Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên
16: Đánh Dấu
Yến Kinh Nhiên cảm thấy bản thân như bị trúng cổ (*) vậy.
(*) Cổ: Một vật độc làm hại người, Tương truyền những nơi mán mọi nó hay cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.
Trong đầu hắn đều là hình ảnh vứt không ra của Thẩm Vụ Bắc.
Cả người giống như bị cô chiếm lĩnh, bị cô chi phối từ xa, mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tuyến thể sau gáy của mình phản ứng càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn không biết tại sao lại như vậy, chỉ biết loại cảm giác này xa lạ mà khó cưỡng lại được.
Chỉ cần chống cự lại thôi, Yến Kinh Nhiên đã chảy mồ hôi đầm đìa rồi.
Lúc này, điện thoại di động đặt ở đầu giường bỗng nhiên sáng lên một cái, là tin nhắn của Trần Trác.
Sau khi quyết định ở lại hắn liền gửi tin nhắn nói rõ tình huống cho Trần Trác biết, cho nên lúc này Yến Kinh Nhiên cho rằng hắn là đang tìm mình là có chuyện gì, bèn hít sâu một hơi, mò tay đến điện thoại di động rồi mở khóa.
Trên màn hình khóa không có hiển thị nội dung, sau khi mở ra hắn mới phát hiện là một đường link.
Yến Kinh Nhiên bấm vào, một trang web truyện tranh nhảy ra.
Tên được vẽ rất nổi bật ở trang đầu, tên là "Cùng anh trai cả ngày lẫn đêm".
Hắn còn đang thắc mắc Trần Trác bắt đầu xem mấy cái truyện tình cảm này từ khi nào, kết quả ngón tay tùy tiện lướt xuống hai cái, Yến Kinh Nhiên từ từ mở to hai mắt ra.
Trong hình là một đôi nam nữ, đường cong cơ thể của bọn họ được vẽ rất rõ ràng, phần giới thiệu nhân vật cũng được viết rất rõ ràng.
Em gái là Alpha, anh trai là Omega, hai người không có cùng huyết thống, chỉ là sống chung với nhau dưới một mái hiên, đương nhiên là, điều này cũng không có vấn đề gì, vấn đề là tại sao hai người không nói một lời liền hôn nhau??? Tại sao người anh lại lộ ra biểu tình ái muội khó tả đó trước mặt người em???
Sau đó hai người ôm nhau thật chặt.
Anh trai bị cắn sau gáy, đầy mặt đỏ bừng, như muốn tránh thoát, nhưng lại bị em gái nắm mắt cá chân kéo trở về.
Dưới sự cường thế như vậy, cả người Omega đều hóa thành một bãi nước.
Yến Kinh Nhiên xem đến da đầu tê dại.
Giữa Alpha và Omega cư nhiên còn có thể như vậy, thật sự sẽ không gây chết người sao...
Còn có khuôn mặt của cô em trong truyện tranh nữa.
Ánh mắt hắc bạch phân minh, sườn mặt hết sức lãnh đạm, còn có đường cong thon dài của chiếc cổ, tất cả những đặc điểm này tự động ở trong đầu hắn hình thành nên một thân ảnh.
Yến Kinh Nhiên nhịn không được mà ngồi dậy, bực bội mà gãi đầu mấy cái.
Làm sao mà hắn có thể có loại phản ứng tội lỗi như vậy với Thẩm Vụ Bắc cơ chứ?
Dù sao thì Thẩm Vụ Bắc đã gọi hắn là anh nhiều năm như vậy, nếu như bị cô phát hiện, thì cái danh nghĩa anh trai này của hắn, chỉ vì chạm vào bụng của cô, ngửi được tin tức tố của cô, liền hóa thân thành con cháu Ngôn Hoàng (?) mẹ nó rồi.
Chuyện này vô sỉ biết bao, dọa người biết bao.
Yến Kinh Nhiên rời khỏi trang web, lạnh mặt gửi lại "?" cho Trần Trác.
Không quá hai giây Trần Trác liền phản hồi lại.
[ CZZZ: Ha ha ha ha, thì ra là gửi lộn qua cho mày a.
]
[ hướng bắc: Chứ ban đầu mày định gửi cho ai? ]
[ CZZZ: Đương nhiên là cho nhóm tiểu tỷ muội O chúng tao rồi, bộ truyện tranh này quá là thơm ngon mà.
]
[ hướng bắc:...!]
[ CZZZ: emmm tiểu Yến, chắc mày chưa bấm vào xem đâu ha? ]
Yến Kinh Nhiên mặt không đổi sắc mà nhìn hàng chữ này.
Hắn ngược lại là muốn một đôi mắt chưa từng thấy qua những thứ đó.
[ CZZZ: A a a a, tội lỗi tội lỗi! ]
[ CZZZ: Nhưng mà cũng không sao, mày xóa lịch sử xem là được, dù sao thì mày xem cũng đâu có hiểu đâu, qua mấy ngày là sẽ quên thôi.
]
Yến Kinh Nhiên cảm thấy bản thân bị kỳ thị.
[ hướng bắc: Tại sao tao không thể hiểu??? ]
Bên kia Trần Trác trầm mặc một chút, rồi sau đó uyển chuyển gửi cho một cái meme "xoa đầu".
[ CZZZ: Vậy mày có biết Omega tụi tao dùng nơi nào để rơi lệ không? ]
Trừ đôi mắt ra, còn có chỗ khác rơi lệ được?
Yến Kinh Nhiên nhấp môi, gõ chữ lạch cạch.
[ hướng bắc: Là nơi nào? ]
[ CZZZ: [ cười xấu xa ] chờ mày có thể ngửi được tin tức tố đi rồi tao sẽ nói cho mày, bây giờ mà nói những thứ này thì tao lại có loại cảm giác vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của mày mất.
]
Yến Kinh Nhiên hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ, dừng lại hai giây, hắn kéo chăn lên, vùi đầu vào tiếp tục gõ chữ.
[ hướng bắc: Vậy bây giờ mày có thể nói, tao đã có thể ngửi được tin tức tố được rồi.
]
Suy nghĩ một chút, hắn bổ sung một câu.
[ hướng bắc: Không biết là có phải muốn phân hóa lần hai hay không nữa.
]
[ CZZZ: Đù đù đù! Không phải là mày đang nói giỡn với tao đó chứ? ]
[ hướng bắc: Nói giỡn với mày làm gì, chính tao ngửi thấy a, nhưng bây giờ chỉ mới ngửi được có một người à.
]
Sau khi ý thức được đây là sự thật, Trần Trác lập tức cao hứng lên.
[ CZZZ: Ai vậy!!! ]
[ CZZZ: Ngành gì? Nhiêu tuổi? Dáng dấp đẹp không? So với Thẩm học muội thì sao? ]
[ hướng bắc:...!Chính là con bé.
]
Sợ Trần Trác hiểu lầm, Yến Kinh Nhiên giải thích ngắn gọn các triệu chứng của mình.
[ hướng bắc: Hình như tao có hơi quá mẫn cảm với tin tức tố của con bé, bây giờ tuyến thể sau gáy vẫn còn đang đau, nhưng ký túc xá đóng cửa rồi, chỉ có thể đến phòng y tế xem tình huống cụ thể vào ngày mai thôi.
]
Thấy câu này, Trần Trác dần dần bình tĩnh lại.
Mới vừa rồi hắn còn cao hứng khi biết Yến Kinh Nhiên có thể ngửi được tin tức tố, nhưng nếu đối tượng là Thẩm Vụ Bắc...
[ CZZZ: Tiểu Yến, mày biết xuất hiện loại bệnh trạng này có ý nghĩa là gì không? ]
[ hướng bắc:? Tối nay mày nghiện nói chuyện một nửa rồi đúng không? ]
Hít sâu một hơi, Trần Trác run run rẩy rẩy mà gõ ra một hàng chữ.
[ CZZZ: Nghĩa là mày rất có thể xứng đôi với tin tức tố của người này ở mức độ rất cao, thậm chí là trăm phần trăm.
]
Yến Kinh Nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm những chữ này trên màn hình điện thoại.
[ hướng bắc: Không thể nào? ]
[ CZZZ: Thật á, lúc tao viết bản thảo có đi tra rất nhiều tài liệu, đây là tin tức uy tín mà tao nhân tiện học được.
]
Trên thực tế, gặp được tỷ lệ AO có độ xứng đôi cao là rất thấp, nhưng rất thấp không có nghĩa là không có, trước đêm phân hóa lần hai, chỉ có thể ngửi được tin tức tố của một người, thì cảm thấy số mệnh này quả thực là rất tuyệt vời.
Đối với Omega mà nói, đây là vạn hạnh, nhưng cũng có khả năng là vạn kiếp bất phục.
Có một người thiên mệnh như vậy xuất hiện ở bên mình, hoặc là yêu người đó, hoặc là rời xa người đó.
Dựa vào sự che chở của Yến Kinh Nhiên dành cho Thẩm Vụ Bắc, Trần Trác cảm thấy hắn căn bản là không thể nào rời xa được con bé.
Nghĩ như vậy, Trần Trác tắt đi giao diện truyện tranh trên iPad, cũng không có tâm trạng để vui đùa nữa.
[ CZZZ: Tao không theo đuổi Thẩm học muội nữa, mày cố gắng.
]
[ hướng bắc:? ]
Hắn vốn dĩ cũng đâu có đồng ý Trần Trác theo đuổi Thẩm Vụ Bắc đâu.
Trần Trác thần sắc phức tạp mà thở ra một hơi, nửa là hâm mộ nửa là từ ái mà gửi đến một tin nhắn.
[ CZZZ: Tiểu Yến của tao, mày xong rồi.
]
[ CZZZ: Sớm muộn cũng có một ngày, Thẩm học muội sẽ làm cho mày rơi lệ bằng nơi khác.
]
???
Yến Kinh Nhiên thật sự là không hiểu Trần Trác đang nói cái gì.
Chờ hắn hỏi ngược lại, Trần Trác đã không phản hồi trở về nữa, chỉ nhắc nhở hắn ngày mai nhất định phải đến phòng y tế càng sớm càng tốt, khi nào cần thì gọi cho hắn.
Yến Kinh Nhiên ném điện thoại di động sang một bên.
Cảm thấy hắn thật khó hiểu.
Mọi thứ tối nay đều khó hiểu, mà đầu sỏ của tất cả những thứ này, có lẽ đang trước mặt hắn vui sướng khi người khác gặp họa.
Suy nghĩ bậy bạ một hồi, Yến Kinh Nhiên mới mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
-
Sinh viên năm nhất phải dậy lúc 6 giờ để huấn luyện quân sự.
Sau khi Thẩm Vụ Bắc tỉnh dậy, thấy Yến Kinh Nhiên ở bên kia không có động tĩnh, để phòng ngừa chút hồi hắn xuống lầu một mình sẽ quá lộ liễu, cô liền giơ tay vỗ lên thành giường một cái.
"Anh, rời giường thôi."
Vỗ liên tiếp ba cái, đều không nghe thấy Yến Kinh Nhiên lên tiếng đáp lại.
Thẩm Vụ Bắc nhướng mày một cái, có chút không yên tâm mà dò xét: "Anh còn không dậy là em vén rèm lên đó."
Vẫn là không có phản ứng.
Cùng lúc đó, một mùi hoa thoang thoảng chậm rãi bay lên trong không khí, không thuộc về bất kỳ Alpha nào trong ký túc xá, giống như tới từ...
"Tao nói nè, mấy bây có ngửi thấy tin tức tố của Omega không a?"
Ân Đồ đang rửa mặt bỗng nhiên lên tiếng, hắn ngửi một cái, vừa vặn cùng Bành Bồng trao đổi ánh mắt, hai người đồng loạt nhìn về hướng của Yến Kinh Nhiên.
Bành Bồng lựa lời uyển chuyển mà nói: "Thẩm lão bản, có phải Yến học trưởng..."
Thẩm Vụ Bắc cũng ngửi thấy, vốn dĩ đang không xác định.
Nhưng nếu đến mức cả Ân Đồ và Bành Bồng đều có thể ngửi được, vậy có nghĩa là tình huống của Yến Kinh Nhiên có thể là đang rất tệ.
Cô không do dự nữa, vén một góc của tấm rèm lên.
Yến Kinh Nhiên hướng mặt ra bên ngoài, thân thể cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nhưng gương mặt lại đỏ bừng như bị sốt cao, hiển nhiên là đã có chút ý thức không thanh tỉnh.
Mùi hoa tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp của chiếc giường dần dần tản ra.
Tuy là Thẩm Vụ Bắc, nhưng cũng không khỏi bị lung lay một chút.
Mặt cô lập tức trầm xuống, bước chân lên cây thang, ôm Yến Kinh Nhiên từ trên giường xuống, đồng thời cởi áo khoác quân sự của mình ra, bọc lên trên người hắn, che đi tin tức tố đang ngày càng mất khống chế trên người hắn lại.
Như là không muốn để Alpha khác ngửi được càng nhiều.
Bành Bồng muốn tới hỗ trợ, lại bị Thẩm Vụ Bắc không đổi sắc mà nghiêng sang một bên, tránh cho cô đụng chạm đến Yến Kinh Nhiên.
"Yến Tiểu Khả, tỉnh lại đi!"
Thẩm Vụ Bắc không rõ hắn đang bị làm sao vậy, bèn vỗ một cái lên gương mặt đỏ bừng của hắn, chỉ thấy môi hắn nhúc nhích, nỉ non một tiếng: "Ô Ô, thật khó chịu..."
Cánh tay đang ôm hắn của Thẩm Vụ Bắc bỗng nhiên ngừng một chút.
Cách một lớp vải mỏng, cô chạm vào bả vai của Yến Kinh Nhiên đều có chút nóng lên.
Lập tức đem người cõng lên, ngay cả vết thương trên lưng cũng không đoái hoài tới: "Tao đưa anh ấy đến phòng y tế trước, phiền toái nhờ hai người xin phép huấn luyện viên giúp tao nhé."
Lời còn chưa dứt, cô đã rời khỏi phòng ngủ.
Cho đến khi bóng dáng của Thẩm Vụ Bắc biến mất, Bành Bồng mới dời ánh mắt mờ mịt từ cửa đến hướng Ân Đồ: "Đây là lần đầu tiên tớ thấy Thẩm lão bản thất thố như vậy luôn đó, còn có...!Vừa rồi cậu ấy kêu Yến học trưởng là gì vậy? Hình như không phải là anh đúng không?"
Ân Đồ thấy nhiều không trách, xoay người lại tiếp tục rửa mặt, không cảm xúc mà nói: "Cũng không phải là anh trai ruột, cậu ấy muốn kêu như thế nào thì kêu như thế đó thôi."
"Không phải là anh trai ruột sao..." Bành Bồng vỗ tay một cái, cười hì hì, "Vậy thì tớ có thể đu rồi."
"Đu?" Ân Đồ nhíu mày, "Đu cái gì?"
"Đu CP hai người bọn họ a." Bành Bồng nuốt nước miếng một cái, "Cậu không thấy Thẩm lão bản đối xử với Yến học trưởng rất khác sao? Chỉ với tình tiết giữa hai người bọn họ từ tối qua tới bây giờ, tớ có thể đu ra trăm triệu điểm đường (*) luôn ấy! Còn có cái câu kia...!Bố mày còn luyến tiếc chạm vào con bé một chút, a a a a a sủng vãi!"
(*) Nôm na là chỉ CP rất xứng đôi và ngọt ngào.
"..."
Ân Đồ vô ngữ mà liếc mắt nhìn cô một cái, thấy hai mắt của cô tỏa sáng, bộ dáng như sói đói vồ mồi, hắn quả thực nhịn không được mà nhắc nhở: "Mặc quần áo vô đi má, toàn bộ con dân Tấn Giang đang nhìn đó."
-
Thẩm Vụ Bắc cõng Yến Kinh Nhiên chạy một mạch đến phòng y tế.
Trong lúc mơ màng, Yến Kinh Nhiên cảm thấy ngực mình đang đè lên một tấm lưng đơn bạc, trên áo khoác quân sự có hương bạc hà mát lạnh, bao quanh lấy hắn, làm xoa dịu mọi ưu tư phiền muộn của hắn một cách thần kỳ.
Loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đã nhiều năm rồi, hắn không được ai cõng đi như này, càng không ngửi được hương vị dễ ngửi như này từ người khác.
Ngoại trừ...!Thẩm Vụ Bắc.
Sau khi ý thức được người cõng mình là ai, Yến Kinh Nhiên không nhịn được mà ôm chặt cô hơn một chút.
"Ô Ô."
Hắn thấp giọng kêu cô, khắp người đều đang đau nhức, nhưng hắn lại cảm thấy khoảnh khắc này đáng để hắn quý trọng: "Chúng ta hòa giải có được không?"
Đừng bài xích hắn nữa.
Đừng phớt lờ hắn nữa.
Hắn cũng biết sợ, rất sợ.
Rõ ràng phòng y tế cũng không được coi là quá xa, nhưng Thẩm Vụ Bắc lại cảm thấy mấy trăm mét ngắn ngủi này lại cực kỳ khó đi.
Chân trời dần hiện lên màu trắng bạc, cô đón ánh sáng mặt trời và sóng nhiệt, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nam sinh phía sau, trái tim cô bỗng nhiên mềm đến rối tinh rối mù, đem những điều không xác định được đều xua đi hết.
Tối hôm qua cô đã quyết định xong hết rồi dù cho bất luận trong tương lai có phát sinh cái gì, cô cũng không muốn lại tiếp tục đưa ra những giả dụ về tương lai nữa.
Cô cũng muốn ích kỷ một lần.
"Được." Thiếu nữ cười đáp.
Yến Kinh Nhiên không biết trong câu trả lời này của Thẩm Vụ Bắc có bao nhiêu là an ủi, nhưng ít ra vào giờ phút này, đủ để hắn cảm thấy an lòng.
Vì vậy hắn vùi đầu vào gáy cô, ngủ thiếp đi lần nữa.
Đến phòng y tế.
Bác sĩ trực vừa thấy tình huống của Yến Kinh Nhiên, liền vội vàng đẩy hắn vào gian phòng chuyên dụng cho Omega.
Không lâu sau, hắn đã kiểm tra xong cho Yến Kinh Nhiên và bước ra khỏi phòng.
Thẩm Vụ Bắc đang chờ ở bên ngoài lập tức đi tới: "Bác sĩ, tình hình của hắn như thế nào?"
Bác sĩ không trả lời vấn đề của cô trước, mà hỏi ngược lại: "Mạo muội hỏi một chút, gần đây bạn nam bên trong có ở một mình với Alpha đang trong kỳ mẫn cảm qua ba giờ không?"
Thẩm Vụ Bắc ngẩn người đáp: "Em?"
"Có đúng là em không?"
"Chắc chắn ạ."
"Vậy xin hỏi em với bạn nam kia có quan hệ như thế nào?"
"Anh ấy là anh trai em." Dừng lại một chút, Thẩm Vụ Bắc lại bổ sung một câu, "Ở chung một địa phương, là anh trai nhà hàng xóm."
Nghe như vậy, cơ mặt căng thẳng của bác sĩ hơi giãn ra.
"Là như vầy." Bác sĩ nói, "Chắc em cũng biết, hắn là Omega bị khuyết tật lê mũi khí bẩm sinh, nên dẫn đến tuyến thể hắn không thể phát dục thành thục được, nhưng sau khi phân hóa lần đầu tiên xong, hắn chắc hẳn vẫn luôn kiên trì uống thuốc thúc đẩy phân hóa, như vậy thì theo phán đoán ban đầu của tôi, em ấy đây là đang bắt đầu phân hóa lần thứ hai, bước vào kỳ phát tình."
Thẩm Vụ Bắc: "Sao lại không có hiệu quả được?"
"Bởi vì so với thuốc ức chế, bây giờ thứ em ấy càng cần chắc hẳn là tin tức tố của em đó." Bác sĩ quét nhìn cô từ trên xuống dưới, "Kỳ mẫn cảm của em đã gây nên một tầng kích thích sâu đối với tuyến thể của em ấy, đây cũng là nguyên nhân giúp em ấy thuận lợi tiến vào phân hóa lần hai.
Giống như là gà con vậy, Omega bị Alpha kích thích phân hóa, cũng sẽ sinh ra ỷ lại gấp bội với Alpha đó."
Thẩm Vụ Bắc khẽ nhấp môi mỏng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
"Chúng tôi đang giúp em ấy hạ nhiệt cơ thể, chút nữa em ấy sẽ tỉnh lại." Bác sĩ nghiêm mặt nói, "Đến lúc đó em có thể trấn an em ấy một chút.
Nếu như thuốc ức chế không có hiệu quả, còn phải phiền toái em làm một chuyện."
Thẩm Vụ Bắc hé môi hỏi: "Chuyện gì?"
Bác sĩ vừa mở danh sách ra, vừa quan sát vẻ mặt của cô, xác nhận vẻ lo lắng trên mặt cô là thật lòng xong, mới khẽ thở dài một hơi.
"Giúp em ấy đánh dấu sau cổ."
Bên này bác sĩ vừa dứt lời, bên kia y tá liền vội vả chạy từ trong phòng ra: "Bác sĩ Trương, nhiệt độ cơ thể của em ấy đã hạ xuống, nhưng thuốc ức chế không có hiệu quả đối với em ấy."
Bác sĩ thoáng chốc nghiêm mặt lại, nói với Thẩm Vụ Bắc: "Bạn học, em đi vào với tôi một chút."
Thẩm Vụ Bắc vội vàng đuổi theo sau.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tin tức tố của Omega như giương nanh múa vuốt mà ập thẳng vào mặt.
Còn nồng nặc hơn so với buổi sáng.
Thẩm Vụ Bắc bình tĩnh lại.
Đè nén lại con thú dữ sâu trong đáy lòng đang muốn xổng chuồng mà ra.
Cô chưa từng nghĩ đến, tin tức tố của Yến Kinh Nhiên lại mê người đến như vậy, giống như những cụm hoa dại nở rộ trong phòng, được phủ lên ánh mặt trời và mưa móc, tất cả đều ẩn chứa sự cám dỗ.
Thẩm Vụ Bắc và bác sĩ đi đến mép giường của Yến Kinh Nhiên.
Trong ABO, bác sĩ và y tá đều là Beta, không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố.
Bọn họ thường dùng máy đo lường tin tức tố để giám sát và điều khiển tin tức tố trong không khí.
"Em cũng nhìn thấy rồi đó." Bác sĩ chỉ ngón tay vào trị số trên máy đo lường, "Độ dày phía trên này là kết quả sau khi đã tiêm thuốc ức chế vào, tình hình kỳ phát tình của em ấy còn tệ hơn tôi tưởng đó."
Thẩm Vụ Bắc theo thanh âm nhìn lại, dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Không có biện pháp khác sao?"
Bác sĩ nói: "Biện pháp thì chắc chắn là có rồi, đó chính là chuyển đến bệnh viện tốt nhất, lúc đó bác sĩ sẽ dùng thuốc ức chế mạnh hơn cho em ấy, nhưng trong phòng y tế của chúng tôi lại không có, với lại thuốc ức chế mạnh sẽ mang lại tác dụng phụ rất lớn, không ngoại trừ có biến chứng nguy hiểm, có thể dùng biện pháp đánh dấu tạm thời để giải quyết, chúng tôi không đề nghị phương pháp tiêm thuốc ức chế mạnh, cho nên vẫn hy vọng em suy nghĩ thật kỹ một chút, đây cũng được coi là giúp đỡ bạn học."
Nói xong, bác sĩ thành khẩn mà vỗ vào bả vai cô một cái, đi ra ngoài trước để cô có thời gian suy nghĩ.
Không gian trong phòng nhỏ hẹp, thoáng chốc chỉ còn lại hai người là Thẩm Vụ Bắc và Yến Kinh Nhiên.
Thẩm Vụ Bắc đi đến mép giường của Yến Kinh Nhiên.
Nam sinh nhắm hai mắt, những sợi tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, tướng mạo của hắn rất có khí chất của một thiếu niên, lông mi vừa thẳng vừa dày, đôi má và đuôi mắt đều có một chút đỏ, giống như hoa đào trên làn da trắng sứ, điểm thêm một nét bút mực đậm càng thêm rực rỡ.
Đầu hắn lệch sang một bên.
Tuyến thể sau gáy như ẩn như hiện mà rơi vào tầm mắt của Thẩm Vụ Bắc.
Nhắc nhở cô, Omega này đã thành thục, có thể bị đánh dấu.
Chỉ cần cô muốn, cô có thể đánh dấu hắn ngay bây giờ, đem hắn chiếm thành của riêng mình, làm hắn trở thành Omega của mình, từ trong ra ngoài đều lây dính tin tức tố của mình, tuyên thệ chủ quyền cho cả thế giới đều biết.
Nhưng Thẩm Vụ Bắc lại chần chờ.
Dĩ nhiên là cô hy vọng Yến Kinh Nhiên sẽ không lại coi cô là em gái nữa, mà sẽ là lấy thân phận Alpha và Omega để đối đãi, nhưng lại không hy vọng biến chuyển này là do bản năng thúc đẩy, nhất là khi Yến Kinh Nhiên hoàn toàn không hiểu biết những cái này.
Yến Kinh Nhiên đợi thật lâu.
Cũng không thấy Thẩm Vụ Bắc hành động.
Thật ra khi y tá giúp hắn tiêm vào thuốc ức chế, hắn đã dần dần tỉnh táo lại.
Hắn cũng đã nghe gần hết cuộc hội thoại của bác sĩ và Thẩm Vụ Bắc.
Hắn cho rằng Thẩm Vụ Bắc sẽ rất sảng khoái đáp ứng giúp hắn làm đánh dấu.
Kết quả con nhóc này ngược lại trông còn băn khoăn hơn so với một Omega đang trong kỳ phát tình như hắn.
Không phải tất cả Omega trên thế giới đều có thể tìm được một Alpha phù hợp cho riêng mình, một số Omega lớn tuổi khi bị kỳ phát tình hành hạ sẽ thỉnh thoảng nhờ bạn thân Alpha của mình đánh dấu sau gáy, đây là một chuyện hết sức là bình thường.
Có lẽ do Thẩm Vụ Bắc không muốn.
Không biết có phải là do kỳ phát tình nên hoocmon rối loạn hay không, mà hắn cảm thấy tâm tình của hắn lúc này cực kỳ mẫn cảm, hắn bị câu nói "Không có biện pháp khác sao?" kích thích đến, lồng ngực khống chế không được mà chua xót lên, cô mang theo cây kim do dự mà liên tục chọc phá hắn.
"Nhất định phải để nhóc đánh dấu anh sao?"
Yến Kinh Nhiên mở mắt ra, bỗng nhiên lên tiếng.
Thẩm Vụ Bắc thấy hắn tỉnh, còn chưa kịp hỏi hắn khá hơn chút nào không, lại đột nhiên nghe thấy câu hỏi của hắn, sau khi phản ứng hắn đang hỏi cái gì xong, cô nhướng mày: "Không phải em, anh còn muốn là ai?"
"Trong xã đoàn của anh có một học đệ năm hai cũng đến trường sớm để hỗ trợ, người còn rất tốt."
Lúc nói chuyện, Yến Kinh Nhiên ngồi dậy, bình tĩnh nhìn về phía cô: "Nếu như nhóc thấy phiền, anh sẽ nhờ cậu ấy đến một chuyến."
Con ngươi của nam sinh sáng đến mức đều có thể xem thấu được mọi thứ bên trong.
Ngoại trừ sự phẫn uất cô xem không hiểu ra, thì còn lại đều là đối với chuyện đánh dấu này hoàn toàn không biết gì cả.
Như là ai đánh dấu cũng đều có thể.
Sắc mặt của Thẩm Vụ Bắc lạnh xuống: "Anh không nghe bác sĩ nói sao, để em đánh dấu mới có hiệu quả."
Thái độ của cô không tốt, Yến Kinh Nhiên lúc này càng thêm ủy khuất, ngữ khí cứng ngắc nói: "Anh không thích ép buộc người khác.
Nhóc cũng có thể đưa anh đến bệnh viện tiêm thuốc ức chế mạnh, cái nào cũng được."
Thấy hắn càng nói càng thái quá, sắc mặt Thẩm Vụ Bắc trầm xuống, độ cong bên môi cũng bị áp xuống, thanh âm trở nên lạnh lùng: "Cái nào cũng được, chỉ có để em đánh dấu là không được?"
Cô cảm thấy bản thân đã đánh giá quá cao Yến Kinh Nhiên.
Không dùng đến thủ đoạn ti tiện, thì căn bản không thể trông mong hắn giác ngộ được.
Yến Kinh Nhiên dứt khoát không trả lời, móc điện thoại di động ra giả bộ gọi cho học đệ.
Còn chưa kịp bấm số gọi, cổ tay hắn đã bị Thẩm Vụ Bắc đè xuống, bàn tay thon dài xinh đẹp, siết chặt cổ tay hắn đến có chút phát đau.
"Nhóc đây là có ý gì?" Yến Kinh Nhiên dùng một đôi con ngươi thiển sắc trừng mắt nhìn cô, "Chính nhóc không muốn đánh dấu anh, còn không cho anh đi tìm người khác?"
"Không cho."
Lần này Thẩm Vụ Bắc không chút do dự mà đáp, cô liếc mắt nhìn tuyến thể sau gáy của Yến Kinh Nhiên: "Ai nói với anh là em không muốn?"
Ánh mắt của thiếu nữ không rõ ràng, nhưng những lời cô nói ra lại hết sức cương quyết.
Yến Kinh Nhiên cũng không khỏi có chút tức giận, hơi nhướng mày lên, hé môi, mặt không cảm xúc mà khiêu khích: "Vậy thì tới đi?"
Lông mày hắn nhạt màu, ngũ quan kinh diễm, độ cong trên đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc tức giận vốn dĩ nên lạnh nhạt dọa người, mà nay sắc mặt lại tái nhợt do bệnh, nên nghe như có chút đang làm nũng.
Lời mời gọi này vừa được nói ra.
Thẩm Vụ Bắc nheo mắt một cái, đôi mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Nói như cô không dám làm vậy.
Chẳng biết lúc nào, trị số đo lường tin tức tố trong phòng càng ngày càng cao lên.
Là Alpha đang bắt đầu phóng thích tin tức tố.
Tựa như ánh mặt trời rực rỡ mùa đông rơi xuống cánh đồng bạc hà, ánh nắng ấm áp làm cỏ cây tỏa ra mùi hương đặc biệt thơm mát, ngay cả khoang mũi cũng đều tràn ngập hương vị bạc hà.
Hương vị này giống như là một liều thuốc giải vậy, cảm giác khó chịu trong người của Yến Kinh Nhiên bị xoa dịu đi một cách thần kỳ.
Thậm chí còn sinh ra loại ý niệm muốn ôm Thẩm Vụ Bắc để ngửi.
Chỉ là còn không đợi hắn làm như vậy, Thẩm Vụ Bắc bỗng nhiên giơ tay kéo hắn từ trên giường lên.
Yến Kinh Nhiên: "Làm gì vậy?"
Thẩm Vụ Bắc kéo một cái ghế lại đây, rồi sau đó ấn hắn ngồi xuống: "Nằm bò trên giường đi."
"..."
Yến Kinh Nhiên bị mấy chữ này chấn động một cái, hắn cảnh giác mà nhìn Thẩm Vụ Bắc, tự nhiên có cảm giác nguy hiểm.
Thẩm Vụ Bắc bất đắc dĩ đành phải giải thích: "Anh không nằm bò, thì làm sao mà em cắn được?"
Nghe như vậy, trong con ngươi của Yến Kinh Nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, sau kinh ngạc, là một loại cảm xúc chờ mong mà chính hắn cũng không nhận ra được.
Sợ cô lại đổi ý, hắn hiếm khi im lặng mà làm theo ý cô, hai tay chồng lên nhau đặt ở trên giường bệnh, ngoan ngoãn gục đầu xuống, lộ ra chiếc gáy đơn bạc, tuyến thể còn có chút đỏ ứng.
Thẩm Vụ Bắc đứng sau lưng hắn, vòng tay qua nửa ôm lấy hắn, thấy Yến Kinh Nhiên không có phản kháng, cô hơi cúi người xuống, đôi môi mềm mại cọ vào vành tai mượt mà của hắn.
Cảm nhận được cơ thể hắn nháy mắt căng chặt lại.
Thẩm Vụ Bắc trấn an mà xoa lưng hắn.
"Anh à." Sợ làm đau hắn, Thẩm Vụ Bắc đè thấp thanh âm xuống gần như là nỉ non, "Đừng sợ."
Yến Kinh Nhiên không muốn bị cô nhìn ra bản thân đang không được tự nhiên, vì sẽ khiến hắn cảm thấy hắn hoàn toàn vứt hết mặt mũi trước mặt cô.
Cho nên hắn cắn chặt răng, giả bộ tự tin mười phần mà thúc giục: "Rốt cuộc nhóc có cắn hay không a, dong dong dài dài, có thể nhanh hơn một chút được không?"
"..."
Không có Alpha nào có thể chịu đựng được loại khiêu khích này vào thời điểm này cả, huyệt thái dương của Thẩm Vụ Bắc nhảy lên hai cái.
Giận quá hóa cười.
Đầu lưỡi đè ở môi dưới, Thẩm Vụ Bắc thu hồi lại hết những phần thương tiếc còn sót lại, gần như là táo bạo mà vùi đầu xuống.
Khoảnh khắc răng nanh của thiếu nữ cắn xuống, cơ thể của Yến Kinh Nhiên run một cái, hắn hơi mở to mắt, vô ý thức mà nắm chặt ga giường, thậm chí môi còn không chịu khống chế mà tràn ra một tiếng thở dốc thống khổ.
Bởi vì hắn cảm nhận được sự đau đớn.
Răng nanh của Thẩm Vụ Bắc cắn rất sâu, mang theo thú tính đặc thù của Alpha, xác định chính xác con mồi của mình, cắn xong, liền sẽ không buông tay ra.
Cho dù người đằng sau có là Thẩm Vụ Bắc, Yến Kinh Nhiên cũng có chút chịu không nỗi.
Toàn bộ khí lực trong người hắn tựa như bị rút sạch, chỉ đành phải dùng cùi chỏ đâm đâm Thẩm Vụ Bắc, hốc mắt nóng lên, ủy khuất nói: "Nhóc cắn có đúng chỗ không vậy? Anh đau đến chết mẹ luôn đây."
Thẩm Vụ Bắc không thể nói chuyện.
Cô bơm vào tuyến thế một lượng tin tức tố mãnh liệt để trả lời nghi vấn của hắn.
Như là bất mãn với hành động phản kháng của hắn, cô ôm hắn thật chặt, dường như muốn đem hắn dung nhập vào xương máu của mình.
Trong không khí hương vị bạc hà và mùi vị của Omega đan xen vào nhau.
Thời gian đánh dấu dài đằng đẵng, đến sau cùng, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất, ngay cả xương cụt cũng trở nên tê dại bủn rủn, cảm giác bị xâm chiếm lan tràn khắp cơ thể, hắn giống như người anh trai Omega trong bộ truyện tranh đó vậy, con ngươi tan rã, cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Yến Kinh Nhiên nhớ đến, hồi còn là sinh viên năm nhất Trần Trác có quen được một cô bạn gái Alpha, không bao lâu bạn gái liền đánh dấu hắn, tối đó hắn hết sức phấn khởi mà trở về chia sẻ với bọn họ.
Có bạn cùng phòng hỏi hắn bị đánh dấu có cảm giác gì, Trần Trác suy nghĩ một chút, rồi nói ra bốn chữ.
"Một phát nhập hồn."
Bốn chữ đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Yến Kinh Nhiên.
Khi đó hắn cảm thấy Trần Trác thật là vớ vẩn, chỉ là đánh dấu sau gáy mà thôi, cũng không phải là lên giường, sao có thể khoa trương như vậy được.
Chẳng qua là sau đó Trần Trác và cô bạn gái đó chia tay, dấu cắn cũng dần bị phai nhạt, một đứa luôn luôn cợt nhả như Trần Trác lại trở nên sa sút trong thời gian dài mới bình phục lại.
Ban đầu hắn không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng bây giờ thì hắn hiểu rồi.
Có được loại ấn ký thâm nhập vào linh hồn này, mà quên mất bản thân nó sẽ đối với cơ thể mình chi nhiều hơn thu.
Mà hắn cảm thấy, e rằng cả đời này hắn cũng không quên được.
Đến khi đánh dấu kết thúc, Yến Kinh Nhiên gần như là mất hết sức lực, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Chỉ có thể dựa vào bả vai của Alpha, ánh mắt thất thần đựng đầy sương mù mong manh.
"Sao lại còn khóc nữa vậy?"
Tuy nói như vậy, nhưng cảm giác thỏa mãn trong lòng lại bị phóng đại gấp mấy lần, cô nhịn không được mà dùng ngón tay chạm vào dấu răng sau gáy của Omega, khẽ cười.
"Nhìn anh như vậy, thì chắc là cắn đúng chỗ rồi.".
Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên