Mị Ảnh
Chương 164: Linh đỉnh Hồn Ấn
- Thuấn Di?
Quái lão trông thấy Nghệ Phong tránh né hồn lực công kích của chính mình, nhãn thần hắn lóe sáng nhìn Nghệ Phong.
Trong nháy mắt Nghệ Phong trông thấy hồn lực khổng lồ kia tiêu tán, trong lòng không khỏi khâm phục lực khống chế của quái lão. Cư nhiên không hoang phí một chút năng lượng, lực khống chết thực quá cường hãn. Có thể thấy lão nhân này chính là nhân vật vô cùng cường hãn.
- Không ngờ lão gia hỏa kia còn có Thuấn Di?
Quái lão đầu cẩn thận thì thầm một tiếng, nhìn Nghệ Phong âm hiểm nói.
- Khà khà! Đúng là Thuấn Di sao? Không biết thực lực của ngươi có thể sử dụng mấy lần đây?
Quái lão nói xong, lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, lại chuẩn bị xuất thủ.
- Khoan đã!
Nghệ Phong vội vàng xua tay, nói với quái lão:
- Bản thiếu gia sẽ đi, mẹ nó! Không dạy thì thôi! Bản thiếu gia không tin không tìm được người lợi hại hơn ngươi.
Quái lão đầu âm hiểm cười, nói:
- Vậy ngươi đi tìm đi! Chậc chậc, hừ, ngày hôm nay ta sẽ tuyên bố, nếu ai dám dạy ngươi. Ta sẽ giết hắn, ta không dám giết ngươi, lẽ nào ta còn không dám giết bọn chúng sao?
- Ngươi...
Nghệ Phong suýt chút nữa ngất xỉu, không ngờ lão gia hỏa kia âm hiểm như vậy.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, có gắng tìm cách phóng kim châm tam trưởng lão tặng. Hắn trừng mắt liếc nhìn quái lão đầu nói:
- Tử lão đầu, bản thiếu gia có điểm gì đắc tội với ngươi. Mẹ nó, ngươi dùng được, mà ta không qua được sao?
Quái lão đầu cười khà khà:
- Được chứ! Ta xem tiểu tử rất thuận mắt. Đủ vô sỉ, đủ đê tiện xấu xa. Bất quá, hỗn đản Liễu Nhiên kia đắc tội với ta quá nhiều. Ta trả thù hắn không được, đương nhiên phải trả thù đệ tử hắn.
Quái lão đầu rất vui vẻ cười, hành động bắt nạt kẻ yếu hắn không chút cảm thấy hổ thẹn.
Nghệ Phong lại suýt không đứng vững ngã xuống đất, bất quá cũng không có biện pháp nào đối phó với quái lão đầu:
- Quái lão đầu, bộ dáng ngươi thật vô sỉ. Khí phách rất giống bản thiếu gia lúc ba tuổi.
Nghệ Phong cắn chặt răng, trừng mắt nhìn quái lão đầu, trong lòng hận không thể làm thịt hắn.
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong rất khinh thường nói:
- Trước kia lão đầu tặng nữ nhân xuân dược. Bỏ con, vụng trộm với nữ nhân khác, khi dễ phế nhân, lừa gạt đồ ăn vặt của trẻ nhỏ... Ngươi đã làm chưa? Nói về vô sỉ, ngay cả lão hỗn đản sư phụ của ngươi cũng phải chịu thua ta.
Nghệ Phong càng nghe hắc tuyến trên trán càng nhiều, những điều này thực sự Nghệ Phong chưa từng làm. Rốt cục Nghệ Phong đã hiểu ý nghĩa của câu trên núi còn có núi cao hơn.
- Thần tượng ah, chuyện này, trước hết chúng ta không nói đến vấn đề Nhiếp Hồn Thuật. Ngài dạy ta, thế nào ta cũng có thể trộm được nữ nhân của kẻ khác. Chậc chậc, ta cũng muốn thử một phen. Thế nhưng, khổ nỗi khả năng của chính mình có hạn ah!
Nghệ Phong siểm nịnh nói. Trong lòng tràn đầy vẻ hưng phấn, dường như trộm nữ nhân của người khác chính là truy cầu của hắn.
Quái lão đầu nhất thời toan tính, hắn sờ sờ bộ râu mép mắc ói, giả bộ nói:
- Cái này sao. Bộ dáng vô sỉ của ngươi còn chưa đủ. Nhất định phải ngủ cùng vợ của kẻ khác, sau đó đùa giỡn cùng nàng. Khiến nàng phải suy nghĩ, như vậy nàng mới cam tâm tình nguyện thương nhớ.
- Quái lão ah! Dành tặng nàng một đêm xuân ôn nhu thì ta hiểu. Thế nhưng khiến nàng phải suy nghĩ, ta thực không hiểu?
Bộ dạng Nghệ Phong giống như học sinh chăm chú học tập, rất thành khẩn hỏi quái lão đầu.
Quái lão đầu tựa hồ rất thích nhãn thần của Nghệ Phong như vậy, hắn tiếp tục nói:
- Cho nên ta nói ngươi thiếu vô sỉ! Muốn nàng phải suy nghĩ cũng không đơn giản! Nàng muốn chính mình xinh đẹp, ngươi tặng nàng đan dược làm đẹp. Nàng muốn hư vinh, vậy ngươi phải nghĩ trăm phương nghìn kế đáp ứng với nàng. Khi nàng cần người trò chuyện ngươi phải xuất hiện trước mặt nàng, khi nàng cần yên tĩnh, ngươi giựt dây nam nhân nàng làm phiền nàng. Chậc chậc, cứ như vậy trong thời gian dài, ngươi còn sợ không tới tay sao?
- Cao! Rất cao! Thần tượng ah! Nghe ngài dạy bảo, hơn mười năm học hỏi!
Nghệ Phong vỗ vỗ tay, nhìn quái lão đầu rất sùng bái. Mang ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh hắn, hiển nhiên muốn tìm tòi học hỏi từ hắn.
Quái lão đầu đắc ý cười nói:
- Đẳng cấp của ngươi còn thấp, không thể học tinh hoa của ta! Nhớ năm đó, ta câu dẫn nữ nhân của một Tướng Cấp. Đầu tiên ta tặng nàng quán xuân dược, sau đó nàng vô tình thích tràng cảnh như vậy. Chậc chậc, khi nàng vô cùng đau thương buồn tủi, ta lại xuất hiện nâng niu cưng chiều nàng... Khà khà...
- Mạnh! Quá mạnh!
Nghệ Phong tán thán. Hai người đê hàn cũng bắt đầu trò chuyện, càng trò chuyện lại càng hăng say. Liên tục nói ra đại pháp tán gái, hận là hai người gặp nhau quá muộn. Hai người trò chuyện tươi cười hớn hở, vừa nãy hai người đối chọi gay gắt tựa hồ không còn gì ngăn cách.
Nếu như có người nghe được đề tài hai người trò chuyện, nhất định sẽ quay về phía hai người bọn họ nhổ một ngụm nước bọt, sau đó nổi giận mắng:
- Cầm thú, cặn bã, xấu xa vô sỉ...
Những từ vô sỉ đê hèn đều đặt lên đầu hai người bọn họ. Hai người nói về vấn đề này quả thực quá say sưa, quá trơ tráo.
...
Thảo nào có người nói, con người cùng hứng thú có thể hóa thù thành bạn, có thể trở thành huynh đệ kết nghĩa. Đặc biệt về phương diện xấu xa nào đó lại có hứng thú, trong lúc đó khoảng cách hai người nam nhân lại càng gần hơn.
Hiện tại Nghệ Phong và quái lão đầu hận không thể kết bái huynh đệ, cả hai càng nói càng ăn ý, giống như toàn bộ nữ nhân trên thế giới không thể thay đổi được bọn họ. Toàn bộ nữ nhân giống như đều sống vì bọn họ. Ba mươi sáu thức, bảy mươi hai chiêu. Hai người trò chuyện đến nổi miệng lưỡi khô cứng.
- Không ngờ tiểu tử ngươi có thể hiểu nhiều như vậy? Chậc chậc, có tiền đồ, có tiền đồ!
Quái lão đầu thoáng nhìn Nghệ Phong tán thưởng, một số cách thức tán gái của tiểu tử này, ngay cả chính mình cũng chưa từng nghe qua.
Nghệ Phong cũng rất khâm phục quái lão đầu, mặc dù chính mình trải qua sự hun đúc của xã hội hiện đại, được chỉ dạy có bài bản, thế nhưng lại không thể sánh được quái lão đầu này. Đồng thời vô cùng bội phục cách thức của hắn, cũng phần nào lý giải được văn hóa tại dị giới này.
- Quái lão đầu! Ngài mới chính là nhân vật cấp bậc đại sư. Chậc chậc, ta thật tự ti.
Nghệ Phong thành thật nói, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tự nhận chính mình tự ti.
Quái lão đầu thỏa mãn nhìn Nghệ Phong nói:
- Tiểu tử ngươi nói không sai. Khụ, hiện tại rất ít thiếu niên có thể đạt được trình độ như ngươi. Sau này, nếu như không có việc gì, cứ tới đây trò chuyện cùng ta.
Nghệ Phong cười khà khà, nói:
- Nhất định, nhất định sẽ tới! Bản thiếu gia sẽ học tập giống như quái lão. Bất quá, quái lão có thể dạy ta nhiếp hồn thuật của ngài không?
Nghệ Phong cuối cùng cũng nhớ tới mục đích lần này của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quái lão đầu nghe thấy Nghệ Phong nói vậy, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, quay về phía Nghệ Phong hừ lạnh:
- Cút...
Nghệ Phong vô cùng kinh ngạc, quả thực quái lão đầu này trở mặt quá nhanh.
Nhìn biểu tình quái lão đầu, Nghệ Phong cũng phải hừ một tiếng:
- Lão gia hỏa này, không dạy thì không dạy.
Ngay khi Nghệ Phong xoay người đi, quái lão đầu đột nhiên nói:
- Chờ chút!
Nghệ Phong hèn mọn xoay người lại, nhìn quái lão đầu nói:
- Làm gì vậy?
- Ta thấy tiểu tử ngươi cũng vừa mắt. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội! Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Hồn Ấn Đỉnh? Ta sẽ dạy ngươi!
Quái lão đầu cười khà khà, nói.
- Cái gì?
Nghệ Phong kinh hãi nói:
- Ngươi nói Hồn Ấn Đỉnh? Hồn Ấn Đỉnh kia xếp thứ 5 trong thập đại linh đỉnh?
Mỗi đỉnh trong mười linh đỉnh đều mệnh giá trên nghìn vạn kim tệ. Trong mười linh đỉnh có tám linh đỉnh là dược đỉnh, chỉ có hai đỉnh là hồn sư đỉnh. Cũng chỉ có hồn sư mới có thể sử dụng, Hồn Ấn Đỉnh thượng hạng hơn cả! Thậm chí linh đỉnh cũng phân biệt chức năng. Nghe nói dược đỉnh kia của tam trưởng lão cũng chính là linh đỉnh, đây cũng là nguyên nhân Nghệ Phong không cướp đoạt.
- Không sai! Tiểu tử, nếu như ngươi có thể tìm được, ta đồng ý dạy ngươi!
Quái lão đầu cười khà khà, nói.
Nếu như nhãn thần có thể giết người, Nghệ Phong đã để quái lão đầu giết nghìn vạn lần.
Tầm ảnh hưởng của Hồn Ấn Đỉnh đối với nhiếp hồn sư không hề thua kém cám dỗ của Mị đối với võ giả. Nếu có được sự trợ giúp của Hồn Ấn Đỉnh, thời gian nhiếp hồn sư dùng luyện chế đan dược tiêu hao cực nhỏ, thậm chí còn có tác dụng tinh lọc đề thăng hồn lực. Điều này đối với hồn sư mà nói, chính là cám dỗ kinh khủng.
Nghệ Phong nhìn dáng vẻ ngươi đáp ứng hay không đáp ứng của Quái lão đầu, cắn chặt răng hỏi:
- Ngươi biết nó ở đâu sao?
Quái lão đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, khinh thường nói:
- Nếu như ta biết nó ở đâu, ta đã sớm chém giết đoạt lấy. Bất quá, ta chỉ biết nó đang ở Đế Đô.
Nghệ Phong nghe thấy quái lão đầu nói vậy, suýt nữa không kiềm chế nổi chửi mẹ nói: Đế Đô rộng lớn như vậy? Ta còn tìm cái rắm ah! Huống hồ, bảo vật như vậy, cho dù ta tìm được, là có thể đoạt được sao?
Nghệ Phong hít sâu một hơi:
- Lão đầu, coi như ngươi lợi hại!
- Ngươi có thể không bằng lòng!
Quái lão đầu quái dị nói.
Nghệ Phong cố nén ý nghĩ giết người, hắn quay về phía lão đầu cắn răng nói:
- Ta sẽ thử tìm xem thế nào!
Quái lão đầu không để ý cười cười, nhìn bóng lưng Nghệ Phong đi ra khỏi cửa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Được rồi, có thời gian giúp ta tìm hai nữ nhân tới đây ah! Hai người là đủ rồi!
Nghệ Phong nghe vậy, suýt nữa không kiềm chế nổi ngã xuống đất, hắn thấy quái lão đầu này già mà đốn mặt. Bước chân cấp tốc rời khỏi nơi này.
Mị Ảnh
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh
Story
Chương 164: Linh đỉnh Hồn Ấn
10.0/10 từ 23 lượt.