Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc

Chương 48


Sau khi chương trình kết thúc, Giang Chu Trì trở lại đoàn làm phim, cũng như trở lại bất kỳ ngày nào trong mười năm qua.


Cuộc sống thường nhật mỗi ngày ngoài đóng phim ra, vẫn là đóng phim, ngay cả điện thoại cũng không thèm xem.


Trong cuộc sống, anh không có ai cần liên lạc. Công việc có chuyện gì cứ tìm Chương Vũ là xong, vì vậy, điện thoại đối với anh luôn là một vật có cũng được, không có cũng chẳng sao.


Nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng.


Ví dụ, thời cấp ba, công dụng duy nhất của điện thoại là để gửi tin nhắn cho Triệu Mộ Dư vào những thời điểm bất ngờ.


Còn ở hiện tại, công dụng duy nhất có lẽ là để chứa tấm ảnh đầu to của Triệu Mộ Dư.


Nhưng giờ đây, tấm ảnh không còn, chiếc điện thoại hoàn toàn mất đi ý nghĩa tồn tại.


Thế là, nó bị vứt lung tung ở một góc nào đó trong phòng khách sạn, cho đến khi hết pin, tự động tắt nguồn, cũng không được chủ nhân của nó chạm vào lần nào nữa.



Vào đầu tháng hai.


Bộ phim hoàn thành những cảnh quay cuối cùng.


Sau khi đóng máy, Giang Chu Trì, người bận rộn không ngơi nghỉ, trở về thành phố Ngân Hà và có được ba ngày nghỉ phép.


Trong ba ngày này, Chương Vũ không hề làm phiền Giang Chu Trì một lần nào. Chỉ đến khi kỳ nghỉ kết thúc và công việc cần bắt đầu lại, anh ta mới tìm đến.


Ai ngờ vừa mở cửa, điều đầu tiên anh ta cảm nhận được là bầu không khí trống rỗng và vô vị. Sau đó, anh ta thấy Giang Chu Trì đang ngồi trước cửa sổ sát đất, như một bức tượng điêu khắc, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, hoặc có lẽ chỉ là đang thả hồn trôi dạt.


Thấy vậy, Chương Vũ thắt lòng, theo bản năng muốn bước tới, nhưng may mắn kịp thời lấy lại bình tĩnh.


Anh ta dừng bước, nhớ lại năm đầu tiên làm trợ lý cho Giang Chu Trì.


Năm đó, vào dịp Tết, anh ta nhận được phong bao lì xì lớn nhất kể từ khi vào nghề, xúc động gọi điện thoại cảm ơn Giang Chu Trì, nói rất nhiều lời chúc tốt lành, và cũng bày tỏ quyết tâm làm việc chăm chỉ hơn trong năm tới. Cuối cùng, anh ta hỏi: “Anh Chu, anh có dự định gì mới cho năm sau không?”


Khác với không khí náo nhiệt nơi anh ta, với pháo hoa và Gala cuối năm, đầu dây bên kia lại tĩnh lặng và lạnh lẽo.


Giọng nói truyền qua tai nghe vẫn lười biếng như thường lệ, dùng một ngữ điệu bình thản để nói ra những lời thể hiện sự chán chường với thế giới: “Không chết thì sống, chết rồi thì chôn.”


Đó là lần đầu tiên Chương Vũ thấy ở Giang Chu Trì một thái độ coi thường sống chết đến vậy.


May mắn là trong suốt ba năm qua, chỉ có duy nhất lần đó, nên Chương Vũ chỉ nghĩ là mình đã suy nghĩ quá nhiều và không để chuyện này trong lòng.


Ai ngờ nửa năm gần đây, tình trạng này lại xảy ra thường xuyên.


Lần thứ hai là vài tháng trước, anh ngồi trong căn phòng không bật đèn, đến mức lòng bàn tay bị kính cắt chảy máu cũng không hề hay biết.


Và tiếp theo, chính là lần này.


Kể từ khi chương trình quay xong, anh dường như cũng bị mắc kẹt trong ngày hôm đó, không thể bước ra được nữa.


Thường ngày khi đóng phim thì không sao, nhưng một khi thoát khỏi vai diễn và trở về với thân phận Giang Chu Trì, anh lại trở nên như mất hết mọi hỉ nộ ái ố, có thể ngồi một mình cả ngày trời.


Chương Vũ thở dài trong lòng.


Xem ra sếp của anh ta đã thực sự lún sâu.


Nhưng may mắn là hôm nay người đến không phải là Tổng giám đốc Tần, nếu không nhìn thấy bộ dạng này của sếp, tai mọi người lại đừng hòng được yên tĩnh nữa.


Bước vào phòng khách, Chương Vũ không vội nói chuyện với Giang Chu Trì, mà tự mình thu dọn những thứ có thể dọn.


Nhưng trong lúc dọn dẹp, anh ta lại phát hiện chiếc điện thoại đang sạc trên kệ TV.


Chương Vũ khựng lại.


Anh ta biết Giang Chu Trì đã không đụng đến điện thoại kể từ khi chương trình kết thúc, vì vậy, ba ngày trước, khi đưa Giang Chu Trì về nhà, việc đầu tiên anh ta làm là tìm điện thoại của Giang Chu Trì để sạc, nếu không những ngày nghỉ này có việc sẽ không tìm được người.


Kết quả, chiếc điện thoại vẫn y nguyên như lúc anh ta rời đi.


Xem ra ba ngày này sếp của anh ta lại hoàn toàn không đụng đến điện thoại.


Chuyện này nếu là trước đây thì hoàn toàn bình thường, nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại, lại rất không bình thường.


Mặc dù vậy, Chương Vũ vẫn định mang điện thoại theo cho Giang Chu Trì, thầm nghĩ, biết đâu, biết đâu lại nhận được tin nhắn của người mà anh đang chờ đợi.


Thế là anh ta bước tới, rút dây sạc.


Màn hình điện thoại ngay lập tức sáng lên.


Chương Vũ bị thu hút, theo bản năng nhìn vào.


Ai ngờ chỉ một cái nhìn này, anh ta đã mắt tròn mắt dẹt, kích động đến mức nói lắp bắp: “S..s…sếp, cô Triệu nhắn Wechat cho anh rồi!”


Lời này dường như cuối cùng đã chạm đến một từ khóa quan trọng có thể lay động Giang Chu Trì.


Ngay khi lời vừa dứt, hàng mi dài của anh khẽ rung, cuối cùng thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn về phía Chương Vũ.


Chương Vũ lập tức chạy đến trước cửa sổ sát đất, đưa điện thoại cho Giang Chu Trì, rồi đứng sát bên cạnh, vẫn chưa hết bàng hoàng.


Cảm giác này giống như đã đi bộ trong sa mạc ba ngày ba đêm, cuối cùng nhìn thấy một ốc đảo từ xa, nhưng lại không chắc đó là ốc đảo thật hay chỉ là ảo ảnh.


Chương Vũ vừa lo lắng vừa mong chờ.


Cảm giác như đã trải qua một thế kỷ, nhưng thực tế chỉ khoảng hai, ba giây, anh ta đã cảm nhận rõ rệt không khí tĩnh mịch trong phòng chậm rãi có lại sức sống.


Ngoài cửa sổ vẫn là mùa đông tuyết trắng xóa.


Nhưng cơn gió lạnh lẽo bao phủ trên khuôn mặt Giang Chu Trì đã tan biến.


Xem xong tin nhắn, anh cất điện thoại, đứng dậy, không nói lời nào, đi thẳng về phía cửa.


Chương Vũ nhìn thấy, biết Giang Chu Trì định đến Vân Thành, nhưng lại bất ngờ thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng được đặt lại vào đúng chỗ.


May quá, hóa ra đó là ốc đảo thật.


Mặc dù chương trình đã kết thúc nửa tháng, nhưng Chương Vũ vẫn luôn nhớ như in cảnh tượng hôm cuối cùng quay hình, anh ta bắt gặp Giang Chu Trì và Triệu Mộ Dư trong phòng của nhà nghỉ.


Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy một ánh mắt gần như khao khát trên người Giang Chu Trì.


Vì vậy, lần này, anh ta không còn ngăn cản Giang Chu Trì một cách sống chết như trước nữa.


Chỉ là trước khi bóng Giang Chu Trì biến mất khỏi tầm mắt, anh ta nhớ ra một việc quan trọng, vội vàng dặn dò: “Sếp! Ngày mai còn phải bay sang Los Angeles đấy, đêm nay nhất định phải quay về trước mười hai giờ nha! Nếu không em sẽ bị Tổng giám đốc Tần giết…”


Lời chưa nói hết đã bị cánh cửa đóng sầm lại cắt ngang.


Chương Vũ đứng yên tại chỗ, âm thầm bổ sung hai từ cuối: “… chết.”


Thôi kệ.


Chết thì chết vậy.


Có thể thấy sếp của mình hạnh phúc, anh ta cũng xem như chết mà không hối tiếc.



Các chuyến bay từ thành phố Ngân Hà đến Vân Thành không nhiều.


Ngay cả chuyến sớm nhất, khi hạ cánh cũng đã là buổi tối.


Mười năm qua, mỗi lần trên đường đi gặp Triệu Mộ Dư, Giang Chu Trì đều tưởng tượng phản ứng của cô khi gặp anh.


Nhưng lần này, trong suốt gần ba giờ bay, anh lại suy nghĩ về phản ứng của chính mình.


Cuối cùng, trong vô số khả năng, anh chỉ đi đến một kết luận duy nhất.


Không được dọa cô sợ.


Xuống máy bay, lại mất thêm một giờ di chuyển.



Vừa đến dưới chung cư, Wechat của Giang Chu Trì vang lên, nhận được tin nhắn của Triệu Mộ Dư.


Lần này, anh không để lỡ suốt nửa tháng nữa, lấy điện thoại ra, đọc kỹ đoạn tin nhắn dài ngoằng đó.


Sự bất mãn ẩn chứa trong từng câu chữ mạnh mẽ đến mức gần như tràn cả ra màn hình.


Nhưng Giang Chu Trì đọc mà mắt mày giãn ra, khóe môi cong lên nụ cười.


Chỉ là, anh còn chưa kịp trả lời, cô gái vốn luôn điềm tĩnh lại vội vã một cách hiếm thấy, khung chat lại hiện lên một tin nhắn mới.


— Em hối hận rồi, không muốn giúp anh thực hiện điều ước nữa.


Bước chân Giang Chu Trì khựng lại.


Ánh sáng lạnh từ màn hình điện thoại chiếu vào đáy mắt đen như mực, cướp đi hơi ấm vừa mới khôi phục.


Anh nhìn chằm chằm dòng chữ đó, đôi môi mỏng vốn đang cười lại mím chặt thành một đường thẳng sắc lạnh, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên màn hình: 


Thu hồi.


Trước khi cửa thang máy mở ra, Giang Chu Trì nhận được một câu trả lời cứng đầu: 


Không thu.


Nhìn hai chữ này, anh im lặng một thoáng, không trả lời thêm, cất điện thoại, bước ra khỏi thang máy, nhấn chuông cửa phòng 1701.



Trong nhà.


Vừa nghe tiếng chuông cửa, Triệu Mộ Dư đang nằm dài trên ghế sofa bật dậy ngay lập tức.


Cô quay đầu, nhìn về phía hành lang suy nghĩ một giây, không kịp mang dép, chân trần chạy bịch bịch trên sàn nhà, đi ra mở cửa.


Ngoài cửa.


Đèn hành lang sáng lên.


Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt mà cô vẫn luôn muốn nhìn thấy.


Đôi mắt đen láy, nốt ruồi lạnh lùng trên chóp mũi, vẻ mặt hờ hững, mọi thứ đều giống như trước đây.


Điều duy nhất khác biệt có lẽ là anh không còn vẻ ung dung, tự tại như vậy nữa. Trong những ngày cuối đông tháng hai vẫn còn lạnh buốt, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, ngay cả áo khoác cũng không có, cứ như là vội vàng ra khỏi nhà vậy.


Triệu Mộ Dư ngẩng đầu lên, hơi sững sờ, vô cớ nhớ đến lần đầu tiên cô đến thăm đoàn làm phim của anh.


Lần đó là vì sự việc xảy ra đột ngột, anh không kịp mặc áo khoác, nhưng lần này đã cho anh thời gian nửa tháng, anh còn cần phải vội vã đến mức này sao.


Nghĩ đến đây, niềm vui chợt lóe lên trong lòng Triệu Mộ Dư khi thấy Giang Chu Trì tan biến không còn dấu vết.


Nếu là nửa tháng trước, sau khi cô gửi tin nhắn, Giang Chu Trì đột nhiên tìm đến như vậy, cô có thể sẽ cảm thấy ngượng nghịu vì mối quan hệ đột ngột thay đổi, không biết phải đối mặt với anh như thế nào.


Nhưng bây giờ.


Sự bất mãn vì bị Giang Chu Trì lơ đi suốt nửa tháng đã chiếm trọn toàn bộ cảm xúc của Triệu Mộ Dư.


Thế là cô không hề cảm thấy ngượng nghịu một chút nào, ngược lại còn thoải mái vô cùng, thoải mái đến mức hoàn toàn quên mất quyết tâm âm thầm trước đó là không nói lời khó nghe với anh nữa, lại thành thạo nói giọng châm chọc: “Đại minh tinh đích thân giá lâm, không biết có chuyện gì quan trọng đây?”


Cô điều chỉnh lại biểu cảm, mặt lại lạnh lùng, buông tay đang mở cửa, khoanh tay trước ngực, chặn ngay trước cửa, ý tứ không có ý định mời anh vào.


Vẻ mặt Giang Chu Trì khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, bóng tối mà tin nhắn kia mang đến cũng bị lời nói này xua tan hết.


Phản ứng lần này của cô, vừa giống như mọi lần trước, lại vừa không giống.


Cô không trực tiếp lờ anh đi, nhưng lời nói vẫn đầy gai nhọn.


Thời gian đã bị ngưng đọng suốt nửa tháng, vào lúc này lại bắt đầu trôi chảy.


Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Giang Chu Trì vẫn không nói gì, chỉ rút lấy chiếc điện thoại đang nằm trong tay Triệu Mộ Dư.


Màn hình vẫn chưa tắt, giao diện vẫn dừng ở khung chat với anh.


Trong giới hạn hai phút cuối cùng, anh thu hồi lời nói hối hận của cô vừa nãy.


Triệu Mộ Dư chứng kiến toàn bộ quá trình: “?”


Một loạt hành động này nhanh như chớp, cô còn chưa kịp phản ứng gì, điện thoại đã quay trở lại trong tay cô.


Triệu Mộ Dư kinh ngạc tột độ.


Quả nhiên vẫn là Giang Chu Trì không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.


Cô không đồng ý thu hồi tin nhắn đó, anh liền tự mình ra tay thao tác.


Vấn đề là, anh đã hỏi ý kiến cô chưa?


Triệu Mộ Dư bị lẽ dĩ nhiên của Giang Chu Trì chọc cho cười ra nước mắt, tiếp tục châm biếm anh: “Sao? Chạy một quãng đường xa xôi đến đây chỉ để thu hồi một tin nhắn của em thôi à?”


Giang Chu Trì cúi đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, lười biếng: “Đến xác nhận xem em muốn giúp anh thực hiện điều ước nào.”


Triệu Mộ Dư nghe vậy, khẽ nhíu mày nghi hoặc.


Ban đầu, cô không hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ anh còn rất nhiều điều ước nữa sao.


May mắn là rất nhanh, cô nhớ lại, lúc ở nhà nghỉ, Giang Chu Trì tổng cộng đưa ra ba việc: thương hại anh, ở bên anh. Nếu không muốn thực hiện điều ước này, thì trả lại ảnh cho anh.


Hồi tưởng lại đầu đuôi câu chuyện, Triệu Mộ Dư giãn mày, nhưng môi vẫn mím chặt, nghi ngờ Giang Chu Trì cố tình hỏi.


Nếu cô muốn giúp anh thực hiện điều ước trả lại ảnh, thì cô có cần phải suy nghĩ cả ngày trời mới trả lời anh không.


Khuôn mặt vốn không chút biểu cảm của Triệu Mộ Dư dần lộ ra một chút bất mãn thật sự, biết Giang Chu Trì muốn cô lặp lại lời nói về việc ở bên anh.


Tuy nhiên, cô sẽ không rơi vào cái bẫy quá rõ ràng này.


Cô quyết định cho Giang Chu Trì nếm thử cảm giác gậy ông đập lưng ông, không lãng phí cơ hội mà cậu đặc biệt tạo ra cho cô, cố ý làm trái ý anh: “Đương nhiên là giúp anh thực hiện việc trả lại ảnh…”


Ai ngờ lời còn chưa dứt, hành lang lại vang lên tiếng “ting”, cắt ngang lời cô.


Chỉ thấy thang máy phía sau Giang Chu Trì dừng lại ở tầng mười bảy.


Lần này, chắc chắn là người giao hàng đến thật rồi.


Sự thản nhiên, ung dung của Triệu Mộ Dư tan vỡ ngay lập tức bởi nhận thức này.


Cô buông cánh tay đang khoanh lại, lại trở nên căng thẳng, giống như lần trước, vội vàng kéo người đàn ông vốn không được chào đón vào trong.


Ánh sáng trong nhà tươi sáng hơn ngoài hành lang.


Giang Chu Trì cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi chân trần của Triệu Mộ Dư.


Căn hộ nhỏ không có hệ thống sưởi sàn hay lò sưởi, ngay cả khi đi tất, cũng không thể ngăn được cái lạnh buốt của sàn nhà.


Triệu Mộ Dư không hề nhận ra ánh mắt của Giang Chu Trì, sự chú ý của cô vẫn đặt ở ngoài cửa.


Sau khi kéo người vào, cô hấp tấp đóng hờ cửa lại trước khi thang máy mở ra, đợi người giao hàng bước ra khỏi thang máy, cô liền vươn tay dài qua khe cửa để nhận đồ ăn, không để người giao hàng đến gần dù chỉ một chút.


Sau khi vượt qua sự cố nhỏ này một cách an toàn, Triệu Mộ Dư đóng cửa lại, quay người.


Cũng giống như lần trước, Giang Chu Trì, người không mời mà đến, đã rất tự giác thay dép lê và đi vào trong.


Chỉ là, lần này khác biệt, anh không còn đứng giữa phòng khách như đang tham quan nhà cô nữa, mà nhặt đôi dép lê bên cạnh ghế sofa của cô, quay lại trước mặt cô, quỳ một gối bên chân cô, nắm lấy mắt cá chân cô, giúp cô mang dép vào.


Triệu Mộ Dư cúi đầu, đầu óc chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể lại rất hợp tác, cô nhấc chân phải lên, cứ thế ngơ ngẩn nhìn Giang Chu Trì giúp cô mang dép.


Chân phải xong, đến chân trái.


Ngón tay Giang Chu Trì hờ hững lướt qua sợi chỉ đỏ trên mắt cá chân cô, nhẹ nhàng mở lời, nói: “Lần sau em không cần phải vội vàng gặp anh như vậy.”


Lời vừa dứt, anh ngẩng đầu, nhìn cô, rồi đứng dậy.



Đúng là biết cách tự huyễn hoặc bản thân mà.


Câu nói này kéo tâm trí Triệu Mộ Dư trở về.


Cô không nói lời “cảm ơn” với Giang Chu Trì, thản nhiên chấp nhận sự phụ của anh, lắc lắc chiếc túi nhựa trong tay, chất vấn lại: “Đừng có tự luyến. Ai vội vàng gặp anh chứ, em vội đi lấy đồ ăn của mình, nào biết anh sẽ đến.”


Nói xong, cô ngẩng cằm, đi thẳng qua Giang Chu Trì, rửa tay, rồi đến ngồi vào bàn ăn.


Tầm nhìn của Giang Chu Trì lại chỉ còn lại một cánh cửa đóng kín.


Anh đã quen với điều đó, khẽ nhếch môi cười, cũng bước về phía bàn ăn, ngồi đối diện cô.


Triệu Mộ Dư xé miếng dán trên túi giấy, lấy hamburger, khoai tây chiên, cánh gà ra, chuẩn bị bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình, nhưng lại phát hiện trước mặt Giang Chu Trì không có gì cả.


Cô khựng lại, lương tâm chưa mất hẳn, vẫn giải thích: “Em không ăn một mình đâu, là đồ em gọi trước khi anh đến.”


“Ăn một mình cũng được.” Giang Chu Trì thả lỏng dựa vào lưng ghế, ra vẻ như định xem cô ăn, nói xong, hờ hững nhướng cằm, ý bảo cô cứ tiếp tục.


Nhưng làm sao Triệu Mộ Dư có thể tiếp tục.


Anh hiếm khi hào phóng như vậy, ngược lại khiến cô có chút cắn rứt lương tâm, lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Chu Trì đối diện.


Vừa nãy cô chỉ lo kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của anh, không chú ý lắm đến sự thay đổi của anh, bây giờ ngồi đối diện thế này, cô mới nhận ra anh gầy đi không ít so với lần gặp trước.


Cũng không biết là do gần đây ăn uống không tốt, hay là vì yêu cầu của việc đóng phim.


Chừng này đồ ăn vặt một người ăn cũng không no, nếu chia cho anh một ít thì cũng chẳng bõ.


Cuối cùng, Triệu Mộ Dư quyết định làm người tốt một lần, hỏi: “Mì gói, ăn không?”


Thực ra không đói.


Chỉ là lâu rồi không được ăn mì gói cô nấu, thế là Giang Chu Trì “ừm” một tiếng.


Triệu Mộ Dư nghe vậy, đặt chiếc hamburger xuống, đứng dậy mở tủ đựng đồ ăn vặt, lấy ra một gói mì, đi vào bếp, bắt đầu nấu mì gói cho Giang Chu Trì, tiện thể hỏi về sở thích của anh: “Trứng có cần không?”


Giang Chu Trì: “Không cần.”


Triệu Mộ Dư: “Thịt hộp thì sao?”


Giang Chu Trì: “Không cần.”


Triệu Mộ Dư: “…”


Xem ra anh cũng không đói lắm.


Người ăn không có yêu cầu gì, Triệu Mộ Dư, người đầu bếp, lại cảm thấy nhẹ nhõm.


Nước sôi, cô thả vắt mì vào nồi, bóc từng gói gia vị, khóe mắt lại liếc thấy Giang Chu Trì không biết từ lúc nào đã đi theo, đang tựa vào khung cửa bếp, im lặng nhìn cô.


Đột nhiên, Triệu Mộ Dư như nhớ ra điều gì, quay phắt lại, cảnh cáo nghiêm khắc: “Anh đừng làm mấy hành động kỳ lạ đó nha.”


Giang Chu Trì lại bị vô cớ quát mắng, nghe vậy nhướng mày: “Hả?”


Triệu Mộ Dư: “…”


Cô nhận ra mình hơi quá nhạy cảm, bình thản nói một câu “không có gì”, rồi quay lại, nhăn mũi vẻ bực bội.


Gần đây, cô đã tiếp nhận quá nhiều thông tin.


Mặc dù đồng nghiệp trong văn phòng rất tôn trọng cô, quả thực không kể chuyện CP trước mặt cô, nhưng dù sao cũng làm việc chung một không gian, thỉnh thoảng cô vẫn khó tránh nghe được những lời họ bàn tán.


Câu cảnh cáo vừa nãy của cô là vì cô đã nghe được một đoạn đối thoại giữa Đinh Hiểu Hiểu và Đồng Tĩnh trong tuần này.


Buổi trưa hôm đó, hai người xem lại chương trình cũ lần thứ N, vừa hay xem đến tập cô và Giang Chu Trì nấu ăn trong bếp ở nhà mới.


Đồng Tĩnh cảm thán: “Hiểu Hiểu, lưng con trai cô trông có vẻ quá an toàn rồi, ôm từ phía sau chắc chắn rất thoải mái.”


Đinh Hiểu Hiểu lần này lại không vô điều kiện thiên vị Giang Chu Trì, mà đứng về phía cô: “Eo cô Triệu nhìn cũng rất dễ ôm nha. Cô tưởng tượng xem, cô Triệu đang nấu ăn, con trai tôi chống tay lên bàn bếp, ôm cô Triệu từ phía sau, cô Triệu giật mình quay lại, con trai tôi cúi đầu hôn cô ấy một cái, rồi hì hì hì hì…”


Phần hình ảnh không thể miêu tả tiếp theo đã được thay thế bằng tiếng cười có phần tục tĩu của Đinh Hiểu Hiểu.


Triệu Mộ Dư vừa dùng đũa khuấy mì gói trong nồi, vừa hồi tưởng lại chuyện cũ, thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.


Hình xăm ở chỗ hõm tay bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.


Triệu Mộ Dư sững sờ.


Giang Chu Trì đi đến bên cạnh cô, không chỉ lấy đi đôi đũa trong tay cô, mà còn kéo cô sang một bên, thay thế vị trí của cô, thản nhiên nói: “Mặc dù giáo viên là nến, nhưng không cần phải tự đốt cháy bản thân khi nấu mì gói đâu.”


Triệu Mộ Dư: “?”


Cô không hiểu, thấy Giang Chu Trì cúi đầu nhìn lướt qua quần áo cô, thế là cô nhìn theo ánh mắt anh.


Chỉ thấy cổ tay áo của bộ đồ ngủ lông cừu của cô bị cháy đen một mảng nhỏ từ lúc nào không hay.


Nếu không phải Giang Chu Trì kịp thời đi tới, cô có lẽ đã thực sự “tự đốt cháy” mình rồi.


Triệu Mộ Dư: “…”


Cô không ngờ mình lại thô tâm đến mức này. Ngay cả khi chỉ đứng bên cạnh nhìn Giang Chu Trì, cô cũng không dám phân tâm nữa.


May mắn là mì gói nấu rất nhanh.


Chỉ mất khoảng năm, sáu phút, một tô mì gói nóng hổi đã ra lò.


Triệu Mộ Dư và Giang Chu Trì lại ngồi vào bàn ăn.


Có lẽ là vì dư chấn của sự cố cháy vừa rồi, hoặc có lẽ là vì cả hai đều bận ăn, lần này, cô không nói thêm lời nào với Giang Chu Trì, tuân thủ rất tốt quy tắc “ăn không nói, ngủ không lời” do tổ tiên đặt ra.



Sau bữa ăn.


Giang Chu Trì tự mình rửa bát đĩa của mình.


Triệu Mộ Dư thì dọn dẹp rác thải đồ ăn ngoài, đứng bên cạnh như một quản đốc, giám sát Giang Chu Trì rửa bát.


Trong lúc giám sát, cô nhớ lại giữa cô và Giang Chu Trì vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng chưa giải quyết.


Chuyện quan trọng đầu tiên liên quan đến câu chuyện bị người giao hàng làm gián đoạn ở cửa vừa nãy.


Thế là Triệu Mộ Dư hắng giọng, cuối cùng cũng có thể lật lại chuyện cũ của Giang Chu Trì, buộc tội: “Tại sao năm đó anh lại trộm ảnh dán đầu to của em?”


Thực ra cô muốn hỏi Giang Chu Trì, tại sao lại ước một điều ước là ở bên cô.


Bởi vì cô nghĩ sau khi cô đồng ý giúp anh thực hiện điều ước, mối quan hệ giữa họ sẽ có một chút thay đổi vi diệu.


Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cách cô và Giang Chu Trì hòa hợp, nếu không nói là không hề thay đổi so với trước, thì cũng là đang tiến theo hướng tệ hơn.


Cô vẫn đầy gai nhọn.


Giang Chu Trì vẫn thích trêu chọc cô.


Ở cả hai người dường như đều không thấy điều kiện cần thiết để hai người ở bên nhau – tình cảm tương đồng.


Tuy nhiên, câu hỏi này cuối cùng Triệu Mộ Dư không thể thốt ra, lý do rất đơn giản: sợ câu trả lời Giang Chu Trì đưa ra không phải là điều cô muốn.


Giang Chu Trì cúi đầu, cẩn thận rửa sạch nồi nấu mì gói, nghe câu hỏi của Triệu Mộ Dư, chậm rãi sửa lời cô: “Là ‘nhặt được’.”


Triệu Mộ Dư: “…”


Được rồi.


Dù sao bây giờ cũng chết không đối chứng, anh nói sao thì là vậy.


Triệu Mộ Dư không so đo câu chữ với Giang Chu Trì, hỏi lại theo cách nói của anh: “Tại sao nhặt được ảnh dán đầu to của em mà không trả lại cho em?”


Phía trước bồn rửa chén là một cửa sổ.



Triệu Mộ Dư: “…”


Tấm ảnh dán đầu to của cô quả thực xấu đến mức có thể trừ tà.


Việc lấy ảnh dán của cô để trừ tà quả thực là chuyện Giang Chu Trì có thể làm.


Mặc dù vậy, nắm đấm của Triệu Mộ Dư vẫn cứng lại.


Cô cũng nhìn chằm chằm Giang Chu Trì phản chiếu trên cửa sổ, lườm anh một cái thật mạnh, rồi bắt đầu tính toán một món nợ khác: “Vậy tại sao khoảng thời gian này anh không trả lời tin nhắn của em?”


Sau vài giây đối mặt, Giang Chu Trì cúi mắt xuống, giọng nói bình thản: “Bởi vì hôm nay anh mới xem.”


Hôm nay mới xem?


Phản ứng đầu tiên của Triệu Mộ Dư khi nghe câu này là, chẳng lẽ Giang Chu Trì vừa thấy tin nhắn là bay đến tìm cô ngay sao.


Sau đó, cô mới nhận ra mình đã quan tâm sai trọng tâm.


Vừa nãy cô còn mắng Giang Chu Trì tự luyến.


Cô cũng khá là tự luyến đó chứ.


Mặc dù câu “hôm nay mới xem” nghe rất giống lời biện hộ, nhưng đặt vào Giang Chu Trì, lại trở nên rất hợp lý.


Triệu Mộ Dư không hề nghi ngờ gì.


Đang định hỏi Giang Chu Trì có phải gần đây đóng phim rất bận không, thì lại nghe thấy giọng anh, bớt đi một chút lười nhác, thêm một phần chân thành, bổ sung đầy đủ hơn cho câu trả lời vừa rồi: “Anh nghĩ sau khi chương trình kết thúc, em sẽ không tìm anh nữa, nên đã không xem điện thoại.”


Nghe câu này, suy nghĩ vừa mới được sắp xếp của Triệu Mộ Dư lại rối tung.


Cái tính tự luyến vừa mới bị cô đè xuống lại có xu hướng ngóc đầu dậy, thầm nghĩ câu này sao nghe cứ như thể điện thoại của anh chỉ tồn tại vì cô vậy, cô không tìm anh, anh liền lười không thèm xem điện thoại luôn.


Triệu Mộ Dư không xác nhận nghi vấn trong lòng với Giang Chu Trì.


Giang Chu Trì lại hỏi cô: “Cái lý do này có thể chấp nhận không?”


“… Tạm chấp nhận.” Triệu Mộ Dư lấy lại tinh thần: “Vậy anh hôm nay đặc biệt bay đến đây, chỉ để xác nhận em giúp anh thực hiện điều ước nào thôi sao?”


Giang Chu Trì rất hào phóng, nói: “Nếu em muốn làm chuyện gì khác cũng được.”


Triệu Mộ Dư: “…”


Lại bắt đầu bóp méo lời cô rồi.


Triệu Mộ Dư mím môi, không để Giang Chu Trì dẫn dắt: “Ý em là, chuyện này anh gọi điện thoại xác nhận không được sao, sao còn phải đặc biệt chạy đến đây.” Tốn công tốn sức qua lại làm gì.


Nửa câu cuối cô không nói ra.


Giang Chu Trì cũng không để tâm, dọn sạch vết dầu mỡ trên nồi và bát, bắt đầu rửa sạch bọt xà phòng, trả lời: “Bởi vì anh muốn gặp em.”


Một câu nói khiến tim đập loạn lại được cậu nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, Triệu Mộ Dư nhất thời không biết trả lời thế nào.


Nhưng Giang Chu Trì dường như cũng không muốn nghe câu trả lời của cô, giọng nói nhàn nhạt tiếp tục vang lên giữa tiếng nước chảy: “Bất kể chỉ ở lại một lát rồi đi, hay làm thêm chuyện khác rồi đi, đều chỉ vì anh muốn gặp em.”


Lời này thẳng thắn đến mức Triệu Mộ Dư không còn chỗ nào để trốn tránh.


Cô lại nhớ đến lúc trong chương trình, Giang Chu Trì từng nói, bình thường khi không đóng phim, anh thích đi máy bay, lý do là để đi gặp người anh muốn gặp.


Lúc đó cô không kịp đào sâu xem người này là ai, còn bây giờ, câu trả lời dường như đã rõ ràng.


Nếu là trước đây, Triệu Mộ Dư có thể đã tự phủ nhận câu trả lời sắp được hé lộ này trong lòng.


Nhưng có lẽ vì cô đã chọn tin tưởng Giang Chu Trì một cách chậm rãi, nên bây giờ nghe những lời dễ gây hiểu lầm này, tâm trạng cô hoàn toàn khác.


Lần này, cô nếm được một chút vị ngọt.


Cũng giống như khi cô nhìn thấy tình cảm tương đồng với cô trong mắt Giang Chu Trì vậy.


Tuy nhiên, Triệu Mộ Dư không hề biểu lộ sự ngọt ngào trong lòng ra mặt, chỉ “ồ” một tiếng lạnh nhạt, nghe có vẻ thờ ơ.


Nhưng Giang Chu Trì lại thấy nụ cười mím chi của Triệu Mộ Dư qua tấm cửa sổ.


Dù mơ hồ, nhưng có thật.


Giang Chu Trì khẽ cong môi, tắt vòi nước, đặt bát đĩa về chỗ cũ, chậm rãi hỏi cô: “Bây giờ em còn hối hận vì giúp anh thực hiện điều ước không?”


Lời vừa dứt, Triệu Mộ Dư khẽ hừ một tiếng.


Cô biết, bây giờ đến lượt Giang Chu Trì tính sổ với cô rồi.


Nhưng cô không trực tiếp nói “không hối hận”, mà vòng vo, lại ám chỉ hành động vừa rồi của Giang Chu Trì: “Lời của em đều bị anh thu hồi rồi, còn hối hận kiểu gì nữa.”


Hoàn thành xong công việc rửa dọn, Giang Chu Trì quay người lại, nửa dựa vào bàn bếp, một tay cúi đầu, từ tốn lau khô nước trên tay, vừa hỏi cô: “Vậy em định giúp anh thực hiện điều ước như thế nào?”


Triệu Mộ Dư: “?”


Ý gì đây?


Cô không hiểu, tưởng Giang Chu Trì vẫn đang xác nhận cô muốn giúp anh thực hiện điều ước nào, lần này không còn lẩn tránh, dùng việc trả ảnh dán làm cái cớ nữa, mà hào phóng thừa nhận: “Chẳng phải là ở bên anh sao, còn có thể thực hiện như thế nào nữa.”


Nhưng Giang Chu Trì lại không thỏa mãn, tiếp tục hỏi: “Ở bên nhau, rồi sau đó thì sao?”


Triệu Mộ Dư: “…?”


Lại bắt đầu làm khó người khác rồi.


Rốt cuộc là anh muốn nghe cô nói gì đây.


Ở bên nhau có nghĩa là họ là quan hệ bạn trai bạn gái, điều này Triệu Mộ Dư đương nhiên biết.


Nhưng cô cũng chưa từng yêu đương, làm sao biết sau khi xác định quan hệ thì sẽ làm những gì chứ. Cô nhíu mày, nghĩ không ra, dứt khoát nói linh tinh: “Rồi sau đó thì làm gì thì làm đó chứ.”


Nghe vậy, Giang Chu Trì khẽ cười, không nói gì nữa, vứt khăn giấy vào thùng rác rồi đứng dậy đi về phía cô.


“… Làm gì.” Triệu Mộ Dư lập tức lại cảnh giác ra mặt.


Giang Chu Trì hững hờ: “Làm chuyện nên làm sau khi ở bên nhau.”


Nghe câu này, Triệu Mộ Dư suýt nữa lại phản xạ có điều kiện mà né tránh như trước.


Giây tiếp theo, cô nhớ ra họ bây giờ đã ở bên nhau.


Đã ở bên nhau… vậy thì làm chuyện thân mật hơn cũng không có gì quá đáng nhỉ.


Triệu Mộ Dư không ngừng tự trấn an sự căng thẳng trong lòng, nhưng hơi thở vẫn không tránh khỏi dồn dập, hai tay vô thức siết chặt ống quần.


Khi Giang Chu Trì bước đến trước mặt cô, giơ tay ra, cô thậm chí không tự chủ được nín thở, nhắm mắt lại.


Nhưng, tình huống cô dự đoán đã không xảy ra.


Cô chỉ nghe thấy một tiếng “Cô giáo Triệu”.


Triệu Mộ Dư nghi ngờ, mở mắt ra.


Giang Chu Trì cúi đầu, nhìn gò má hơi đỏ của cô, trong đôi mắt đen láy chứa đựng một tia thích thú, khẽ hỏi: “Đang nghĩ chuyện gì không nên nghĩ vậy.”


Triệu Mộ Dư: “?”


Cô vẫn còn hơi chưa kịp phản ứng, xác nhận lại chuyện gì vừa xảy ra.


Chỉ thấy tay Giang Chu Trì quả thật đang chống bên cạnh cô, nhưng chỉ là để tắt bình nóng lạnh phía sau cô, chứ không phải để… hôn cô.


Triệu Mộ Dư: “…”


Lại bị trêu chọc rồi.


Điều đáng giận hơn là, cô lại còn mong đợi tình huống dự đoán kia xảy ra.


Triệu Mộ Dư trút sự bất mãn với chính mình sang Giang Chu Trì, trừng mắt với anh, dùng khuỷu tay th*c m*nh vào cánh tay anh, rồi quay người bước ra khỏi bếp, không muốn ở lại không gian chật hẹp và nguy hiểm này nữa.



Không biết từ lúc nào, đã hơn chín giờ rồi.


Bình thường giờ này cô đã chuẩn bị tắm rửa, rồi lên giường nằm rồi, nhưng hôm nay có Giang Chu Trì ở đây, đã phá vỡ lịch trình thường ngày của cô.


Hơn nữa, Giang Chu Trì hôm nay chắc là sẽ không ở lại nhà cô nhỉ.


Ngay cả khi đã là bạn trai, bạn gái, cô cũng có thể từ chối anh ngủ lại và đuổi anh sang phòng 1702 bên cạnh nhỉ.


Đối với sự phát triển tiến thêm một bước, Triệu Mộ Dư vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, bắt đầu lo lắng trước cho những chuyện chưa xảy ra, thì bị tiếng Wechat cắt ngang dòng suy nghĩ.


Cô nghe thấy tiếng, đi tới, cầm điện thoại lên xem.


Là tin nhắn của Chương Vũ.


Kể từ khi kết bạn Wechat với Chương Vũ, trong thời gian quay chương trình, cô luôn là người tìm Chương Vũ để hỏi về Giang Chu Trì, đây là lần đầu tiên Chương Vũ chủ động tìm cô.


Thái độ của anh ta càng hiếm hoi khiêm nhường, chân thành cầu xin cô: 


Cô Triệu! Xin cô nhất định phải đưa sếp của tôi về trước mười hai giờ đêm nay! Xin cô đó!! [Cúi đầu][Cúi đầu][Cúi đầu]


Triệu Mộ Dư xem xong, nhớ đến chuyện Đinh Hiểu Hiểu nhắc đến chiều nay về việc Giang Chu Trì ngày mai phải bay sang Los Angeles, ước chừng đó là một công việc rất quan trọng, nên Chương Vũ mới đặc biệt nhờ cậy cô, chứ không phải đi nhắc nhở sếp của mình.


Tuy nhiên, điều này lại giúp cô giải quyết được một rắc rối lớn.


Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Triệu Mộ Dư đặt điện thoại xuống, quay người hỏi: “Ngày mai anh có việc phải làm phải không?”


Giang Chu Trì cũng không hỏi cô làm sao biết, liếc nhẹ điện thoại của cô, “ừm” một tiếng không nặng không nhẹ.


Triệu Mộ Dư: “Vậy bây giờ anh có thể tiếp tục ngồi lì ở đây không?”


Giọng điệu dỗ dành như đang giáo dục một đứa trẻ.


Giang Chu Trì khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt, nghiêm túc trả lời cô: “Không thể.”


Nói xong câu này, anh lại không hề có bất kỳ hành động tiếp theo nào.


Triệu Mộ Dư: “…”


Miệng nói một đằng, chân làm một nẻo là đây sao.


Triệu Mộ Dư vốn còn nghĩ xem Giang Chu Trì có tự giác hay không, không ngờ anh lại không khiến cô thất vọng, hoàn toàn không có ý định rời đi.


Dù sao anh đến tay không, cũng chẳng có gì phải dọn, thế là cô bắt đầu đuổi người, lập tức kéo anh về phía hành lang: “Vậy anh mau về đi.”


Đến tủ giày ở hành lang, Triệu Mộ Dư buông tay, định giục anh mang giày.


Ai ngờ bàn tay vừa buông ra lại bị người kia nắm ngược lại, còn chưa kịp phản ứng, cô lại rơi vào một vòng tay quen thuộc.


Triệu Mộ Dư: “…”


Lại nữa rồi.


Anh luôn thích đánh úp cô lúc cô không đề phòng nhất.


Triệu Mộ Dư đã quen, nhưng lần này không hề giãy giụa, ngẩng đầu nhìn anh, bất lực hỏi: “Lại sao nữa đây?”


Giang Chu Trì lại không nhìn Triệu Mộ Dư.


Lưng anh lười biếng dựa vào tường, ánh mắt cúi xuống rơi trên cổ tay cô vẫn bị anh nắm chặt, không trả lời lời cô, chỉ khẽ gọi tên cô: “Mộ Mộ.”


Khác với tiếng “Mộ Mộ” trong nhà kính thủy tinh trước đây.


Lần này không phải nói cho mẹ Triệu nghe.


Mà là chỉ nói cho một mình cô nghe.


Tim Triệu Mộ Dư như bị thứ gì đó va phải, sững sờ một thoáng.


Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mình như trở về ngày cuối cùng quay chương trình.


Cô và Giang Chu Trì một người đứng, một người ngồi trong căn phòng nhà nghỉ đó, giọng điệu anh cũng giống như bây giờ, dường như đã suy nghĩ rất lâu, mới mở lời nói với cô vài câu.


Tuy nhiên, điều khác biệt là, Triệu Mộ Dư không còn lạnh nhạt với Giang Chu Trì nữa, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng vô thức dịu dàng hơn vài phần, cô đáp lại anh một tiếng.


Ánh sáng ở hành lang chưa kịp bật đèn không sáng bằng phòng khách.


Giang Chu Trì vẫn cúi mắt, vẻ mặt có chút mơ hồ, nhưng giọng nói trầm thấp lại rõ ràng, nói: “Đã thương hại anh rồi, thì thương hại cho trót. Đừng bỏ dở giữa chừng, cũng đừng hối hận.”


Biểu cảm Triệu Mộ Dư đông cứng lại.


Cô biết, sự hối hận Giang Chu Trì nói là hối hận vì đã giúp anh thực hiện điều ước.


Hay nói cách khác, là hối hận vì đã ở bên anh.


Một cách vô cớ, Triệu Mộ Dư nghe thấy một chút bất an từ anh.


Một chút bất an có lẽ đã tồn tại từ lúc anh bước vào cửa.


Trong khoảnh khắc, cảm xúc Triệu Mộ Dư vô cớ cũng trùng xuống vài phần.


Năm đó, cô đã không thể xoa đầu Giang Chu Trì khi anh buồn.


Bây giờ, hai tay cô buông thõng bên người vẫn không thể nâng lên ôm Giang Chu Trì, nhưng giọng nói không còn cứng nhắc như vừa nãy nữa, cô thỏa hiệp với anh: “Nếu bây giờ anh ngoan ngoãn rời đi, em sẽ đảm bảo tuyệt đối không hối hận.”


Giang Chu Trì nghe lời, nói “Được”, nhưng vẫn không buông cổ tay cô ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa chỗ cổ tay cô.


Triệu Mộ Dư vô cớ nghĩ đến cảnh tượng bị chú chó Samoyed nhỏ quấn lấy không cho đi trước đây.


Cô chưa từng thấy Giang Chu Trì bám người như vậy bao giờ.


Cứ như là thực sự không muốn xa cô vậy.


Triệu Mộ Dư là người ăn mềm không ăn cứng.


Nhìn dáng vẻ này của Giang Chu Trì, cô thở dài trong lòng, cuối cùng cũng bù đắp lại hành động mà mười năm trước cô đã không thể làm.


Cô vươn tay, xoa đầu Giang Chu Trì, giọng nói lại mềm mỏng thêm vài phần, an ủi: “Thôi nào, đừng làm như hôm nay là lần cuối cùng gặp nhau vậy. Chúng ta không cần phải vội vàng lúc này, dù sao…tương lai còn dài* mà.”


*Lai nhật phương trường: Ngày sau, ngày mai còn dài, thời gian còn nhiều


Lực đạo nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu truyền xuống.


Ngón tay Giang Chu Trì đang xoa cổ tay cô dừng lại một thoáng.


Nếu là trước đây, cô đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng hôm nay cô không chỉ không đẩy anh ra, mà còn kiên nhẫn dỗ dành, nói với anh, tương lai còn dài.


Tương lai còn dài.


Cô đã vẽ anh vào tương lai của cô.


Anh lại càng không muốn buông cô ra.


Vốn đã nói là không được dọa cô sợ.


Nhưng.


Vẫn rất muốn cô.


Giang Chu Trì buông tay, cúi đầu, vùi vào hõm cổ Triệu Mộ Dư, cánh tay vốn lỏng lẻo ôm eo cô siết chặt lại một chút, như thể muốn nhào nặn cô vào từng khúc xương của anh.


Anh bắt đầu làm nũng, vừa khẽ cọ vào cổ cô, vừa nói một câu không đầu không cuối: “Anh đổi tên thành Phương Trường rồi.”


Triệu Mộ Dư: “?”


Giang Chu Trì mời gọi cô: “Hẹn hò đi”


*Lai nhật: là ngày tới, ngày sau, còn có nghĩa là hẹn hò. Ở phía trên Mộ Mộ có nói “lai nhật phương trường”. Ý của Chu Chu là hẹn hò với ảnh đi.


Triệu Mộ Dư: “……………………”


“Lai nhật” của cô là danh từ chứ không phải động từ!


Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc Truyện Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc Story Chương 48
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...