Mị Ảnh
Chương 516: Hung hiểm
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Tuyết Linh Quả, một tia tham lam ẩn chứa ở trong đó, nhìn Băng Hồn nói:
- Đoạt!
- Ách!
Băng Hồn ngạc nhiên. Hắn có suy nghĩ Nghệ Phong đang đi tìm chết, tự nhiên hắn biết là đoạt nhưng mà đoạt như thế nào mới là vấn đề.
Nghệ Phong nhìn Băng Hồn hơi khẽ động đậy miệng, âm thầm cười trộm trong lòng, tiếp tục nói:
- Ngươi ngăn ma thú một chiêu, sau đó không cần xen vào chuyện gì khác, nhanh chóng bỏ chạy. Lấy thực lực của ngươi chỉ cần ngăn cản một chiêu của ma thú hẳn cũng không khó đi, chỉ cần ngươi có thể ngăn trở nó trong nháy mắt, ta sẽ có biện pháp lấy Tuyết Linh Quả vào tay.
- Chỉ trong một chiêu? Ngươi có biện pháp thu vào tay?
Băng Hồn kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, trong nháy mắt cảm giác không thể tin tưởng.
- Ừm! Ta có biện pháp, ngươi chỉ cần ngăn trở một chiêu của ma thú, sao đó dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn, không cần lo cho bên này. Khi ma thú phát hiện ra Tuyết Linh Quả đã biến mất sẽ đuổi theo ta, cũng sẽ không đuổi theo ngươi nữa.
Nghệ Phong nhìn Băng Hồn chăm chú nói.
Băng Hồn tự nhiên biết nếu như quả thật Nghệ Phong có thể đưa Tuyết Linh Quả vào tay thì chắc chắn khi đó ma thú sẽ đuổi theo truy sát Nghệ Phong. Lúc đó hắn sẽ không bị quá nhiều nguy hiểm. Chẳng qua Nghệ Phong có thể thoát khỏi sự truy sát của ma thú sao?
- Như vậy có quá nguy hiểm hay không?
Băng Hồn nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai, vẻ mặt vô cùng hào hiệp nói:
- Bản thân việc này chính là chuyện tình vô cùng phiêu lưu!
Băng Hồn bình tĩnh nhìn Nghệ Phong nói rằng:
- Thế nhưng lần phiêu lưu này có khả năng phải dùng tính mệnh để trả giá.
- Ngươi không cảm thấy đánh bạc cũng là chuyện tình rất thú vị sao?
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn thẳng vào Băng Hồn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Băng Hồn hơi nhíu nhíu mày, lập tức nhìn thoáng qua Tuyết Linh Quả, lúc này mới cắn răng một cái nói:
- Vậy thì đánh cuộc một phen!
Dùng sinh mệnh đi đánh cuộc, cho dù dân nghiện cờ bạc cũng không dám, hiển nhiên Nghệ Phong và Băng Hồn có chút liều hơn so với dân cờ bạc.
Băng Hồn lấy ra trường thương, đấu khí hơi vận chuyển phía trên trường thương tỏa ra hàn ý, sau đó tiến lên phía trước một bước.
- Ngươi làm gì vậy?
Nghệ Phong vội kéo Băng Hồn lại, lau vội mồ hôi lạnh trên trán, không phải hắn định như vậy mà bước vào trực tiếp gây phiền phức với ma thú chứ!
- Không phải ngươi muốn ta đỡ một chiêu của nó sao?
Nghệ Phong trợn mắt nhìn hắn:
- Cho dù muốn ngăn một chiêu của nó thì chúng ta cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng a. Để nguy hiểm hạ xuống nhỏ nhất.
Băng Hồn không hiểu nhìn Nghệ Phong, phát hiện Nghệ Phong lấy từ trong giới chỉ ra hai khỏa đan dược, chính hắn nuốt chửng một viên, đưa một viên cho Băng Hồn nói:
- Ăn lấy khỏa đan dược này.
Tuy rằng Băng Hồn không hiểu thế nhưng cũng không hề cố kỵ nuốt thẳng vào bụng.
Nghệ Phong thấy Băng Hồn ăn xong, lúc này mới lấy một ít bột phấn ra từ trong giới chỉ. Đột nhiên hắn ném ra đám bột phấn trên tay vào trong hư không, dưới hoàn cảnh ác liệt của Luyện Ngục, những bột phấn này đều phiêu tán khắp mọi nơi. Nghệ Phong làm xong việc này lại tiếp tục lấy ra từng bao từng bao bột phấn ném ra ngoài không ngừng. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng đã để cho Băng Hồn ăn giải dược từ trước.
Băng Hồn cổ quái nhìn Nghệ Phong, hầu như hắn đang suy nghĩ rốt cuộc Nghệ Phong đang làm trò gì, sau rồi mới nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là độc sư?
Nghệ Phong trợn mắt nhìn Băng Hồn nói:
- Ai nói cho ngươi biết chỉ có độc sư mới có độc dược?
- A!
Băng Hồn kêu nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Nghệ Phong nói rằng:
Nghệ Phong cười hắc hắc nói:
- Tuy rằng không đủ khiến cho nó mất mạng thế nhưng làm nó bị phiền toái một chút thì vẫn có thể.
Nghệ Phong vô cùng tự tin với độc dược do hắn pha chế, nhiều độc dược như vậy chồng chất lên nhau, mặc dù không có khả năng độc chết ma thú sánh ngang cường giả Vương Cấp đỉnh phong, thế nhưng khiến cho thực lực của nó bị giảm thì không là vấn đề. Nếu như Nghệ Phong biết trước sẽ có nguy hiểm như vậy thì chắc chắn luyện chế độc dược có đẳng cấp cao hơn. Hiện giờ Nghệ Phong mới chỉ luyện chế ra độc dược không quá cường hãn.
Băng Hồn gật đầu không nói gì thêm, hắn lẳng lặng đứng bên cạnh Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong đang chuẩn bị các thứ.
Nghệ Phong muốn lấy Tuyết Linh Quả thì phải trả một cái giá lớn, hắn mang toàn bộ độc dược ném ra ngoài như không muốn sống.
Đến khi Nghệ Phong cảm thấy đã đủ, lúc này mới lấy ra từ trong lòng một cái bình nhỏ. Vẻ mặt không tình nguyện đưa cho Băng Hồn nói:
- Thứ này ngươi cầm lấy, nếu như ma thú đuổi theo ngươi thì hãy ném nó về phía sau. Ngươi ngàn vạn lần đừng để nó dính vào, nếu không ngươi chết như thế nào cũng không biết.
Băng Hồn nghe lời nói của Nghệ Phong hơi ngẩn người ra. Lấy thực lực của hắn gặp phải độc dược chết như thế nào cũng không biết sẽ có dược hiệu mạnh tới cỡ nào? Có lẽ đối với Vương Cấp cũng có thể sản sinh ra tác dụng rất lớn đi.
- Ngươi đưa thứ này cho ta, vậy ngươi thì sao?
Băng Hồn nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong trợn mắt nhìn hắn nói:
- Cho ngươi, tự nhiên ta vẫn phải còn. Chẳng qua ngươi cũng đừng ôm tin tưởng quá lớn đối với thứ này, đối với Vương Cấp đỉnh phong, cho dù là nó cũng không thể ảnh hưởng quá nhiều.
Băng Hồn thấy Nghệ Phong nói vậy, lúc này mới thu bình độc dược vào trong lòng.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, hắn lấy bao tay từ trong sơn động ra, bao tay này vô cùng chắc chắn, cho dù chủy thủ sắc bén cũng không làm gì được. Tuyết Linh Quả vô cùng âm hàn, Nghệ Phong không cẩn thận là có thể bị hàn khí của nó làm tổn thương. Hơn nữa thời gian của Nghệ Phong rất ngắn, lại muốn lấy đi toàn bộ Tuyết Linh Quả. Biện pháp duy nhất chính là đào cả gốc rễ của Tuyết Linh Quả, tuy rằng như vậy sẽ khiến cho Tuyết Linh Quả bị diệt tận gốc, không thể nào sinh trưởng trở lại thế nhưng hiện giờ Nghệ Phong không có sự lựa chọn khác.
Băng Hồn nghe lời nói của Nghệ Phong, hắn cũng ngừng thở, trường thương trên tay bị siết chặt. Hắn chưa từng chiến đấu qua với ma thú Vương giai, sợ rằng ngày hôm nay là lần đầu tiên, hơn nữa đối thủ còn là ma thú có đẳng cấp Vương Cấp đỉnh phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đấu khí trong cơ thể Băng Hồn vận chuyển nhanh chóng. Hắn không hề lưu lại chút gì, ngay từ đầu chuẩn bị thi triển chiêu cực mạnh của chính mình.
Nghệ Phong thấy Băng Hồn đã chuẩn bị sẵn sàng liền bắn ra một viên đá tới bên cạnh Tuyết Linh Quả. Quả nhiên một tiếng hổ gầm mạnh mẽ giận dữ vang lên, ma thú thủ hộ của nơi này dần dần hiện ra. Bộ lông trắng như tuyết, khuôn mặt dữ tợn, thân thể giống như hổ, toàn thân tỏa ra khí thế bức người. Cũng không biết có phải vừa rồi viên đá của Nghệ Phong tác dụng hay không mà cư nhiên trong cặp mắt lớn của nó có một sợi tơ máu.
- Tuyết Ma Hổ?
Nghệ Phong và Băng Hồn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Mặc dù Tuyết Ma Hổ là ma thú lục giai cao cấp thế nhưng vẫn ở trong dự liệu của bọn họ, thủ hộ Tuyết Linh Quả không phải là Mị. Nếu không bây giờ bọn họ chỉ có thể chạy trối chết.
Hiển nhiên Tuyết Ma Hổ đã nhận biết khí tức của hai người, nó kêu lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn bước về phía bên này. Toàn thân tỏa ra khí tức bức người, mỗi một bước chân tiến lên đều lưu lại dấu ấn thật sâu trên mặt đất.
Hiện giờ Tuyết Ma Hổ phẫn nộ tới cực điểm, nguyên bản tự nhiên cảm giác tinh thần uể oải, thậm chí lực lượng bị yếu bớt đi đã đủ khiến nó nổi giận. Thế nhưng thật không ngờ hai nhân loại trước mặt dám có ý định trộm Tuyết Linh Quả của nó. Tuyết Ma Hổ đã có chỉ số thông minh rất cao, hầu như có thể cảm giác được lực lượng bạo động của nó bị uể oải đi có liên quan tới hai người trước mặt.
Nghệ Phong nhìn Tuyết Ma Hổ phát ra khí thế bức người trước mặt không nhịn được mắng một tiếng, thật không ngờ hạ nhiều độc dược như vậy mà Tuyết Ma Hổ còn khí thế mạnh tới mức này, xem ra sợ rằng kế hoạch lần này nguy hiểm vạn phần.
Thế nhưng đã tới nước này Nghệ Phong cũng không có lý do lui lại. Hắn quay đầu hướng Băng Hồn hô lớn:
- Hành động theo kế hoạch!
Nói xong, năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong mãnh mẽ dâng lên, chủy thủ nắm chặt trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tuyết Linh Quả.
Mị Ảnh
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh
Story
Chương 516: Hung hiểm
10.0/10 từ 23 lượt.