Môi Hôn Đỏ
Chương 28: C28: Anh chỉ muốn em thôi
Edit: riri_1127
Chương 27: Anh chỉ muốn em thôi
Du Nguyệt không ngờ mình lại ở đây đến tận sáu ngày.
Nhưng trong sáu ngày này số lần cô nhìn thấy Nguyễn Tự Bạch chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải còn ở nhà anh thì cô cũng quên mất bản thân đã có bạn trai.
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Tự Bạch chỉ về có ba lần, trong đó có một lần vội vàng gặp mặt rồi lại đi.
"Những người ngồi ở vị trí này đều rất bận rộn, người ngoài nhìn vào ai cũng ghen tị, nhưng có bao nhiêu người có thể chịu được áp lực và vất vả như vậy chứ."
Dì Phúc thản nhiên rót cho cô một ly sữa, ý bảo cô nên nghỉ ngơi một chút.
Ở chung vài ngày, mối quan hệ giữa Du Nguyệt và vợ chồng quản gia cũng thân thiết hơn, thấy cô buồn chán dì Phúc bèn kéo cô vào bếp nướng bánh quy, hai người làm mãi đến chiều.
Du Nguyệt nhìn đồng hồ đã bốn giờ rưỡi, lại hỏi: "Trước kia anh ấy cũng bận rộn như vậy sao ạ?"
Dì Phúc cũng không gạt cô, "Vẫn luôn bận rộn vậy đấy, khi còn bé thì bận đi học giờ trưởng thành rồi lại bận công việc, có khi nửa tháng, cả tháng mới về nhà tổ một lần rồi chỉ ở lại một đêm sau đó lập tức rời đi."
Sau khi tán gẫu cô biết vợ chồng quản gia họ vẫn luôn làm việc ở nhà tổ của nhà họ Nguyễn, tính đến nay đã hai mươi mốt năm, cũng có thể xem là nhìn Nguyễn Tự Bạch lớn lên.
Khi bạn thích một người nào đó, bạn không thể không quan tâm đ ến mọi thứ liên quan đến họ, kể cả thời thơ ấu và quá khứ, ban đầu dì Phúc không muốn nói bởi vì không tiết lộ những thông tin cá nhân khi chưa có sự cho phép của gia chủ là điều cơ bản khi làm việc.
Không ngờ càng về sau Du Nguyệt lại càng hỏi nhiều hơn, bà ấy chịu không nổi nên đành phải gọi điện thoại cho người có liên quan xin chỉ thị, sau khi được chính chủ đồng ý bà ấy mới bắt đầu nói một số chuyện cho Du Nguyệt biết.
Đương nhiên, đại đa số họ cũng chọn chuyện tốt mà nói, một là vì biết rõ nhà họ Nguyễn mới là ông chủ của mình, hai là vì làm việc ở nhà họ Nguyễn đã nhiều năm, ắt hẳn sẽ nảy sinh tình cảm, nói chuyện đương nhiên phải suy nghĩ kỹ cái gì có thể nói cái gì không.
Du Nguyệt không khỏi lại liếc về phía cửa, thở dài: "Thì ra làm nhà giàu cũng không dễ!"
"Ai nói dễ cơ chứ!" Dì Phúc vô cùng đồng ý với những lời này.
"Nguyệt Nguyệt."
Du Nguyệt nhìn về phía bà ấy khó hiểu, "Dạ?"
Mấy ngày nay đã thân quen rồi nên bọn họ sẽ không khách sáo mà gọi cô là cô Du nữa, chỉ trừ Hà Khâm không muốn thỏa hiệp còn hai vợ chồng già đều gọi nhũ danh cả.
Dì Phúc liếc nhìn bên ngoài rồi lại nhìn về phía cô, giống như muốn nói lại thôi.
Loại phản ứng này của bà ấy làm cho Du Nguyệt trở nên bối rồi..., bởi vì đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại biểu cảm này trên mặt dì Phúc, giống như bà ấy có lời gì nghẹn ngào không dám nói.
"Dì Phúc, có chuyện gì cứ nói đi ạ!"
Sau đó cô chợt nghe thấy dì Phúc thở dài, bà ấy hỏi: "Con sẽ kết hôn cùng Tự Bạch chứ?!"
Du Nguyệt không ngờ bà ấy sẽ hỏi câu này nên nhất thời không đáp ngay được, suy nghĩ một chút cô mới chân thành nói: "Bọn con vừa bên nhau chưa được mấy ngày, chưa nghĩ về chuyện này đâu ạ."
"Con nghĩ đi chứ!"
Dì Phúc đặt những chiếc bánh quy mới nướng vào đ ĩa rồi đẩy đến trước mặt cô, bà ấy nói: "Dì có thể nhìn ra Tự Bạch thích con thật lòng đấy, cho nên dì hi vọng con cũng có thể chân thành đợi thằng bé... Ah không phải, ý của dì là hy vọng sau này hai đứa dù có gặp khó khăn gì thì cũng đừng rời bỏ nhau một cách dễ dàng, được không nào?"
Không biết có phải đã nói ra lời không nên nói hay không mà giọng bà ấy có chút bối rối...
Du Nguyệt nhìn dì Phúc một hồi lâu không nói gì, thấy có vẻ như bà ấy muốn rời đi mới lập tức kéo lại: "Con nghe không hiểu cho lắm, dì có thể nói rõ ra cho con biết không?"
Hai ngày nay cô đã nghe những lời này tận ba lần rồi, hai lần trước cô không quá để ý, nhưng quá tam ba bận, đây là lần thứ ba rồi, hôm nay xem ra thật sự rất có vấn đề.
Dì Phúc bị cô kéo không đi được, trên mặt tràn ngập ảo não và hối hận, trong lòng thầm tự mắng bản thân tại sao lại quá mềm lòng.
Thật ra sau mấy ngày ở chung, hai vợ chồng già rất thích cô gái này, vừa xinh xắn lại dịu dàng, nếu không cần xem lai lịch mà có thể nên duyên cùng với Nguyễn Tự Bạch, ắt hẳn sẽ là trai tài gái sắc, đáng tiếc...
"Dì Phúc ~ "
Cô chỉ có thể quấn chặt hơn nữa.
Dì Phúc bị cô làm dao động, bà không kìm được nhìn ra ngoài sau đó lại đưa mắt nhìn cô, thận trọng hỏi một câu: "Nếu sau này con gặp bố mẹ, ý dì là nếu, nếu gặp bố mẹ mà bố mẹ con không thích người bạn trai này, nhất định phải chia tay thì con làm sao?"
Du Nguyệt ơ một tiếng, nói gọn gàng dứt khoát: "Bố mẹ của Nguyễn Tự Bạch không đồng ý chuyện bọn con ạ?"
Ánh mắt Dì Phúc né tránh, không nói gì.
"Vấn đề này con còn chưa nghĩ tới. Sao thế ạ, bố mẹ anh ấy rất khó tính hay sao?"
Bà ấy lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng nói một cách mập mờ: "Gần đây con có thể tìm cơ hội thăm dò Tự Bạch một chút. Nếu có thể thì để cậu chủ đưa con về nhà trước một chuyến."
Du Nguyệt thoáng một phát đã cảm thấy kinh hãi rồi, "Chia rẽ uyên ương ư!"
"Cũng không phải, chỉ là ông Nguyễn —— "
"Đã làm bánh quy xong chưa?" Giọng nói của người đàn ông cắt đứt cuộc nói chuyện, là Hà Khâm.
Dì Phúc như tỉnh lại ngay lập tức, ánh mắt nhìn Du Nguyệt hơi bối rối, nhưng một giây sau bà ấy đã bình tĩnh trở lại, đáp lại âm thanh bên ngoài: "Sắp xong rồi."
"Dì Phúc vất vả rồi."
Chủ đề này đột ngột bị cắt đứt ở đây, mãi đến ngày hôm sau khi Du Nguyệt phải về thành phố Nhiên cô cũng không gặp dì Phúc.
Mới vừa lên xe không lâu trên mạng đã có hot search như thế này:
【Vân Thượng Technology đã hoàn thành việc đầu tư cho La Tân Capital với 35 triệu đô la tại vòng gọi vốn series B 】
*Khi gọi vốn, các công ty khởi nghiệp sẽ trải qua 5 vòng gồm: Vòng Pre-seed (vòng tiền hạt giống), vòng Seed (Vòng hạt giống), vòng Series A/B/C. Khoản đầu tư từ vòng tài trợ Series B sẽ giúp doanh nghiệp mở rộng thị trường, bước lên một tầm cao mới, vượt qua giai đoạn phát triển. Số vốn ước tính trung bình được huy động trong một vòng Series B là khoảng 33 triệu USD. Hầu hết các công ty Vòng B có định giá từ khoảng 30 đến 60 triệu USD, với mức trung bình là 58 triệu USD.
Chỉ trong một thời gian ngắn toàn bộ internet đã trở nên náo nhiệt.
Du Nguyệt cúi đầu lướt Weibo một hồi, thấy bình luận ở phần tìm kiếm nóng càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô cũng hiểu tuần qua người đàn ông này bận việc gì.
Cô nhìn về phía bạn trai ngồi bên cạnh, lúc này anh đang cúi đầu xem giấy tờ, dường như chẳng biết điều gì.
Phát hiện bạn gái đang nhìn mình, Nguyễn Tự Bạch nắm chặt tay trái cô, mãi đến khi lông mày cô hơi nhăn anh mới thả lỏng rồi mới nhích lại gần và hỏi: "Em muốn đi đâu chơi?
"Anh có thời gian chơi sao?" Cô hỏi lại.
Nguyễn Tự Bạch đặt văn kiện trở lại kệ, sát tới gần cô, trầm giọng nói: "Không có thì cũng phải rút ra thời gian rảnh, nếu không bạn gái của anh bỏ trốn theo người khác làm sao bây giờ?
Du Nguyệt trêu ghẹo: "Trốn thì anh tìm người khác."
Nói xong cô cảm thấy lòng bàn tay đang bị anh nắm hơi đau.
Sau một phút, người đàn ông tựa đầu vào vai cô, sau đó thổi nhẹ một hơi, anh cười nói: "Anh chỉ muốn em thôi."
Du Nguyệt muốn đẩy bạn trai ra nhưng lại nghe anh nói: "Rất thích, anh muốn cứ như thế này mà ngủ một chút."
Biết gần đây anh quá bận chắc hẳn không nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nay cũng không ngủ được nhiều, trong lòng Du Nguyệt mềm nhũn, cô thẳng lưng hơn chút ít, bĩu môi nói: "Vậy anh ngủ đi!"
Nguyễn Tự Bạch đưa tay nựng chóp mũi cô, "Bạn gái của anh thật tốt."
Hai má Du Nguyệt lại bắt đầu đỏ lên, một lát sau, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh vang lên.
Đầu anh gối lên vai cô, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, cho dù đang ngủ anh cũng nắm chặt tay cô, Du Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên không tự chủ được, nét dịu dàng tràn ngập trong đôi mắt hạnh trong veo.
Hà Khâm ở phía trước có một cái nhìn bao quát toàn cảnh, sau đó anh ta đưa mắt ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Sau khi đưa hai người trở lại Giang Thượng Viện Hà Khâm cũng lái xe rời đi, Nguyễn Tự Bạch ngủ một giấc xong cảm giác tinh thần không tệ, anh giúp cô mang vali lên lầu.
"Đêm nay em có hẹn gặp Hà Nhận."
Buổi chiều hôm đầu tiên đến thành phố Châu với Nguyễn Tự Bạch Hà Nhận đã gọi đến, lúc này Du Nguyệt mới biết son môi của mình rơi trên xe anh ta.
Vốn dĩ cô muốn nói không cần nhưng đối phương cứ bảo sẽ mang tới, Du Nguyệt cũng ngầm hiểu tâm tư của anh ta nên mới giật mình khi Nguyễn Tự Bạch đồng ý, anh nói gần đây không ở thành phố Nhiên, đợi trở về sẽ liên hệ anh ta để nhận lại.
Ai biết ở lại thành phố Châu đến cả tuần lễ, thỉnh thoảng Hà Nhận sẽ gửi cho cô một tin nhắn hỏi khi nào quay lại, Du Nguyệt đều kiếm cớ trả lời.
Du Nguyệt biết rõ ràng là Hà Nhận có dụng ý khác.
Hôm nay cô đồng ý gặp cũng vì muốn giải quyết chuyện này một cách tinh tế, tránh vì những chuyện nhỏ nhặt này làm tổn hại tình cảnh người lớn hai bên.
Nguyễn Tự Bạch hừ một tiếng, "Tối nay anh đi cùng em."
Du Nguyệt hơi chần chừ, cuối cùng vẫn kiên trì nói: "Anh ở ngoài chờ em được không, dù sao chúng ta bên nhau cũng quá đột ngột. Hiện tại, anh xuất hiện cùng em ngay thì có chút không thích hợp."
Nghe cô nói xong Nguyễn Tự Bạch bỗng trở nên lạnh lùng, tay anh đang nắm tay cô siết chặt. Như thể một con mèo ngoan ngoãn bị dẫm vào đuôi, lập tức xù lông.
"Anh ở ngoài chờ em nhé, nghĩ lại thì xe em cũng chưa lái về, em không biết đâu, anh muốn đưa em đi thì đón em về." Cô biết anh sẽ tức giận nên đoạt trước một bước.
Anh nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: "Anh là bạn trai của em."
Du Nguyệt cau mày nói: "Em biết!"
Cô lại đoạt trước một bước: "Nhưng nếu anh xuất hiện với tư cách bạn trai của em, đã có bạn trai mà còn đi xem mắt, chuyện này em nên nói thế nào đây? Hơn nữa là coi anh và anh ta ra cái gì?"
"Bố em và bố anh ta có mối quan hệ rất tốt, nếu như cãi nhau vì chuyện này thì không đáng, hơn nữa anh cũng biết Hà Nhận, về sau cũng sẽ gặp mặt... Chờ em giải quyết xong chuyện này sẽ cùng anh công khai được không?"
Nguyễn Tự Bạch thật sự không có sức chống cự trước dáng vẻ dịu dàng của cô, đặc biệt cô còn nhìn anh và cười đến mê hồn, ai có thể cự tuyệt được cơ chứ?
Cuối cùng anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Đêm đó Du Nguyệt đi cùng Nguyễn Tự Bạch đến điểm hẹn, trước khi xuống xe Nguyễn Tự Bạch liên tục lôi kéo tay cô đòi hết cái này đến cái kia, yêu cầu của anh thật sự nhiều lắm nên Du Nguyệt đều mặc kệ, chỉ có thể đồng ý tất cả.
"Không được cười với anh ta, không được có bất kỳ động tác tiếp xúc nào, lần này nhất định em phải giải quyết xong đấy nhé."
Anh liên tục nhắc nhở.
Du Nguyệt lầm bầm, "Cười mà anh cũng quản à, đừng quá phận."
Thấy cô hơi mất hứng nên Nguyễn Tự Bạch chỉ có thể lui một bước, nhường nhịn: "Lễ phép cười một cái cũng được, không thể cười quá tươi."
"Biết rồi." Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Du Nguyệt lại ngọt như ăn mật, bạn trai cô cũng thật là đáng yêu nha!
Du Nguyệt vừa xuống xe lại bị anh kéo lại, tay anh chạm nhẹ vào môi cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Mặt Du Nguyệt lập tức đỏ lên.
Cái anh này làm gì vậy chứ!
"Phải nhớ kỹ lời anh nói biết không?" Anh nhắc lần thứ n.
Du Nguyệt bắt chước hành động của anh, cô vuốt sống mũi cao thẳng của anh, hờn dỗi: "Anh quản thật nhiều đấy."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nguyễn: anh đáng yêu? Em chắc chứ? Muốn thử một lần không?
Du: sao mình lại có linh cảm chẳng lành thế này...
Môi Hôn Đỏ