Mị Ảnh

Chương 774: Vào thành chủ phủ

 
Nghệ Phong leo lên ngọn núi. Càng tiếp cận đến Tội Ác Chi Thành, Nghệ Phong lại càng cảm giác được chấn động bên trong đó. Nghệ Phong đứng ở trên cửa thành Tội Ác Chi Thành, cúi người nhìn xuống. Trời mênh mông, phiêu diêu như chốn tiên cảnh.
Mà ánh mắt di chuyển phía xa, định nhãn nhìn lại, phía xa xa đều bị ráng hồng tràn ngập. Mặc kệ là trời hay là đất, đều là ráng hồng say lòng người. Trên trời một dải màu kéo dài không ngớt tới mấy vạn dặm, cực kỳ mỹ lệ và chấn động con mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nghệ Phong hiểu rất rõ, nơi ráng hồng kia chính là Huyết Sắc Thiên Đường. Chỉ có điều thật sự không ngờ được, cấm địa khủng khiếp kia lại có vẻ mỹ lệ như vậy.
- Đẹp quá!
Nữ nhân không có chút sức chống cự đối với vẻ mỹ lệ nào đó, nhìn cảnh sắc mỹ lệ, Liễu Mộng Nhiên và Tử Âm đều không nhịn được thất thần cảm thán nói. Đối với các nàng, có thể ở trong cảnh mỹ lệ như vậy, chết cũng nguyện ý.
Nghệ Phong nhìn hai nữ nhân trước mặt, tuyệt mỹ và cảnh tượng trước mặt hợp thành một thể, khiến Nghệ Phong cũng có chút say mê. Đồng thời, hắn nhìn thành trì xa hoa phía sau, thầm nghĩ nếu thành trì này nếu không phải Tội Ác Chi Thành, mà là Tĩnh Hinh Thành trước kia, cuộc sống như vậy thật sự chỉ muốn uyên ương không muốn thành tiên. Nghệ Phong không khỏi có chút khâm phục với đại đế Trạm Lam đời thứ nhất.
- Đi thôi, vào thành đi!
Nghệ Phong kéo Tử Âm và Liễu Mộng Nhiên vẫn đang cảm thán về vẻ mỹ lệ của Tội Ác Chi Thành trở về, dẫn theo một đám người trùng trùng điệp điệp tiến vào Tội Ác Chi Thành.

Liễu Lão thoáng nhìn về phía Nghệ Phong đang lôi kéo tay Tử Âm. Cho tới bây giờ, nghi ngờ của hắn về sự mờ ám giữa hai người cũng đã được khẳng định. Liễu Lão liếc mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên một cái, thấy nàng cũng không có chút biểu tình khác lạ nào, vẫn cao hứng như vậy, hắn cũng nhìn đi nơi khác, không nói gì thêm.
Bỗng nhiên Liễu Lão có chút cảm thán. Nếu năm đó thiếu gia cũng bình thường như Nghệ Phong, cũng không đến mức lưu lại nhiều điều đáng tiếc. Chẳng qua, chung quy thiếu gia hắn cũng không phải là Nghệ Phong.
Đoàn người vừa vào bên trong thành, cả đám không nhịn được nhíu mày. Trên đường phố, có rất nhiều người trên tay đều phát sáng. Ngay ánh đao trên người cũng có thể thấy được rõ ràng. Cho dù là nữ nhân, cũng không cần thiết mặc nhiều đồ che chắn, thứ trước ngực như ẩn như hiện.
Những người đi trên đường, trên người rất ít có thể nhìn thấy không có vết sẹo. Tiếng tức giận mắng không ngừng vang lên, khắp nơi đánh nhau không ngừng. Nghệ Phong quay đầu nhìn lại về một phía. Lại nhìn thấy một đám nam nhân bắt buộc một nữ nhân làm chuyện đó. Nữ nhân kia cũng không phản kháng. Sau khi tùy tiện mắng chửi vài tiếng, lại cúi người phục vụ cho mấy nam nhân hung ác kia.
Cảnh tượng này, cũng không giống như kỳ lạ gì đó. Người của Tội Ác Chi Thành thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa nhìn một cái.
Đồng dạng, ở bên kia, hai đám người đang chém giết lẫn nhau. Một lại đao đao chém vào người đối phương. Tiếng kêu ai oán và tiếng gầm thét, mắng chửi không ngừng vang lên vẫn không ảnh hưởng đến người khác trong Tội Ác Chi Thành. Dường như bọn họ đối tất cả điều này thấy nhưng không hề để ý.
Từ lúc Nghệ Phong vừa tiến đến Tội Ác Chi Thành đã che mắt Linh Nhi, dùng đấu khí ngăn chặn âm thanh vọng đến. Mặc dù đang ở xã hội cá lớn nuốt cá bé này, sớm hay muộn Linh Nhi sẽ phải nhìn thấy tất cả những điều này, nhưng Nghệ Phong cũng không muốn để Linh Nhi thấy vào lúc này.
Nghệ Phong nhìn tất cả điều này dường như nhìn đã quá quen thuộc ở Tội Ác Chi Thành. Thành trì này còn hỗn loạn, thối nát và giết choc đẫm máu hơn so với sự tưởng tượng của hắn.
Nghệ Phong nhớ tới một câu nói của Liễu Lão. Đây là một thành trì làm phai mờ nhân tính. Giờ phút này, Nghệ Phong mới cảm nhận sâu sắc được, ở tòa thành trì này, có thể thật sự không biết nhân tính là cái gì. Giết chóc là chủ đề duy nhất của tòa thành trì này!

So với rất nhiều người dâm loạn cùng với giết chóc trên đường cái, dường như nhóm người Nghệ Phong trùng trùng điệp điệp đi đến có vẻ không thỏa đáng, càng thu hút ánh mắt của những người này. Ánh mắt một nhóm người không khỏi chuyển hướng về phía đám người Nghệ Phong. Cho dù là đám người đang chém giết lẫn nhau, cũng dừng lại nhìn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy được sát ý trong mắt bọn họ, thấy được vẻ vui mừng khi nhìn thấy con mồi. Rất rõ ràng, bên trong tòa thành này, đối với bọn họ mà nói, cừu hận, tư dục chính là tín ngưỡng cao nhất.
Trong lòng Nghệ Phong có khinh thường. Thật ra hắn hi vọng những người này cho rằng hắn là con mồi cùng xông lên tấn công. Đừng nói đám người Liễu Lão, chỉ cần mấy người của Nghệ Phong cũng đủ bọn họ cho bọn họ ăn bùn.
Nghệ Phong không dẫn theo nhiều người lắm, chỉ có ba người mà thôi, nhưng mặc kệ là Lục Sát hay là hai vị khác, đều là cường giả Vương cấp, muốn giết chết những người này, thật sự có thể làm được dễ như trở bàn tay, thậm chí không cần Nghệ Phong ra tay.
Ánh mắt những người này càn quét trên người đám người Nghệ Phong. Dường như biết nhóm người Nghệ Phong không dễ chọc tới, không có một người nào dám bước một bước về phía trước. Trong tòa thành giết chóc này, thực lực mới là sự đảm bảo duy nhất.
Có thực lực tuyệt đối, vậy không người nào dám trêu chọc ngươi. Hiển nhiên, nhóm người Nghệ Phong xuất hiện, khiến bọn họ mơ hồ có loại cảm giác này.
- Thiếu gia! Chúng ta đi thành chủ phủ trước đi!
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên có chút trắng bệch, nhìn cảnh tượng giết chóc và đánh nhau buồn nôn kia trên đường kia, nàng có chút ăn không tiêu.
So với Tử Âm mặt không đổi sắc, chung quy Liễu Mộng Nhiên cũng một tiểu nữ nhân, ngây ngô mà nhu mì.

- Ừ!
Nghệ Phong giao Linh Nhi cho Tử Âm, lại ôm Liễu Mộng Nhiên lại. Liễu Mộng Nhiên vùi đầu ở trong lòng Nghệ Phong. Mặc dù Nghệ Phong ôm nàng ở trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng có chút ngượng ngùng, nhưng nàng lại càng không muốn nhìn thấy cảnh tượng trên đường.
Liễu Lão thấy Nghệ Phong như thế, trên mặt chợt hiện lên chút vui mừng. Tuy rằng lúc Liễu Mộng Nhiên vẫn tự xưng là thị nữ, Liễu Lão cũng có chút bất mãn, nhưng trên đường đi Liễu Lão cũng phát hiện, Nghệ Phong căn bản không coi Liễu Mộng Nhiên là thị nữ, đối với Liễu Mộng Nhiên là sủng ái có thừa.
Liễu Lão cũng không so đo về các xưng hô. Tuy rằng hắn bảo vệ Liễu Mộng Nhiên, nhưng cũng không đến mức đó quấy nhiễu tình thú nho nhỏ giữa hai người.
Nghệ Phong ôm Liễu Mộng Nhiên, trên đường đi đến phủ đệ thành chủ. Nghệ Phong không đi vòng, cứ thẳng tắp đi về phía trước như vậy. Mặc kệ phía trước có người hay không, Nghệ Phong đều xem như không thấy đi thẳng qua.
Người của Tội Ác Chi Thành thấy cảnh tượng như vậy, một đám nhíu mày. Nhưng nhìn đám người Nghệ Phong trùng trùng điệp điệp hơn trăm người, chung quy bọn họ không dám ngăn cản, mặt lộ vẻ hung quang tránh ra thành một con đường.
Trong lòng Nghệ Phong cười lạnh, nghĩ thầm cho dù ở Tội Ác Chi Thành, bắt nạt kẻ yếu vẫn là bản tính con người.
Đoàn người đi trên đường với những ánh mắt thù hận ánh mắt, Nghệ Phong một đường đi về phía chỗ cao nhất trong thành. Chỗ cao nhất trong Tội Ác Chi Thành là kiến trúc xa hoa và tôn quý nhất trong Tội Ác Chi Thành, cũng chính là phủ đệ thành chủ. Đương nhiên, đó cũng từng là tẩm cung của hoàng đế Trạm Lam trong nhiều thế hệ trước kia.
Phủ đệ Thành chủ không hổ danh là nơi ở của đế vương, đồ sộ xa hoa lãng phí khiến tất cả các kiến trúc khác đều bị đè xuống, cho dù đang Đế Đô. Nghệ Phong cũng không phát hiện cung điện nào có thể xa hoa lãng phí và tôn quý hơn so với nơi này.

Đám người Liễu Mộng Nhiên nhìn cung điện có thể nói là hoàn mỹ này, một đám đều không nhịn được con mắt phát sáng. Tâm tình của Liễu Mộng Nhiên sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên đường kia, cũng được khôi phục lại.
Nghệ Phong nhìn thấy cánh cửa của phủ đệ thành chủ đang đóng chặt hiện ra trước mắt, hắn lấy từ trong nhẫn ra một cái chìa khóa. Đây là chìa khóa do tam hoàng tử giao cho hắn. Chỉ có người có được cái chìa khóa này, mới có đủ tư cách vào ở trong phủ đệ thành chủ.
- Lục Sát, ngươi đi mở đi!
Nghệ Phong tùy ý giao chìa khóa cho Lục Sát nói.
- Dạ! Thiếu gia!
Lục Sát khom người nói. Nếu khí thế to lớn của Tội Ác Chi Thành khiến hắn chấn động nói. Vậy phủ đệ thành chủ trước mặt, chính là tinh hoa của Tội Ác Chi Thành. So với những điều vừa chứng kiến, dường như khí thế tôn quý của toàn bộ Khủng Cụ Chi Thành đều tập trung tại đây, khiến tâm hồn người ta phải kinh hãi.
Ầm...
Lục Sát đưa chìa khóa vào, toàn bộ Phủ đệ thành chủ lại mở ra. Tiếng cánh cửa nắm giữ toàn bộ Tội Ác Chi Thành mở ra, giống những cơn sóng kinh hãi, bắt đầu lan truyền về phía Tội Ác Chi Thành.


Mị Ảnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh Truyện Mị Ảnh Story Chương 774: Vào thành chủ phủ
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...