Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Chương 17
79@-Buổi sáng hôm ấy, Tú Anh bị Quang Triệu gọi dậy rất sớm, hôm nay hắn có vẻ cao hứng đến kì lạ. Cô còn chưa ăn sáng xong, hắn đã thúc giục cô đi thay đồ và trang điểm. Tú Anh thoạt đầu rất bất ngờ, nghĩ là hắn định đem cô ra ngoài nên cũng vô cùng vui mừng.
Cô chải chuốt ăn mặc đẹp đẽ, Quang Triệu hôm nay còn đứng bên cạnh giúp cô lựa váy áo. Tú Anh định mặc một bộ đầm trẻ trung nhẹ nhàng nhưng hắn lại yêu cầu cô mặc chiếc váy cầu kì sang trọng thuộc bộ sưu tập thời trang thời thượng mới nhất mà hắn vừa mua cho cô tuần trước. Tú Anh liền vừa hồi hộp vừa hân hoan, chẳng nhẽ lần này hắn đi gặp đối tác làm ăn cũng muốn đem cô đi cùng? So với tình cảnh mấy ngày trước bị hắn lạnh nhạt thì hiện tại có thể coi là sự bù đắp thỏa đáng cho cô.
Tú Anh còn càng hạnh phúc hơn khi thấy hắn tự tay đeo khuyên tai cho cô, thì thầm vào tai cô nói: “Em rất đẹp, làm tôi rất vui.”
Hai mắt cô long lanh rạng ngời, cử chỉ ngọt ngào khoác lấy cánh tay hắn:
- Anh, hôm nay mình đi đâu vậy?
- Chúng ta chuyển nhà. – Quanh Triệu bình thản nhếch môi cười.
- Chuyển nhà sao? – Tú Anh lại càng kinh ngạc hơn – Tại sao lại chuyển nhà?
- Chúng ta dọn đến chỗ đẹp đẽ hơn, cũng rộng rãi hơn, em không thích sao? – Nụ cười trên môi hắn bỗng đầy tà mị.
Hắn kéo cô vào xe, Tú Anh lúc đó vẫn chưa hết hiếu kì, cô nghe đồn hắn có rất nhiều nhà đất nhưng chẳng phải hắn vẫn luôn yêu thích biệt thự này nhất sao? Đùng một cái liền chuyển đi như vậy làm cô không kịp chuẩn bị gì cả.
- Sao vậy? Không muốn cùng đi? – Quang Triệu thấy cô còn chần chừ liền tỏ ra cau mày một chút.
- Không phải, nhưng em còn chưa thu dọn đồ đạc… – Tú Anh vừa thanh minh vừa vội thắt dây an toàn.
- Để đó, cần gì thì bảo người làm về lấy, không thì anh mua đồ mới cho em là được. – Hắn vui vẻ hào phóng nói.
Quang Triệu chở Tú Anh đến trước cổng một tòa biệt thự đồ sộ khác. So với căn nhà họ từng ở thì biệt thự mới này phải rộng hơn đến ba lần. Hắn thân mật ôm eo cô bước vào trong, để cô tận mắt chiêm ngưỡng một không gian nội thất vô cùng xa xỉ tưởng chừng chỉ dành cho bậc vua chúa quý tộc.
- Thích không? – Quang Triệu liền hỏi cô khi cả hai đứng cạnh đài phun nước trong đại sảnh.
- Rất thích! Nơi này thực đúng là thiên đường, thật là quá rộng.
Tú Anh hơi bất ngờ khi thấy có hai người đứng ở đó đợi sẵn. Một người thì cô không lấy làm lạ gì, đó cũng chính là quản gia ở căn biệt thự cũ. Còn người bên cạnh là một phụ nữ lần đầu thấy mặt, chị ta đang mặc bộ đồng phục người giúp việc.
Ấn tượng đầu tiên trong đầu của Tú Anh về chị ta là “Xấu quá, kì dị quá”. Thời đại nào rồi mà còn kiểu xăm mắt xăm môi như vậy? Chị ta mới từ nhà quê lên sao? Nhìn không biết nên đoán là bao nhiêu tuổi nữa.
- Ông chủ, cô Tú Anh, hoan nghênh hai người về nhà. – Quản gia mẫu mực cúi đầu trước.
Trong khi đó người giúp việc kia lại đứng trơ trơ ra đó, Tú Anh liền cảm thấy chị ta thật là trì độn, chí ít cũng phải biết học theo ông quản gia chứ. Không biết ai giới thiệu chị ta vào đây làm, nhưng như vậy chắc chắn sẽ khiến Quang Triệu phật ý cho xem.
Trái lại, Quang Triệu vẫn còn rất cao hứng, vừa ôm Tú Anh vừa cười nói:
- Đây là người làm trong nhà, từ nay em cần gì thì cứ sai bảo. – Ánh mắt hắn quét qua người phụ nữ kia rất nhanh, nụ cười mang theo rất nhiều trào phúng.
Sau đó hắn liền dẫn Tú Anh lên lầu, cô vì hiếu kì bèn hỏi hắn:
- Ừ, chỉ có hai bọn họ thôi. – Quang Triệu mặt ngoài thản nhiên như không.
- Sao lại như vậy? Biệt thự này rộng gấp ba lần cái cũ, một người làm sao đủ phục vụ?
- Em đừng đánh giá thấp người đàn bà kia, việc gì cô ta cũng làm được hết thôi. – Ánh mắt hắn thoáng hiện ra một chút thâm hiểm – Sau này cần gì cứ sai cô ta là được, anh dù sao cũng đã trả lương rất cao cho cô ta, cho nên cô ta sẽ tận lực làm việc.
Hắn nói rồi lập tức kéo Tú Anh vào căn phòng ngủ xa hoa, đẩy cô xuống giường rồi hôn cuồng nhiệt tới tấp. Tú Anh bị cơn sóng tình của hắn lấn át, cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nhiều.
Bên dưới lầu, lão quản gia giải thích cho Như Quỳnh một lượt những công việc cần phải làm. Lão dĩ nhiên cũng thấy khó hiểu với việc Quang Triệu nhất định không thuê thêm người làm mà chỉ để có duy nhất một người giúp việc. Nhưng vì không có gan lớn nên lão không dám mở lời thắc mắc trước mặt hắn. Dẫu sao cũng chỉ là kẻ tôi tớ, ông chủ bảo gì thì lão làm vậy.
Như Quỳnh cẩn thận nghe quản gia dặn dò, cô tỏ ra hết sức tập trung, thậm chí còn cầm giấy bút ghi chép lại.
Lúc nãy thấy Quang Triệu thể hiện một màn kịch quyền quý thượng lưu trước mặt, cô lựa chọn im lặng để mặc hắn diễn. Cô cũng hiểu từ nay về sau, hắn nhất định còn thể hiện nhiều hơn, mà mục đích lớn nhất của hắn chính là hành hạ, chà đạp tự tôn của cô, nhắc nhở cho cô thấy ngày hôm nay hắn đã trở nên huy hoàng như thế nào.
Cô lựa chọn cách nhẫn nhục, nhưng không phải là khom cúi hèn hạ mà là lạnh lùng hờ hững với tất cả những gì hắn muốn cô chứng kiến. Cô buộc phải bảo vệ Anthony, bảo vệ mẹ mình và đặc biệt là sự tồn tại của Hoàng Tấn Khang.
Chính vì thế, khi ngày hôm qua hắn muốn cô trở thành người hầu kẻ hạ trong biệt thự để đổi lấy cánh tay của bác trai và anh họ, cô không nghĩ quá lâu, nhanh chóng chấp nhận. Nếu Như Quỳnh không đồng ý, đừng nói đến hai kẻ vô lại kia mà sự an toàn của những người quan trọng khác đối với cô cũng không được đảm bảo. Quang Triệu sẽ không dừng lại một khi hắn thỏa mãn với trò chơi trả thù này.
Công việc của Như Quỳnh cụ thể là: Buổi sáng lau dọn sạch sẽ toàn bộ ba tầng bên trong biệt thự, bắt buộc hoàn thành trước tám giờ sáng. Cứ ba ngày phải quét sân vườn, làm sạch bể bơi, gara ô tô… Buổi trưa mười một giờ và buổi tối mười tám giờ phải dọn xong bữa ăn theo thực đơn, trừ những hôm ông chủ và cô Tú Anh kia đi vắng. Hoa trong vườn cùng phải chú ý chăm sóc, tưới nước cắt tỉa hợp lý, bể cá cũng phải cho ăn theo giờ, hàng tuần thay nước… Ngoài ra thấy gì bụi bẩn đều phải dọn hết, ngay cả rèm cửa, thảm lót sàn cũng phải sạch sẽ thơm tho…
Như Quỳnh thầm cười trong lòng, nếu là một căn hộ nhỏ thì không nói nhưng với một tòa nhà rộng như lâu đài này, một người làm sao lo hết khối lượng công việc đó? Dù cô có dậy từ lúc gà gáy lao động cho đến đêm khuya cũng chưa chắc đã xong. Hắn ta quả nhiên rất biết cách làm khó người khác.
Nhưng cô chắc chắn sẽ tìm cách để ứng phó. Trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, Như Quỳnh cũng không còn là một cô gái ngây thơ. Thêm vào đó, mấy lần đối mặt vừa qua với Quang Triệu đã khiến cô rút ra nhiều kinh nghiệm từ trong thất bại. Cô sẽ làm việc, nhưng sẽ không gồng mình lên để làm hết bằng được số việc đó. Bởi dù cô có làm hết, Quang Triệu chắc chắn sẽ thêm yêu sách để hành hạ cô, mục đích của hắn chẳng phải là thấy được cô khốn khó xoay sở trong lòng bàn tay hắn sao? Vì vậy, cô chẳng dại khờ mà cố gắng vượt qua mức độ đầu tiên này, mức độ sau chắc chắn còn khó thở hơn. Trước mắt cứ để hắn thấy cô còn đang vất vả trong đống việc này là được rồi.
Như Quỳnh đem đồ đạc của mình vào phòng dành cho người làm ở phía sau bếp. Sắp xếp qua loa mọi thứ xong thì cô bắt đầu làm việc, không gắng làm nhanh mà chậm rãi tỉ mỉ, làm việc gì chu đáo việc đó. Trong lúc làm việc, để tránh chán nản, cô liên tục suy nghĩ về đối sách lâu dài. Làm thế nào mới khiến hắn nhanh chóng thỏa mãn, chán cuộc chơi trả thù này?
Hướng khác mà Như Quỳnh nghĩ tới chính là cô gái trẻ đẹp đi cùng Quang Triệu. Đó hẳn là tình nhân của hắn, trông họ có vẻ rất mặn nồng. Cũng có thể dựa vào cô ta để tính cách đối phó. Một là khiến cô ta không vừa mắt mà kiên quyết đuổi mình đi. Hai là lấy lòng cô ta thật tốt để cô ta thông cảm giảm bớt việc làm cho mình.
Cách nào cũng đều có phần mạo hiểm vì cô không thể phán đoán một cách chính xác về phản ứng và hành động của Quang Triệu, nếu vô tình chọc tức hắn sẽ chỉ chuốc lấy bất lợi. Tạm thời có lẽ cô nên vừa tập thích ứng vừa quan sát thêm.
Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Cô chải chuốt ăn mặc đẹp đẽ, Quang Triệu hôm nay còn đứng bên cạnh giúp cô lựa váy áo. Tú Anh định mặc một bộ đầm trẻ trung nhẹ nhàng nhưng hắn lại yêu cầu cô mặc chiếc váy cầu kì sang trọng thuộc bộ sưu tập thời trang thời thượng mới nhất mà hắn vừa mua cho cô tuần trước. Tú Anh liền vừa hồi hộp vừa hân hoan, chẳng nhẽ lần này hắn đi gặp đối tác làm ăn cũng muốn đem cô đi cùng? So với tình cảnh mấy ngày trước bị hắn lạnh nhạt thì hiện tại có thể coi là sự bù đắp thỏa đáng cho cô.
Tú Anh còn càng hạnh phúc hơn khi thấy hắn tự tay đeo khuyên tai cho cô, thì thầm vào tai cô nói: “Em rất đẹp, làm tôi rất vui.”
Hai mắt cô long lanh rạng ngời, cử chỉ ngọt ngào khoác lấy cánh tay hắn:
- Anh, hôm nay mình đi đâu vậy?
- Chúng ta chuyển nhà. – Quanh Triệu bình thản nhếch môi cười.
- Chuyển nhà sao? – Tú Anh lại càng kinh ngạc hơn – Tại sao lại chuyển nhà?
- Chúng ta dọn đến chỗ đẹp đẽ hơn, cũng rộng rãi hơn, em không thích sao? – Nụ cười trên môi hắn bỗng đầy tà mị.
Hắn kéo cô vào xe, Tú Anh lúc đó vẫn chưa hết hiếu kì, cô nghe đồn hắn có rất nhiều nhà đất nhưng chẳng phải hắn vẫn luôn yêu thích biệt thự này nhất sao? Đùng một cái liền chuyển đi như vậy làm cô không kịp chuẩn bị gì cả.
- Sao vậy? Không muốn cùng đi? – Quang Triệu thấy cô còn chần chừ liền tỏ ra cau mày một chút.
- Không phải, nhưng em còn chưa thu dọn đồ đạc… – Tú Anh vừa thanh minh vừa vội thắt dây an toàn.
- Để đó, cần gì thì bảo người làm về lấy, không thì anh mua đồ mới cho em là được. – Hắn vui vẻ hào phóng nói.
Quang Triệu chở Tú Anh đến trước cổng một tòa biệt thự đồ sộ khác. So với căn nhà họ từng ở thì biệt thự mới này phải rộng hơn đến ba lần. Hắn thân mật ôm eo cô bước vào trong, để cô tận mắt chiêm ngưỡng một không gian nội thất vô cùng xa xỉ tưởng chừng chỉ dành cho bậc vua chúa quý tộc.
- Thích không? – Quang Triệu liền hỏi cô khi cả hai đứng cạnh đài phun nước trong đại sảnh.
- Rất thích! Nơi này thực đúng là thiên đường, thật là quá rộng.
Tú Anh hơi bất ngờ khi thấy có hai người đứng ở đó đợi sẵn. Một người thì cô không lấy làm lạ gì, đó cũng chính là quản gia ở căn biệt thự cũ. Còn người bên cạnh là một phụ nữ lần đầu thấy mặt, chị ta đang mặc bộ đồng phục người giúp việc.
Ấn tượng đầu tiên trong đầu của Tú Anh về chị ta là “Xấu quá, kì dị quá”. Thời đại nào rồi mà còn kiểu xăm mắt xăm môi như vậy? Chị ta mới từ nhà quê lên sao? Nhìn không biết nên đoán là bao nhiêu tuổi nữa.
- Ông chủ, cô Tú Anh, hoan nghênh hai người về nhà. – Quản gia mẫu mực cúi đầu trước.
Trong khi đó người giúp việc kia lại đứng trơ trơ ra đó, Tú Anh liền cảm thấy chị ta thật là trì độn, chí ít cũng phải biết học theo ông quản gia chứ. Không biết ai giới thiệu chị ta vào đây làm, nhưng như vậy chắc chắn sẽ khiến Quang Triệu phật ý cho xem.
Trái lại, Quang Triệu vẫn còn rất cao hứng, vừa ôm Tú Anh vừa cười nói:
- Đây là người làm trong nhà, từ nay em cần gì thì cứ sai bảo. – Ánh mắt hắn quét qua người phụ nữ kia rất nhanh, nụ cười mang theo rất nhiều trào phúng.
Sau đó hắn liền dẫn Tú Anh lên lầu, cô vì hiếu kì bèn hỏi hắn:
- Ừ, chỉ có hai bọn họ thôi. – Quang Triệu mặt ngoài thản nhiên như không.
- Sao lại như vậy? Biệt thự này rộng gấp ba lần cái cũ, một người làm sao đủ phục vụ?
- Em đừng đánh giá thấp người đàn bà kia, việc gì cô ta cũng làm được hết thôi. – Ánh mắt hắn thoáng hiện ra một chút thâm hiểm – Sau này cần gì cứ sai cô ta là được, anh dù sao cũng đã trả lương rất cao cho cô ta, cho nên cô ta sẽ tận lực làm việc.
Hắn nói rồi lập tức kéo Tú Anh vào căn phòng ngủ xa hoa, đẩy cô xuống giường rồi hôn cuồng nhiệt tới tấp. Tú Anh bị cơn sóng tình của hắn lấn át, cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nhiều.
Bên dưới lầu, lão quản gia giải thích cho Như Quỳnh một lượt những công việc cần phải làm. Lão dĩ nhiên cũng thấy khó hiểu với việc Quang Triệu nhất định không thuê thêm người làm mà chỉ để có duy nhất một người giúp việc. Nhưng vì không có gan lớn nên lão không dám mở lời thắc mắc trước mặt hắn. Dẫu sao cũng chỉ là kẻ tôi tớ, ông chủ bảo gì thì lão làm vậy.
Như Quỳnh cẩn thận nghe quản gia dặn dò, cô tỏ ra hết sức tập trung, thậm chí còn cầm giấy bút ghi chép lại.
Lúc nãy thấy Quang Triệu thể hiện một màn kịch quyền quý thượng lưu trước mặt, cô lựa chọn im lặng để mặc hắn diễn. Cô cũng hiểu từ nay về sau, hắn nhất định còn thể hiện nhiều hơn, mà mục đích lớn nhất của hắn chính là hành hạ, chà đạp tự tôn của cô, nhắc nhở cho cô thấy ngày hôm nay hắn đã trở nên huy hoàng như thế nào.
Cô lựa chọn cách nhẫn nhục, nhưng không phải là khom cúi hèn hạ mà là lạnh lùng hờ hững với tất cả những gì hắn muốn cô chứng kiến. Cô buộc phải bảo vệ Anthony, bảo vệ mẹ mình và đặc biệt là sự tồn tại của Hoàng Tấn Khang.
Chính vì thế, khi ngày hôm qua hắn muốn cô trở thành người hầu kẻ hạ trong biệt thự để đổi lấy cánh tay của bác trai và anh họ, cô không nghĩ quá lâu, nhanh chóng chấp nhận. Nếu Như Quỳnh không đồng ý, đừng nói đến hai kẻ vô lại kia mà sự an toàn của những người quan trọng khác đối với cô cũng không được đảm bảo. Quang Triệu sẽ không dừng lại một khi hắn thỏa mãn với trò chơi trả thù này.
Công việc của Như Quỳnh cụ thể là: Buổi sáng lau dọn sạch sẽ toàn bộ ba tầng bên trong biệt thự, bắt buộc hoàn thành trước tám giờ sáng. Cứ ba ngày phải quét sân vườn, làm sạch bể bơi, gara ô tô… Buổi trưa mười một giờ và buổi tối mười tám giờ phải dọn xong bữa ăn theo thực đơn, trừ những hôm ông chủ và cô Tú Anh kia đi vắng. Hoa trong vườn cùng phải chú ý chăm sóc, tưới nước cắt tỉa hợp lý, bể cá cũng phải cho ăn theo giờ, hàng tuần thay nước… Ngoài ra thấy gì bụi bẩn đều phải dọn hết, ngay cả rèm cửa, thảm lót sàn cũng phải sạch sẽ thơm tho…
Như Quỳnh thầm cười trong lòng, nếu là một căn hộ nhỏ thì không nói nhưng với một tòa nhà rộng như lâu đài này, một người làm sao lo hết khối lượng công việc đó? Dù cô có dậy từ lúc gà gáy lao động cho đến đêm khuya cũng chưa chắc đã xong. Hắn ta quả nhiên rất biết cách làm khó người khác.
Nhưng cô chắc chắn sẽ tìm cách để ứng phó. Trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, Như Quỳnh cũng không còn là một cô gái ngây thơ. Thêm vào đó, mấy lần đối mặt vừa qua với Quang Triệu đã khiến cô rút ra nhiều kinh nghiệm từ trong thất bại. Cô sẽ làm việc, nhưng sẽ không gồng mình lên để làm hết bằng được số việc đó. Bởi dù cô có làm hết, Quang Triệu chắc chắn sẽ thêm yêu sách để hành hạ cô, mục đích của hắn chẳng phải là thấy được cô khốn khó xoay sở trong lòng bàn tay hắn sao? Vì vậy, cô chẳng dại khờ mà cố gắng vượt qua mức độ đầu tiên này, mức độ sau chắc chắn còn khó thở hơn. Trước mắt cứ để hắn thấy cô còn đang vất vả trong đống việc này là được rồi.
Như Quỳnh đem đồ đạc của mình vào phòng dành cho người làm ở phía sau bếp. Sắp xếp qua loa mọi thứ xong thì cô bắt đầu làm việc, không gắng làm nhanh mà chậm rãi tỉ mỉ, làm việc gì chu đáo việc đó. Trong lúc làm việc, để tránh chán nản, cô liên tục suy nghĩ về đối sách lâu dài. Làm thế nào mới khiến hắn nhanh chóng thỏa mãn, chán cuộc chơi trả thù này?
Hướng khác mà Như Quỳnh nghĩ tới chính là cô gái trẻ đẹp đi cùng Quang Triệu. Đó hẳn là tình nhân của hắn, trông họ có vẻ rất mặn nồng. Cũng có thể dựa vào cô ta để tính cách đối phó. Một là khiến cô ta không vừa mắt mà kiên quyết đuổi mình đi. Hai là lấy lòng cô ta thật tốt để cô ta thông cảm giảm bớt việc làm cho mình.
Cách nào cũng đều có phần mạo hiểm vì cô không thể phán đoán một cách chính xác về phản ứng và hành động của Quang Triệu, nếu vô tình chọc tức hắn sẽ chỉ chuốc lấy bất lợi. Tạm thời có lẽ cô nên vừa tập thích ứng vừa quan sát thêm.
Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Đánh giá:
Truyện Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Story
Chương 17
10.0/10 từ 13 lượt.