Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau

Chương 6

99@-
Như Quỳnh thực sự cảm thấy căng thẳng khi bước vào nơi này. Xung quanh thoạt trông xa hoa náo nhiệt, đúng là chỗ giải trí cao cấp của dân chơi và giới anh chị.

Trong sòng bạc lớn ngập tràn mùi nước hoa, rượu, thuốc lá xen lẫn mùi tiền bạc cùng với muôn vàn tiếng reo hò cười nói. Hàng loạt cô gái ăn mặc hết sức hở hang, ngả ngốn dựa dẫm bên cạnh lũ đàn ông ham vui hay làm mẫu bên cạnh những cỗ máy cá cược. Cũng có không ít người đàn bà ăn mặc sang trọng đến đây chơi bài hay mạt chược, dĩ nhiên cặp kè cùng họ là những gã trai trẻ cường tráng mơn mởn… Giữa khung cảnh xa xỉ phung phí, có thể ngửi thấy rõ mùi sắc dục thối nát…

Chốn này làm cô quá mức choáng ngợp, lo sợ trong lòng cũng dâng lên một phần. Nhìn những chồng tiền dầy cộp, những thẻ vàng, nhẫn kim cương, đá quý chất đầy trên mỗi bàn kia, cô tự hiểu quy mô làm ăn của sòng bạc này lớn thế nào. Số tiền đó cứ luân chuyển từ chỗ người này sang chỗ người khác, có khi về hết tay kẻ cầm cái, mang theo tiếng khóc tiếng cười của mỗi con bạc. Trong một phút chốc họ có thể tiêu tốn số tiền như vậy mà không hối hận quay đầu, ngược lại còn như con thiêu thân tiếp tục lao vào lửa…

Có thể kinh doanh một sòng bạc như vậy chứng tỏ thế lực của anh em nhà Quang Tuấn là không đơn giản.





Một lát sau, có hai người bảo vệ cao to đi tới, thái độ không hề lịch sự hòa nhã.

- Đi! – Họ không đợi Như Quỳnh đồng ý đã đẩy cô vào một dãy hành lang.

Biết mình hôm nay đến để nhờ cậy họ hoãn thời hạn, Như Quỳnh đành nhín nịn trong lòng, cố duy trì bình tĩnh. Lát nữa gặp Quang Tuấn sẽ còn khó khăn hơn, có thể sẽ không thương lượng được mà còn đào xới lại thù cũ, e rằng anh ta lại càng làm khó cô.

Sau sòng bạc có một dãy hành lang kín mít và khá tối, hai bên là những căn phòng đóng chặt với cửa sắt, chẳng thể đoán được bên trong đó là gì. Càng đi về phía cuối hàng lang, Như Quỳnh càng cảm thấy mồ hôi đang thấm ra đầy lòng bàn tay.


Hơn năm năm về trước, Quang Tuấn từng nói nếu một ngày thấy cô trước mặt, anh ta vẫn sẽ không ngần ngại bóp chết cô.

Quang Triệu thì không nói gì cả, sau ngày hôm đó, hắn và cô tự động tuyệt giao. Chắc chắn dù chính mắt thấy Quang Tuấn muốn giết cô thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.

Tận cùng dãy hành lang có một căn phòng. Khi cánh cửa sắt dày và nặng vừa mở ra, họ đã thô bạo đẩy cô vào. Không nói nhiều lời, hai người đàn ông mặt lạnh như tiền đứng chặn ở cửa. Như Quỳnh đành phải tiến vào trong, không khí nơi này rất ngột ngạt…

Đó là một căn phòng khá lớn, tuy nhiên ngoài vài ô thoáng nhỏ trên cao thì không có bất kì cánh cửa sổ nào. Bốn bức tường cao và lạnh ngắt, tại một góc tường có chất những thùng sắt, thùng xốp lớn…

Đưa mắt về một góc tường khác, Như Quỳnh khẽ giật mình khi thấy anh họ của cô. Hắn ta bị xích cổ, xích chân tay trên một cây trụ bằng sắt, hệt như một tù nhân thời trung cổ. Cô chầm chậm bước lại gần, tiếng bước chân khá rõ giữa không gian tĩnh lặng nhưng hắn ta không hề nhận ra, đầu vẫn gục xuống.

Cẩn thận đến phía đó kiểm tra, cô thở nhẹ ra một hơi khi thấy hắn chưa chết, có lẽ chỉ đang ngất đi. Trên người anh họ cô không thiếu những vết bầm dập, xem ra đã ăn đòn đủ.

Hai phút sau, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Như Quỳnh nín thở quay đầu, lập tức nhận ra bóng dáng đang bước vào là Quang Tuấn, người từng là hàng xóm một thời của mình.

Có điều, hắn đã thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài hiếu động nghịch ngợm của cậu thiếu niên nhiều năm về trước đã hoàn toàn biến mất, thế vào đó là phong thái cao ngạo đặc trưng cho một đàn anh trong giới xã hội đen.

Trước đây Quang Tuấn đã không thích cô, ở gần nhà nhưng không tính là thân. Thêm vào đó, hồi nhỏ Quang Triệu lại luôn ưu ái cô, có cái gì đẹp, cái gì ngon đều mang cho cô trước nên khiến Quang Tuấn phải ấm ức. Sau này trưởng thành một chút, thấy Quang Triệu vẫn một mực đòi chăm sóc cô, Quang Tuấn không can thiệp gì nhưng trong lòng vẫn không ưa Như Quỳnh. Cô biết anh ta cho rằng cô là kẻ kiêu căng chành chọe, có được sự quan tâm của Quang Triệu nhưng vẫn thờ ơ lạnh lùng, luôn chỉ nhận mà không đáp lại.





Như Quỳnh cảm thấy ánh mắt Quang Tuấn vẫn đang xoáy thẳng vào người mình. Lúc nãy bước vào, anh ta có chút ít ngạc nhiên, hẳn là vì bộ dạng của cô thay đổi khác xưa.

Vài giây sau đó, trong mắt Quang Tuấn hiện lên chút khinh thường cùng trào phúng.

- Như Quỳnh, mày mang tiền đến trả cho anh họ mày sao? – Quang Tuấn trực tiếp nói – Bộ dạng già dặn như vậy, chắc cũng trở thành một bà chủ rồi, ba tỷ cùng chút ít lãi vặt chắc không thiếu?

Cô hiểu sự giễu cợt nơi đáy mắt Quang Tuấn là gì. Không chỉ là vì thấy cô đi tay không đến nên đoán ra cô không có tiền, mà còn vì bộ dạng sa sút thảm hại của cô bây giờ.

Nhiều năm trước, cô luôn là một thiếu nữ trẻ trung tươi mới. Hơn năm năm trước lúc còn ở bên Tấn Khang, cô càng trở nên xinh đẹp đài các. Có năm năm trôi qua mà bề ngoài của cô trông như già đi hơn mười tuổi, không nói đến Quang Tuấn hiện tại ngày ngày thường ôm ấp kiều nữ mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy đáng coi thường.

Quang Tuấn tiến đến trước mặt cô, chỉ còn cách cô ba bốn bước chân. Giọng điệu của hắn ta sắc lạnh mà nanh nọc, có thể thấy rõ thù hận bao năm qua trong con người này chưa hề vơi đi:

- Không mất nhiều thời gian nữa. Có vẻ như mày không có tiền? Thằng kia chết rồi liền không có ai bao mày sao? Để tao nhìn xem nào… trông mày tã như vậy, hay là thành loại ca ve rẻ tiền qua tay nhiều thằng rồi?

Như Quỳnh lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, những lời lẽ đầy xúc phạm kiểu này không phải lần đầu nghe thấy, trong mắt nhiều người cô chỉ là đứa con gái vô liêm xỉ vì tiền mới bán thân cho Tấn Khang. Qua miệng Quang Tuấn, một kẻ đã khinh ghét cô sẵn thì mấy câu từ này trở nên khó nghe hơn cũng không có gì là lạ.



Ngẩng đầu, cô dùng giọng điệu bình tĩnh chừng mực nói:

- Hôm nay tôi đến để thương lượng cùng anh. Số tiền ba tỷ đó tôi sẽ mang đến đủ, nhưng thời hạn như vậy hơi gấp, e rằng…

Quang Tuấn chưa nghe hết câu đã bật cười, đang cười một tràng lớn thì bỗng dưng nụ cười ngưng lại. Không khí càng thêm căng thẳng.

- Mày còn dám mở miệng nói hai chữ thương lượng? Mày đến trả đủ tiền, tao không truy cứu chuyện xưa đã là phúc tổ ba đời nhà mày rồi – Quang Tuấn nghiến răng nói – Chắc mày quên năm năm trước tao nói gì rồi. Chỉ cần mày xuất hiện trước mặt tao một lần nữa, tao dù bất chấp tất cả cũng sẽ bóp chết mày!

Như Quỳnh bên ngoài không mấy nao núng, ngược lại giọng điệu còn mang theo sự cứng rắn, bình tĩnh đáp lại:

- Giết tôi, anh không có tư cách. Tôi đã làm gì anh nào? Nếu là Quang Triệu đến đòi đánh đòi giết, tôi sẽ cùng anh ta thanh toán sòng phẳng, mọi chuyện hình như không liên quan gì đến anh…

- Mày còn dám nhắc đến anh tao à? – Quang Tuấn rít lên.

Một thanh âm chúa chát đồng thời vang lên, Quang Tuấn không ngần ngại giáng một bạt tai vào Như Quỳnh. Cô loạng choạng ngã ra đất, từ khóe miệng rỉ ra dòng máu nhưng ánh mắt ngoài một chút bất ngờ thì không hề khiếp đảm.

Thật ra, sự tình này cô cũng đã lường trước. Cứ nghĩ Quang Tuấn thay đổi sẽ trở nên thâm trầm toan tính, nào ngờ anh ta vẫn dễ dàng kích động như vậy. Cho dù đã trở thành bậc đàn anh nhưng một chút bồng bột của năm xưa vẫn ăn sâu trong máu.



Nếu cô không lo tiền kịp, thì chỉ có thể trách số phận của bác trai và anh họ quá xui xẻo. Không, đó cũng chỉ là trời phạt họ, cô dù có cố gắng giúp đỡ cũng không thể tránh được.

- Tôi sẽ cố mang tiền đến… – Như Quỳnh nói rồi định bước về phía cánh cửa.

- Đi đến rồi đi về dễ như vậy sao? – Đột nhiên Quang Tuấn nắm búi tóc của cô kéo lại, tiện tay dúi đầu cô xuống đất – Tiền dĩ nhiên phải trả, nhưng mày đúng là đồ không não mới đi xuất hiện trước mặt tao, nếu không đem oán hận năm xưa ra tiêu khiển trên người mày, e rằng tao thấy không đành lòng!

Thân thể Như Quỳnh bị ném xuống sàn. Lúc này cô bắt đầu sợ hãi khi Quang Tuấn ra hiệu cho năm bảy tên đàn em bước vào. Bọn họ không cầm theo ống sắt hay vũ khí gì, nếu không phải muốn đánh cô, lẽ nào muốn cưỡng bức? Dựa theo hàm ý trong lời nói của Quang Tuấn thì rất dễ là như vậy.

- Lấy cái bao trùm đầu nó lại, nhét vải vào mồm nó cho tao! – Quang Tuấn độc ác cười nói – Sau đó chúng mày có thể thay nhau hưởng thụ, đừng có chê hàng không ngon, năm năm trước nó xinh đẹp cao giá lắm đó.

Trước mặt Như Quỳnh nhanh chóng hóa thành một mảng tối, miệng cũng bị nhét giẻ vào, không thể la hét nổi. Cô gắng liều mình chống cự, thực sự không ngờ tới Quang Tuấn có thể nghĩ ra trò trả thù biến thái mất nhân tính này. Cứ nghĩ với thù hận của hắn, cùng lắm là lao đến bóp cổ cô.

Trò chơi chưa kết thúc ở đó, Quang Tuấn quay sang sai một tên đàn em khác:

- Gọi đại ca đến xem trò vui đi!

Đang kịch liệt phản kháng, thâm tâm Như Quỳnh chợt co rút một trận lớn. Đại ca, lẽ nào Quang Triệu có mặt ở đây? Thứ mà Quang Tuấn muốn cho anh trai hắn xem là màn nhục nhã này? Cô bị che mặt, Quang Triệu chắc chắn sẽ không thể nhận ra cô, mà nếu có, liệu anh sẽ còn vì cô mà can thiệp?

- Để tận mắt anh ấy thấy người đàn bà mà mình từng mê muội trở thành gái điếm đê tiện rên rỉ dưới thân thể một lũ đàn ông… E rằng còn tia mộng tưởng nào cũng sẽ nhanh chóng tan biến.
Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau Truyện Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau Story Chương 6
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...