Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 47
Dạ Tử Ly nhìn xung quanh cung tên đao kiếm chuẩn bị sẵn cho thi săn bắn, hai tay ôm chặt quyền kiên quyết nói " Phụ Hoàng, thú vật cũng có sinh tính, có gia đình, không nên vì tranh tài mà đem bọn chúng sát hại"
Ngôn Khả biết nàng kiên quyết không để cuộc thi săn bắn xảy ra, khi còn hiện đại, tỷ là đại sứ bảo vệ động vật.
Kêu nàng đi giết thú rừng chẳng thà kêu Vân Phi Vũ thú nàng.
" Hoàng Thượng, Lam Nhi bản tính lương thiện, nếu phần thi này có thể bỏ qua hãy nên bỏ qua"
" Tỷ tỷ, Khuynh Hạc công chúa hằng năm đều mong chờ nhất này phần thi.
Thêm đó săn bắn vốn là tập tục cung đình, đâu thể vì phút bốc đồng của Khuynh Hạc công chúa mà loại bỏ" Nguyệt Cố Âm nhẹ giọng trả lời, trong mắt như có như không đưa xuống bên dưới nhìn nàng.
Mộ Dung Cảnh ngồi im, vẻ mặt trân thành của Mộ Dung Ngữ Lam cũng không hề giả tạo.
Hắn quay sang Vân Phi Vũ " Ý của khanh như thế nào?"
Vân Phi Vũ đứng ra từ tốn nói " Công chúa có lòng bao dung rất đáng trân trọng, tuy Huyền Vũ xưa giờ vẫn luôn giữ truyền thống săn bắn.
Có điều ngẫm lại cũng có chút dã man.
Hoàng Thượng nếu có thể đổi qua hình thức khác, vẫn giữ được truyền thống lại không cần sát sinh"
" Ngươi nói" Mộ Dung Cảnh nhướng mi.
Vân Phi Vũ cười nhẹ, nhìn lướt qua Dạ Tử Ly lại nói " Nếu săn bắn dùng cung tên tàn nhẫn, chúng ta có thể đổi thành thi võ.
Thí sinh sẽ đi vào trong khu rừng nhiều thế trận, nếu có thể tìm được đồ vật liền có thể giành chiến thắng"
Xung quanh im lặng suy nghĩ.
Dạ Tử Ly gật gù, nam tử này đúng là tư chất hơn người, nói vài ba câu đã nhận được thoả hiệp của Đông Phương Cảnh.
" Hảo, cứ theo Vân ái khanh mà làm" Mộ Dung Cảnh từ tốn đứng lên, nhìn xuống Ngôn Khả vẫn như cũ ngồi, hằn giọng nói " Hoàng Hậu, dìu trẫm về cung"
Nghe chỉ đích danh hắn không cam lòng hỏi nhỏ " Hoàng Thượng không phải bên cạnh còn Hoàng Quý Phi sao?"
Ý là Hoàng Thượng đại nhân, bên cạnh còn một tuyệt sắc Hoàng Quý Phi, ngươi gọi ta làm cái gì a.
Mộ Dung Cảnh nhướng mày " Ồ, Hoàng Hậu đây là muốn cãi lời trẫm?"
" Thần thiếp nào dám" Ngôn Khả cười nhẹ đứng lên, bất khả tư nghị đi đến cạnh hắn.
Đáng chết cẩu hoàng đế có bệnh đi, như thế hành hạ nàng.
Nguyệt Cố Âm không phải đang ở đằng xa sao?
Nhìn Ngôn Khả không cam tâm tình nguyện rời đi cùng Mộ Dung Cảnh.
Dạ Tử Ly ôm trán, Tiểu Khả bao người muốn leo lên long sàn còn không được, ngươi đây trực tiếp ghét bỏ, nhìn Nguyệt Cố Âm mắt dữ mày hận sẽ hiểu.
Bên cạnh giọng nói nam tử lại vang lên " Hoàng Muội không ngờ lại yêu thương động vật"
Nàng nhún vai " Mọi thứ đều có linh hồn, đều cảm nhận được đau đớn"
Mộ Dung Mặc Nhiên loé kinh ngạc, nàng khác xưa.
Thay đổi đến hắn không thể nhận ra.
Vân Phi Vũ đi đến bên cạnh, hồ ly mắt nhìn thoáng qua Mộ Dung Mặc Nhiên, Thương Vương trước giờ luôn không ưa vị này hoàng muội, nay lại như thế để tâm.
" Lam Nhi, từ nay không còn nữa sắn" Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng như nuốt phải ruồi nhìn hắn " Ai là của ngươi Lam Nhi"
" Là ngươi a" Hắn như cũ thản nhiên bộ dáng trả lời.
Mộ Dung Ngữ Lam liên tục lắc đầu xua tay " Ách, Vân Hồ Ly ngươi có bệnh đi.không phải trước giờ đều gọi ta là Công chúa sao?"
Mộ Dung Ngạo Thần băng lãnh cũng nhìn qua hướng hắn.
Thái độ Vân Phi Vũ thay đổi hoàn toàn, hắn cùng Vân Phi Vũ có quan hệ không tệ, chẳng lẽ nào.
Nghĩ đến trường hợp đó, đôi mắt ưng hiện lên ánh lạnh, Vân Phi Vũ là đông tâm cùng hắn Hoàng Muội.
" Ta đã nói sẽ theo đuổi ngươi, đương nhiên gọi cũng phải thân mật" Vân Phi Vũ nhoẽn miệng cười đến xinh đẹp.
Vô mắt Mộ Dung Mặc Nhiên lại chói mắt đến khó chịu.
Hắn không nhịn được lên tiếng " Vân Thừa Tướng có lẽ đã quên trên yến hội đã như thế nào từ chối Ngữ Lam"
Nghe được lời hắn nói, Vân Phi Vũ trầm mặt, rất nhanh lại biến mất, quay về thiếu đánh nụ cười "Vương Gia, là thần có mắt như mù, không nhận ra cái tốt của Công chúa"
Vân Phi Vũ là bệnh nặng đi.
Thôi không sao, dù sao kế hoạch không đi hoà thân, không thành hôn cùng Thuỷ Lăng Hiên còn phải trông chờ vào Vân Phi Vũ.
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo