Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc

Chương 8


Tất nhiên Triệu Mộ Dư không thể nhận số tiền chết tiệt này.


Thế nhưng, trước khi cô kịp trả lại tiền, cửa lớn đã bị Giang Chu Trì đóng lại.


Tiếng “Rầm” không quá lớn, nhưng vẫn làm Triệu Mộ Dư ngớ người. Hoàn hồn lại, cô vội vàng mở cửa đuổi theo.


Ai ngờ vẫn chậm một bước.


Cánh cửa thang máy đã đóng lại và đang đi xuống.


Khi Giang Chu Trì đến bãi đậu xe ngầm, Chương Vũ ở ghế phụ đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.


Thấy sếp đã trở lại, Chương Vũ ngáp một cái, không để ý đến vết thương ở tay phải của anh. Sau khi ra hiệu cho bác tài đi đến sân bay, anh ta lại ngưỡng mộ nói: “Sếp, dạo này anh lấy đâu ra nhiều năng lượng thế?”


Lịch trình ở Tokyo rõ ràng dày đặc như vậy, nhưng anh vẫn cố gắng dành thời gian đến cửa hàng Ghibli mua một đống đồ.


Chuyện đó thì thôi đi.


Hôm nay vừa trở về từ Tokyo, cuối cùng cũng có nửa ngày rảnh rỗi, anh không chịu nghỉ ngơi mà lại bay đến Vân Thành, cứ như lịch trình xoay vòng mười mấy ngày qua không hề tồn tại.


Chương Vũ thực sự ngưỡng mộ, đưa ra suy đoán hợp lý: “Anh định nhận lời làm đại diện cho sản phẩm tỉnh táo, bổ não à? Cà phê hay nước tăng lực?”


Giang Chu Trì tựa người vào ghế xe, tháo mũ và khẩu trang, đặt lên đùi, rất hợp tác trả lời: “Sáu Quả Óc Chó thì sao?”


“À, à—?” Chương Vũ vừa mừng vừa lo, nghĩ bụng chuyện lớn như vậy mà hỏi một trợ lý nhỏ bé như anh ta thì không ổn, chẳng phải là giành việc của quản lý thương mại sao.


Qua gương chiếu hậu, Giang Chu Trì nhìn thấy khóe miệng Chương Vũ đang muốn nói lại thôi, bèn bổ sung một câu không mặn không nhạt: “Vừa hay bổ não cho cậu.”


“…………”


Thì ra không phải định nhận đại diện.


Hiểu ra ý này, khóe miệng lộn xộn của Chương Vũ trở lại trạng thái bình thường, anh ta quay lại vấn đề chính, tò mò hỏi: “Vậy hôm nay anh đến tìm anh Tùng Hàm có việc gì khẩn cấp không ạ?”


Xe đã chạy ra khỏi tầng hầm.


Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng phía sau xe khi ấm khi lạnh, đèn đường màu vàng cam và ánh sáng lạnh của màn hình điện thoại thay nhau chiếu sáng.


Giang Chu Trì cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.


Có người đang giục anh nhận tiền.


Anh nới lỏng ngón tay đang quấn quanh dây khẩu trang, mở WeChat, tiếp tục đóng vai “Lôi Phong sống Trung Quốc”. Nghe thấy câu hỏi của Chương Vũ, anh không hề đính chính, chỉ thản nhiên nói: “Để nạp năng lượng.”


“Ồ ồ.”


Chuyện đó quả thực rất gấp…


Khoan đã!



Nạp năng lượng?!


Hai từ dễ gây liên tưởng này chạy qua tâm trí Chương Vũ.


* Bản raw là “tục mệnh” nghĩa là bổ sung năng lượng, kéo dài mạng sống =))


Đột nhiên, anh ta như nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay người lại, bám vào ghế xe nhìn Giang Chu Trì, lắp bắp hỏi: “Chuyện đó… sếp, gần đây chắc anh không có chuyện gì giấu em đâu nhỉ?”


Giang Chu Trì không ngước mắt lên, vừa gõ chữ vừa bình tĩnh hỏi ngược lại Chương Vũ: “Cậu đang nói chuyện nào?”


Chương Vũ: “…”


Thì ra không chỉ có chuyện giấu anh ta, mà còn nhiều hơn một chuyện!


Chương Vũ thường xuyên cảm thấy bối rối vì sự thẳng thắn quá mức của Giang Chu Trì.


Trong chốc lát, anh ta không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng bình tĩnh lại, trong vô số nghi vấn gần đây, anh ta chọn lọc ra một vấn đề đã làm anh ta băn khoăn suốt ba năm, hỏi: “Quan hệ giữa anh và anh Tùng Hàm rốt cuộc là gì vậy?”


Giang Chu Trì: “Không phải quan hệ như cậu nghĩ.”


Chương Vũ: “…?”


Cái suy nghĩ “nổ tung” mà anh ta đã giấu kín bấy lâu lại bị nhìn thấu dễ dàng như vậy sao?


Chương Vũ cảm thấy tự ái một chút.


Thực ra, trong ba năm làm trợ lý, anh ta không chỉ nghi ngờ giới tính của Giang Chu Trì, mà còn nghi ngờ những tin đồn tình cảm được tung ra thường xuyên kia chỉ là màn khói để che đậy chuyện này. Thậm chí anh ta còn hỏi thẳng Tổng giám đốc Tần để xác nhận, cuối cùng còn bị phạt viết bản kiểm điểm năm ngàn chữ.


Tuy nhiên, cũng không thể trách anh ta nghĩ nhiều.


Ai bảo sếp của anh ta bay đến Vân Thành còn thường xuyên hơn bay đến Đồng Thị.


Đôi khi là ở lại Vân Thành vài ngày, nhưng phần lớn thời gian thì giống như hôm nay, trong lịch trình bận rộn đến mức không có thời gian ngủ, anh vẫn cố chen chúc thời gian, vượt ngàn dặm bay tới, chỉ ở lại một hai tiếng rồi lại quay về làm việc.


Nếu chỉ là quan hệ anh em đơn thuần, không có lý do gì phải làm đến mức này.


Rốt cuộc, sếp của anh ta nổi tiếng là người tận tâm với nghề, khi quay phim bị tái phát chấn thương vai vẫn kiên trì cho đến khi xong việc, bị nhân viên phát hiện mới chịu thừa nhận. Vậy thì làm sao có thể mạo hiểm làm lỡ công việc, chỉ để gặp mặt một người anh em vừa gặp cách đó hai tuần?


Sự nghi ngờ của Chương Vũ vẫn chưa tan biến, nhưng anh ta không đủ can đảm để hỏi tiếp.


Anh chỉ có thể sử dụng chiến thuật vòng vo, nắm tay cổ vũ Giang Chu Trì: “Sếp, anh cứ yên tâm, nếu anh thực sự yêu đương, toàn thể công ty chắc chắn sẽ chúc phúc anh. Kể cả anh tìm cho chúng em một bà chủ “nam” thì chúng em cũng tuyệt đối chấp nhận!”


“Cảm ơn.”


“?!”


Cuộc trò chuyện WeChat kết thúc.


Giang Chu Trì tắt màn hình điện thoại, ngước mắt nhìn Chương Vũ đang sốc nặng, rồi tiếp tục hoàn thành câu nói vừa rồi: “Tôi không chấp nhận được.”


“…”



Chương Vũ suýt bị cách ngắt câu này làm cho ngừng tim, nghĩ thầm, đến mức này mà vẫn không mắc bẫy, xem ra sự thật không phải như anh ta nghĩ.


Lúc này cậu mới yên tâm, quay người ngồi lại ngay ngắn, sau một lúc lại hỏi: “Vậy tuần sau thứ sáu anh đến Vân Thành làm roadshow, có cần giữ lại vài vé cho anh Tùng Hàm và anh Lý Tịch không ạ?”


Câu hỏi vừa dứt, phía sau xe vẫn im lặng không có câu trả lời.


Chương Vũ nghi ngờ nhìn qua gương chiếu hậu.


Trong ánh sáng lập lòe, bóng tối từ vạn vật cứ đi qua đi lại trên người Giang Chu Trì.


Anh chống tay lên mặt, nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ xe mờ thành một vệt sáng dài, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Để lại cho người khác.”



Mùa hạ. Vân Thành.
Giữa và cuối tháng bảy.


Công việc chấm bài và nhập điểm kéo dài suốt hai tuần cuối cùng cũng kết thúc, các giảng viên của Đại học Vân Thành sắp sửa đón kỳ nghỉ hè của mình.


Trước kỳ nghỉ, nhà trường theo thông lệ tổ chức một bữa tiệc liên hoan toàn trường.


Địa điểm là một nhà hàng lẩu Haidilao đối diện Đại học Vân Thành.


Cả quán được bao trọn, bữa ăn kéo dài từ sáu giờ tối đến chín giờ, vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, chỉ còn lại màn bốc thăm may mắn được mọi người mong chờ.


Nhân viên đang điều chỉnh thiết bị trên sân khấu.


Dưới khán đài là thời gian mọi người tán gẫu.


Đinh Hiểu Hiểu sau khi giao tiếp xã giao một vòng, đi đến bên cạnh Triệu Mộ Dư, nhiệt tình mời: “Cô Triệu ơi, Tôm trinh thám của con trai tôi đã phá mốc ba mươi tỷ rồi! Ngày mai tôi mời mọi người đi ăn, cô nhất định phải đến nha!”


Triệu Mộ Dư theo thông lệ từ chối khéo.


Nhưng lần này Đinh Hiểu Hiểu thực sự nghiêm túc.


Cô ấy “À” lên một tiếng với vẻ thất vọng tràn trề, ngồi phịch xuống chiếc ghế trống bên cạnh Triệu Mộ Dư: “Cô Triệu, trước đây tôi tặng quà đại diện của con trai tôi cô không nhận, sáng hôm đó tôi lấy bữa sáng giúp cô, cô cũng lén đưa cho cô Hứa, bây giờ đến cả bữa ăn tôi mời cô cũng từ chối. Cô… cô không ghét tôi chứ?”


“Tất nhiên là không.” Triệu Mộ Dư nhanh chóng phủ nhận.


Đinh Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm.


Triệu Mộ Dư bổ sung thêm một câu: “Là ghét con trai cô.”


Đinh Hiểu Hiểu: “…………”


Thà ghét cô ấy còn hơn!


Đinh Hiểu Hiểu vừa kinh ngạc vừa tổn thương, truy hỏi nguyên nhân: “Tại sao ạ? Có phải cô xem phải tin đồn thất thiệt nào trên mạng không? Xin cô đừng tin nhé! Kể cả cô chỉ cần tìm hiểu một chút về con trai tôi thôi, dù không yêu thích anh ấy, thì cũng tuyệt đối không thể ghét anh ấy được!”


— Chính vì quá hiểu anh ta, nên tôi mới ghét.


Câu sự thật tàn nhẫn này Triệu Mộ Dư đã không nói ra.



“Ồ…” Đinh Hiểu Hiểu tin, nhưng không hoàn toàn tin: “Vậy tối mốt, con trai tôi đến Vân Thành làm roadshow, kiểu như buổi gặp mặt fan đó, cô đi cùng tôi nhé, tôi mua vé mời cô đi!”


“… Hả?” Triệu Mộ Dư không ngờ lại rẽ sang hướng này.


Ngoài việc tuyên truyền tác phẩm, Giang Chu Trì rất ít tham gia các hoạt động offline. Roadshow là một trong số ít cơ hội để khán giả có thể gặp anh ngoài đời, vì vậy vé luôn đắt và khó mua.


Nhưng Triệu Mộ Dư sẽ không bận tâm đến cơ hội ngàn năm có một này.


Hứa Khả, người duy nhất trong hội trường biết chuyện, kịp thời đứng ra giúp Triệu Mộ Dư giải vây: “Hiểu Hiểu, nếu cô còn níu kéo nữa, cô Triệu sẽ ghét con trai cô thật đấy.”


Lời này rất có trọng lượng.


Đinh Hiểu Hiểu nghe xong, lập tức ngậm miệng, chiến lược từ bỏ việc cố gắng bẻ Triệu Mộ Dư.


Nhưng chủ đề về Giang Chu Trì vẫn chưa kết thúc.


Đồng nghiệp cùng văn phòng Đồng Tĩnh lại hỏi Triệu Mộ Dư: “À mà, cô Triệu này, hôm đó tôi thấy thông tin cô điền là tốt nghiệp cấp ba ở Tam Trung Đồng Thị, vậy cô chẳng phải là đàn em của Giang Chu Trì sao? Trước khi ra mắt, anh ấy chắc hẳn đã rất nổi tiếng ở trường rồi, cô đã từng gặp anh ấy chưa?”


Lời này vừa thốt ra, mông Đinh Hiểu Hiểu đang nhấc lên lại ngồi phịch xuống ghế.


Các giáo viên ở khoa khác ở bàn bên cạnh cũng đồng loạt đưa ánh mắt hóng hớt tới, như đang nhìn vào mối quan hệ duy nhất của họ trong giới giải trí.


Triệu Mộ Dư bị tứ bề bao vây.


Cô không quá hoảng hốt, nhưng nói chưa từng gặp thì quá giả dối, chỉ có thể nói mơ hồ: “Chắc là đã gặp rồi.”


“Ồ, vậy cô còn giỏi hơn cả Hiểu Hiểu, cô đã từng gặp Giang Chu Trì lúc mười sáu, mười bảy tuổi cơ đấy!” Sự nhiệt tình của Đồng Tĩnh không hề bị câu trả lời mơ hồ này dập tắt, ngược lại, các câu hỏi cứ liên tiếp bật ra: “Thế nào, ngoài đời anh ấy có đặc biệt đẹp trai không! Còn nữa, chuyện anh ấy và cô bạn gái hoa khôi thời cấp ba là sao vậy?”


“Hả?” Triệu Mộ Dư với vẻ mặt “có chuyện này à”, hỏi ngược lại: “Bạn gái đầu tiên của anh ấy là hoa khôi sao?”


Đồng Tĩnh: “?”


Bây giờ ai đang phổ cập kiến thức cho ai vậy.


Hai người nhìn nhau.


Hứa Khả bật cười: “Thôi được rồi, cô đừng làm khó trí nhớ bảy giây của cô Ngư nhà chúng ta nữa. Cô ấy còn không nhớ sáng nay ăn gì, làm sao nhớ nổi chuyện buôn dưa lê nghe ngóng từ mười mấy năm trước chứ.”


Triệu Mộ Dư có tính hay quên, không bao giờ quan tâm đến chuyện tầm phào, đây là nhận định chung của tất cả giáo viên tổ tiếng Anh năm nhất.


Đồng Tĩnh nhớ lại sự thật này, bèn thu lại sự tò mò, đồng tình: “Cũng đúng. Cho dù cô Triệu có từng gặp Giang Chu Trì đi chăng nữa, chắc chắn cũng chỉ là nhìn từ xa qua biển người, làm gì có cơ hội hiểu nhiều chuyện nội bộ như vậy.”


“—— Bốc thăm trúng thưởng bắt đầu rồi kìa!”


Lúc này, không biết ai đó hô lên một tiếng, chuyển sự chú ý của mọi người sang sân khấu phía trước.


Mắt Triệu Mộ Dư cũng nhìn theo.


Nhưng suy nghĩ của cô lại bị câu “Giang Chu Trì mười sáu, mười bảy tuổi” kéo về mùa đông mười một năm trước.




Kỳ nghỉ đông năm đó.


Triệu Mộ Dư đang vùi đầu làm bài tập trong phòng thì bị mẹ Triệu mất kiên nhẫn quát đi mua muối.


Cô chạy ào xuống lầu, suýt nữa đâm vào một thiếu niên khi bước vào siêu thị, sau đó lại gặp anh ta ở quầy thanh toán.


Đối phương xếp hàng trước cô, mua toàn là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.


Triệu Mộ Dư nhàn rỗi nhìn nhân viên thu ngân quét mã từng món cho anh ta.


Ai ngờ quét được nửa chừng, trong số hàng hóa chưa thanh toán lại xuất hiện thêm một hộp sản phẩm kế hoạch hóa gia đình — Okamoto 003, được một bàn tay xương xẩu rõ ràng lấy ra từ kệ hàng đặt trước quầy thanh toán.


Ánh mắt Triệu Mộ Dư khựng lại, rồi ngước lên.


Lúc nãy cô không nhìn kỹ, đến giờ mới phát hiện, chàng trai trông không lớn hơn cô là mấy này rất cao, dù không đứng thẳng cũng cao hơn cô cả một cái đầu. Lúc này, mí mắt cụp xuống, trông như thể chưa tỉnh ngủ.


Khuôn mặt buồn ngủ lại mang tính xâm lược cao, toát ra vẻ bất mãn khắp người.


Có lẽ là do cái tật vừa ngủ dậy.


Nhưng nhìn hộp Okamoto kia, cùng với bộ đồ mỏng manh rõ ràng là do vội vã ra ngoài mà không kịp mặc áo khoác, Triệu Mộ Dư cứ cảm thấy sự bất mãn này giống như sự bứt rứt, chưa thỏa mãn vì bị đá ra khỏi giường đi mua bao cao su giữa chừng khi đang lén lút nếm trái cấm.


Cô không khỏi lắc đầu “chậc” một tiếng, giọng điệu chất chứa sự thất vọng về cái xã hội ngày càng suy đồi này.


Âm thanh rất khẽ.


Nhưng chàng trai 003 vẫn nghe thấy.


Giây tiếp theo, anh ta quay đầu lại, đôi mắt cụp xuống đen láy, lạnh lùng và mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào cô một cách bình tĩnh và thẳng thừng.


Triệu Mộ Dư nghẹt thở, ánh mắt không kịp né tránh, chột dạ liếc xuống, vô tình rơi trúng nốt ruồi trên chóp mũi anh ta.



Tác giả


Chậc.


Lần gặp mặt đầu tiên (không tính là gặp mặt đầu tiên), Giang Chu Trì đã bị trừ điểm rồi.



Chương Vũ: Cô giáo, sao sếp nhà em không thích ngủ vậy. 


Triệu Mộ Dư: Trẻ con không thích ngủ, phần lớn là vì đã ngủ đủ bên ngoài rồi  


Giang Chu Trì: Nhưng chưa ăn no. 


Triệu Mộ Dư: ?



Còn về ăn gì, mọi người hãy tự bổ não nhé~


Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc Truyện Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc Story Chương 8
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...