Mị Ảnh
Chương 967: Trước giết một người
Tranh Vanh sơn mạch là giao giới giữa đế quốc Trạm Lam và đế đô của đé quốc Mãnh Hổ, sơn mạch kéo dài cả mấy vạn dặm, tuy rằng nghe danh không đến mức khiến người ta vỡ mật như Khủng Cụ Sâm Lâm, thế nhưng hung danh của nó cũng không kém.
Sơn mạch trải dài như vô tận, bên trong nó là một bảo khố, cũng ẩn chứa vô số nguy hiểm, nguy hiểm không chỉ đến từ ma thú và Mị, những nơi rừng rậm như này, bất luận điều gì cũng có thể phát sinh, thậm chí là ảo trận do cường giả viễn cổ lưu lại đều có thể dễ dàng lấy mạng người ta.
Nghệ Phong từ chỗ học viện Trạm Lam đi ra, cùng với Liễu lão và một vị Tôn giả của học viện Trạm Lam là Nghiêm Thành, ba người đi suốt không dừng chạy về phía Tranh Vanh sơn mạch. Qua truyền tống trận, đồng thời bay nhanh với tốc độ Tôn giả, thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Ngưng mắt nhìn lại núi non liên miên không dứt, những đỉnh núi nhô cao dữ tợn khiến người ta cảm giác có một loại chùn bước. Có điều, rất hiển nhiên cỗ cảm giác dữ tợn này cũng không thể ngăn cản đoàn người, một đường đi có đủ loại võ giả tiến vào trong sơn mạch, trong đó thấp nhất cũng là Tương cấp.
Thỉnh thoảng cũng có Tôn giả dẫn theo đại đội nhân mã dũng mãnh tiến vào Tranh Vanh sơn mạch, điều này khiến cho Nghệ Phong hơi liếc mắt. Nghệ Lưu truyền ra tin tức không lâu, thế nhưng tình thế lại nhanh hơn so với tưởng tượng, trên đường đi Nghệ Phong nghe được rất nhiều lời bàn tán về linh khí cao giai được khai quật tại Tranh Vanh sơn mạch.
Tin tức này dẫn tới hậu quả là, dọc đường đi Nghệ Phong thấy được có vô số võ giả, coi như là cường giả Tôn cấp, Nghệ Phong cũng đụng phải mấy lần.
Đương nhiên, cường giả Tôn cấp với cảm nhận khí tức mẫn cảm mười phần, cũng chú ý tới hai vị Tôn giả bên người Nghệ Phong, điều này khiến cho một ít Tôn giả rất chú ý tránh xa Nghệ Phong, thầm nghĩ đệ tử thế lực lớn nào, cư nhiên dẫn theo hai Tôn giả làm hộ vệ.
- Thiếu gia, đã tới Tranh Vanh sơn mạch rồi, trực tiếp đi vào hay kiếm chỗ nghỉ ngơi?
Một đường chạy đi khiến Liễu lão có chút lo lắng Nghệ Phong ăn không tiêu, dù sao thực lực Nghệ Phong tuy rằng có thể sánh ngang Tôn cấp, thế nhưng đẳng cấp vẫn là Vương cấp.
Nghệ Phong cười nói:
- Trực tiếp đi vào thôi, cũng không biết khi nào huyết tinh quả thành thục, chờ lâu sợ sinh biến cố.
Liễu lão thấy Nghệ Phong nói như thế, hắn cũng gật đầu đáp ứng, trong lòng đối với Nghệ Phong cũng có chút kinh ngạc, một đường toàn lực chạy đi theo hai người Tôn cấp bọn họ, Nghệ Phong không chỉ có thể đuổi kịp, bộ dáng dường như tiêu hao cũng không quá lớn.
- Không hổ là đệ tử do lão thiếu gia bồi dưỡng, quả thực không phải người bình thường có thể so sánh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Liễu lão có điểm tự hào, thi triển thân pháp theo sau Nghệ Phong bay nhanh về phía Tranh Vanh sơn mạch.
Tuy rằng Tranh Vanh sâm lâm có hung danh không nhỏ, thế nhưng thực lực ba người càng không yếu, một đường đi những yêu thú và Mị đụng phải đều bị giải quyết dễ dàng, điều này khiến những người thỉnh thoảng gặp được trên đường nhìn thấy ba người xuất thủ đều hơi dại ra, ánh mắt nhìn ba người Nghệ Phong tràn đầy kinh sợ, đặc biệt thấy Nghệ Phong xuất thủ, càng chú ý tới khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, cả đám vô cùng kinh ngạc.
Với tốc độ của ba người, rất nhanh liền đi vào sâu trong Tranh Vanh sâm lâm, lúc này ba người thả chậm tốc độ, càng đi vào sâu sẽ càng hung hiểm hơn bên ngoài, Nghệ Phong cũng không muốn quá hấp dẫn chú ý của người khác, dù sao trong địa phương cao thủ nhiều như mây này, điệu thấp một chút là tốt nhất.
- Liễu lão, ngài tìm được tin tức gì rồi?
Nghệ Phong nhìn Liễu lão trước đó rời đi đã quay trở lại, thấp giọng hỏi.
Liễu lão gật đầu, nói:
- Lúc này một đám cường giả Kim Ưng Tông bị vây vào trong mắt rất nhiều người, thật ra đã không còn chút bí mật. Thánh quả còn ba ngày nữa là thành thục, vị trí cách xa nơi này trăm dặm, có điều, từ khi tin tức lộ ra, Kim Ưng Tông đã phái tới thêm ba Tôn cấp, nghe nói trong đó có người đạt được tứ giai đỉnh phong, so với ta còn mạnh hơn một bậc.
Nghiêm Thành của học viện Trạm Lam ở một bên cũng nói thêm vào:
- Lấy thực lực ba người chúng ta, muốn đối kháng với ba Tôn cấp của Kim Ưng Tông vẫn còn chênh lệch nhất định, hơn nữa bọn họ lại có cường giả Vương cấp, muốn đoạt đồ trong tay bọn họ cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, nghĩ đến cường giả muốn chia chén canh cũng không ít, chỉ cần số chúng ta gặp đã có sáu người, thêm hai người chúng ta, trong sơn mạnh này tính ra ít nhất đã hơn mười Tôn cấp rồi.
Nghe được hai người nói, Nghệ Phong cũng cảm giác đau đầu mười phần, cau mày nói:
- Còn có thời gian ba ngày, sẽ còn có người tới thêm, thánh quả có thể thay đổi thiên phú, lực hấp dẫn cũng không nhỏ.
- Chúng ta phải làm thế nào?
Tuy rằng Nghiêm Thành là Tôn giả, thế nhưng vẫn cung kính dị thường với Nghệ Phong, trừ bỏ quái lão đầu tại trước lúc khởi hành đã dặn dò hắn tất cả nghe theo mệnh lệnh của Nghệ Phong, còn một nguyên nhân khác là hắn cũng nghe được trường đại chiến tại Nam đế quốc, hắn hoàn toàn cho rằng Nghệ Phong là cường giả sánh ngang cấp với mình, hơn nữa biển hiện của Nghệ Phong dọc đường đi cũng đủ chứng minh điểm này.
- Tạm thời chờ xem. Hiện tại ai sẽ làm chim đầu đàn không may, lúc này ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại chỗ đám người Kim Ưng Tông, trước để bọn họ đánh trận đầu thay chúng ta.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, nói.
Nghiêm Thành gật đầu, nói:
- Trước cứ quyết định như vậy đi, chúng ta chạy tới chỗ thánh quả xuất hiện, đợi cơ hội rồi tính tiếp.
Liễu lão và Nghệ Phong gật đầu, ba người bay nhanh về phía mục tiêu cách trăm dặm.
Lộ trình trăm dặm, đối với ba người cũng không cần nhiều thời gian, rất nhanh mấy người Nghệ Phong đã tới trên đỉnh một ngọn núi, đứng từ xa nhìn về khu vực được Kim Ưng Tông chiếm đóng.
- Liễu lão, nghỉ ngơi tại chỗ này đi. Vừa tiện có thể theo dõi toàn bộ khu vực Kim Ưng Tông chiếm lĩnh.
Nghệ Phong quay lại nói với hai người Liễu lão.
Hai người gật đầu, không chút dị nghị với đề nghị của Nghệ Phong, ngược lại đi chuẩn bị, ba ngày thời gian cũng không ngắn, chung quy vẫn phải thu thập một chỗ nghỉ ngơi thoải mái.
Ngay khi Nghệ Phong nhìn về chỗ Kim Ưng Tông phía xa xa, ngưới ngọn núi có mấy nhân ảnh đang bay nhanh về phía mấy người Nghệ Phong, rất nhanh hạ xuống trước người Nghệ Phong.
Nhìn vài bóng người vừa đến, Nghệ Phong ghé mắt thoáng qua, trong đó cư nhiên có một cường giả Tôn cấp, mọi người phía sau đều đạt tới Vương cấp, điều này khiến ánh mắt Nghệ Phong ngưng lại.
Ánh mắt quan sát của Nghệ Phong khiến vị Tôn cấp dẫn đầu nhíu nhíu mày, không đợi hắn nói, một tiên Vương cấp phía sau đã nhảy ra ngoài, cả giận nhìn Nghệ Phong, nói:
- Nhìn cái gì vậy, chỗ địa phương này chúng ta muốn, cút!
Nghe được đối phương ăn nói càn rỡ, Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía tên Vương cấp kia, thản nhiên cười nói:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách nói với ta lời này, khối địa phương này ta đồng dạng cũng muốn, các ngươi cút đi.
- Muốn chết!
Tên Vương cấp kia bị mắng, không nhịn được, lập tức hung hăng vung quyền về phía Nghệ Phong. Nhìn đối phương đập tới một quyền, Nghệ Phong thậm chí không thèm nhíu mày, dưới chân thoắt bước một cái, trong nháy mắt tránh qua một bên.
Ngay tại lúc tên Vương cấp kia kinh ngạc thấy Nghệ Phong có thể tránh thoát một quyền của hắn, đã thấy thiếu niên trước mặt dựng ngón giữa, nhàn nhạt nói:
- Tiểu tử càn rỡ!
Tên Tôn cấp kia ngăn cảm đám Vương cấp phía sau nổi giận, cười ha ha nói:
- Đã lâu không có nghe qua người ta nói từ cút, nếu ta không cút thì sao đây?
- Vậy nằm xuống đi!
Theo tiếng chắc nịch của Nghệ Phong vừa dứt, lập tức lưu lại một đạo tàn ảnh tại chỗ, một quyền oanh thẳng tới gã Vương cấp vừa công kích mình, tại một tiếng trầm muộn, trước ngực tên Vương cấp này đã bị lõm xuống một vết, lưu lại đạo đạo hoa máu, lăn xuống dưới núi.
Tốc độ Nghệ Phong xuất thủ khiến ánh mắt đối phương hơi ngưng lại, lửa giận bốc lên đồng thời cũng có tia kinh ngoạc, một Vương cấp bị tiêu diệt dễ dàng, thực lực tiểu tử này ít nhất cũng là Vương cấp cao giai.
- Thảo nào càn rỡ như vậy, nguyên lai có vài phần thực lực.
Tên Tôn cấp kia thấy đối phương chém giết người ngay trước mặt mình, cả giận hừ một tiếng:
- Có điều, ta cho ngươi biết cái gì mới là thực lực chân chính!
Nói xong, khí thế tên Tôn cấp tăng vọt, uy áp hướng thẳng về phía Nghệ Phong. Đỉnh núi này là một vị trí quan sát cực tốt, hắn đã coi trọng vậy thì không cho phép người pháp nhúng vào, tuy rằng đỉnh núi này có thể dung nạp rất nhiều người, thế nhưng có thể mượn cơ hội giết một ít đối thủ cạnh tranh cũng là lựa chọn không tồi.
Đối phương nghĩ vậy, Nghệ Phong cũng đang nghĩ vậy, nhìn đối phương hướng uy áp tới, Nghệ Phong ngay cả nhìn cũng chẳng buồn liếc mắt, mặc cho uy áp tới trên người, Lăng Thần Quyết điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, chống đối lại cỗ khí thế này.
- Tự phế đấu khí, ta cho ngươi rời đi!
Tên Tôn cấp nhìn Nghệ Phong không chút phản kháng, trong lòng thầm đắc ý, hừ một tiếng nói với Nghệ Phong.
- Vậy sao? Lời này ta cũng định nói với ngươi!
Nói xong, khí thế trong cơ thể Nghệ Phong cũng bạo dũng ra, trực tiếp oanh lên khí thế của đối phương, hư không nổi lên đạo đạo rung động, cây cối trên đỉnh núi lập tức bị bẻ vụn.
Dưới cỗ khí thế này của Nghệ Phong, tên cường giả Tôn cấp kia đại biến sắc mặt, không dám tin tưởng nhìn Nghệ Phong:
- Tôn cấp?
Trong tiếng cười nhạt của Nghệ Phong, Tôn cấp đối phương hô lớn với đám Vương cấp phía sau:
- Tổ trận!
Tại trong nháy mắt trận pháp của đối phương được cấu thành, khí thế hắn một lần nữa mạnh mẽ đi ra, ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm dữ tợn:
- Tuổi trẻ như vậy đã có thực lực Tôn cấp, thật sự hiếm thấy. Có điều ngày hôm nay ngươi nhất định ngã xuống tại chỗ này.
Nghe được đối phương nói, Nghệ Phong trắng mắt nhìn, quay qua một phía hô lớn lên:
- Liễu lão, Nghiêm Thành tôn giả, đừng xem hí kịch nữa, xuất thủ tốc chiến tốc thắng đi.
Nghe được Nghệ Phong khó hiểu hô lên, Tôn cấp đối phương nghi hoặc không giải thích được, chỉ là sắc mặt lập tức đại biến, hai cỗ khí thế khổng lồ đã trực tiếp áp tới trên người hắn, khiến khí thế của hắn bị áp ngược trở lại.
- Ba Tôn cấp?
Đám người đối phương thất thanh hô to, không dám tin tưởng nhìn hai người Liễu lão xuất hiện, cả đám đều ướt lạnh mồ hôi, giờ khắc này bọn họ mới biết được, lần này chọc phải đại phiền toái rồi.
Cho dù là ai cũng không nghĩ ra được, trên một đỉnh núi nho nhỏ này lại ẩn giấu ba Tôn cấp.
- Đã có người đưa lên tới cửa, giết đi thôi, bớt đi một đối thủ cạnh tranh!
Nghệ Phong quay qua nói với hai người Liễu lão.
Liễu lão và Nghiêm Thành gật đầu, hai người trao đổi ánh mắt, xông thẳng lên, trong hoàn cảnh đặc thù này, bọn họ không ngại giải quyết trước một địch thủ.
Mị Ảnh
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh
Story
Chương 967: Trước giết một người
10.0/10 từ 23 lượt.