khỏi mặt.
“Carlos, anh có tin vào số phận không?” Tô Thanh Gia sờ vào hình xăm rõ nét trên ngực anh.
Chàng trai tóc vàng nghe thế chợt sửng sốt một lúc mới trả lời: “Tin. Anh đương nhiên tin điều đó.”
“Tại sao?”
“Trước đây khi còn ở cô nhi viện, sơ Rosa thường nói với anh ‘con người phải biết hi vọng’, sơ nói rằng cuộc sống càng khắc nghiệt thì tương lai càng nhận được nhiều thứ hơn. Lúc đầu anh không tin điều đó, nhưng sau này anh đã chờ được em.” Hai mắt Carlos sáng lấp lánh.
“Khi ấy, anh luôn ao ước có một con búp bê ở cạnh, sau đó Chúa đã đưa em tới bên anh, em cười với anh, nói chuyện với anh, theo anh đi tập bóng. Em đến từ một nơi xa, cô nhi viện có rất nhiều trẻ em nhưng hết lần này đến lần khác em đều chỉ muốn gặp anh.” Anh cầm lấy tay kia của cô, cẩn thận đan mười ngón tay vào nhau như đang nâng niu báu vật, “Đây không phải số phận thì là gì? ”
“Nhưng hồi đó em vẫn chưa ở bên anh.” Tô Thanh Gia hôn lên ngực anh.
Carlos giật mình không nói lời nào. Một lúc lâu sau, anh siết chặt đôi tay đang nắm lấy nhau: “Vì có em, anh mới có mục tiêu để cố gắng.” Anh kể lại những năm tháng mới đến Barcelona.
Anh nói ra như những lời vàng ngọc.
“Trong những năm tháng đen tối nhất, em là tia nắng duy nhất mà số phận đã tặng anh. Bella, anh rất tin và rất biết ơn số phận.” Khi nói về cuốn sách “Xuất hành”, Sơ Rosa từng nói dưới sự chỉ dẫn của số phận, cuối cùng người cực khổ cũng sẽ đợi được Moses của mình.
“Mỗi người đều có một con đường riêng. Mặc dù Lưu Mộng Nhã đã đi xa, nhưng em không nhất thiết phải nghĩ rằng số phận bất công với cô ấy.” Carlos vuốt mái tóc dài như thác nước của cô, “Cô ấy có gia cảnh tốt, lại được cha mẹ yêu thương. Do bệnh tật và sự kiên cường nên Chu Sách mới ở bên rồi thích cô ấy. Mặc dù chỉ ở cạnh nhau một thời gian ngắn nhưng chắc chắn cô ấy rất hạnh phúc. Chu Sách sẽ nhớ cô ấy suốt đời.”
Sẽ luôn nhớ đến cô gái đã chết ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn anh.
“Vậy mà anh bảo anh không biết an ủi người khác, anh làm em khóc rồi này.” Tô Thanh Gia đánh nhẹ anh một cái.
Carlos sững người lần nữa, chớp mắt vài cái, gãi đầu ngượng ngùng, mím môi cười, “Anh, haha, hoá ra anh lại thông minh vậy. Haha.”
Bầu không khí hoàn mỹ chính thức bị tiếng cười ngốc nghếch của anh phá tan. Tô Thanh Gia nín khóc, “Chỉ giỏi dát vàng lên mặt, không biết xấu hổ à?”
“Cái gì trên người anh cũng là của em, khuôn mặt này cũng cho em nốt. Bella, chắc hai ngày nữa vết thương sẽ ổn thôi, anh chắc chắn sẽ không xấu đi.” Carlos đỏ mặt cãi lại, nhấn mạnh mặt mình vẫn đẹp trai như trước.
Tô Thanh Gia cầm thuốc mỡ bôi lên trán anh.
“Chúng ta dùng bản thiết kế của Lưu Mộng Nhã làm lễ phục đính hôn cho em nhé?” Carlos nói. Tuy Lưu Mộng Nhã không đáng yêu nhưng bản thiết kế rất đẹp, anh muốn dùng nó để tranh công.
Tô Thanh Gia cũng có ý định này, cô nhanh chóng tiến sát, chủ động giao phó đôi môi đỏ mọng của mình.
Cuối cùng chàng trai tóc vàng cũng thực hiện được ý đồ.
Anh chợt phát hiện căn nhà rộng lớn này có rất nhiều chỗ có thể dùng được.
Không cần chuẩn bị trước, miễn là đúng lúc ——
Con người cũng vậy.
Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Anh vẫn đang huyên thuyên: “Có phải anh ngốc lắm không? Anh đã cố gắng xem thật nhiều phim để học cách an ủi con gái, nhưng cứ học xong lại quên. Bella, hôm nay anh tệ nhỉ, không chỉ làm em buồn mà còn khiến em sợ?”
Chàng trai tóc vàng từ một chàng hoàng tử cao lớn đẹp trai, biết nói lời yêu thương đã biến thành anh nông phu lỗ mãng, cáu giận. Tô Thanh Gia bị chọc cười hỏi: “Tại sao học xong lại quên? Nó đâu phải văn học Tây Ban Nha.”
Cô nín khóc, mỉm cười như một bông hoa lê đầu cành, Carlos nhìn đến ngây người, chỉ muốn nhào tới hôn cô nhưng vì đang lái xe, cộng thêm người hơi bẩn nên anh rầu rĩ đáp: “Anh luôn đạt điểm chuẩn môn văn học Tây Ban Nha, giáo viên từng cho anh 4 điểm đấy!” Tuy chỉ tốt nghiệp trung học nhưng anh cảm thấy mình trời sinh đã thông minh.
Thấy chàng trai tóc vàng nhấn mạnh, Tô Thanh Gia quay sang hỏi: “Vậy tại sao trước đây lúc nào anh cũng bị điểm kém?”
Carlos buột miệng: “Làm vậy thì em mới đến dạy kèm anh!”
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng Tô Thanh Gia cũng biết sự thật, cô ngạc nhiên thốt lên, “Hóa ra trước đây anh lừa em, uổng công em lo lắng cho thành tích của anh suốt một thời gian dài.”
Chàng trai tóc vàng tự biết mình đuối lý, sợ sệt rụt cổ lại, ngậm chặt miệng. Một lúc sau, anh lặng lẽ liếc nhìn, không muốn để Tô Thanh Gia thấy.
Về đến nhà, sau khi tháo dây an toàn, Tô Thanh Gia chạy thẳng vào phòng. Carlos lo lắng vội vã đuổi theo.
“Bella, nghe anh nói! Bella, em đừng giận.” Anh chạy hai, ba bước dài đuổi theo nhưng không dám vượt lên phía trước nên đổi thành những bước ngắn hơn, tay nắm lấy vạt áo của cô. “Chỉ vì anh thích em, muốn ở cùng em. Lúc đó em bận tập piano, thỉnh thoảng cả tuần anh cũng không gặp được em. Bella, anh biết mình sai rồi.”
Tô Thanh Gia dừng lại trước sofa, xoay người lườm anh: “Em tập chơi đàn cũng khiến anh tủi thân à?”
Carlos cắn môi, mắt tỏ vẻ cực kỳ vô tội.
Tô Thanh Gia bị ánh mắt đó đánh bại, vỗ nhẹ vào mặt anh, “Anh đúng là tiểu yêu tinh dính người! Mau cởi quần áo ra!”
Cả người Carlos cứng lại, máu toàn thân dồn về một chỗ.
Ôi, chúa ơi, đây là phòng khách. Anh vẫn chưa kéo rèm cửa, phải làm ở đây sao? Có phải muốn thử tư thế kia không? Chúa ơi, anh chưa ôn xong, anh chưa tắm, anh chưa chuẩn bị tốt…
Không, không được, không thể cự tuyệt, Bella sẽ tức giận, anh phải nghe lời, anh muốn làm một tiểu yêu tinh dính người! Anh phải hầu hạ tốt!
Anh từ từ đưa tay lên cởi nút áo sơ mi nhưng dường như nó không nghe theo ý anh, anh lo lắng muốn kéo đứt hết cúc.
Ánh đèn như chuyển thành màu đỏ, anh có thể nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe trong hồ bơi và tiếng hít thở nặng nề của mình.
Cảnh tượng xảy ra trong mơ đang cách anh rất gần.
Thấy anh mãi không cởi được, Tô Thanh Gia tiến lại gần giúp anh cởi áo sơ mi. Carlos cúi đầu nhìn cái cổ duyên dáng, đẹp như một con thiên nga của cô. Hôm nay cô mặc váy đen kín đáo nhưng lại khiến yết hầu của anh liên tục cuộn lên cuộn xuống.
Cám dỗ trí mạng nhất chính là đôi tay trắng nõn đang cởi cúc áo.
Anh bị cô đẩy ngã xuống ghế sofa, thân trên cởi trần chạm vào da ghế mềm mại.
Anh cắn môi, cố gắng tạo tư thế gợi cảm, mắt ngượng ngùng, lo sợ.
Tô Thanh Gia lấy từ ngăn kéo ra một cái hộp, liếc nhìn anh nói, “Lật người lại để em bôi thuốc.”
Chàng trai tóc vàng định làm tiểu yêu tinh dính người: “…” Tất cả đều bị phá hỏng.
Mặc dù vừa nãy Tô Thanh không tận mắt nhìn thấy người hâm mộ gây sự nhưng cô biết chắc chắn Carlos đã bị thương, bởi vì gương mặt được mệnh danh là “Apollo của giới bóng đá” có rất nhiều vết xước.
Tại sao Carlos lại quý trọng khuôn mặt như vậy, khụ ——
Có thể do muốn áp dụng cho việc theo đuổi?
Carlos nằm sấp trên ghế, hai tay khoanh lại đặt dưới cằm, dáng vẻ thâm thù đại hận.
Tô Thanh Gia quỳ xuống bôi thuốc cho anh. Các đường cong trên cơ thể mịn màng, rắn chắn, mang lại cảm giác an toàn, trên đó có vài vết bầm tím nằm rải rác khắp nơi.
“Đau không?” Cô xoa một vết bầm tím.
Tô Thanh Gia cố ý chọc vào vết thương, đợi chàng trai tóc vàng hít một hơi sâu, cô mới cúi đầu, thổi nhẹ rồi hôn một cái.
Bị mái tóc dài quét qua, lòng Carlos bắt đầu ngứa ngáy. Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của mấy đầu ngón tay trên lưng.
Thấy anh nghe lời, Tô Thanh Gia cũng nhẹ nhàng hơn, cẩn thận bôi thuốc.
“Bella.”
“Dạ? Có chuyện gì vậy?”
“Anh biết tại sao anh không học được cách an ủi người khác rồi.” Carlos mặt mày hớn hở nói.
Tô Thanh Gia thoáng dừng lại, vừa bôi thuốc vừa trả lời: “Tại sao”.
“Bởi vì …” Carlos ngượng ngùng, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy tai anh đang ngọ nguậy, mang theo sự quyến rũ không thể diễn tả thành lời.
“Bởi vì anh muốn em luôn luôn hạnh phúc, không bao giờ buồn đau.” Chàng trai tóc vàng sờ đầu mình, “Em không buồn thì anh sẽ không phải an ủi, anh có thể vui vẻ cùng em mãi.”
Lòng Tô Thanh Gia bỗng mềm nhũn, vỗ lưng bảo anh đứng dậy. Carlos ôm cô đặt lên đùi mình.
Mặc dù câu nói hơi rối rắm nhưng Tô Thanh Gia vẫn hiểu được ý của anh.
Nguyện vọng lớn nhất của anh là được ở bên cô, nguyện vọng lớn thứ hai là mong cô mãi mãi vui vẻ, nguyện vọng lớn thứ ba là muốn cô sinh con với anh. Tất cả nguyện vọng của anh đều liên quan đến cô.
Chàng trai không biết cách an ủi cũng không học được cách an ủi người khác muốn dùng cách thức đơn giản, thẳng thắn để nói “Anh không muốn an ủi em”.
Tô Thanh Gia dịu dàng lên tiếng: “Nhưng trong cuộc sống, đôi lúc không thể tránh được những việc không vui.” Ví dụ như ly biệt hay sinh lão bệnh tử.
Cô thở dài ôm Carlos, anh mặt dày cọ vào vai cô, “Vậy em nhìn anh đi, anh đẹp trai lắm, nhìn một lúc sẽ vui vẻ ngay.”
Carlos che trán, mắt viết đầy hai chữ tủi thân, nhào về phía sau lấy gối ra ôm che mặt.
Bả vai anh có một vết bầm, tư thế hiện tại vừa hay giúp cô dễ dàng bôi thuốc.
Vừa đụng vào vết thương, Carlos cố ý rên rỉ hai câu nhưng Tô Thanh Gia vẫn không phản ứng gì. Chàng trai tóc vàng cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Bella không thương anh nữa rồi.
Anh là một đứa trẻ hư bị bạn gái ghét bỏ.
Trong lúc anh mải hối hận thì một khối mềm mại đột nhiên nhào vào ngực.
Tô Thanh Gia vốn cao gầy nhưng vì Carlos cao hơn cô hai mươi cm nên trông cô lúc này tương đối nhỏ nhắn.
Chàng trai tóc vàng vui mừng đến mức run rẩy bỏ gối khỏi mặt.
“Carlos, anh có tin vào số phận không?” Tô Thanh Gia sờ vào hình xăm rõ nét trên ngực anh.
Chàng trai tóc vàng nghe thế chợt sửng sốt một lúc mới trả lời: “Tin. Anh đương nhiên tin điều đó.”
“Tại sao?”
“Trước đây khi còn ở cô nhi viện, sơ Rosa thường nói với anh ‘con người phải biết hi vọng’, sơ nói rằng cuộc sống càng khắc nghiệt thì tương lai càng nhận được nhiều thứ hơn. Lúc đầu anh không tin điều đó, nhưng sau này anh đã chờ được em.” Hai mắt Carlos sáng lấp lánh.
“Khi ấy, anh luôn ao ước có một con búp bê ở cạnh, sau đó Chúa đã đưa em tới bên anh, em cười với anh, nói chuyện với anh, theo anh đi tập bóng. Em đến từ một nơi xa, cô nhi viện có rất nhiều trẻ em nhưng hết lần này đến lần khác em đều chỉ muốn gặp anh.” Anh cầm lấy tay kia của cô, cẩn thận đan mười ngón tay vào nhau như đang nâng niu báu vật, “Đây không phải số phận thì là gì? ”
“Nhưng hồi đó em vẫn chưa ở bên anh.” Tô Thanh Gia hôn lên ngực anh.
Carlos giật mình không nói lời nào. Một lúc lâu sau, anh siết chặt đôi tay đang nắm lấy nhau: “Vì có em, anh mới có mục tiêu để cố gắng.” Anh kể lại những năm tháng mới đến Barcelona.
Anh nói ra như những lời vàng ngọc.
“Trong những năm tháng đen tối nhất, em là tia nắng duy nhất mà số phận đã tặng anh. Bella, anh rất tin và rất biết ơn số phận.” Khi nói về cuốn sách “Xuất hành”, Sơ Rosa từng nói dưới sự chỉ dẫn của số phận, cuối cùng người cực khổ cũng sẽ đợi được Moses của mình.
“Mỗi người đều có một con đường riêng. Mặc dù Lưu Mộng Nhã đã đi xa, nhưng em không nhất thiết phải nghĩ rằng số phận bất công với cô ấy.” Carlos vuốt mái tóc dài như thác nước của cô, “Cô ấy có gia cảnh tốt, lại được cha mẹ yêu thương. Do bệnh tật và sự kiên cường nên Chu Sách mới ở bên rồi thích cô ấy. Mặc dù chỉ ở cạnh nhau một thời gian ngắn nhưng chắc chắn cô ấy rất hạnh phúc. Chu Sách sẽ nhớ cô ấy suốt đời.”
Sẽ luôn nhớ đến cô gái đã chết ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn anh.
“Vậy mà anh bảo anh không biết an ủi người khác, anh làm em khóc rồi này.” Tô Thanh Gia đánh nhẹ anh một cái.
Carlos sững người lần nữa, chớp mắt vài cái, gãi đầu ngượng ngùng, mím môi cười, “Anh, haha, hoá ra anh lại thông minh vậy. Haha.”
Bầu không khí hoàn mỹ chính thức bị tiếng cười ngốc nghếch của anh phá tan. Tô Thanh Gia nín khóc, “Chỉ giỏi dát vàng lên mặt, không biết xấu hổ à?”
“Cái gì trên người anh cũng là của em, khuôn mặt này cũng cho em nốt. Bella, chắc hai ngày nữa vết thương sẽ ổn thôi, anh chắc chắn sẽ không xấu đi.” Carlos đỏ mặt cãi lại, nhấn mạnh mặt mình vẫn đẹp trai như trước.
Tô Thanh Gia cầm thuốc mỡ bôi lên trán anh.
“Chúng ta dùng bản thiết kế của Lưu Mộng Nhã làm lễ phục đính hôn cho em nhé?” Carlos nói. Tuy Lưu Mộng Nhã không đáng yêu nhưng bản thiết kế rất đẹp, anh muốn dùng nó để tranh công.
Tô Thanh Gia cũng có ý định này, cô nhanh chóng tiến sát, chủ động giao phó đôi môi đỏ mọng của mình.
Cuối cùng chàng trai tóc vàng cũng thực hiện được ý đồ.
Anh chợt phát hiện căn nhà rộng lớn này có rất nhiều chỗ có thể dùng được.
Không cần chuẩn bị trước, miễn là đúng lúc ——
Con người cũng vậy.
Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Đánh giá:
Truyện Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Story
Chương 126
10.0/10 từ 50 lượt.