Môi Hôn Đỏ
Chương 9: C9: Là nguyễn tự bạch là anh
Edit: riri_1127
Chương 8: Là Nguyễn Tự Bạch, là anh!
Du Nguyệt trải qua một tuần yên tĩnh lạ thường và cũng rất nhàm chán. Sau nhiều đêm vô cùng chăm chỉ, cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi những ngày tháng deadline dí sát, khôi phục lại khoảng thời gian không lạnh không nhạt như trước.
Hàng xóm nhà đối diện biến mất một tuần, suốt một tuần không có bất cứ động tĩnh nào. Đọc tг??ệ? ha?, tг?? cập ?ga? ++ tгù?tг ??ệ?﹒Ⅴ? ++
Du Nguyệt cũng không rõ mình đang chờ mong cái gì, trước kia cô là kiểu người có thể ở nhà cà lăm chứ tuyệt không muốn ra khỏi cửa, nhưng tuần này lại tự kiếm cớ cho mình đi ra ngoài.
Ví dụ như đi ra ngoài ăn sáng, mua thức ăn, đổ rác, lấy hàng, sau đó mỗi khi đi ra ngoài trở về ánh mắt cô sẽ cố tình hay vô ý liếc mắt nhìn cửa nhà 802.
Lúc trước cô còn bí mật nhét một tờ giấy nhỏ dưới khe cửa nhà Nguyễn Tự Bạch, nếu có người mở cửa thì nhất định nó sẽ bị xê dịch, khi đó cô sẽ phát hiện ngay lập tức. Nhưng tờ giấy nhỏ này cho cô biết cánh cửa đến nay vẫn chưa được mở.
Thật ra cô rất muốn hỏi thăm tình hình từ Ôn Tưởng vì dù sao bọn họ cũng là bạn thân, nhưng lại không biết hỏi như thế nào.
Du Nguyệt cũng không biết mình bị cái gì, loại cảm giác này làm cô rất khó chịu, bất an.
Mấy ngày sau đó "fan bình thường" tặng thưởng cho Du Nguyệt cũng biến mất, khu bình luận của Du Nguyệt chia làm hai cực, phân hoá nghiêm trọng, dù đã một tuần trôi qua nhưng một số anti vẫn bình luận âm dương quái khí bên dưới, cho rằng cô đã bị đá bay.
Chứng kiến những thứ này Du Nguyệt cũng không tức giận, càng giải thích càng mệt mỏi, về phần những chuyện đó bọn anti muốn nghĩ thế nào thì tùy, cô cứ nhắm mắt làm ngơ.
Du Nguyệt cập nhật rất chăm chỉ, cộng thêm động tĩnh ngày đó đã kéo tới thêm một nhóm người, rất nhanh tiểu thuyết của cô đã leo lên top 1 tháng này.
Thật ra bảng danh sách này rất khó leo lên, Lục Ý là trang web tiểu thuyết lớn nhất Trung Quốc, ai nấy đều vô cùng cạnh tranh nên khi cô lên bảng xếp hạng đã làm fan vui mừng không thôi, điều này cũng giúp Du Nguyệt đang mất mát có được một tí an ủi.
"Cô Du phòng 801 có nhà không, phòng bảo vệ có hàng cần cô đích thân ký nhận."
"Được, tôi xuống ngay."
Lần này cuối cùng đã có chuyện chính đáng để ngoài rồi, đây là lần ra ngoài thứ ba trong sáng nay của Du Nguyệt.
Bình thường chung cư của cô sẽ không để người lạ đi vào ngoại trừ shipper, phòng bảo vệ có nơi giúp giữ hàng, có gì muốn đưa thì chỉ cần gọi điện cho chủ hộ và đặt vào hộc đựng là được, Du Nguyệt hầu như không bao giờ ra ngoài ngay để lấy hàng. Nhưng tuần này cô đi xuống rất chăm chỉ, chuyển đến đây lâu như vậy nhưng cô cảm giác tổng thời gian mình chạy đi chạy lại còn không nhiều bằng cả tuần này, chẳng mấy chốc đã bắt đầu quen với việc tám chuyện với hàng xóm và nhân viên bảo vệ.
Sau khi ký nhận Du Nguyệt nói chuyện với các bác bảo vệ một hồi liền chuẩn bị ra ngoài ăn, hôm nay thời tiết đẹp, bản thảo cũng đã được đăng tải nên cô muốn ra ngoài đi dạo một lát.
Nhưng không ngờ vừa đến trung tâm thương mại đã gặp được một người quen, Lâm Hậu Thanh.
Lúc đó Lâm Hậu Thanh đang đặt mua vest trong một cửa hàng, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa thủy tinh liền thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, anh ta liền vọt ra không chút nghĩ ngợi.
Du Nguyệt bị anh ta gọi lại, sau khi quay đầu cô có chút kinh ngạc, đồng thời trên mặt còn hiện lên một tia cứng ngắc.
"Lâm... học trưởng?" Đã lâu không gặp nên Du Nguyệt không chắc chắn lắm.
Lâm Hậu Thanh cong môi, "Là tôi."
Du Nguyệt và Lâm Hậu Thanh là bạn học cấp 3, Lâm Hậu Thanh lớn hơn cô một lớp, là học thảo như ánh mặt trời của trường trung học Bác Hòa.
Học thảo không chỉ lớn lên đẹp trai mà hơn nữa còn học rất giỏi, cho nên năm đó ở quê cô cũng coi như có chút danh tiếng, đơn giản mà nói thì là con nhà người ta trong truyền thuyết
Cùng với việc tuần trước mẹ cô đã gửi thông tin về Lâm Hậu Thanh, Du Nguyệt chỉ cảm thấy càng mất tự nhiên.
Đúng lúc hai người đang bối rồi thì có tiếng gọi Lâm Hậu Thanh từ xa vọng lại, một người đàn ông chạy đến, anh ta sững sờ một lúc rồi thốt lên: "Du Nguyệt?"
Du Nguyệt không biết là ai, nhưng khi nói được vài câu thì đã rõ đều là học sinh trường Bác Hòa. Anh ta và Lâm Hậu Thanh là bạn học cùng lớp, tên Hà Thành, hiện tại hai người đều là luật sư làm việc trong công ty luật của nhà họ Lâm.
Bạn cũ gặp nhau đương nhiên không thể thiếu việc tụ tập, hai người họ nhiệt tình làm Du Nguyệt cũng ngại từ chối, vì vậy ba người đã cùng dùng bữa tại nhà hàng đặc sản Xuyên thành trong trung tâm thương mại.
Ra trường cùng một nơi đặc biệt dễ nói chuyện, cộng thêm việc Du Nguyệt cũng không phải loại người ngại ngùng hướng nội, bọn họ đã trò chuyện cùng nhau rất vui.
Chuẩn xác mà nói là Du Nguyệt trò chuyện cùng Hà Thành rất vui.
"Không thể ngờ em lại giỏi vậy, tuổi còn trẻ mà đã mua được nhà ở Nhiên thành, em có bạn trai chưa?" Hà Thành bắt đầu hóng hớt.
Lâm Hậu Thanh liếc nhìn Hà Thành với vẻ khó chịu, anh ta lơ đãng quan sát phản ứng của cô gái phía đối diện.
Du Nguyệt biết tiếp theo anh ta muốn nói gì, cô cười, "Có rồi."
Đũa đang gắp rau của Lâm Hậu Thanh dừng lại, nhưng trên mặt vẫn là một bộ ấm áp dịu dàng, "Sao cô giáo Tô nói em còn độc thân?"
Du Nguyệt ngại ngùng cười cười, "Vừa xác định quan hệ vài ngày."
"Vậy sao, chúc mừng."
"Cảm ơn."
Không khí bắt đầu có gì đó không đúng lắm, náo nhiệt dường như ngưng đọng, dù có Hà Thành hòa giải thì bầu không vẫn không tốt hơn được nữa.
Cơm nước xong xuôi Du Nguyệt tạm biệt hai người bọn họ, biểu hiện của cô vẫn là vẻ mặt ôn hoà hẹn lần sau rảnh rỗi lại gặp.
Trung tâm thương mại này cách Giang Thượng Viện không xa nên Du Nguyệt đã đi bộ trở về, nhưng chưa đi được bao lâu Lâm Hậu Thanh đã đuổi theo.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông vẫn đẹp mê người như thuở trung học, nhưng vì chạy vội nên anh ta có chút thở gấp.
"Vậy là tôi không còn cơ hội sao?"
Vừa đuổi đến nơi đã hỏi cô một cách dứt khoát.
Du Nguyệt biết anh ta đang hỏi điều gì nên cũng không giả vờ nữa, đã nói đến mức này thì dứt khoát nói thẳng, nếu không cũng không tiện khai báo với mẹ bên kia.
Cô gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Tôi thấy hai ta làm bạn học cũng rất tốt."
"Em vẫn còn trách tôi vì chuyện ở trường đó sao?" Lúc nói những lời này Lâm Hậu Thanh đã nhìn xuống đất, với giọng điệu hơi run rẩy áy náy.
Du Nguyệt mỉm cười, "Không có, đều đã qua."
"Cũng vì chuyện đó mà em còn trách tôi." Thanh âm của anh ta lại nhỏ đi rất nhiều, áy náy càng ngày càng đậm, "Xin lỗi, lúc đó tôi không biết..."
"Cái gì qua rồi để nó qua đi." Du Nguyệt vuốt vuốt lông mày, "Tin tức hẹn hò không thành anh nói hay tôi nói?"
Lâm Hậu Thanh không trả lời cô.
Du Nguyệt nhìn đồng hồ, "Vậy thì để tôi nói, tôi có việc bận phải đi trước, anh cũng về đi!"
Nào biết khi vừa quay người Lâm Hậu Thanh đột nhiên đưa tay giữ chặt cô, Du Nguyệt hốt hoảng lập tức lui về phía sau, không khí thoáng chốc xấu hổ tới cực hạn.
Du Nguyệt không muốn tiếp tục trò chuyện với anh ta nữa, cô đã kiên nhẫn hết mức, về sau không muốn gặp người này một chút nào.
Cô đi rất nhanh, băng qua đường rồi nhanh chóng quay trở lại cổng chung cư, mặc mặc dù trời mới tháng ba nhưng cái nắng buổi trưa này có chút quá mức.
Lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc Du Nguyệt và người đàn ông cách đó không xa chạm mắt nhau.
Dưới cái nắng gay gắt buổi trưa, người đàn ông mặc một thân trang phục chỉnh tề, đeo mắt kính gọng vàng nhìn cô, tay trái anh vắt áo vest tay phải kéo vali, nhìn bộ dáng có vẻ như là vừa đi công tác trở về.
Là Nguyễn Tự Bạch.
Là anh!
Nhịp tim Du Nguyệt bỗng tăng nhanh, cơn giận vừa rồi bị quét sạch.
Cô đang chuẩn bị chào hỏi nhưng không ngờ Nguyễn Tự Bạch đã giành trước, sắc mặt anh khó coi: "Người đàn ông đó là ai?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Du: ah ah ah, hàng xóm của tui cuối cùng cũng về rồi ~
Nguyễn: hừ, anh thấy em trải qua rất thoải mái!
Môi Hôn Đỏ