Mị Ảnh
Chương 463: Thử xem chẳng phải là sẽ biết sao?
- Lực lượng Khương Duy Kiệt quá lạnh mẽ, tiện tay một kiếm đã có uy lực đến như vậy. Hẳn là hắn đi theo con đường chủ tu lực lượng!
- Nghệ Phong gặp phải phiền phức rồi, thực lực bản thân hắn vẫn còn quá kém, cộng thêm việc Khương Duy Kiệt chủ tủ lực lượng, thực lực hai người chênh lệch nhau quá xa.
- Đúng vậy! Hơn nữa đã có bài học của Thủy Nhược Vân, nếu Nghệ Phong còn muốn dựa vào tốc độ mang đến bất ngờ cho đối thủ là chuyện vô cùng khó khăn!
- Nghệ Phong không nên tiếp nhận lần khiêu chiến thứ hai! Đừng nói đến chuyện khác, riêng xa luân chiến đã vượt quá sức chịu đựng của hắn rồi!
...
Thanh âm nghị luận cũng không có ảnh hưởng đến hai người, công kích của Khương Duy Kiệt vô cùng trực tiếp, không có chút nào hoa mỹ, hoàn toàn là công kích mang tính thuần lực lượng, trọng kiếm trong tay hắn không phải là bổ thì cũng là chém. Nhưng mà Nghệ Phong hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp nào. Công kích đơn giản như thế, trong tay Khương Duy Kiệt lại phát huy ra vạn phần ác liệt, không hề thua kém chút nào so với vũ kỹ cao cấp. Nghệ Phong muốn tìm ra sơ hở trong đòn công kích của đối phương, lại phát hiện tuy rằng tư thế cuả đối phương vô cùng bình thường, nhưng lại khiến cho Nghệ Phong có một loại cảm giác không biết ra tay từ đâu. Phản phác những cú bổ, nhát chém của hắn hoàn toàn hồn nhiên thiên thành!
Trong lòng Nghệ Phong vô cùng kính nể, một người lại có thể phát huy những chiêu thức bình thường đến cấp độ này, điều này khó khăn đến mức nào? Nghệ Phong tự nhận bản thân hắn không làm được!
- Keng...
Nghệ Phong thử công kích một lần về phía Khương Duy Kiệt, Tiêm Hổ Kiếm còn chưa đến trước người hắn, đã bị trọng kiếm của hắn ngăn lại, lực lượng cường đại phản chấn khiến cho Nghệ Phong liên tiếp lùi về phía sau, cánh tay run lẩy bẩy. Khương Duy Kiệt không buông tha cơ hội này, đấu khí bao trùm lên trên thân trọng kiếm, hướng về phía Nghệ Phong quét ngang một cái, nơi trọng kiếm đi qua xuất hiện từng đạo vết nứt không giang, không ngừng truyền ra tiếng kình phong gào thét.
Nghệ Phong sử dụng bộ pháp Mị Ảnh, không ngừng né tránh, chật vật lắm mới có thể tránh được một đòn công kích này.
Trong lòng Nghệ Phong hoảng hốt, trọng kiếm của Khương Duy Kiệt lại khiến cho hắn không hề có một chút nào ý chí phản kháng. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy kỹ xảo đều là vô dụng. Nghệ Phong từng đối kháng qua Vương cấp, nhưng lần đó, ngay từ đầu hắn đã thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, trong nội tâm đã âm thầm tính toàn sử dụng độc châm, ngược lại không có cơ hội cảm giác được sự khủng bố của lực lượng tuyệt đối. Nhưng mà trước mặt Khương Duy Kiệt, Nghệ Phong lại cảm thấy vô lực. Phảng phất như là hắn có thể phát huy lực lượng đến cực hạn. Mười thành lực lượng hắn lại có thể phát huy ra mười hai thành. Khương Duy Kiệt không thi triển bất luận một vũ kỹ gì, nhưng đối với hắn mà nói, vũ kỹ có tác dụng sao? Những thứ hoa mỹ này không hề hữu dụng bằng những đòn công kích đơn giản bổ chém... Đó chính là đòn công kích mạnh nhất của hắn.
Khương Duy Kiệt thu kiếm, không tiếp tục công kích Nghệ Phong, hắn nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Nếu như ngươi chỉ có một chút bổn sự này, vậy thì hãy nhận thua đi!
Tuy rằng ngữ khí của Khương Duy Kiệt rất bình thản, nhưng Nghệ Phong cảm nhận được trong đó sự khinh thường. Có lẽ đối với hắn mà nói, phải đấu với một đối thủ yếu ớt như vậy, là một điều sỉ nhục! Nếu không phải nghe nói Nghệ Phong có thể đánh bại Thủy sư muội, hăn cẳn bản sẽ không đến giác đấu trường này. Cũng không phải là người nào hắn cũng đồng ý quyết đấu!
- Vậy sao? Vậy ngươi thử xem chiêu này như thế nào?
Chiến ý trong lòng Nghệ Phong đã hoàn toàn bị kích phát, đấu khí trong cơ thể dồn lên trên Tiêm Hổ Kiếm, năng lượng màu xanh bên trong quả cầu cũng tựa như là sống dậy, tràn vào Tiêm Hổ Kiếm, toàn bộ Tiêm Hổ Kiếm rực sáng, sau đó mãnh liệt ngưng tụ lại, ngưng tụ trên mũi kiếm Tiêm Hổ Kiếm hình thành nên một vi điểm. Từ điểm này di động theo Tiêm Hổ Kiếm, lực lượng cường đại áp chế khiến cho hư không có chút vặn vẹo.
Nghệ Phong thấy còn chưa đủ, đấu khí trong cơ thể lại một lần nữa cuồng bạo tràn ra, ngưng tụ. Mũi kiếm không ngừng lấp lánh.
Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong điên cuồng tuôn ra ngưng tụ thành một điểm trên mũi Tiêm Hổ Kiếm, khiến cho mọi người há hốc mồm, không thể lý giải nổi vì sao nhiều đấu khí như vậy lại có thể ngưng tụ thành một điểm. Theo lý thuyết cho dù có lực khống chế cường đại đến mức nào, với lực lượng tam giai, Nghệ Phong cũng không thể nào làm được như thế này. Nhưng mà hết lần này đến lần khác hắn lại làm được
- Tiểu tử này, thực đúng là thần kỳ!
Mọi người cảm thán, lẳng lặng nhìn một màn này, chứng kiến Nghệ Phong tiếp tục liều mạng dồn đấu khí về một điểm trên mũi kiếm.
Thủy Nhược Vân có chút nhíu mày, công kích Nghệ Phong khiến cho nàng một mực cảm thấy nghi hoặc, đặc biệt là một kiếm phi ra kia của Nghệ Phong, vì cái gì mà ngưng tụ lực lượng lớn đến như vậy. Nếu không phải là lần đó nàng không kịp trở tay, có lẽ cũng sẽ không bại nhanh đến như vậy.
Khương Duy Kiệt nhìn một chiêu này của Nghệ Phong, ánh mắt có chút ngưng trọng. Lực lượng như vậy đã khiến hắn cảm nhận được áp lực. Chiến ý trong mắt càng thêm nóng bỏng.
- Như vậy mới thú vị!
- Đi...
Nghệ Phong quát to một tiếng, những nơi lợi kiếm lướt qua, đều rít lên tiếng xé gió, không gian cũng bị kéo rách.
Khương Duy Kiệt thấy thế, huy vũ trọng kiếm trong tay, động tác vẫn không chút nào hoa mỹ, nghênh đón một kiếm này của Nghệ Phong, nhưng lúc này lực lượng bên trên so với vừa nãy đã mạnh hơn mấy phần, uy thế càng thêm cường đại, khiến cho Nghệ Phong sau khi tiến đến gần hắn hô hấp có chút khó khăn. Hai thanh kiếm một lớn một nhỏ, va chạm vào nhau.
Không có chuyện gì xảy ra, hai kiếm va chạm tĩnh lặng đến đáng sợ khiến cho mọi người nghi hoặc vạn phần!
Nhưng mà tới khi bọn họ muốn quan sát kỹ hơn một chút, chợt bộc phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, khiến cho người ta không kìm được phải che lấy lỗ tai, điểm tiếp xúc giữa hai thanh kiếm phát sáng rực rỡ, ánh sáng chói chang khiến cho người ta phải nhắm chặt hai mắt lại. Trên thân trọng kiếm bắn ra kình khí, nên xuống mặt đất, đánh nát một mảng lớn đá xanh, vô số đá vụn bắn ra bốn phía, phá toái hư không, chứng minh cho người ta thấy lực lượng va chạm của một kiếm này lớn đến mức nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khương Duy Kiệt lùi lại vài bước, Nghệ Phong cũng không khá hơn là bao. Hắn không ngừng lui lại phía sau, để lại trên mặt đấu trường những vết chân sâu hoắm, cánh tay không ngừng run rẩy, hiển nhiên đã bị lực phản chấn gây tổn thương. Nghệ Phong hoảng sợ nhìn Khương Duy Kiệt, không thể tưởng tượng được 1 chiêu mạnh như thế cũng không làm gì được hắn. Đối với Khương Duy Kiệt, Nghệ Phong một lần nữa xem trọng thêm vài phần.
Khương Duy Kiệt cũng đồng dạng kinh hãi, thực lực tam giai lại có thể phát huy ra lực lượng tới mức này, đây đã là kỳ tích rồi.
Khương Duy Kiệt hít sâu một hơi, rung rung cánh tay. Cho dù đã trải qua rèn luyện, cánh tay của hắn vẫn bị lực phản chấn làm cho run rẩy.
- Đang tiếc, chiêu thức này ngươi không thể thi triển nhiều lần!
Khương Duy Kiệt nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói. Tuy rằng hắn không nhìn ra làm cách nào có thể thể ngưng tụ toàn bộ đấu khí vào một điểm, nhưng cũng hiểu được, thi triển một chiêu này, lượng đấu khí tiêu hao là cực kỳ khủng bố. Mạnh thì mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể thi triển ra được nhiều lần. Không mang lại tính uy hiếp đến hắn. Đúng như Khương Duy Kiệt phỏng đoán, Nghệ Phong chính là dựa vào Ngụy Phệ Châu cùng bộ vũ kỹ Địa giai đặc thù "Dung Hợp" mới có thể tập trung đấu khí lại, bộc phát ra lực lượng cường hãn đến cực điểm, nhưng tiêu hao cũng vô cùng khổng lồ. Lăng Thần Quyết là một công pháp siêu cấp quỷ dị, lực khôi phục cũng khiến cho người ta sợ hãi, nhưng cũng không thể tải nổi tiêu hao lớn đến mức này.
Thế nhưng. Chiêu thức như vậy, thực sự giống như là lời nó của Khương Duy, không có tính uy hiếp đối với hắn hay sao?
- Ta có thể thi triển bao nhiêu lần, ngươi thử xem sẽ chẳng phải là biết hay sao?
Nghệ Phong cười cười, thân ảnh lóe lên, hung hăng đâm thẳng đến con mắt của Khương Duy Kiệt.
- Nguyện phụng bồi!
Khương Duy Kiệt hồi đáp, động tác trên tay không chút nào dừng lại, quét qua Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong, mang theo tiếng kình phong gào thét, khiến cho Nghệ Phong vội vàng di chuyển phương hướng, né tránh công kích của hắn, di chuyển mục tiêu đâm thẳng tới bả vai của hắn, ra tay tàn nhẫn đến cực điểm.
Mị Ảnh
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh
Story
Chương 463: Thử xem chẳng phải là sẽ biết sao?
10.0/10 từ 23 lượt.