Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Kinh Dị
Chương 9: Chơi Với Tôi (5)
161@-Người chơi chạy tán loạn, trong chốc lát cả phòng khách đã yên tĩnh trở lại.
Lần này Yến Lâu chẳng muốn nhìn theo nữa, cậu chỉ cần biết rõ tình hình chung và xác nhận tính khả thi của phó bản sau khi sửa đổi là được.
Về phần hù dọa người chơi, đó là việc của đám búp bê nên cậu không cần quá lo lắng.
Dương Dương mong chờ nhìn Đa Đa, vẻ mặt vui mừng lượn vòng quanh Đa Đa nhưng khi đến gần Đa Đa thì lại cẩn thận lùi lại, nó sợ rằng ngọn lửa trên cơ thể mình sẽ làm Đa Đa bị thương.
Yến Lâu dò xét nhìn hai chúng nó, nói: "Người chơi chạy hết rồi, hai anh không cản lại sao?"
Tròng mắt của Đa Đa chuyển động, nói: "Búp bê đang đuổi theo rồi, tôi sẽ chơi với Dương Dương một lát."
Yến Lâu hừ nhẹ một tiếng, cũng không vạch trần nó.
Lần này là muốn kiểm tra phó bản sau khi sửa đổi, đương nhiên là sẽ không đuổi tận giết tuyệt, vì vậy Đa Đa lặng lẽ giả vờ thua, nó cũng mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn phải cảnh cáo một chút, nếu không nó cũng bị liên lụy khi cấp độ phó bản giảm xuống.
Một lúc sau, Yến Lâu nghe thấy tiếng động, liền hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Đa Đa nhìn cậu, không thể cảm nhận được cảm xúc của cậu nên càng cẩn thận nói: "Bọn họ lại tìm được một tờ giấy nữa... có người đã lấy tro cốt của em trai tôi đi rồi."
Yến Lâu nhìn ra bên ngoài, trong phó bản không thấy được sắc trời thế nên cậu không thể phán đoán được thời gian.
"Hughes, bây giờ là khi nào rồi?"
Hughes cụp một chiếc tai xuống và nói: "Trong phó bản còn khoảng hai giờ nữa thì trời sáng, Thế giới Hắc Ám hiện tại là ban ngày và sắp qua không giờ rồi."
Thế giới Hắc Ám cũng tính theo hai mươi tư giờ nhưng ngược lại với Thế giới Âm Dương, không giờ của bọn họ là lúc mà ánh sáng mặt trời vào ban ngày mạnh nhất.
Lúc Yến Lâu đến là buổi chiều, khoảng một giờ tại Thế giới Hắc Ám. Cậu đến Vương cung trước, rồi mở cửa tiệm, nghỉ ngơi. Trên thực tế đều chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, đến bây giờ mới sắp chuyển sang không giờ của ngày thứ hai.
Cậu gõ bàn và nói: "A, hơi muộn rồi, không thể làm chậm trễ thời gian mở cửa hàng được."
Hughes dựng hai tai, "Cần tôi giúp bọn họ không?"
Yến Lâu lắc đầu, "Chúng ta sẽ không nhúng tay vào, Đa Đa, bảo búp bê đưa bọn họ đến vị trí của tờ giấy cuối cùng đi. Hãy nhớ rằng, cố ý thua cũng không thể để cho bọn họ quá ung dung."
Đa Đa làm theo và những người chơi không làm cho cậu thất vọng. Quả nhiên rất nhanh đã tìm được tờ giấy cuối cùng.
Để người chết sống lại cần có bốn đồ vật sau: tro cốt của người chết, máu bùn của rễ cây hoa hồng, sương lạnh ban đêm và đá thạch anh. Dùng ba thứ đầu tiên để chế tạo ra một cơ thể cho người chết, dùng đá thạch anh để làm trái tim, sau đó đọc ba lần câu thần chú là có thể khiến người chết sống lại.
Loại phương thức hồi sinh này chỉ giới hạn trong phó bản này, trên thực tế câu thần chú và những đồ vật khác đều không có nhiều tác dụng mà thứ có tác dụng thực sự là đá thạch anh. Đá thạch anh chứa các nguyên tố nước phong phú và nhẹ nhàng, có thể làm giảm hiệu quả thiêu hủy của hồn ma và thu được một cơ thể mới cho Dương Dương trong chốc lát.
Đá thạch anh tương đối hiếm, vốn dĩ Yến Lâu định chuẩn bị cho bản thân mình dùng nhưng kết quả là vừa vào phó bản đã tiễn đưa một viên. Cậu cũng có chút đau đớn thế nhưng không còn cách nào khác, cậu không có năng lực chế tạo búp bê, cũng không biết vẽ hồn, chỉ có thể nạp tiền vào để cầu hiệu quả.
Bím tóc nhỏ ôm hộp tro cốt chạy loạng choạng ra khỏi nhà, khi vào trong vườn thì búp bê không còn đuổi theo nữa, từng con một dừng lại ở cửa lạnh lùng nhìn cậu bé.
Cuối cùng cũng thoát được, bím tóc nhỏ thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu tìm những đồ vật khác.
Máu bùn của rễ cây hoa hồng và sương lạnh ban đêm có thể đều ở trong vườn. Cậu bé đã lấy được tro cốt, chỉ có đá thạch anh là vẫn chưa có chút manh mối nào.
Hoa hồng ở nơi dễ thấy trong vườn, một bụi lớn màu đỏ, bím tóc nhỏ vừa vào trong bụi hoa ngồi xổm xuống là bắt đầu xới đất.
Tuy nhiên xới được mấy phút thì cậu bé nhìn bùn đất đầy trên tay rồi lại rơi vào hoài nghi.
Đều là bùn đất rất bình thường, căn bản không có chút máu bùn nào, chẳng lẽ do cậu bé hiểu sai?
Lúc này cô gái đeo kính thở hổn hển chạy từ trong phòng ra ngoài, trong tay ôm một bình hoa, trong lòng còn giấu một tấm ảnh của Dương Dương.
"Thế nào? Đã tìm được chưa?" Cô gái đeo kính thở hổn hển hỏi.
Trước tiên người chơi tụ tập lại trong nhà rồi quyết định đi ra ngoài tìm máu bùn và sương lạnh trước, những người khác ở bên trong tìm kiếm manh mối và đá thạch anh.
Bím tóc nhỏ lắc đầu, cau mày lại và nói, "Chỉ là bùn đất bình thường, không có máu bùn, tôi hoài nghi..."
Cô gái đeo kính rất thông minh, một lát sau đã có ý nghĩ giống cậu bé, "Cái này... Chúng ta đi thu thập sương lạnh trước thôi."
Bím tóc nhỏ bất đắc dĩ gật đầu.
Yến Lâu đứng ở cửa sổ nhìn động tác của bọn họ, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi hối hận rồi, không nên thiết lập yêu cầu sương lạnh, quá mất thời gian rồi."
Hughes san sẻ khó khăn với cậu, "Nếu như chủ tiệm đang vội thì tôi có thể làm cho sương trong vườn nhanh chóng đọng lại."
Yến Lâu suy nghĩ một chút, lắc đầu hỏi Đa Đa: "Chuyển biến của người mập kia đến trình độ nào rồi?"
Đa Đa nói: "Hơn một nửa rồi, nhiều nhất là nửa tiếng nữa ông ta sẽ biến thành búp bê."
Yến Lâu hài lòng gật đầu, chỉ cần có người gây rối thì giữa những người chơi sẽ dễ dàng phát sinh xung đột, tất cả sẽ phát triển theo đúng ý nghĩ của cậu.
Trong ngôi nhà, những người khác lục lọi một vòng nhưng không tìm thấy bất cứ đồ vật nào, ngay cả Đa Đa có khả năng mang theo chìa khóa cũng không thấy bóng dáng đâu.
Bụng bia sờ vào vết thương trên cánh tay mà cực kỳ lo lắng, cánh tay của ông ta đã biến thành nhựa, điểm tốt là bị thương không chảy máu cũng không đau, điểm xấu là động tác của ông ta càng ngày càng cứng đơ, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến thành búp bê.
Bụng bia lo lắng chạy vào trong vườn, nhìn thấy hai người vẫn đang thu thập sương ở xung quanh, không khỏi hỏi: "Sao lại chậm như vậy, đã thu thập được hết đồ vật chưa?"
Bím tóc nhỏ không vui nhìn ông ta, ở dưới ánh trăng, làn da của bụng bia bóng một cách kỳ lạ, bím tóc nhỏ nhớ lại chuyện lúc trước, trong lòng có chút hoài nghi.
"Tro cốt tìm được rồi, bây giờ đang thu thập sương lạnh." Cô gái đeo kính nói, "Đây là một công việc tỉ mỉ không thể vội vàng được, chú cũng nhanh đến giúp đỡ đi."
"Nhanh lên! Nhanh lên!" Bụng bia vội vàng nói, "Còn gì nữa? Máu bùn sao?"
Bím tóc nhỏ và cô gái đeo kính nhìn nhau, cô gái đeo kính nói nhỏ: "Máu bùn... Có lẽ là do chính chúng ta tự tạo ra."
"Ý cô là sao?"
"Chính là ý trên mặt chữ, không có máu bùn mà chúng ta phải dùng máu và bùn." Bím tóc nhỏ nói xong liền cảnh giác đánh giá sắc mặt của bụng bia.
"Máu..." Sắc mặt bụng bia hơi thay đổi, ông ta sờ lên vết thương trên cánh tay, sắc mặt có chút ảm đạm.
Trong phó bản ngoài người chơi ra thì chỉ có búp bê, ai có máu? Chỉ có người chơi thôi!
Cô gái đeo kính nói: "Trước tiên chúng ta thu thập sương lạnh, đợi những người khác đi ra thì chúng ta mỗi người bỏ ra ít máu là đủ rồi."
Vẻ mặt bụng bia âm trầm, một lát sau bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa, "Cô nói đúng, cứ quyết như vậy đi."
Người phụ nữ tóc dài bị hai con búp bê đuổi theo chạy xuống lầu, chiếc váy trắng dính máu loang lổ, cô ta bị thương, một cánh tay đang không ngừng chảy máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Yến Lâu nhìn cô ta chạy ra ngoài, sau đó nói với Đa Đa đang ẩn nấp trong bóng tối: "Anh cho búp bê chặn người có thân hình to lớn lại, đừng để hắn rời đi quá nhanh."
Đa Đa không hiểu nổi nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ huy những con búp bê làm theo.
Hughes trái lại nhanh chóng hiểu được, "Chủ tiệm cảm thấy hắn là người tốt, có giá trị vũ lực lại có thể răn đe những người khác, sợ rằng ra ngoài rồi thì người chơi sẽ không cãi nhau nữa?"
Yến Lâu cười nói: "Đây chỉ là một phương diện thôi, người đàn ông mập mạp bị búp bê hóa không thể chảy máu, ngăn người đàn ông có thân thể to lớn cường tráng lại, chỉ còn lại ba người thì lượng máu sẽ không đủ."
Hughes ca ngợi nói: "Chủ tiệm suy nghĩ thật chu đáo."
Đa Đa cẩn thận nhìn cậu, hóa ra còn có thể như vậy?
Chú ý tới ánh mắt của nó, Yến Lâu nói: "Điểm có thể gây xích mích nhất trong điều kiện qua cửa của bọn họ chính là việc 'lấy máu', chúng ta phải dựa vào đó để khơi mào mâu thuẫn. Người bị búp bê hóa chẳng những không thể cho máu mà còn có thể khiến họ thấy bức bách, nếu cản trở một vài người hoặc khiến họ bị thương không cho máu được, thì có thể gia tăng mâu thuẫn của bọn họ rồi."
"Có mâu thuẫn, xung đột của bọn họ sẽ bị tăng lên khi đối mặt với sự sống và cái chết. Cuối cùng thì bọn họ sẽ xảy ra tranh chấp mà không cần các cậu phải làm gì nhiều." Yến Lâu ôn hòa nói, "Đừng lúc nào cũng làm liều. Xung đột trực diện sẽ khiến bản thân bị thương tổn, khiến người chơi hại người chơi thì mới có lợi."
Đa Đa lẩm bẩm nói: "Anh đúng là đồ đểu!"
Yến Lâu nhướng mày chấp nhận câu khen ngợi của nó, "Như tôi đây gọi là thông minh biết không, tiểu quỷ, động não nhiều vào."
Người sáng lập của game sinh tồn là Ảo Tộc. Đây là chủng tộc rất lạ lùng, bọn họ không có hình dạng cố định, có thể du hành qua nhiều thế giới, có năng lực ảnh hưởng tinh thần mạnh mẽ đồng thời lấy cảm xúc làm thức ăn.
Vì để thức ăn được làm từ cảm xúc nhiều hơn và thuần khiết hơn nên bọn họ đã chủ động thiết lập game sinh tồn.
Bản chất con người phức tạp, những cảm xúc tiêu cực thường dễ có hơn những cảm xúc tích cực, hơn nữa thuần khiết hơn, ví dụ như sợ hãi, căm hận, thù hận, ác ý... Những cảm xúc này rất mạnh mẽ và mãnh liệt, hơn nữa dễ dàng lây lan theo nhóm.
Chính vì vậy mà Ảo Tộc mới lựa chọn sinh tồn là chủ đề chính, đối mặt với sự sống còn thì con người sẽ khơi dậy được tiềm năng và ý chí chiến đấu, cũng sẽ đem đến xung đột mạnh mẽ. Những điều này cung cấp cho họ sức mạnh liên tục không ngừng.
Hiểu được điểm này, Yến Lâu chỉ cần trong lúc cài đặt tăng thêm yếu tố dễ dàng mâu thuẫn dữ dội thì người chơi tự nhiên sẽ cung cấp đầy đủ năng lượng, cậu cũng không cần lo lắng phó bản bị giảm cấp.
Đương nhiên, trên đây là một số suy luận dựa trên bối cảnh của game sinh tồn, còn cần tiến hành kiểm chứng ở trong phó bản. Nếu như đó là sự thật, vậy thì việc sáng lập ra phó bản đối với cậu mà nói không phải chuyện khó.
Những ý nghĩ này có thể đặt qua một bên để sau này nghiên cứu tiếp. Trước mắt là đến xem những người chơi đều đang trong sự sắp đặt của Yến Lâu, kết quả cũng khiến cậu hài lòng.
Người phụ nữ tóc dài không dễ dàng gì chạy thoát được từ tay của búp bê, khi cô ta vừa vào vườn thì liền được chào đón bằng những lời dò hỏi đổ ập xuống đầu từ bụng bia.
"Tìm được chìa khóa chưa? Lấy được đá thạch anh không? Còn có manh mối nào khác không?"
Người phụ nữ tóc dài bị ông ta dọa hoảng sợ, vành mắt đỏ hoe, ôm lấy cánh tay, tủi thân lắc đầu, "Không có, bên trong không có thứ gì cả."
"Làm sao mà không có thứ gì được!" Bụng bia nóng nảy quát, "Có phải là cô không nghiêm túc tìm không!"
"Chú làm gì thế!" Cô gái đeo kính không vui, ngăn ông ta lại, "Bản thân chú cũng không tìm được, hung dữ với cô ấy để làm gì?"
Da mặt bụng bia co rút, ánh mắt có chút ác độc.
Ông ta liên tục chạm vào vết thương trên cánh tay, thật lâu sau mới kiềm nén cảm xúc được, vẻ mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, là tôi lo lắng quá."
Cô gái đeo kính không so bì với ông ta nhưng bím tóc nhỏ lại bắt đầu cảnh giác.
Trong vườn hoa mấy người tản ra để thu thập sương lạnh, cô gái đeo kính ôm bình hoa đến bụi hoa hồng, trên cành lá của cây hoa hồng đọng lại không ít giọt nước.
Một bóng đen lặng lẽ theo sau cô ấy, nhân lúc cô ấy cúi đầu thì người ở phía sau mạnh mẽ giơ đồ ở trong tay lên, sau đó hung hăng nện xuống.
"Cẩn thận!"
Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Kinh Dị
Lần này Yến Lâu chẳng muốn nhìn theo nữa, cậu chỉ cần biết rõ tình hình chung và xác nhận tính khả thi của phó bản sau khi sửa đổi là được.
Về phần hù dọa người chơi, đó là việc của đám búp bê nên cậu không cần quá lo lắng.
Dương Dương mong chờ nhìn Đa Đa, vẻ mặt vui mừng lượn vòng quanh Đa Đa nhưng khi đến gần Đa Đa thì lại cẩn thận lùi lại, nó sợ rằng ngọn lửa trên cơ thể mình sẽ làm Đa Đa bị thương.
Yến Lâu dò xét nhìn hai chúng nó, nói: "Người chơi chạy hết rồi, hai anh không cản lại sao?"
Tròng mắt của Đa Đa chuyển động, nói: "Búp bê đang đuổi theo rồi, tôi sẽ chơi với Dương Dương một lát."
Yến Lâu hừ nhẹ một tiếng, cũng không vạch trần nó.
Lần này là muốn kiểm tra phó bản sau khi sửa đổi, đương nhiên là sẽ không đuổi tận giết tuyệt, vì vậy Đa Đa lặng lẽ giả vờ thua, nó cũng mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn phải cảnh cáo một chút, nếu không nó cũng bị liên lụy khi cấp độ phó bản giảm xuống.
Một lúc sau, Yến Lâu nghe thấy tiếng động, liền hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Đa Đa nhìn cậu, không thể cảm nhận được cảm xúc của cậu nên càng cẩn thận nói: "Bọn họ lại tìm được một tờ giấy nữa... có người đã lấy tro cốt của em trai tôi đi rồi."
Yến Lâu nhìn ra bên ngoài, trong phó bản không thấy được sắc trời thế nên cậu không thể phán đoán được thời gian.
"Hughes, bây giờ là khi nào rồi?"
Hughes cụp một chiếc tai xuống và nói: "Trong phó bản còn khoảng hai giờ nữa thì trời sáng, Thế giới Hắc Ám hiện tại là ban ngày và sắp qua không giờ rồi."
Thế giới Hắc Ám cũng tính theo hai mươi tư giờ nhưng ngược lại với Thế giới Âm Dương, không giờ của bọn họ là lúc mà ánh sáng mặt trời vào ban ngày mạnh nhất.
Lúc Yến Lâu đến là buổi chiều, khoảng một giờ tại Thế giới Hắc Ám. Cậu đến Vương cung trước, rồi mở cửa tiệm, nghỉ ngơi. Trên thực tế đều chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, đến bây giờ mới sắp chuyển sang không giờ của ngày thứ hai.
Cậu gõ bàn và nói: "A, hơi muộn rồi, không thể làm chậm trễ thời gian mở cửa hàng được."
Hughes dựng hai tai, "Cần tôi giúp bọn họ không?"
Yến Lâu lắc đầu, "Chúng ta sẽ không nhúng tay vào, Đa Đa, bảo búp bê đưa bọn họ đến vị trí của tờ giấy cuối cùng đi. Hãy nhớ rằng, cố ý thua cũng không thể để cho bọn họ quá ung dung."
Đa Đa làm theo và những người chơi không làm cho cậu thất vọng. Quả nhiên rất nhanh đã tìm được tờ giấy cuối cùng.
Để người chết sống lại cần có bốn đồ vật sau: tro cốt của người chết, máu bùn của rễ cây hoa hồng, sương lạnh ban đêm và đá thạch anh. Dùng ba thứ đầu tiên để chế tạo ra một cơ thể cho người chết, dùng đá thạch anh để làm trái tim, sau đó đọc ba lần câu thần chú là có thể khiến người chết sống lại.
Loại phương thức hồi sinh này chỉ giới hạn trong phó bản này, trên thực tế câu thần chú và những đồ vật khác đều không có nhiều tác dụng mà thứ có tác dụng thực sự là đá thạch anh. Đá thạch anh chứa các nguyên tố nước phong phú và nhẹ nhàng, có thể làm giảm hiệu quả thiêu hủy của hồn ma và thu được một cơ thể mới cho Dương Dương trong chốc lát.
Đá thạch anh tương đối hiếm, vốn dĩ Yến Lâu định chuẩn bị cho bản thân mình dùng nhưng kết quả là vừa vào phó bản đã tiễn đưa một viên. Cậu cũng có chút đau đớn thế nhưng không còn cách nào khác, cậu không có năng lực chế tạo búp bê, cũng không biết vẽ hồn, chỉ có thể nạp tiền vào để cầu hiệu quả.
Bím tóc nhỏ ôm hộp tro cốt chạy loạng choạng ra khỏi nhà, khi vào trong vườn thì búp bê không còn đuổi theo nữa, từng con một dừng lại ở cửa lạnh lùng nhìn cậu bé.
Cuối cùng cũng thoát được, bím tóc nhỏ thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu tìm những đồ vật khác.
Máu bùn của rễ cây hoa hồng và sương lạnh ban đêm có thể đều ở trong vườn. Cậu bé đã lấy được tro cốt, chỉ có đá thạch anh là vẫn chưa có chút manh mối nào.
Hoa hồng ở nơi dễ thấy trong vườn, một bụi lớn màu đỏ, bím tóc nhỏ vừa vào trong bụi hoa ngồi xổm xuống là bắt đầu xới đất.
Tuy nhiên xới được mấy phút thì cậu bé nhìn bùn đất đầy trên tay rồi lại rơi vào hoài nghi.
Đều là bùn đất rất bình thường, căn bản không có chút máu bùn nào, chẳng lẽ do cậu bé hiểu sai?
Lúc này cô gái đeo kính thở hổn hển chạy từ trong phòng ra ngoài, trong tay ôm một bình hoa, trong lòng còn giấu một tấm ảnh của Dương Dương.
"Thế nào? Đã tìm được chưa?" Cô gái đeo kính thở hổn hển hỏi.
Trước tiên người chơi tụ tập lại trong nhà rồi quyết định đi ra ngoài tìm máu bùn và sương lạnh trước, những người khác ở bên trong tìm kiếm manh mối và đá thạch anh.
Bím tóc nhỏ lắc đầu, cau mày lại và nói, "Chỉ là bùn đất bình thường, không có máu bùn, tôi hoài nghi..."
Cô gái đeo kính rất thông minh, một lát sau đã có ý nghĩ giống cậu bé, "Cái này... Chúng ta đi thu thập sương lạnh trước thôi."
Bím tóc nhỏ bất đắc dĩ gật đầu.
Yến Lâu đứng ở cửa sổ nhìn động tác của bọn họ, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi hối hận rồi, không nên thiết lập yêu cầu sương lạnh, quá mất thời gian rồi."
Hughes san sẻ khó khăn với cậu, "Nếu như chủ tiệm đang vội thì tôi có thể làm cho sương trong vườn nhanh chóng đọng lại."
Yến Lâu suy nghĩ một chút, lắc đầu hỏi Đa Đa: "Chuyển biến của người mập kia đến trình độ nào rồi?"
Đa Đa nói: "Hơn một nửa rồi, nhiều nhất là nửa tiếng nữa ông ta sẽ biến thành búp bê."
Yến Lâu hài lòng gật đầu, chỉ cần có người gây rối thì giữa những người chơi sẽ dễ dàng phát sinh xung đột, tất cả sẽ phát triển theo đúng ý nghĩ của cậu.
Trong ngôi nhà, những người khác lục lọi một vòng nhưng không tìm thấy bất cứ đồ vật nào, ngay cả Đa Đa có khả năng mang theo chìa khóa cũng không thấy bóng dáng đâu.
Bụng bia sờ vào vết thương trên cánh tay mà cực kỳ lo lắng, cánh tay của ông ta đã biến thành nhựa, điểm tốt là bị thương không chảy máu cũng không đau, điểm xấu là động tác của ông ta càng ngày càng cứng đơ, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến thành búp bê.
Bụng bia lo lắng chạy vào trong vườn, nhìn thấy hai người vẫn đang thu thập sương ở xung quanh, không khỏi hỏi: "Sao lại chậm như vậy, đã thu thập được hết đồ vật chưa?"
Bím tóc nhỏ không vui nhìn ông ta, ở dưới ánh trăng, làn da của bụng bia bóng một cách kỳ lạ, bím tóc nhỏ nhớ lại chuyện lúc trước, trong lòng có chút hoài nghi.
"Tro cốt tìm được rồi, bây giờ đang thu thập sương lạnh." Cô gái đeo kính nói, "Đây là một công việc tỉ mỉ không thể vội vàng được, chú cũng nhanh đến giúp đỡ đi."
"Nhanh lên! Nhanh lên!" Bụng bia vội vàng nói, "Còn gì nữa? Máu bùn sao?"
Bím tóc nhỏ và cô gái đeo kính nhìn nhau, cô gái đeo kính nói nhỏ: "Máu bùn... Có lẽ là do chính chúng ta tự tạo ra."
"Ý cô là sao?"
"Chính là ý trên mặt chữ, không có máu bùn mà chúng ta phải dùng máu và bùn." Bím tóc nhỏ nói xong liền cảnh giác đánh giá sắc mặt của bụng bia.
"Máu..." Sắc mặt bụng bia hơi thay đổi, ông ta sờ lên vết thương trên cánh tay, sắc mặt có chút ảm đạm.
Trong phó bản ngoài người chơi ra thì chỉ có búp bê, ai có máu? Chỉ có người chơi thôi!
Cô gái đeo kính nói: "Trước tiên chúng ta thu thập sương lạnh, đợi những người khác đi ra thì chúng ta mỗi người bỏ ra ít máu là đủ rồi."
Vẻ mặt bụng bia âm trầm, một lát sau bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa, "Cô nói đúng, cứ quyết như vậy đi."
Người phụ nữ tóc dài bị hai con búp bê đuổi theo chạy xuống lầu, chiếc váy trắng dính máu loang lổ, cô ta bị thương, một cánh tay đang không ngừng chảy máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Yến Lâu nhìn cô ta chạy ra ngoài, sau đó nói với Đa Đa đang ẩn nấp trong bóng tối: "Anh cho búp bê chặn người có thân hình to lớn lại, đừng để hắn rời đi quá nhanh."
Đa Đa không hiểu nổi nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ huy những con búp bê làm theo.
Hughes trái lại nhanh chóng hiểu được, "Chủ tiệm cảm thấy hắn là người tốt, có giá trị vũ lực lại có thể răn đe những người khác, sợ rằng ra ngoài rồi thì người chơi sẽ không cãi nhau nữa?"
Yến Lâu cười nói: "Đây chỉ là một phương diện thôi, người đàn ông mập mạp bị búp bê hóa không thể chảy máu, ngăn người đàn ông có thân thể to lớn cường tráng lại, chỉ còn lại ba người thì lượng máu sẽ không đủ."
Hughes ca ngợi nói: "Chủ tiệm suy nghĩ thật chu đáo."
Đa Đa cẩn thận nhìn cậu, hóa ra còn có thể như vậy?
Chú ý tới ánh mắt của nó, Yến Lâu nói: "Điểm có thể gây xích mích nhất trong điều kiện qua cửa của bọn họ chính là việc 'lấy máu', chúng ta phải dựa vào đó để khơi mào mâu thuẫn. Người bị búp bê hóa chẳng những không thể cho máu mà còn có thể khiến họ thấy bức bách, nếu cản trở một vài người hoặc khiến họ bị thương không cho máu được, thì có thể gia tăng mâu thuẫn của bọn họ rồi."
"Có mâu thuẫn, xung đột của bọn họ sẽ bị tăng lên khi đối mặt với sự sống và cái chết. Cuối cùng thì bọn họ sẽ xảy ra tranh chấp mà không cần các cậu phải làm gì nhiều." Yến Lâu ôn hòa nói, "Đừng lúc nào cũng làm liều. Xung đột trực diện sẽ khiến bản thân bị thương tổn, khiến người chơi hại người chơi thì mới có lợi."
Đa Đa lẩm bẩm nói: "Anh đúng là đồ đểu!"
Yến Lâu nhướng mày chấp nhận câu khen ngợi của nó, "Như tôi đây gọi là thông minh biết không, tiểu quỷ, động não nhiều vào."
Người sáng lập của game sinh tồn là Ảo Tộc. Đây là chủng tộc rất lạ lùng, bọn họ không có hình dạng cố định, có thể du hành qua nhiều thế giới, có năng lực ảnh hưởng tinh thần mạnh mẽ đồng thời lấy cảm xúc làm thức ăn.
Vì để thức ăn được làm từ cảm xúc nhiều hơn và thuần khiết hơn nên bọn họ đã chủ động thiết lập game sinh tồn.
Bản chất con người phức tạp, những cảm xúc tiêu cực thường dễ có hơn những cảm xúc tích cực, hơn nữa thuần khiết hơn, ví dụ như sợ hãi, căm hận, thù hận, ác ý... Những cảm xúc này rất mạnh mẽ và mãnh liệt, hơn nữa dễ dàng lây lan theo nhóm.
Chính vì vậy mà Ảo Tộc mới lựa chọn sinh tồn là chủ đề chính, đối mặt với sự sống còn thì con người sẽ khơi dậy được tiềm năng và ý chí chiến đấu, cũng sẽ đem đến xung đột mạnh mẽ. Những điều này cung cấp cho họ sức mạnh liên tục không ngừng.
Hiểu được điểm này, Yến Lâu chỉ cần trong lúc cài đặt tăng thêm yếu tố dễ dàng mâu thuẫn dữ dội thì người chơi tự nhiên sẽ cung cấp đầy đủ năng lượng, cậu cũng không cần lo lắng phó bản bị giảm cấp.
Đương nhiên, trên đây là một số suy luận dựa trên bối cảnh của game sinh tồn, còn cần tiến hành kiểm chứng ở trong phó bản. Nếu như đó là sự thật, vậy thì việc sáng lập ra phó bản đối với cậu mà nói không phải chuyện khó.
Những ý nghĩ này có thể đặt qua một bên để sau này nghiên cứu tiếp. Trước mắt là đến xem những người chơi đều đang trong sự sắp đặt của Yến Lâu, kết quả cũng khiến cậu hài lòng.
Người phụ nữ tóc dài không dễ dàng gì chạy thoát được từ tay của búp bê, khi cô ta vừa vào vườn thì liền được chào đón bằng những lời dò hỏi đổ ập xuống đầu từ bụng bia.
"Tìm được chìa khóa chưa? Lấy được đá thạch anh không? Còn có manh mối nào khác không?"
Người phụ nữ tóc dài bị ông ta dọa hoảng sợ, vành mắt đỏ hoe, ôm lấy cánh tay, tủi thân lắc đầu, "Không có, bên trong không có thứ gì cả."
"Làm sao mà không có thứ gì được!" Bụng bia nóng nảy quát, "Có phải là cô không nghiêm túc tìm không!"
"Chú làm gì thế!" Cô gái đeo kính không vui, ngăn ông ta lại, "Bản thân chú cũng không tìm được, hung dữ với cô ấy để làm gì?"
Da mặt bụng bia co rút, ánh mắt có chút ác độc.
Ông ta liên tục chạm vào vết thương trên cánh tay, thật lâu sau mới kiềm nén cảm xúc được, vẻ mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, là tôi lo lắng quá."
Cô gái đeo kính không so bì với ông ta nhưng bím tóc nhỏ lại bắt đầu cảnh giác.
Trong vườn hoa mấy người tản ra để thu thập sương lạnh, cô gái đeo kính ôm bình hoa đến bụi hoa hồng, trên cành lá của cây hoa hồng đọng lại không ít giọt nước.
Một bóng đen lặng lẽ theo sau cô ấy, nhân lúc cô ấy cúi đầu thì người ở phía sau mạnh mẽ giơ đồ ở trong tay lên, sau đó hung hăng nện xuống.
"Cẩn thận!"
Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Kinh Dị
Đánh giá:
Truyện Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Kinh Dị
Story
Chương 9: Chơi Với Tôi (5)
10.0/10 từ 50 lượt.