Mị Ảnh

Chương 1307: Long Hùng rời đi

 
- Trước kia cấm đại cũng nhiều mê trận như vậy sao?
 
Sau khi Nghệ Phong phá vỡ mê trận, hắn liền hỏi.
 
Băng Ngưng lắc đầu nói:
 
- Trước kia cấm địa vẹn toàn, không hề gặp phải mê trận và cạm bãy như vậy. Chỉ có người chủ động mở ra mới gặp phải. Thế nhưng, từ sau khi cấm địa không được khống chế, cấm địa này càng lúc càng trở nên nguy hiểm. Tất cả thủ đoạn công kích và phòng ngự đều do cấm địa tự động gây lên.
 
Nghệ Phong tính toán, từ lúc bắt đầu gặp phải nhiều cạm bẫy như vậy. Cuộc hành trình lần này thật không đơn giản.
 
- Nếu tiếp tục hướng tới khu vực này, tiến vào bên trong. Nếu muốn quay lại sẽ rất khó khăn. Hiện tại rất nhiều trưởng lão bị vây trong đó.
 
Băng Ngưng nói.
 
Nghệ Phong hít thật sâu, nói:
 
- Đôi thôi! Vào thử xem!
 
Băng Ngưng gật gật đầu, nàng cũng hịt một hơi thật sâu. Nàng biết, nếu như tiến vào trong, muốn trở lại thực sự rất khó.
 
- Long Hùng, đừng nghịch ngợm lung tung, qua đây!
 
Nghệ Phong trông thấy Long Hùng cố ý giẫm vào mê trận, không khỏi nhíu mày nói.

 
Long Hùng thấy Nghệ Phong tức giận, cũng không dám tiếp tục nghịch ngợm, liền cười khà khà. Rất nhanh chạy tới bên cạnh Nghệ Phong, nhìn không gian trước mặt tựa như chồng xếp lên nhau, liền dẫn đầu chạy về phía trước.
 
Nghệ Phong nhéo nhéo tay Băng Ngưng:
 
- Đi! Chúng ta cũng đi vào!
 
Băng Ngưng gật đầu, vận chuyển đấu khí băng hàn phòng thân, tiến về phía không gian chồng chất.
 
Thân thể chất của Băng Ngưng có chút đặc thù, cho dù mảnh không gian này chồng chất, va chạm vào đấu khí thuộc tính băng hàn, liền lập tức phân tán ra. Không giống Băng Ngưng chính là, Nghệ Phong phải chịu cỗ lực lượng đẩy mạnh khổng lồ. Cổ lực lượng khổng lồ này khiến Nghệ Phong cảm giác rất mệt mỏi. Nghệ Phong không ngừng đề cao lực lượng, từng bước di chuyển về phía trước.
 
Nghệ Phong chậm rãi di chuyển, sau hơn một canh giờ, Nghệ Phong mới vượt qua không gian chồng chất dài chưa tới mười thước kia.
 
Khi Nghệ Phong vượt qua không gian chồng chất. Nghệ Phong và Băng Ngưng đều xuất hiện trong đó, bên ngoài hiển nhiên không thể so sánh với bên trong. Bên trong kiến trúc đan xen, mặc kệ san hô hay quái thạch đều khiến người ta cảm thấy mỹ cảm.
 
- Trong nơi này cần phải cẩn thận một chút, nếu như đụng phải người Tây Hải cung, nhất định xuất thủ đối với chúng ta.
 
Băng Ngưng nói.
 
- Tây Hải cung?
 
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
 
Băng Ngưng gật đầu nói:

 
- Đúng vậy! Đông Tây Hải cung thời xa xưa là nhất thể, lấy đông là chính, tây là phụ. Mặc dù như vậy, Tây Hải cũng đều có quyền tiến nhập cấm địa. Bất quá, sau khi hai cung tách rời, tuy rằng người Tây Hải cung có thể đi vào, thế nhưng cũng không dám công khai tiến vào. Mà cách đây không lâu, cấm địa đột nhiên bạo phát. Tây Hải cung dựa vào cơ hội này, võ giả trưởng lão cao cấp đều dũng mãnh tiến vào đó. Đông Hải tự nhiên không khác. Đây cũng chính là nguyên nhân Đông Hải cung không đủ sức chống lại hai Quân Cấp kia.
 
- Rất nhiều võ giả cường hãn trong cấm địa sao?
 
Nghệ Phong hỏi.
 
- Uhm! Bất quá, ngươi không cần phải lo lắng. Mặc dù Tây Hải cung gây khó dễ, nhưng người Đông Hải cung có thể giúp chúng ta. Nói về thực lực, Đông Hải cung mạnh hơn Tây Hai cung không chỉ một bậc.
 
Băng Ngưng nói.
 
Nghệ Phong gật đầu, trong lòng thực ra cũng không vui vẻ bởi những lời nói của Băng Ngưng. Dù sao muốn tập trung người Đông Hải cung quả thực vô cùng khó khăn. Ví như bọn họ đụng tới Tây Hải cung, người Đông Hải Cung không nhất định sẽ xuất hiện, cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình!
 
- Đi thôi!
 
Nghệ Phong quay về phía Băng Ngưng nói, ánh mắt chuyển về phía Long Hùng. Long Hùng lúc này đang đứng trên khối hải thạch lớn, thấy Nghệ Phong quay đầu về phía chính mình, hắn cười khà khà, nhẹ nhàng nhảy xuống, tùy ý giẫm đứt đám san hô bên cạnh.
 
Thế nhưng, khi hắn giẫm nát, Nghệ Phong đột nhiên biến sắc. Chỉ thấy từ khu vực kia xuất hiện vô số quang mang. Mà quang mang này tập trung lên cơ thể Long Hùng. Trong nháy mắt Long Hùng biến mất không thấy.
 
- Truyền Tống Trận trong nháy mắt.
 
Băng Ngưng trông thấy tràng cảnh như vậy, sững sờ nhìn Nghệ Phong nói. Thật không ngờ, ngay cả bẩy rập như vậy cũng có thể đụng vào.
 
Nghệ Phong cũng đã nhận ra, hiển nhiên bẩy rập này chính là Truyền Tống Trận. không biết lúc này Long Hùng bị truyền tống tới nơi nào. Nghệ Phong trực tiếp nhìn phương hướng Long Hùng vừa nãy, không khỏi hối hận. Ngay từ đầu, hắn ngăn cản Long Hùng động tay động chân, hiện tại sẽ không mất đi một người trợ giúp, cũng không biết Long Hùng gặp phải nguy hiểm gì hay không.

 
Bất quá nghĩ tới thực lực của Long Hùng, chỉ cần không đụng phải nguy hiểm quá biến thái, thực ra không đáng lo. Điều này khiến Nghệ Phong thở dài một hơi.
 
- Chúng ta cẩn thận một chút. Đừng buông tay ra.
 
Nghệ Phong quay về phía Băng Ngưng nói, chứng kiến Long Hùng rơi vào Truyền Tống Trận. Đương nhiên Nghệ Phong lo lắng Băng Ngưng cũng rơi vào Truyền Tống Trận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Băng Ngưng gật đầu nói:
 
- Chúng ta đi về phía kia. Nếu như cấm địa có Hải Lam Thánh quả, cũng chỉ có thể xuất hiện tại khu vực trung tâm. Đã mấy trăm năm nay không ai đi vào khu vực trung tâm, hi vọng ở bên trong còn thánh quả.
 
Nghệ Phong gật đầu, cùng Băng Ngưng tiến về phía trước. So với bên ngoài, số lượng bẫy rập bên trong càng nhiều. Thế nhưng uy lực càng tăng lên rất nhiều. Nếu như là Tôn Cấp, gặp phải bẫy rập như vậy nhất định phải chịu thiệt thòi lớn.
 
Nghệ Phong tránh né những bẫy rập này, liên tục thâm nhập vào trong. Trên đường đụng phải không ít mị, bất quá nhưng mị này trước mặt nhiếp hồn sư bát tinh như Nghệ Phong, tất cả chỉ giống như đưa tới để Nghệ Phong chém giết.
 
- Người Tây Hải cung!
 
Băng Ngưng vẫn trầm mặc, đột nhiên chỉ võ giả phía trước nói.
 
Nghệ Phong thoáng nhìn qua, gật đầu nói:
 
- Một Tôn Cấp đỉnh phong.
 
Băng Ngưng gật đầu nói:

 
- Người tới cấm địa thực lực thấp nhất cũng phải đạt tới Tôn Cấp đỉnh phong. Bất quá, tại cấm địa, võ giả như vậy sẽ không tùy tiện hành động một mình. Điều này cho thấy, bên cạnh hắn còn có đồng bọn. Cẩn thận một chút.
 
Nghệ Phong gật đầu, cũng không phiền phức. Dự định tách khỏi người này, điều quan trọng hiện tại chính là tìm Hải Lam Thánh quả. Tất cả chuyện khác đều có thể bỏ qua.
 
Thế nhưng, Nghệ Phong muốn tránh khỏi đối phương, nhưng đối phương không để Nghệ Phong rời đi. Ánh mắt Tôn Cấp đỉnh phong kia chuyển về vị trí Nghệ Phong, thấy Băng Ngưng, khẽ sửng sốt. Lập tức khuôn mặt rạng rỡ.
 
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, có thể gặp được nữ nhân này tại nơi đây. Nếu như có thể khống chế được nữ nhân này, không chừng có thể nắm giữ toàn bộ cấm địa trong tay. Nếu bọn họ nắm giữ được cấm địa trong tay, còn sợ Đông Hải cung sao?
 
- Khà khà, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa xông tới. Lần này là nàng tự tìm đến cái chết.
 
Tôn cấp cao giai hưng phấn nhìn Băng Ngưng. Đương nhiên, hắn coi thường Nghệ Phong, nhiều nhất thực lực cũng chỉ tương đương với nàng mà thôi. Với thực lực của hắn, có thể tùy ý thu thập.
 
- Băng Công Chúa, vẫn khỏe chứ?
 
Sắc mặt Người toát lên tiếu ý nhìn Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong không chút phẫn nộ, nhìn đối phương lạnh lùng nói:
 
- Mau cút!
 
Đối phương nghe thấy thanh âm của Nghệ Phong mãnh liệt như vậy, hắn liền hừ lạnh, không phản ứng lại Nghệ Phong, xuất thủ bắt lấy Băng Ngưng. Trong mắt hắn chỉ Băng Ngưng mới có giá trị.
 


Mị Ảnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh Truyện Mị Ảnh Story Chương 1307: Long Hùng rời đi
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...