Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Chương 10
99@-Trong căn phòng, ánh đèn ngủ màu vàng dìu dịu khẽ phủ lên một bóng dáng cao lớn uy nghiêm.
Người đàn ông chầm chậm quay về phía cô, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng như mặt hồ thu, không có nửa điểm bất ngờ, càng không có một chút nào giống như đang thèm khát hay chờ mong.
Ánh mắt họ giao nhau, Như Quỳnh bấy giờ mới có dịp nhìn kĩ dung mạo người này.
Phản ứng ngay sau đó của cô là nửa sợ hãi nửa nghi ngờ.
Sợ hãi vì người đàn ông đang bình thản ngồi trên giường kia có lẽ là ông chủ của tòa biệt thự này, người dùng tiền mua thân thể cô.
Nghi ngờ vì khi trông thấy hắn, cô không thể tin được một người trông còn trẻ như vậy mà đã là đại ca trong giới xã hội đen sao? Nhưng nếu anh ta không phải ông chủ thì anh ta là ai mà có quyền bước vào căn phòng này, còn có thể thoải mái ngồi trên đó như vậy?
Người đối diện với cô có gương mặt rất tuấn tú, đường nét tinh tế, thần thái tĩnh tại. Khắp người anh ta tỏa ra khí phách kiêu ngạo cùng một vẻ phong trần từng trải hiếm thấy nhưng nhìn thế nào cũng chỉ đoán là tầm ba mươi tuổi. Cho dù hiện tại trong phòng có duy nhất ánh sáng đèn ngủ hư ảo nhưng cô xác định là mình nhìn rõ, không thể nào hoa mắt nhầm lẫn.
Đại ca của tập đoàn xã hội đen Bạch Ưng lại không phải một người đàn ông trung niên như tưởng tượng của cô?
Như Quỳnh lúc này không để ý là mình vẫn đang đứng chôn chân lù lù ở đó, mãi đến khi thấy người đàn ông đột ngột đứng dậy, cô mới theo bản năng phản xạ lùi về đằng sau.
Hoàng Tấn Khang đã thu lại ánh mắt nhìn cô từ bao giờ, giọng anh trầm lạnh:
- Máy sấy ở ngăn kéo, lau khô tóc trước đi.
Chỉ một câu đơn giản như vậy, cũng không cần đợi Như Quỳnh phản ứng đáp lại, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc anh đi ngang qua cô, Như Quỳnh bị khí thế bao phủ quanh người anh làm cho đờ đẫn, kế đến trong lòng càng thấp thỏm.
Tiếng nước xối mạnh trong phòng tắm vọng ra thức tỉnh cô, Như Quỳnh hít một hơi sâu, từ từ đi đến bên ngăn kéo tủ lấy ra máy sấy. Lúc sấy tóc, cô nhận ra tay mình đã run run.
Người đàn ông đó còn trẻ mà đã có cái uy lấn át người khác như vậy, anh ta còn chưa hề chạm vào cô nhưng đã khiến cô ít nhiều hoang mang.
Tóc Như Quỳnh chưa khô thì cánh cửa nhà tắm đã bật mở, ông chủ kia bước ra với chiếc khăn bông trắng quấn ngang hông, nửa thân trên để trần, lộ ra làn da màu đồng cùng cơ bắp mạnh mẽ rắn rỏi. Như Quỳnh chỉ dám quay ra sau liếc nhìn một chút rồi lại xoay đầu, vờ như vẫn còn đang mải sấy tóc. Trên thực tế, trái tim cô vì lo lắng mà nhảy loạn xạ, cánh tay run rẩy, cầm máy sấy không nên hồn.
Hoàng Tấn Khang bước qua, tuy nhiên anh không ngồi lên giường như ban nãy mà tiến đến chiếc ghế bành bọc lông thú vương giả, nhàn hạ ngồi xuống, vừa vặn đối diện với cô.
Mái tóc đen nhánh của Như Quỳnh ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, một phần được gió từ máy sấy thổi bay, cánh tay mềm yếu của cô đã tố cáo sự hoảng loạn của chủ nhân lúc này. Cô cảm thấy ánh mắt anh ta lúc này mới chậm rãi lướt qua người mình, tỉ mỉ đánh giá từng chút một.
Hoàng Tấn Khang không lên tiếng, ngay cả khi mái tóc của cô đã gần như khô cong, cũng không thể tiếp tục sấy thêm. Như Quỳnh tuy cảm thấy sợ nhưng bỗng lại trở nên sốt sắng. Anh ta phải chăng không còn có hứng thú, nếu anh ta đổi ý không mua, e rằng cô chỉ có thể nhìn mẹ mình ra đi trong bệnh tật. Đây đã là bước đường cùng của cô rồi, không một ai có khả năng cho vay, họ hàng gần thì đều nghèo khổ khó khăn, họ hàng xa một chút thì không mấy thân tình, hơn nữa họ chỉ một mực lo cô không thể trả, thậm chí một số người còn tự cho rằng cô cùng nhà bác bày chuyện để vay tiền. Cũng tại bác trai cô đốn mạt như vậy nên họ càng đem lòng nghi ngờ. Lúc này đã rất gấp rồi, cô nhất định phải đem tiền về cứu mẹ.
- Ông chủ, chắc chị Thanh Nguyệt cũng đã nói trước… – Như Quỳnh dè dặt mở lời.
- Hai trăm triệu sao? – Hoàng Tấn Khang đột nhiên thoáng mỉm cười, đó hoàn toàn không phải là nụ cười khinh thường chế giễu, nụ cười của anh rất tự nhiên.
Thấy Như Quỳnh gật đầu, anh không vội mà ngả người hoàn toàn ra sau dựa vào thành ghế rộng lớn, mười ngón tay đan hờ vào nhau.
- Không sao, nhưng mà… Em còn nhỏ như vậy, chắc cũng chỉ tầm tuổi em gái tôi. Dù thế nào tôi cũng không ngủ với trẻ vị thành niên.
- Tôi đã đủ mười tám tuổi rồi. – Như Quỳnh liền lên tiếng, sau đó lại sợ anh ta không tin, vội tìm trong cặp chứng minh thư, hai tay đưa đến trước mặt người đàn ông – Ông có thể xem…
Hoàng Tấn Khang vươn tay cầm lấy, nheo mắt xem kĩ. Ảnh người trong chứng minh thư rất đẹp, trông còn hơi ngây ngô hơn hiện tại.
- Mới chỉ tròn mười tám tuổi được năm ngày? – Giọng anh thoáng qua một chút phiền não, giống như không còn tâm trạng muốn tiếp tục giao dịch.
- Năm ngày thì vẫn đã là người trưởng thành, ông đã gọi tôi đến đây, tôi cũng đã đủ mười tám tuổi như yêu cầu của ông… vậy nên, xin ông hãy cho tôi một cơ hội…
- Nếu như không? – Hoàng Tấn Khang bỗng ngẩng đầu nhìn người con gái liều lĩnh trước mặt mình, anh cố tỏ ra hờ hững.
Nhưng cô ấy cũng giống như anh mười mấy năm trước, chỉ cần cho tiền, bất cứ việc gì cũng có thể làm. Dù tận trong thâm tâm run rẩy đến đâu thì vẫn cứ làm.
Ngay từ lần đầu nghe thấy tiếng đàn violon của cô ấy, tuy không phải là tiếng đàn xuất chúng nhất mà anh từng nghe nhưng lại dễ dàng đi vào lòng anh, cho anh một nỗi đồng cảm khó giải thích.
…
…
Như Quỳnh nhất thời không thể ứng phó. Nếu anh ta nói không thì cô có thể làm gì đây? Cô liền quỳ xuống trước mặt anh ta, bán rẻ lòng tự tôn mà cầu xin.
- Xin ông hãy cho tôi một cơ hội…
Cô biết mình rất nhục nhã, nhưng thế này cũng không khác biệt lắm với mấy hôm trước, lúc cô quỳ xuống dưới chân một ông bác họ xa mà cầu xin. Ông ta vô tình ném xuống trước mặt cô một triệu đồng như bố thí rồi đuổi cô đi, còn bảo cô đừng cùng với bác trai bày trò, ông ta đã bị lừa hai lần rồi. Lúc đó cô mới biết bác trai từng đến vay tiền ông ta, lấy lí do là vay để chữa bệnh cho mẹ cô…
- Vậy thì đứng dậy đi. - Hoàng Tấn Khang rời khỏi ghế, tiến về phía giường trước.
Như vậy anh ta đã đồng ý rồi sao? Như Quỳnh nhẹ nhõm được một chút, cô đứng lên nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, đợi anh ta nói một câu “Lại đây!” thì cô mới dám bước đến.
Dường như đoán được suy nghĩ lo sợ đó của Như Quỳnh khi nhìn thoáng qua gương mặt cô, anh khẽ bật cười, sau đó liền lấy trong hộc tủ đầu giường ra mấy thứ gồm bút chì, quyển giấy vẽ…
- Cầm đàn violon đi, tôi muốn nghe Passacaglia.
Như Quỳnh ngây ngốc nhìn anh, đến khi anh nhíu mày cô mới hoảng hốt sợ anh phật ý, luống cuống chạy ra lấy cây đàn, cố gắng chơi bản nhạc đó một cách tốt nhất.
Cô chuyên tâm không dám buông tay, mặc dù lúc đầu rất bất ngờ khi thấy anh bàn tay anh cầm bút chì đưa qua đưa lại trên giấy. Cô không dám tin là người đàn ông giang hồ này lại biết vẽ, mà anh lại có vẻ như đang vẽ cô.
Chơi hết bản Passacaglia, Hoàng Tấn Khang lại ngắn gọn lên tiếng nói “Adagio”, cô liền ngoan ngoãn chơi bản đó. Lúc sau anh ta có yêu cầu cô chơi thêm một vài bản nữa nhưng cuối cùng vẫn quay về Passacaglia và bắt cô chơi lặp đi lặp lại một bản đó.
Tranh vẽ thiếu nữ chơi violon trong tay Hoàng Tấn Khang đã hoàn thiện, anh vui vẻ ngắm lại, khóe môi thấp thoáng nụ cười, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ hài lòng thư thái.
Người trong tranh mang một vẻ đẹp thuần khiết, ngay cả ngón tay cùng nét mặt cô ấy lúc chơi đàn cũng được họa ra rất sinh động.
Ước mơ thời niên thiếu của Hoàng Tấn Khang chính là được vào Đại học Mỹ thuật, anh cũng từng một thời ôm ấp khát vọng được bay cao, nhưng chưa kịp bay lên thì đôi cánh của anh đã gẫy nát.
Đứng trước mặt anh lại là một cô gái, có lẽ cũng như anh, cô ấy sắp bị bẻ gãy đôi cánh, mà người làm chuyện ấy chính là anh. Về lý thì là cô ấy cầu xin anh, cũng giống như năm ấy anh đi cầu xin người ta. Cô ấy bán thân còn anh bán linh hồn cho quỷ dữ.
…
Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Người đàn ông chầm chậm quay về phía cô, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng như mặt hồ thu, không có nửa điểm bất ngờ, càng không có một chút nào giống như đang thèm khát hay chờ mong.
Ánh mắt họ giao nhau, Như Quỳnh bấy giờ mới có dịp nhìn kĩ dung mạo người này.
Phản ứng ngay sau đó của cô là nửa sợ hãi nửa nghi ngờ.
Sợ hãi vì người đàn ông đang bình thản ngồi trên giường kia có lẽ là ông chủ của tòa biệt thự này, người dùng tiền mua thân thể cô.
Nghi ngờ vì khi trông thấy hắn, cô không thể tin được một người trông còn trẻ như vậy mà đã là đại ca trong giới xã hội đen sao? Nhưng nếu anh ta không phải ông chủ thì anh ta là ai mà có quyền bước vào căn phòng này, còn có thể thoải mái ngồi trên đó như vậy?
Người đối diện với cô có gương mặt rất tuấn tú, đường nét tinh tế, thần thái tĩnh tại. Khắp người anh ta tỏa ra khí phách kiêu ngạo cùng một vẻ phong trần từng trải hiếm thấy nhưng nhìn thế nào cũng chỉ đoán là tầm ba mươi tuổi. Cho dù hiện tại trong phòng có duy nhất ánh sáng đèn ngủ hư ảo nhưng cô xác định là mình nhìn rõ, không thể nào hoa mắt nhầm lẫn.
Đại ca của tập đoàn xã hội đen Bạch Ưng lại không phải một người đàn ông trung niên như tưởng tượng của cô?
Như Quỳnh lúc này không để ý là mình vẫn đang đứng chôn chân lù lù ở đó, mãi đến khi thấy người đàn ông đột ngột đứng dậy, cô mới theo bản năng phản xạ lùi về đằng sau.
Hoàng Tấn Khang đã thu lại ánh mắt nhìn cô từ bao giờ, giọng anh trầm lạnh:
- Máy sấy ở ngăn kéo, lau khô tóc trước đi.
Chỉ một câu đơn giản như vậy, cũng không cần đợi Như Quỳnh phản ứng đáp lại, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc anh đi ngang qua cô, Như Quỳnh bị khí thế bao phủ quanh người anh làm cho đờ đẫn, kế đến trong lòng càng thấp thỏm.
Tiếng nước xối mạnh trong phòng tắm vọng ra thức tỉnh cô, Như Quỳnh hít một hơi sâu, từ từ đi đến bên ngăn kéo tủ lấy ra máy sấy. Lúc sấy tóc, cô nhận ra tay mình đã run run.
Người đàn ông đó còn trẻ mà đã có cái uy lấn át người khác như vậy, anh ta còn chưa hề chạm vào cô nhưng đã khiến cô ít nhiều hoang mang.
Tóc Như Quỳnh chưa khô thì cánh cửa nhà tắm đã bật mở, ông chủ kia bước ra với chiếc khăn bông trắng quấn ngang hông, nửa thân trên để trần, lộ ra làn da màu đồng cùng cơ bắp mạnh mẽ rắn rỏi. Như Quỳnh chỉ dám quay ra sau liếc nhìn một chút rồi lại xoay đầu, vờ như vẫn còn đang mải sấy tóc. Trên thực tế, trái tim cô vì lo lắng mà nhảy loạn xạ, cánh tay run rẩy, cầm máy sấy không nên hồn.
Hoàng Tấn Khang bước qua, tuy nhiên anh không ngồi lên giường như ban nãy mà tiến đến chiếc ghế bành bọc lông thú vương giả, nhàn hạ ngồi xuống, vừa vặn đối diện với cô.
Mái tóc đen nhánh của Như Quỳnh ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, một phần được gió từ máy sấy thổi bay, cánh tay mềm yếu của cô đã tố cáo sự hoảng loạn của chủ nhân lúc này. Cô cảm thấy ánh mắt anh ta lúc này mới chậm rãi lướt qua người mình, tỉ mỉ đánh giá từng chút một.
Hoàng Tấn Khang không lên tiếng, ngay cả khi mái tóc của cô đã gần như khô cong, cũng không thể tiếp tục sấy thêm. Như Quỳnh tuy cảm thấy sợ nhưng bỗng lại trở nên sốt sắng. Anh ta phải chăng không còn có hứng thú, nếu anh ta đổi ý không mua, e rằng cô chỉ có thể nhìn mẹ mình ra đi trong bệnh tật. Đây đã là bước đường cùng của cô rồi, không một ai có khả năng cho vay, họ hàng gần thì đều nghèo khổ khó khăn, họ hàng xa một chút thì không mấy thân tình, hơn nữa họ chỉ một mực lo cô không thể trả, thậm chí một số người còn tự cho rằng cô cùng nhà bác bày chuyện để vay tiền. Cũng tại bác trai cô đốn mạt như vậy nên họ càng đem lòng nghi ngờ. Lúc này đã rất gấp rồi, cô nhất định phải đem tiền về cứu mẹ.
- Ông chủ, chắc chị Thanh Nguyệt cũng đã nói trước… – Như Quỳnh dè dặt mở lời.
- Hai trăm triệu sao? – Hoàng Tấn Khang đột nhiên thoáng mỉm cười, đó hoàn toàn không phải là nụ cười khinh thường chế giễu, nụ cười của anh rất tự nhiên.
Thấy Như Quỳnh gật đầu, anh không vội mà ngả người hoàn toàn ra sau dựa vào thành ghế rộng lớn, mười ngón tay đan hờ vào nhau.
- Không sao, nhưng mà… Em còn nhỏ như vậy, chắc cũng chỉ tầm tuổi em gái tôi. Dù thế nào tôi cũng không ngủ với trẻ vị thành niên.
- Tôi đã đủ mười tám tuổi rồi. – Như Quỳnh liền lên tiếng, sau đó lại sợ anh ta không tin, vội tìm trong cặp chứng minh thư, hai tay đưa đến trước mặt người đàn ông – Ông có thể xem…
Hoàng Tấn Khang vươn tay cầm lấy, nheo mắt xem kĩ. Ảnh người trong chứng minh thư rất đẹp, trông còn hơi ngây ngô hơn hiện tại.
- Mới chỉ tròn mười tám tuổi được năm ngày? – Giọng anh thoáng qua một chút phiền não, giống như không còn tâm trạng muốn tiếp tục giao dịch.
- Năm ngày thì vẫn đã là người trưởng thành, ông đã gọi tôi đến đây, tôi cũng đã đủ mười tám tuổi như yêu cầu của ông… vậy nên, xin ông hãy cho tôi một cơ hội…
- Nếu như không? – Hoàng Tấn Khang bỗng ngẩng đầu nhìn người con gái liều lĩnh trước mặt mình, anh cố tỏ ra hờ hững.
Nhưng cô ấy cũng giống như anh mười mấy năm trước, chỉ cần cho tiền, bất cứ việc gì cũng có thể làm. Dù tận trong thâm tâm run rẩy đến đâu thì vẫn cứ làm.
Ngay từ lần đầu nghe thấy tiếng đàn violon của cô ấy, tuy không phải là tiếng đàn xuất chúng nhất mà anh từng nghe nhưng lại dễ dàng đi vào lòng anh, cho anh một nỗi đồng cảm khó giải thích.
…
…
Như Quỳnh nhất thời không thể ứng phó. Nếu anh ta nói không thì cô có thể làm gì đây? Cô liền quỳ xuống trước mặt anh ta, bán rẻ lòng tự tôn mà cầu xin.
- Xin ông hãy cho tôi một cơ hội…
Cô biết mình rất nhục nhã, nhưng thế này cũng không khác biệt lắm với mấy hôm trước, lúc cô quỳ xuống dưới chân một ông bác họ xa mà cầu xin. Ông ta vô tình ném xuống trước mặt cô một triệu đồng như bố thí rồi đuổi cô đi, còn bảo cô đừng cùng với bác trai bày trò, ông ta đã bị lừa hai lần rồi. Lúc đó cô mới biết bác trai từng đến vay tiền ông ta, lấy lí do là vay để chữa bệnh cho mẹ cô…
- Vậy thì đứng dậy đi. - Hoàng Tấn Khang rời khỏi ghế, tiến về phía giường trước.
Như vậy anh ta đã đồng ý rồi sao? Như Quỳnh nhẹ nhõm được một chút, cô đứng lên nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, đợi anh ta nói một câu “Lại đây!” thì cô mới dám bước đến.
Dường như đoán được suy nghĩ lo sợ đó của Như Quỳnh khi nhìn thoáng qua gương mặt cô, anh khẽ bật cười, sau đó liền lấy trong hộc tủ đầu giường ra mấy thứ gồm bút chì, quyển giấy vẽ…
- Cầm đàn violon đi, tôi muốn nghe Passacaglia.
Như Quỳnh ngây ngốc nhìn anh, đến khi anh nhíu mày cô mới hoảng hốt sợ anh phật ý, luống cuống chạy ra lấy cây đàn, cố gắng chơi bản nhạc đó một cách tốt nhất.
Cô chuyên tâm không dám buông tay, mặc dù lúc đầu rất bất ngờ khi thấy anh bàn tay anh cầm bút chì đưa qua đưa lại trên giấy. Cô không dám tin là người đàn ông giang hồ này lại biết vẽ, mà anh lại có vẻ như đang vẽ cô.
Chơi hết bản Passacaglia, Hoàng Tấn Khang lại ngắn gọn lên tiếng nói “Adagio”, cô liền ngoan ngoãn chơi bản đó. Lúc sau anh ta có yêu cầu cô chơi thêm một vài bản nữa nhưng cuối cùng vẫn quay về Passacaglia và bắt cô chơi lặp đi lặp lại một bản đó.
Tranh vẽ thiếu nữ chơi violon trong tay Hoàng Tấn Khang đã hoàn thiện, anh vui vẻ ngắm lại, khóe môi thấp thoáng nụ cười, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ hài lòng thư thái.
Người trong tranh mang một vẻ đẹp thuần khiết, ngay cả ngón tay cùng nét mặt cô ấy lúc chơi đàn cũng được họa ra rất sinh động.
Ước mơ thời niên thiếu của Hoàng Tấn Khang chính là được vào Đại học Mỹ thuật, anh cũng từng một thời ôm ấp khát vọng được bay cao, nhưng chưa kịp bay lên thì đôi cánh của anh đã gẫy nát.
Đứng trước mặt anh lại là một cô gái, có lẽ cũng như anh, cô ấy sắp bị bẻ gãy đôi cánh, mà người làm chuyện ấy chính là anh. Về lý thì là cô ấy cầu xin anh, cũng giống như năm ấy anh đi cầu xin người ta. Cô ấy bán thân còn anh bán linh hồn cho quỷ dữ.
…
Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Đánh giá:
Truyện Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau
Story
Chương 10
10.0/10 từ 13 lượt.