Môi Hôn Đỏ
Chương 44: C44: Chia tay
Edit: riri_1127
Chương 35
"Bản chất của tư bản chính là đánh bạc, ngoại trừ thực lực thì anh còn có cái gì? Có đôi khi lợi ích thường là lựa chọn chính yếu nhất mà không phải là thực lực, thiên lý mã và Bá Nhạc chưa bao giờ đối đầu, ngoại trừ tôi thì ai còn có thể là ai có thể giúp anh?"
"Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, tôi lập tức giúp anh có được tấm vé bước vào làng giải trí trong tay."
"Trước khi làm em rể anh tôi là một doanh nhân. Du Thịnh, đối với người không có quan hệ như anh, tôi là người duy nhất có thể giúp đỡ anh thực hiện mơ ước một cách nhanh nhất."
"Tôi cho anh một đêm để suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi, quá hạn không đợi."
Lời nói của Nguyễn Tự Bạch khiến anh ấy hồi lâu cũng không thể bình tĩnh nổi.
Vốn dĩ anh ấy nghĩ Nguyễn Tự Bạch tìm đến là vì muốn ăn thua đủ, ai ngờ lại mang đến cho anh ấy cơ hội thực hiện hóa ước mơ.
Mà cơ hội này cũng mong Du Thịnh làm trợ thủ, khuyên bố mẹ chấp thuận Nguyễn Tự Bạch, cam tâm tình nguyện ủng hộ chuyện tình của cậu ta và Du Nguyệt.
Hơn nữa không chỉ là yêu đương, còn muốn kết hôn.
Du Thịnh vừa nhớ tới câu xưng hô em rể kia liền không nhịn được nổi da gà.
Thực ra sao anh ấy lại không biết Du Nguyệt có thể gả cho Nguyễn Tự Bạch là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng anh ấy...
Chỉ là giãy giụa trong vô vọng mà thôi.
Du Nguyệt, em gái của anh ấy một ngày nào đó sẽ rời xa, bọn họ cũng đang lớn lên, cả hai đều phải gánh cái giá mà họ phải trả khi trưởng thành.
Anh ấy chỉ muốn bên cô thêm vài năm nữa, bởi vì chỉ có cô là người bạn duy nhất.
Du Thịnh mất ngủ, anh ấy gõ cửa phòng em gái sát vách.
Du Nguyệt đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Tự Bạch, thấy anh trai có chuyện muốn nói nên đành cúp máy.
Cô bước ra với nụ cười mỉm tràn đầy hạnh phúc, điều này càng làm tâm trạng Du Thịnh phức tạp hơn.
Du Thịnh vẫn nói cho cô biết những gì anh ấy và Nguyễn Tự Bạch trao đổi, không ngờ thế mà cô không giận dữ, vẻ mặt vẫn ngọt ngào nói:
"Anh ấy thật sự muốn kết hôn với em!"
Du Thịnh: "Chưa phát hiện ra em đang chú ý sai trọng điểm à?"
"Mới bao lâu mà đã muốn
nhưng Du Nguyệt không biết vì sao tình cảm của anh lại càng trở nên
thế nào cô
sau này
sẽ
lâm vào mộng tưởng của bản thân, trong
ấy
không trở
ông kia cho em ấy
bấm số điện thoại Nguyễn
kỹ
phương
cắn răng,
ba ngày tới tôi
giật mình,
phải nhà anh còn có một phòng trống
Thịnh:
phòng nhỏ, đây là
mẹ anh cho tôi đến, nếu không
Thịnh:
làm không được thì anh không đủ tư cách
giờ thì không có tư cách, ôi, cái
cuối cùng lại thở dài,
của Nguyễn Tự Bạch: "Tôi không cần trẻ
Thịnh:
được vui quên cả trời đất,
là vì cô thích Nguyễn Tự Bạch, hai là vì tài năng
Tự Bạch thật sự kết hôn
Các ca sĩ trong giới mua bán các bài hát là chuyện thường tình, những năm nay Du Thịnh đã sáng tác
lần thì chính là dựa vào thực
Bá Nhạc thì không, Du Thịnh rất
thị trường hiện tại, việc anh ấy nổi
bây giờ đang vẫy
xong liền cúp máy, vẻ mặt ta
nhỏ phía tây không có
sẵn cơm ngon canh ngọt, thấy Du Thịnh đang vung dao trong bếp, chỉ chưa đầy
được vậy." Du Thành
một tiếng, "Hôm
vậy?" Tô
nói: "Nguyễn Tự Bạch có
sốt, sau đó
Thu Thu gọi điện thoại với cậu ta,
Mạn nhìn nhau, cả hai
không nghe rõ, chẳng qua con nghĩ chắc Thu Thu
khí trên bàn ăn
Bạch mà cô gái nhanh mồm nhanh
nói một lời, một bộ ai cũng
Nguyễn còn liên lạc không?"
Nguyệt nhíu nhíu
Không sao
mặt thiếu kiên nhẫn: "Đây không phải
độ của cô làm giật mình, Du Nguyệt
Du Thịnh mới nói: "Con
những không vui vẻ, mà còn lạnh
này không phải là kết
mồm vậy!" Tô Mạn
một ngày hiếm hoi được nghỉ ngơi, buổi sáng giải quyết xong
không vui lắm nên nghĩ nên đưa
khí nhàn nhạt: "Con đã nói là không đi mà, bố
mắt: "Ra ngoài đi lại
Du Nguyệt không nhịn được đóng cửa lại, từ chối hai người ngoài cửa.
Lúc này trùng hợp Du Thịnh đang từ trong phòng tắm đi ra, anh ấy khéo léo an ủi: "Người thất tình đều như vậy, hai ngày nữa sẽ tốt lên, bố mẹ không cần để ý con bé."
Du Thành Thù trừng mắt liếc một cái, cặp vợ chồng rời đi.
Buổi tối chủ nhật cuồng phong gào thét, mưa rào tầm tã.
Ngoài trời gió rất mạnh, thậm chí thổi mạnh đến mức gần như khiến cây cối trong khu dân cư bị uốn cong, điện thoại di động đang sạc của Du Nguyệt bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem rồi lập tức cúp máy.
Tô Mạn đã thấy ba chữ Nguyễn Tự Bạch, nhưng bà lại giả vờ không biết, "Ai vậy Nguyệt Nguyệt. "
Du Nguyệt mặt không biểu tình: "Không có gì ạ."
Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì.
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, Du Thành Thù khuyên nhủ: "Nghe đi con!"
"Chia tay xong tại sao phải trả lời? Nếu không phải chìa khóa xe của con còn ở chỗ anh ta thì con đã chặn rồi!"
Du Thịnh bên cạnh giơ tay đồng ý: "Con đồng ý, chia tay thì không nên liên hệ, đây là thái độ đúng mực của một người ưu tú có tu dưỡng."
Du Thành Thù lạnh lùng trừng mắt liếc con trai, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Điện thoại lại vang lên, lúc Du Nguyệt đang định block Tô Mạn lại trực tiếp cầm lấy lấy điện thoại ấn nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tự Bạch.
Giọng của anh rất nhỏ, kèm theo rất nhiều âm thanh phức tạp, Tô Mạn nghe không rõ lắm.
"Tôi là mẹ của Du Nguyệt."
Bên ấy vẫn như cũ âm thanh ầm ĩ, "Bác gái con có thể gặp Thu Thu được chứ."
Tô Mạn nhìn Du Nguyệt bên cạnh không nói một lời: "Chẳng phải hai đứa đã chia tay rồi sao?"
____________________________
Quà mừng năm mới đến đâyyyy
Sorry vì đã để mn chờ lâu, nửa năm nay tui lăn lộn thị trường lao động quá ???, nhưng mà tgian đến tui sẽ cố gắng 1 tuần sẽ có 1-2 chương nhaa.
Happy new year???
Môi Hôn Đỏ