Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 82: Vàng mã

181@-
Editor: Rain

Beta: Hạ Y

___________

Mũi dao đâm thủng phần da bụng, vết thương không sâu nhưng oán khí cuộn trào mãnh liệt đã đi theo mũi dao vào trong cơ thể của cậu, sức mạnh kỳ lạ tràn đầy sự mê hoặc dường như cố ý lấn tới.

Mặc dù oán khí có chút đáng ghét nhưng sức mạnh lại hoàn hảo, vì thế nên Yến Lâu nhận không chút khách sáo.

Oán khí bổ nhào đến như trâu đất xuống biển một đi không trở lại, dần dần bị cậu nuốt hết sạch, không kịp quay đầu bỏ chạy.

Bởi vì lúc mới bắt đầu oán khí đã cho rằng mình đã chiếm thế thượng phong vậy nên mới không phòng bị nhiều, lúc Yến Lâu tiêu hóa nó thì đã nắm được một chút thông tin của chủ nhân nó.

Chỉ có một đôi mắt đen nhánh, đôi mắt đẹp hồn siêu phách lạc đến từ một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô ta sẽ là ai đây?

Một tay của Nicholas rút dao găm ra, một tay túm lấy Bạch Đoan đang muốn bỏ chạy, mày kiếm khẽ cau lại và nhìn Yến Lâu: “Vết thương thế nào rồi?”

“Không sao.” Vết thương ở bụng của Yến Lâu nhanh chóng liền lại, một lát sau đã không còn dấu vết gì, chỉ đáng tiếc là hỏng mất bộ quần áo.

Cơ thể cậu đã được tái tạo, sự đau khổ của linh hồn thực sự đã giảm đi rất nhiều nhưng xác thịt thì lại tương đối yếu ớt, không chú ý là sẽ phải chịu vài vết thương nhỏ nhưng mà với thực lực của Yến Lâu thì đó không phải chuyện lớn gì.

Ngược lại thì điều mà Yến Lâu tức giận hơn đó là lòng bàn tay Nicholas bị tổn thương, đây là con búp bê mới làm xong được mấy ngày, kết cấu phức tạp như vậy, nguyên liệu khan hiếm như thế, nếu như bị tổn thương quá mức thì sửa chữa sẽ rất phiền phức đó!

Nicholas nhanh chóng sửa chữa phục hồi lại vết thương ở lòng bàn tay nhưng vẫn có chút di chứng: “Vị trí của giáp nang hơi nghiêng, khi quay về sẽ điều chỉnh lại sau.”

Yến Lâu “Ừm” một tiếng, sau đó kéo Bạch Đoan vào phòng, cầm dao găm lên và hỏi nó: “Cái này lấy ở đâu?”

Mặt Bạch Đoan đờ đẫn, dường như không chút sợ hãi: “Nhặt được.”

“Nhặt được ở đâu?”

“Không nhớ nữa, ở góc nào đó trong sân của nhà họ Bạch.”


Yến Lâu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt của nó: “Nó nói cho cậu biết những gì rồi?”

Bạch Đoan im lặng một lúc, nói: “Cô ấy nói có thể cho tôi sức mạnh để tôi không bị người khác ức hiếp nữa, còn nói có thể để cha tôi sống lại, chỉ cần tôi làm theo lời cô ấy có thể cho tôi bất cứ thứ gì.”

“Bao lâu rồi?”

Bạch Đoan đáp: “Bốn, năm tháng rồi.”

Yến Lâu hỏi: “Thế những chuyện mà nó đồng ý với cậu đã thực hiện chưa?”

Bạch Đoan nhìn chằm chằm vào hồng ngọc trên dao găm, đáy mắt hiện lên mấy phần điên cuồng: “Cô ấy thực hiện rồi, cô ấy đương nhiên đã thực hiện rồi!”

“Trước đây mỗi lần tôi đều là đến ngày thứ hai đã chết, nhưng mà có cô ấy, tôi có thể sống đến cuối cùng. Còn có sức mạnh của cô ấy cho tôi, đám đạo sĩ có bản lĩnh thì làm sao? Bạch Phó Sơn có tiền có thế thì làm sao? Tôi đã giết bọn họ rất nhiều lần, muốn bọn họ chết như thế nào thì bọn họ phải chết như thế đó!”

Yến Lâu lạnh lùng nhìn nó, năng lực ngụy trang của tên tiểu tử này thật sự không tồi, vậy mà trước đây cậu lại không nhìn ra được nó điên như vậy.

Không cần phải tra hỏi nhiều nữa, Bạch Đoan đã tự mình nói tiếp: “Cái gì cô ấy cũng đều làm được nhưng mà những thứ đó chỉ có thể tồn tại trong vòng bảy ngày. Sau bảy ngày thì sẽ trở về trạng thái ban đầu, tôi phải dùng mọi cách để cứu cha tôi, bảo vệ bản thân mình, còn phải phòng bị một vài người quái lạ đến phá hỏng chuyện của tôi.”

“Tôi cho rằng về sau sẽ luôn như vậy nhưng mà hôm qua cô ấy bỗng nhiên lại nói với tôi, cơ hội của tôi đến rồi.” Bạch Đoan nhìn chằm chằm vào Yến Lâu một lúc lâu: “Cô ấy nói chỉ cần tôi giết anh thì bảy ngày đáng chết này sẽ kết thúc, tôi có thể tự do. Tôi cẩn thận thăm dò từng chút một lâu như thế, ra tay lúc mà cả hai người không phòng bị nhất, đáng tiếc vẫn thất bại.”

Yến Lâu móc viên đá quý được khảm trên dao găm ra, sau đó tiện tay bóp nát dao găm lại thành một cục sắt vụn và ném đi: “Trái lại cậu lại rất hợp tác nhỉ, không sợ tôi giết cậu sao?”

“Giết tôi?” Bạch Đoan cười phá lên: “Giết tôi thì sao? Cũng không phải là tôi chưa từng chết, đợi đến khi bảy ngày kết thúc thì tôi lại có thể sống lại, ai có thể giết chết được tôi chứ?”

Yến Lâu cũng cười, cậu nâng tay lên nắm lấy dữ liệu của Bạch Đoan, hai tay chắp lại liền hóa thành tro bay.

“Thật không may, tôi lại có thể đấy!”

Cậu phủi tro ở trên tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nhân vật này không quan trọng, hơn nữa dữ liệu đã bị ô nhiễm nên không cần xây dựng lại nữa.”

“Đi thôi.” Cậu xoay người đẩy cửa, nói với Nicholas: “Điểm khác thường đã được xử lý, chúng ta sẽ kiểm tra phó bản một lần nữa, nếu như không có vấn đề gì thì sẽ rời đi.”

“Được.”

Sau khi rời khỏi phó bản, Yến Lâu vẫn đang suy nghĩ về chủ nhân của đôi mắt kia, cậu đã phát hiện ra hồng ngọc ở trong ba phó bản của tiệm búp bê rồi nên đây có lẽ không phải là trùng hợp.


Hoặc là lưới của đối phương trải ra vô cùng rộng, hoặc là cô ta chuyên để ý đến tiệm búp bê.

Nếu như dựa theo lối suy nghĩ này thì những phó bản khác thường trong tiệm búp bê đều xuất hiện trong mấy năm nay, có lẽ có nguyên nhân chủ tiệm nhiều lần thay đổi nhưng cũng có thể là do người khác âm thầm hành động.

Nếu nói đến người gây phiền phức cho tiệm búp bê thì người đầu tiên mà Yến Lâu nghi ngờ đó là Elena, nhưng đôi mắt mà cậu đã nhìn thấy ở trong oán khí kia lại không phải của cô ta.

“Chủ tiệm chủ tiệm!” Glan kéo theo Vivian chạy hùng hùng hổ hổ đến: “Ô, không đúng, là thầy giáo… thầy giáo thầy giáo! Chúng tôi lập công rồi, có tiền thưởng không?”

Yến Lâu: “… Trước tiên hãy nói cho tôi biết các cô đã lập được công gì rồi?”

Glan kiêu ngạo nói: “Chúng tôi đã sửa được búp bê gốm sứ và búp bê đại dương bị hỏng rồi, mất mấy ngày đấy!”

Tiệm búp bê có năm phó bản đã đóng cửa vì búp bê bị hư hỏng, trước đây có thời gian rảnh cậu đã vá xong những con búp bê gấu vải bị hư hỏng nghiêm trọng, còn lại mấy con thì vẫn không sửa kịp, không ngờ rằng hai đứa nhóc này lại giải quyết trước.

Yến Lâu vui vẻ nói: “Đi, đưa tôi đi xem xem.”

Glan tích cực đưa cậu đến căn phòng kính trong vườn, bây giờ nơi đây đã thành phòng làm việc của hai chị em, Yến Lâu chuẩn bị không ít công cụ cho các cô.

Búp bê gốm sứ và búp bê đại dương kia ngồi ở trên bàn, búp bê đại dương đang vui vẻ nâng váy lên quay vòng vòng, trên đầu còn cài một chiếc kẹp tóc mà Glan đã tặng cho nó.

“Sửa không tồi nha.” Yến Lâu sau khi nhìn một chút thì hài lòng nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ bảo Hughes đưa tiền thưởng cho các cô.”

Bởi vì thêm hai thành viên tiệm và hai sinh vật sống là Kẹo Hồ Lô và Yến Thành nên Yến Lâu đã để lại một khoản tiền cho Hughes để ông ấy xem xét tình hình cụ thể mà sử dụng.

Tiếng reo hò vui mừng của Glan đã đánh thức Kẹo Hồ Lô đang ngủ ở trong vườn, Kẹo Hồ Lô vừa bò dậy thì Yến Thành làm ổ ở đáy bụng của nó cũng hiện ra.

Yến Thành dụi mắt bò dậy, nhìn thấy Yến Lâu liền kêu “a a” và chạy đến.

“Sao lại ngủ ở bên ngoài?” Yến Lâu ôm nó lên và xoa đầu của Kẹo Hồ Lô, không bất ngờ khi Kẹo Hồ Lô lại béo thêm một chút.

Glan trốn sau lưng của Vivian: “Hughes nói thầy không có ở đây, Yến Thành sẽ tìm ngài khắp nơi ở trong tiệm.”

Bàn tay của Yến Lâu vỗ lưng của Yến Thành dừng lại, có chút bất lực nói: “Nó tương đối không có cảm giác an toàn, các cô nếu như có thời gian thì có thể đến chơi với nó chứ?”

Glan nói nhỏ: “Tôi có chơi với nó, cũng dạy nó nói nữa! Nhưng mà ban đầu nó rất hung dữ, đôi giày da nhỏ của Dorothy suýt chút nữa thì bị nó cởi ra, may mắn là anh Louis đã kịp thời giúp cô ấy.”


Nicholas nheo mắt nhìn Yến Thành một chút, đứa nhỏ nhạy bén quay đầu nhìn y, còn hung dữ nhe răng với y.

“Ăn kẹo hồ lô không?” Nicholas lấy một chuỗi kẹo hồ lô mà Yên Lâu chỉ cho y ngửi ra.

Kẹo hồ lô màu đỏ đẹp mắt vừa được lấy ra, mấy đôi mắt đã dồn dập quét qua đây, đặc biệt Kẹo Hồ Lô có phản ứng mạnh nhất.

Kẹo Hồ Lô: “Oái?” Gọi tôi làm gì?

Yến Lâu cười nhẹ một tiếng, lấy kẹo hồ lô từ trong không gian ra chia cho mấy bạn nhỏ, sau đó cho con hổ nào đó ngửi, rồi nói với nó: “Không thể cho mày ăn được. Bởi vì mày béo lắm rồi, ăn cái này thì sẽ càng thêm béo và còn sâu răng nữa.”

Kẹo Hồ Lô: “Ô…”

Cuối cùng có người bị đối đãi như mình nên Nicholas vui vẻ thu lại chuỗi kẹo hồ lô, quyết định tiếp tục giữ lại.

Thấy mấy bạn nhỏ ngồi xếp bằng thoải mái ăn kẹo hồ lô, con hổ lớn Kẹo Hồ Lô vô tội yên lặng nằm ở một bên nhìn, Yến Lâu hài lòng nói: “Các cậu chơi đừng có đánh nhau đấy.”

Glan liếc mắt nhìn em trai đang có biểu tình rất ngoan ngoãn thì yên tâm gật đầu.

Yến Lâu nói với Nicholas: “Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ sửa chữa giáp nang cho cậu, ngày mai chúng ta lại tiếp tục vào phó bản.”

“Ta không mệt.” Nicholas nói: “Em muốn đi làm gì?”

Yến Lâu suy nghĩ rồi nói: “Trước tiên đi xem phòng học nhỏ của bọn họ đã làm như thế nào rồi.”

Lớp học nhỏ của búp bê đã khai giảng rồi, người lên lớp là ông lão búp bê hiền từ Á, ông ấy kiên nhẫn giảng cho những con búp bê không an phận về các loại quy tắc và thói quen khác nhau của con người.

Hầu hết những con búp bê ngồi ở dưới đều không chú ý lắm, trong đó bao gồm cả một nhóm búp bê trên đảo búp bê rất muốn đánh người, còn có những búp bê gỗ ngồi không yên muốn bỏ chạy nhưng dưới sự uy hiếp của chủ tiệm thì bọn họ không dám bỏ chạy.

Yến Lâu sau khi nhìn một lúc thì không nhịn được mà phì cười, đám nhóc này cũng có ngày hôm nay!

Nicholas lại gần một chút, y nhìn những con búp bê đang nghe giảng ở trong phòng học, lại nhìn Yến Lâu đang mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Trước đây em nói muốn học Thuật thủy kính.”

Yến Lâu sững sờ: “Không cần đâu, trong phòng đọc có sách, tôi có thể đến để đọc mà.”

Nicholas im lặng ba giây, hạ giọng xuống, có chút ấm ức nói: “Nhưng mà ta đã đồng ý dạy em rồi mà.”


Oh my god, Yến Lâu thực sự không thể chịu đựng được giọng nói báo oán này, cứ như là bệ hạ đang làm nũng với cậu vậy.

Da đầu Yến Lâu tê rần, vội vàng nói: “Vậy, vậy được thôi, cậu dạy đi… Nhưng mà, muộn một chút nhé bây giờ tôi còn có việc!”

Nói xong cậu nhanh chân vội vàng rồi chạy đi.

Khóe môi của Nicholas hơi cong lên, yếu mềm thích hợp, get!

Một đống ý tưởng mà Brian đưa cho y mặc dù nghe có vẻ không đáng tin nhưng không ngờ rằng lại tốt đến bất ngờ như vậy!

Ừm, khi trở về sẽ tăng lương cho anh!

Thời gian rảnh, Yến Lâu sẽ ra ngoài xử lý một vài việc vặt vãnh và viết mấy bản báo cáo để đưa lên cho Game sinh tồn, đợi bận rộn xong thì lại gặp Nicholas đang đợi cậu.

Nicholas lấy một chậu sắt từ sau lưng ra, hỏi: “Có thể học được chưa?”

Yến Lâu: “…”

Tinh thần kiên định thề không bao giờ bỏ cuộc này thực sự đáng để học hỏi, nếu như điều này không được áp dụng cho cậu.

Yến Lâu đau đầu nâng trán, bất lực nói: “Được, học thôi.”

Chỉ cần đừng dùng giọng nói với ngoại hình gần giống bệ hạ, làm một số chuyện kỳ lạ, ví dụ như làm nũng gì đó, thì cậu học cái gì cũng không thành vấn đề.

Xét cho cùng thì cậu là người vừa bước vào giới búp bê tự học thành tài, tay tàn đã khắc phục được thì còn có cái gì đánh bại cậu được?

Nửa tiếng sau…

Yến Lâu: “Cậu nói lại lần nữa, trọng điểm này cộng hưởng với tiêu điểm kia thì như nào vậy?”

Nicholas đã nhắc đi nhắc lại ba lần: “…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, Yến Lâu bất lực vỗ trán: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên đi đọc sách thì hơn.”

Nicholas dạy học thất bại: “…”

Brian, tiền lương tháng này của anh không có đâu.
Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn Truyện Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn Story Chương 82: Vàng mã
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...