Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 50: Thú khổng Trong rừng rậm

171@-
Edit: Teade

Beta: Hạ Y

_______

Tiếng nói chuyện thảo luận của ba người rất nhỏ, ngay cả người chơi ngồi cạnh, vây quanh đống lửa cũng không nghe được, nhưng Yến Lâu ở nơi cách bọn họ mấy chục mét thì nghe rõ mồn một.

Cậu hơi tò mò với năng lực của Tề Kỳ, năng lực phát hiện dữ liệu và thông tin trong trò chơi như một quyền hạn đặc biệt nào đó. Hệt như Yến Lâu cầm nhẫn quyền lực thì có thể biết tất cả trạng thái của phó bản búp bê bất cứ lúc nào, giống như việc khi đang chơi với búp bê trong tiệm thì có thể điều tra phó bản và người chơi khác vậy, đây là quyền hạn thuộc về nhân viên cao cấp của trò chơi sinh tồn.

Tại sao người chơi lại có quyền hạn như thế này? Cho dù đã bị làm yếu đi vô số lần thì cũng không nên có, ai cho cậu ta cái quyền hạn này?

Chắc không phải tên nhóc này ở một đơn vị liên quan nào đó chứ?

Bên phía người chơi đang nhóm lửa, chuẩn bị nướng thịt, thịt tươi vừa được đặt lên giá nướng, con hổ nằm bên chân Yến Lâu ngửi được mùi máu tươi, hưng phấn ngẩng đầu lên.

Yến Lâu vỗ đầu nó, ép nó nằm về: “Đừng dọa người, đợi lát nữa sẽ có phần của mi.”

Trong lĩnh vực nấu ăn, một mình Đường Cát có thể đối đầu với một đám, chỉ trong chốc lát là đã thuần thục nhóm lửa, lấy các đồ làm bếp ra làm, sau khi người chơi lén lút quan sát tình hình trông thấy, không biết nên nói gì cho đúng.

Chắc chắn đám người này là NPC, người chơi nào lại có đạo cụ không gian to như thế? Người chơi nào lại chứa mấy thứ này trong đạo cụ không gian?

Mà cách của Yến Lâu còn gây chú ý hơn, cậu đi đến bãi đất trống cạnh đống lửa, giơ tay lấy một chiếc giường gỗ hai thước và một cái bàn trà ra.

Người chơi: “…”

Dù là NPC cũng đừng hống hách như thế chứ!

Tiểu Bảo hơi lo lắng nói: “Chủ tiệm, chúng ta phải đợi ở đây một đêm à? Tối cũng tìm được mà!”

Bọn họ đâu phải người, không cần nghỉ ngơi hằng đêm, tìm người cả đêm không dễ hơn à?

Yến Lâu nói: “Hẳn là đám người đối diện biết chuyện đấy.”


Hai mắt Tiểu Bảo sáng lên, sốt ruột nói: “Ta đi hỏi bọn họ!”

“Hỏi thẳng thì bọn họ không nói đâu.” Yến Lâu nói: “Đừng nôn nóng, đợi lát nữa đã, sẽ có người chủ động đến nói cho chúng ta biết.”

Tiểu Bảo hơi khó hiểu nhưng chủ tiệm quyết định hết mà, nên nó nghe lời chủ tiệm, đợi thêm lát nữa.

Chờ Đường Cát bắt đầu làm bữa tối, mùi thơm ngào ngạt thổi qua giữa cây cối, cho dù không nhìn thấy gì nhưng hương vị thôi cũng đủ làm đám người chơi thèm ăn chảy nước miếng.

Mấy tên NPC sống tốt thế nhỉ, bọn họ sống trong rừng rậm nguyên thủy nguy hiểm, còn NPC thì đang nghỉ phép, ra đường chơi còn đem giường đem đồ làm bếp, tay nghề lại tốt đến thế!

Rất thơm! Có sự đối lập mãnh liệt như vậy, lập tức thịt trong tay bọn họ trở nên khó nuốt, bọn họ rất muốn đi tới đối diện ăn chực, nhưng mà không dám. Tần Trạch Giang tay nhanh mắt lẹ cướp được một phần thịt chân sau non mềm, nướng xong rồi, chuẩn bị đưa cho Tề Kỳ, nhưng Tề Kỳ không chú ý đến.

Cậu ta nuốt nước miếng nói: “Thơm quá à… tôi nhớ rõ là giá trị cảm tình của người mập kia với tôi rất cao, tôi có nên đến ăn ké không?”

Mặt Tần Trạch Giang không cảm xúc, thu tay về, vừa cắn thịt mình mới chịu khó nướng xong vừa khinh thường nói: “Cậu đi đi, coi người ta có để ý đến cậu không.”

Tề Kỳ bị anh ta châm chọc một cách kỳ quái như vậy, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt đen sì của anh ta, lon ton vui vẻ bước tới hỏi dò.

“Ờm…” Tề Kỳ dè dặt đi đến trước mặt Đường Cát, liếc mắt nhìn con hổ nằm yên với vẻ dò xét, hơi căng thẳng nói: “Tôi có thể mượn chút gia vị được không?”

Đường Cát nhìn Yến Lâu, thấy Yến Lâu không phản đối, bèn ôn hòa nói: “Được chứ được chứ! Cậu muốn lấy gì thì cứ lấy đi!”

Vì vậy Tề Kỳ cầm chén nhỏ mình đem đến, lấy vài gia vị nướng về.

“Lấy nhiêu đó thôi hả? Có muốn lấy tương ớt không?” Đường Cát nhiệt tình nói.

“Ặc… vậy tôi xin một tí.” Tề Kỳ gãi đầu: “Bọn tôi chỉ ăn thịt nướng, có tí gia vị nướng là ổn rồi.”

Mặt Đường Cát đầy vẻ không đồng ý: “Cậu thanh niên, đây là lúc cơ thể cậu phát triển, chỉ ăn thịt nướng thôi là không đủ dinh dưỡng, hơn nữa thịt nướng có nhiều mỡ, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn, nào nào nào, cho cậu miếng canh nhuận hầu.”

Tề Kỳ cầm chén, mặt mày hoang mang, dễ thế à? Cậu ta còn tưởng khó giao tiếp lắm chứ, không ngờ lại nhiệt tình như thế!

Cậu ta mờ mịt quay đầu về phía người chơi cắm trại, những người khác đều nhìn hai cái chén trong tay cậu ra.


Đường Ngọc Thư túm ấy Tề Kỳ còn đang hoang mang, giao đồ gia vị cho cô gái thủ lĩnh, sau đó lấy canh tới chỗ ba người bọn họ đang ngồi.

“Tỉnh lại nào.” Đường Ngọc Thư buồn cười nói: “Mau ăn canh đi, nếu không thì lát nữa không còn đâu.”

Bên cạnh còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào bọn họ, có vài người đã chuẩn bị đến đây đòi chia, nếu đợi lát nữa, e rằng bọn họ không có canh mà ăn.

Tề Kỳ lập tức hoàn hồn, nói: “Mọi người mau lấy chén đến đây!”

Ba người ăn một chén canh xong trước khi những người khác chạy đến, Tề Kỳ cầm chén không với vẻ thỏa mãn, mơ màng nói: “Có phải tôi ở chỗ quỷ quái này giãy dụa lâu quá rồi không, thế mà tôi cảm thấy được mình chưa từng ăn món canh nào ngon như vậy!”

Tần Trạch Giang im lặng một lát rồi nói: “Cảm giác của cậu rất đúng, đầu bếp bình thường không thể có trình độ này.”

“Tôi rất may mắn!” Tề Kỳ bình tĩnh khẳng định.

Trước đây, chỉ có cậu ta là xui xẻo nhất, coi bộ từ giờ trở đi, số mệnh cậu ta sẽ thay đổi, nghĩ lại là thấy sướng rồi.

Tần Trạch Giang trợn mắt khinh thường, mặc kệ cậu ta.

Đường Ngọc Thư nhìn lướt qua đám người chơi đang rục rịch, nhìn đám người bị cây che khuất ở đối diện, hơi đăm chiêu mà nói: “Tôi không biết cậu may mắn hay là bọn họ cố ý nữa.”

Tề Kỳ ngây ra: “Hả? Cố gì ý?”

Đường Ngọc Thư nhẹ nhàng hất cằm: “Cậu nhìn coi.”

Một cô gái tóc xoăn đứng dậy, cô ta cầm chén gỗ chứa mấy cục thịt nướng đến đối diện tìm Đường Cát, muốn đổi vài đồ ăn.

Đường Cát quay đầu nhìn Yến Lâu, xin chỉ thị: “Đại nhân, chuyện này…”

Yến Lâu đạp con hổ đang định leo lên giường xuống đất, liếc mắt nhìn thịt nướng đầy mỡ trong chén gỗ, chẳng có tí cảm giác muốn ăn nào.

“Tôi không ăn cái đó, bảo cô ta về đi.”

Cô gái hơi xấu hổ, nói: “Vậy đổi ít đồ gia vị được không?”


Đường Cát xoa tay, khó xử nói: “Bọn tôi không đem nhiều gia vị, không biết còn ở đây bao lâu nữa…”

Cô gái kia hơi giận, không phải ban nãy thằng nhóc kia qua đây mượn đồ dễ lắm à? Tại sao đến lượt cô ta thì lại từ chối? Nhiều người thấy cô ta đến như thế, nếu về tay không thì mất mặt lắm.

Nhưng cô ta không dám làm mích lòng NPC mình không biết, vì vậy bèn cắn răng thì thầm: “Tôi biết người mà các người muốn tìm đang ở đâu, có thể đổi tin này lấy vài thứ được không?”

Tiểu Bảo lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm cô ta với đôi mắt đen kịt to lớn.

Yến Lâu khẽ giương mắt lên, nói: “Nếu tin của cô có ích.”

Cô ta nghĩ, dù gì cô ta cũng không có quan hệ gì với đám người chơi kia, bán chút tin tức cũng chả sao, bèn nói thẳng: “Ngày đầu tiên bọn tôi đến đây, có gần năm mươi người, có vài người kết đội với nhau rồi đi, tôi chú ý bọn họ đi về hướng đông.”

Một phương hướng chung chung không có giá trị cho lắm, rừng cây lớn thế này, ai biết bây giờ bọn họ đang ở đâu?

Yến Lâu hỏi: “Không còn gì nữa?”

Cô gái nói: “Sau khi tách ra vào ngày đầu tiên, bọn tôi chưa từng gặp lại, không ai biết bọn họ đi đâu cả.”

Mặt mày Tiểu Bảo đầy vẻ thất vọng ngồi xuống, Đường Cát múc một chén canh nhỏ, để cô ta đi.

Đường Cát bày tiệc đầy bàn, Yến Lâu đứng dậy bắt đầu ăn cơm, ngoại trừ Tiểu Bảo nhiễm thói quen của loài người nên nhìn mà thèm, Kill-3 và Đường Cát gần như là búp bê không ăn đồ ăn của người, nên một mình Yến Lâu độc chiếm cả bàn ăn này.

Mấy ngày nay, người chơi đã phân công xong, mỗi đêm đều có người gác đêm và tuần tra, đêm nay, vì đề phòng đám người Yến Lâu mà cô gái thủ lĩnh cố ý dặn dò người tuần tra chú ý đến bên này.

Vì vậy, người chơi tuần tra lén lút nuốt nước miếng nhìn Yến Lâu ăn cơm, ngoại trừ một ít thức ăn được đút cho con hổ, còn lại tất cả đều vào bụng Yến Lâu. Đồ ăn chín mà hổ ăn cũng chả nhiều, thức ăn chủ yếu của nó là thịt sống, nên nó ăn không nhiều bằng Yến Lâu.

Bọn họ khiếp sợ chạy về báo cáo với cô gái thủ lĩnh, cô ta nhíu mày trầm ngâm một lát, bảo bọn họ quan sát tiếp.

Con hổ gặm xương nát bấy, sau khi gặm xong còn nổi ý xấu muốn leo lên giường Yến Lâu. Cái ổ kia nhìn mềm phết ấy, còn thơm nữa, thoải mái hơn hang động nhà nó gấp trăm lần, thân là vua rừng rậm, hổ ta cảm thấy mình có mặt mũi này. 

Cuối cùng không có gì, còn bị Yến Lâu tát một cái. 

Con hổ gầm gừ nằm xuống cạnh chân giường, căm giận mài răng bằng chân giường. Yến Lâu vừa bực mình vừa buồn cười túm lấy da lông trên mặt nó, nói: “Mày học với ai đấy? Còn biết phá nhà?”


Con hổ: vô tội.jpg

Hổ Hổ không hiểu, Hổ Hổ không biết gì cả, Hổ Hổ chỉ ngứa răng thôi.

Yến Lâu uy hiếp: “Nếu còn gặm nữa, tao sẽ bẻ răng cửa của mày.”

Con hổ co rụt lại, lỗ tai tròn ép thành tai như cánh máy bay, nhìn thật giống một con mèo to xác. Yến Lâu kinh ngạc nhướng mày: “Sao tôi có cảm giác nó thông minh hơn nhiều rồi? Nghe hiểu được những gì tôi nói.”

“Chắc là ăn được đồ ăn của anh đấy.” Đường Cát nói: “Năng lượng có thể khai mở trí tuệ cho động vật, như yêu thú của thế giới Tu Tiên hoặc là ma thú của thế giới Ma Thuật ấy, hơn nữa vốn là con hổ này đã thông minh sẵn rồi.”

Yến Lâu cười vỗ đầu nó, nói: “Về nằm úp sấp đi, tự lau mặt mình.”

Con hổ gầm gừ một tiếng, ngoan ngoãn giơ móng vuốt chà mặt rồi cuộn thành hình tròn bên chân giường. Yến Lâu nhìn tư thế quen thuộc một cách khó hiểu của nó, luôn cảm thấy mình đã gặp ở đâu rồi.

Tính tình của Tiểu Bảo luôn nóng nảy, chờ lâu thế này đã là cố gắng lắm: “Đại nhân, chúng ta nên đi đâu tìm bọn họ? Vẫn chờ ở đây à?”

Yến Lâu nói: “Nếu những người chơi này không biết gì thì chúng ta chỉ phải nghĩ cách khác. Tiểu Bảo, tốc độ của mi và Kill – 3 tương đối nhanh, hai đứa đến phía đông xem xem thế nào đi, để đề phòng dã thú vào ban đêm, bọn họ phải đốt lửa, tìm dễ hơn đấy.”

Tiểu Bảo nhanh chóng đi theo Kill – 3, rời khỏi đây.

Đường Cát hỏi: “Đại nhân còn muốn ở đây chờ thêm một đêm?”

Yến Lâu ung dung nói: “Năng lực và đạo cụ của người chơi đa dạng phong phú, có khi sẽ có người cung cấp vài tin, nhưng mà cho dù không có cũng chả sao.”

Sau một khoảng thời gian linh hồn ngu đần dài, Yến Lâu bỏ lỡ cơ hội xuống âm phủ, vẫn ở lại trần gian, trước đó cậu không thể hiểu được nhiều thủ đoạn của lệ quỷ, cứ làm việc theo cảm tính. Nhưng cũng may là sách trong tiệm búp bê rất phong phú, chủ tiệm đời đầu lại cũng xuất thân từ quỷ, cậu xem sách nên biết khá nhiều thủ đoạn nhỏ.

Cậu lấy một xấp giấy trắng trong không gian ra, cắt gấp thành hình con bướm, thổi ẩm khí lên người chúng, đàn bướm giấy lập tức bay về phía những phương hướng không giống nhau ở tứ phương.

“Hy vọng là sẽ có tin tốt.”

Đường Cát khó hiểu hỏi: “Đại nhân có cách tìm sao, tại sao ban nãy lại còn bảo Kill – 3 và Tiểu Bảo đi tìm?”

Yến Lâu cười nói: “Cậu nhìn cái vẻ của Tiểu Bảo đi, nó đợi được chắc? Cứ cho nó đi ra ngoài tìm, đỡ mắc công lo lắng suông. Huống hồ con bướm giấy chia nhau bay ra ngoài tìm người cũng phải mất một khoảng thời gian, có khi số Tiểu Bảo may, tìm được trước thì sao?”

Đường Cát sờ bụng to, cười ha ha mà nói: “Cũng đúng nhỉ.”
Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn Truyện Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn Story Chương 50: Thú khổng Trong rừng rậm
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...