Mộ Đông
C15: Cô ấy nói với người khác là anh đã kết hôn
68@-
Người liên lạc duy nhất trong danh bạ điện thoại đã trở thành người quan trọng để thanh toán hóa đơn, Diệp Sơ Thần nhìn thấy người đàn ông mặc đồ rằn ri trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghĩ, dáng người anh lính đẹp mắt thiệt chứ.
"Diệp Sơ Thần, Diệp Sơ Thần, Diệp Sơ Thần..." Với tầm nhìn mờ ảo và giọng nói dịu dàng rì rầm bên tai, bóng dáng mặc đồ rằn ri càng lúc càng xa, rốt cuộc cô cũng cảm thấy hơi nhớ người ấy.
Khi Diệp Sơ Thần bắt đầu tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh, trên mu bàn tay có một cây kim cắm bên trong, cử động rất đau, nhưng cô vẫn chưa chết.
Tần Mộ Đông đi vào, đặt chậu rửa xuống hỏi cô: "Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
“Sao chú lại ở đây?” Cổ họng cô khô khốc vì ngủ quá lâu, giọng nói khàn khàn nghe có chút yếu ớt.
"Em bị tai nạn giao thông, cảnh sát giao thông đã liên lạc với tôi."
Diệp Sơ Thần muốn hỏi tại sao lại liên lạc với anh, bởi vì toàn thân cô đau đớn nên cô chẳng còn tâm trạng suy nghĩ đến mười vạn câu hỏi vì sao.
Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi: “Ông nội tôi biết rồi à?”
“Tôi vừa mới gọi cho ông ấy." Tần Mộ Đông thành thật nói: “Tôi báo với ông ấy tình hình em không nghiêm trọng lắm."
Diệp Sơ Thần cau mày, khó khăn kéo khóe môi: "Cảm ơn chú Tần."
Đã ở thời điểm này, cô vẫn muốn biết anh sẽ có phản ứng gì khi nghe gọi "chú Tần", quả nhiên chả có bất kỳ phản ứng gì, đúng là mất hứng, nhưng chỉ cần anh có một chút không hài lòng, cô sẽ lập tức sửa lại, ngọt ngào gọi anh một tiếng "Anh Tần".
Đáng tiếc anh không quan tâm đến chuyện này, hoặc có lẽ anh đã mặc nhiên thừa nhận xưng hô này, trong nhận thức của anh thì cô chính là một cô cháu gái nhỏ mà thôi.
Ngày hôm sau khi đi khám bệnh, sắc mặt bác sĩ chăm sóc của Diệp Sơ Thần trông không ổn, từ lời nói của ông, Diệp Sơ Thần hiểu rằng cô không chỉ bị chấn thương, mà hình như cô còn bị bệnh bạch cầu.
Sau khi bác sĩ rời đi, Diệp Sơ Thần đang định nắm lấy góc áo của ông ta, đôi mắt tròn xoe mang theo vẻ cầu xin: "Đừng nói cho ông nội tôi biết, tôi sợ ông nội sẽ buồn."
Tần Mộ Đông cúi người xoa xoa tóc Diệp Sơ Thần, ánh mắt hiền từ tới mức mềm nhũn: "Em đừng lo lắng, bác sĩ chỉ dự đoán thôi."
Diệp Sơ Thần toét miệng cười: "Chú Tần, hình như chú còn lo sợ hơn tôi, chú sợ tôi chết hả?"
Ánh mắt Tần Mộ Đông dán chặt trên khuôn mặt thon gọn tái nhợt của cô, hiếm hoi lắm mới nói nhiều lời: "Sợ, nếu em chết rồi thì lấy ai trông căn hộ cho tôi?"
Diệp Sơ Thần không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ điều này, khi anh nhìn chằm chằm vào cô lần nữa, phía sau tai cô lại đỏ lên.
*
Tần Mộ Đông sắp xếp việc điều chuyển Diệp Sơ Thần, chỗ nào của bệnh viện quân đội cũng nườm nượp các anh trai, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi anh những chuyện trong quân đội, nhưng anh chỉ nói vu vơ vài câu.
Nếu cô hỏi anh trai nào đẹp hơn, Tần Mộ Đông sẽ duy trì sự im lặng như xưa nay vốn có.
Bệnh bạch cầu của Diệp Sơ Thần không phải là không thể chữa khỏi, ngày cô biết mình sẽ không chết, cô vui vẻ nhảy lên người Tần Mộ Đông đang mặc quân phục rằn ri, thu hút một đám đông người xem.
Sau đó có người bàn tán hỏi cô có phải là bạn gái của anh không, cô nói mình là em gái anh, ngay lập tức một y tá trẻ bắt đầu hỏi thăm Tần Mộ Đông có bạn gái hay chưa.
Diệp Sơ Thần khẽ mỉm cười và lịch sự nói với đối phương rằng Tần Mộ Đông đã kết hôn.
Đêm trước khi Diệp Sơ Thần xuất viện, Tần Mộ Đông tới mang đồ ăn cho cô, cô đang vui vẻ thì anh đột nhiên hỏi cô: “Em nói với người khác là tôi đã kết hôn rồi ư?"
Mộ Đông
Thỉnh thoảng Diệp Sơ Thần sẽ vô thức xem qua tin nhắn WeChat của Tần Mộ Đông, cô xóa xóa hủy hủy trong khung thoại, không biết nên biên soạn ra chủ đề gì.
Vào đêm giao thừa, cô lấy một tin nhắn WeChat chung rồi bấm gửi cho anh - Chúc mừng năm mới~
Trước bữa tối giao thừa, anh gửi cho cô một phong bao lì xì màu đỏ - Năm mới vui vẻ.
Diệp Sơ Thần vui vẻ mở phong bì màu đỏ, phong bì đỏ hai trăm tệ khiến cô cảm thấy vui vẻ cho đến tận ngày đầu năm mới.
Trong kỳ nghỉ đông, cô luôn suy nghĩ về việc Tần Mộ Đông đang làm gì, ăn mừng năm mới trong quân đội sẽ có mùi vị như thế nào.
Trong học kỳ thứ hai của năm thứ nhất, Diệp Sơ Thần làm thêm nhiều công việc bán thời gian.
Trên đường về trường, cô bị một người đi xe máy đi ngược chiều tông phải.
Người liên lạc duy nhất trong danh bạ điện thoại đã trở thành người quan trọng để thanh toán hóa đơn, Diệp Sơ Thần nhìn thấy người đàn ông mặc đồ rằn ri trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghĩ, dáng người anh lính đẹp mắt thiệt chứ.
"Diệp Sơ Thần, Diệp Sơ Thần, Diệp Sơ Thần..." Với tầm nhìn mờ ảo và giọng nói dịu dàng rì rầm bên tai, bóng dáng mặc đồ rằn ri càng lúc càng xa, rốt cuộc cô cũng cảm thấy hơi nhớ người ấy.
Khi Diệp Sơ Thần bắt đầu tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh, trên mu bàn tay có một cây kim cắm bên trong, cử động rất đau, nhưng cô vẫn chưa chết.
Tần Mộ Đông đi vào, đặt chậu rửa xuống hỏi cô: "Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
“Sao chú lại ở đây?” Cổ họng cô khô khốc vì ngủ quá lâu, giọng nói khàn khàn nghe có chút yếu ớt.
"Em bị tai nạn giao thông, cảnh sát giao thông đã liên lạc với tôi."
Diệp Sơ Thần muốn hỏi tại sao lại liên lạc với anh, bởi vì toàn thân cô đau đớn nên cô chẳng còn tâm trạng suy nghĩ đến mười vạn câu hỏi vì sao.
Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi: “Ông nội tôi biết rồi à?”
“Tôi vừa mới gọi cho ông ấy." Tần Mộ Đông thành thật nói: “Tôi báo với ông ấy tình hình em không nghiêm trọng lắm."
Diệp Sơ Thần cau mày, khó khăn kéo khóe môi: "Cảm ơn chú Tần."
Đã ở thời điểm này, cô vẫn muốn biết anh sẽ có phản ứng gì khi nghe gọi "chú Tần", quả nhiên chả có bất kỳ phản ứng gì, đúng là mất hứng, nhưng chỉ cần anh có một chút không hài lòng, cô sẽ lập tức sửa lại, ngọt ngào gọi anh một tiếng "Anh Tần".
Đáng tiếc anh không quan tâm đến chuyện này, hoặc có lẽ anh đã mặc nhiên thừa nhận xưng hô này, trong nhận thức của anh thì cô chính là một cô cháu gái nhỏ mà thôi.
Ngày hôm sau khi đi khám bệnh, sắc mặt bác sĩ chăm sóc của Diệp Sơ Thần trông không ổn, từ lời nói của ông, Diệp Sơ Thần hiểu rằng cô không chỉ bị chấn thương, mà hình như cô còn bị bệnh bạch cầu.
Sau khi bác sĩ rời đi, Diệp Sơ Thần đang định nắm lấy góc áo của ông ta, đôi mắt tròn xoe mang theo vẻ cầu xin: "Đừng nói cho ông nội tôi biết, tôi sợ ông nội sẽ buồn."
Tần Mộ Đông cúi người xoa xoa tóc Diệp Sơ Thần, ánh mắt hiền từ tới mức mềm nhũn: "Em đừng lo lắng, bác sĩ chỉ dự đoán thôi."
Diệp Sơ Thần toét miệng cười: "Chú Tần, hình như chú còn lo sợ hơn tôi, chú sợ tôi chết hả?"
Ánh mắt Tần Mộ Đông dán chặt trên khuôn mặt thon gọn tái nhợt của cô, hiếm hoi lắm mới nói nhiều lời: "Sợ, nếu em chết rồi thì lấy ai trông căn hộ cho tôi?"
Diệp Sơ Thần không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ điều này, khi anh nhìn chằm chằm vào cô lần nữa, phía sau tai cô lại đỏ lên.
*
Tần Mộ Đông sắp xếp việc điều chuyển Diệp Sơ Thần, chỗ nào của bệnh viện quân đội cũng nườm nượp các anh trai, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi anh những chuyện trong quân đội, nhưng anh chỉ nói vu vơ vài câu.
Nếu cô hỏi anh trai nào đẹp hơn, Tần Mộ Đông sẽ duy trì sự im lặng như xưa nay vốn có.
Bệnh bạch cầu của Diệp Sơ Thần không phải là không thể chữa khỏi, ngày cô biết mình sẽ không chết, cô vui vẻ nhảy lên người Tần Mộ Đông đang mặc quân phục rằn ri, thu hút một đám đông người xem.
Sau đó có người bàn tán hỏi cô có phải là bạn gái của anh không, cô nói mình là em gái anh, ngay lập tức một y tá trẻ bắt đầu hỏi thăm Tần Mộ Đông có bạn gái hay chưa.
Diệp Sơ Thần khẽ mỉm cười và lịch sự nói với đối phương rằng Tần Mộ Đông đã kết hôn.
Đêm trước khi Diệp Sơ Thần xuất viện, Tần Mộ Đông tới mang đồ ăn cho cô, cô đang vui vẻ thì anh đột nhiên hỏi cô: “Em nói với người khác là tôi đã kết hôn rồi ư?"
Mộ Đông
Đánh giá:
Truyện Mộ Đông
Story
C15: Cô ấy nói với người khác là anh đã kết hôn
10.0/10 từ 15 lượt.