Mèo Nhỏ
Chương 35: 35: Người Xa Lạ
Đúng lúc Tiêu An đi thì gặp nhóm của Trạch Lan.
Tiêu An nhìn Trạch Lan mà hai tay nắm chặt lại, cậu không muốn thấy cảnh này, cậu phải đi ngay mới được.
Trạch Yến Nhu thấy Tiêu An đi qua thì vội kéo tay của Trương Nghi Niên, “Kìa kìa bà, cái người cao cao kia học lớp mấy vậy á?”
Trương Nghi Niên nói: “Mười hai không ta? Tôi đoán vậy.
Nhưng mà, với cái dáng người này, thì tôi thề với bà, 100% đẹp trai khỏi phải nói nhiều.”
Trạch Yến Nhu gật đầu lia lịa, “Đúng rồi, sao mà có thể xấu cho được.
Nhưng mà nha, tôi thấy hơi quen quen á bà ơi.
Làm như là đã gặp ở đâu rồi á.”
Trương Nghi Niên cũng thấy vậy, bèn ngẫm lại trong đầu, bất chợt ‘a’ lên thật to, “Tôi nhớ ra rồi Nhu Nhu ơi.
Là người hôm bữa giúp chúng ta đánh cướp đó.”
Trạch Lan nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, nhưng người đã đi xa rồi, nên cậu chỉ thấy được cái bóng lưng mà thôi.
Sao lại cứ có cảm giác người này chính là Tiêu An quá.
Nhưng nếu là Tiêu An, sao lại không chào hỏi cậu một câu nào chứ?
Lúc này Trạch Lan mới nhận ra, lúc Tiêu An bỏ đi, cũng đâu có nói gì với cậu đâu chứ?
“Ê ê, vậy là học chung trường đó.
Nhất định tôi sẽ mò ra tên, nếu mà học ở đây rồi, có khi nào là cái người mà bà thích á Nghi Niên, lỡ đâu cũng học ở đây thì sao?” Trạch Yến Nhu tiếp tục: “Có cơ hội rồi đó Nghi Niên ơi.
Cố lên cố lên, mau thoát kiếp FA đi nè.”
Trương Nghi Niên nghe vậy cũng vui vẻ, “Tui không có thích đâu nè.
Chỉ là ấn tượng tốt thôi, tôi chỉ muốn gặp lại thôi nha.”
Trạch Yến Nhu trêu trọc, “Ờ ờ, vậy Nghi Niên không có thích á nha.”
Trần Tiểu Cường không nghe nổi mấy lời này nữa.
Hễ đi đâu chung mà gặp trai thì lại đến công chuyện với hai người này, cậu hơi khó chịu, “Nhanh lên nào, cậu lề mề quá đó Nhu Nhu.”
Trạch Yến Nhu lấy tay huých Trần Tiểu Cường khó ưa một cái, “Không này, cậu làm gì được tôi nè.
Đồ khó ưa đáng ghét.”
Đến rạp chiếu phim, Trạch Yến Nhu kêu tài xế đi đậu xe uống cà phê, xem phim xong rồi thì cô sẽ gọi điện thoại lại đón.
Trạch Lan cùng Trần Tiểu Cường phụ trách đi mua nước, còn Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên thì đi mua bỏng, mua nước xong thì bỏng cũng đã mua được.
Trạch Lan đưa nước cho Trần Tiểu Cường cầm, rồi nói: “Cầm hộ tôi cái, tôi đi vệ sinh một lát.”
Trạch Lan trong lúc đang đi vệ sinh nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của ai đó nhưng không được rõ ràng, cậu chỉ nghe được đại khái là: Chán quá không muốn đi, nên về trước.
“Này anh...” Tiêu Thừa Minh vội vàng định hỏi tại sao, nhưng chưa kịp hỏi thì anh của cậu đã cúp máy luôn.
Cậu muốn điên lên với anh của mình mà.
Nói đi là đi, rồi không đi là không đi.
Trời ơi, tức chết quá!
Trạch Lan cảm thấy giọng nói lạnh lùng của người xa lạ này, sao lại quen tai như thế.
Trạch Lan cũng không nghĩ nhiều, cậu mở cửa đến chỗ bồn để rửa tay.
Bước chân của Trạch Lan dừng lại, gương mặt của cậu hiện lên là sự ngạc nhiên, rồi đến kinh ngạc và bất ngờ không tin được.
Là Tiêu An, trước mặt của cậu đúng thật là Tiêu An.
Cậu không nhận nhầm người, người đánh cướp hôm đó, thật sự chính là Tiêu An.
Khi đó, cậu đã có cảm giác người đó chính là Tiêu An rồi.
Bởi vì một điều thôi, đó chính là ánh mắt đó.
Còn hôm nay ở trường nữa, người đó cũng chính là Tiêu An.
Tiêu An đã quên cậu rồi sao? Nếu sao gặp lại nhau, thì không chào hỏi cậu lấy một tiếng chứ? Một câu cũng không được luôn sao?
Trạch Lan muốn bước lại chỗ của Tiêu An để hỏi, hỏi tại sao không từ biệt gì mà đã bỏ đi như vậy? Sao khi đó không nói với cậu một câu chứ?
Nhưng cậu không muốn đi lại đó hỏi, vì khi gặp lại nhau, Tiêu An còn không quan tâm, đối với cậu như người xa lạ không hề quen biết nữa cơ mà.
Một là đã thật sự quên cậu rồi, hai chính là có nhớ cậu, nhưng không muốn quen biết với cậu nữa.
Là bản thân của cậu vẫn cứ nghĩ Tiêu An mãi là bạn của mình.
Dù rời đi không nói gì, nhưng mà...!cậu vẫn xem Tiêu An là bạn mà.
Cậu muốn nói rằng, năm năm rồi, chuyện đó cậu đã hết giận Tiêu An rồi.
Tiêu An nói chuyện điện thoại với Tiêu Thừa Minh đã kéo khẩu trang xuống, cậu đứng ở chỗ bồn rửa tay để nhấn điện thoại.
Bỗng dưng Tiêu An cảm nhận thấy có người đang nhìn, nên quay sang, đúng lúc đối mặt với Trạch Lan đang nhìn cậu.
Tiêu An bất ngờ mà đứng im như pho tượng.
Trạch Lan sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, cũng đã bình thường trở lại, cậu xem như không có gì hết.
Cậu đi ngang qua mặt Tiêu An để rửa tay, xem như trước mặt đây chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.
Tiêu An khi thấy Trạch Lan, cậu còn đang định suy nghĩ sẽ nói lời gì, thì Trạch Lan đã đi ngang qua cậu như không hề quen biết gì.
Hai tiếng ‘Trạch Lan’, cậu vẫn chưa kịp nói ra nữa mà.
Tiêu An vội quay lại nhìn bóng dáng Trạch Lan rời đi.
Lúc này là sao?
Tại sao lại như thế? Tình cảnh này là sao? Nó không phải những gì mà cậu muốn.
Trạch Lan không quan tâm đến cậu, không hề biết cậu.
Quên cậu thật rồi sao?
Điện thoại cậu nắm trong tay như muốn bóp cho nát ra.
Móng tay cậu bấm vào da thịt đã thấy được dấu tay và máu rất rõ ràng, nhưng cậu lại không thấy đau một chút nào hết.
Không đau một tí nào, nhưng lòng cậu đau, đau lắm.
Trạch Lan đi được một lúc rồi, Tiêu An vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Mãi sau, tiếng chuông điện thoại reo lên, Tiêu An mới bình tĩnh lại đôi chút mà nhìn tên trên màn hình điện thoại.
Là ‘Thừa Minh’, nhưng cậu không có nhấn nghe.
Tiêu An bỏ điện thoại vào túi áo khoác mặc kệ nó cứ reo.
Cậu mở vòi nước hất nước lên mặt để cho bình tĩnh lại hơn.
Nếu gặp được Trạch Lan ở đây, thì khả năng cao chính là Trạch Lan đi xem phim.
Không phải là đi xem phim với Nhu Nhu đó nữa chứ?
Tiêu An từ nhà vệ sinh đi ra, tiện tay bỏ luôn khẩu trang vào sọt rác vì bị dính nước ướt.
Tiêu Thừa Minh tưởng rằng anh trai đã về rồi cơ, nào ngờ cậu lại vẫn thấy anh mình ở đây, “Ủa? Em tưởng anh về rồi cơ?”
Tiêu An không trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi: “Bao giờ thì bộ phim bắt đầu?”
Tiêu Thừa Minh còn đang định mở miệng trách móc anh của mình vì cái tính thất thường kia, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh băng này của anh, cậu nuốt lại lời nói vào trong, “Sắp rồi, còn khoảng ba phút nữa là phim bắt đầu chiếu.”
Tiêu Thừa Minh chỉ thấy bản thân thật vô cùng xui xẻo, rủ anh đi chơi được hai lần, thì hai lần cậu đều chả được yên ổn lần nào.
Biết vậy cậu đi một mình cho sướng cái tấm thân.
Rốt cuộc là hôm nay ai chọc tức anh của cậu chứ?
Tại sao vậy? Tại sao cậu luôn là người phải chịu đòn hết?
Mọi người đã vào chỗ ngồi gần hết, Tiêu An cùng Tiêu Thừa Minh ngồi ở chỗ gần cuối.
Tiêu An đảo mắt xem một vòng, cậu nghĩ rằng, lỡ đâu lại nhìn thấy được Trạch Lan ở trong đây không?
Thật không ngờ, đúng là thấy thật, Trạch Lan ngồi ở hàng giữa, và bên cạnh là những người mà cậu đã thấy lúc ở trường.
Lại có Nhu Nhu, cậu thừa biết chắc chắn sẽ có.
Bộ phim bắt đầu chiếu, toàn bộ ánh mắt của Tiêu An chỉ đổ dồn nhìn vào một mình Trạch Lan.
Trạch Lan cảm thấy cứ có cái cảm giác gì là lạ, sao cậu lại cảm giác, thấy như có ai đó đang nhìn cậu lẫy giờ vậy.
Trạch Lan cũng chả chú tâm vào bộ phim là bao, suốt lúc coi phim, cậu cứ nghĩ đến Tiêu An không.
Cậu cảm thấy rất khó chịu trong người, mặc dù khi lẫy là cậu vờ như không quen biết với Tiêu An, nhưng cậu vẫn cảm thấy sao lại bực bội, lại khó chịu trong người đến như vậy.
Hôm nay thấy mặt của Tiêu An, cậu phải công nhận một điều, là hồi nhỏ Tiêu An vốn đã rất có nét rồi, bây giờ lớn rồi lại càng đẹp trai rất rõ ràng luôn, còn nữa chứ, còn cao hơn cả cậu luôn.
Hôm bữa nghe Nhu Nhu và Nghi Niên tám với nhau, cả hai nói cũng phải cả mét chín lận.
Sao mà cao dữ thần vậy? Nếu đứng chung với nhau, Tiêu An coi chừng còn cao hơn nhiều nữa.
Không thể chấp nhận được mà.
“Khoan đã.
Không được Trạch Lan à.
Không được nghĩ đến cậu ấy nữa.
Quên đi.
Phải quên đi, bây giờ cả hai không còn là bạn với nhau nữa rồi.” Trạch Lan nói nhỏ, rồi lấy hai tay vỗ nhẹ vào mặt của mình để không suy nghĩ hoài về Tiêu An nữa.
Trạch Yến Nhu bên cạnh thấy vậy, bèn hỏi: “Anh làm sao vậy á?”
Trạch Lan nhận thấy hành động của mình có vẻ không bình thường một chút nào, cậu tươi cười quay sang nói, xem như khi lẫy không hề làm gì hết, “Không có gì đâu, em xem phim đi.”
Tiêu An bị cảnh tưởng này đập vào mắt thì lại không chịu được, cậu cố gắng kìm chế lại.
Tại sao Trạch Lan lại cười với Nhu Nhu đó?
Lúc trước nụ cười đó luôn là dành cho cậu mà.
Tiêu Thừa Minh quay sang thấy anh của mình lại như vậy nữa, cậu liền đổ cả mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc là ai đã chọc tức anh của cậu vậy? Hôm nay đúng là xui xẻo thật mới rủ anh cậu đi xem phim mà.
Cuối cùng cũng đã xem xong bộ phim, mọi người lần lượt đi ra ngoài.
Bộ phim dài gần hai tiếng đồng hồ, khi đứng dậy, nhóm của Trạch Lan uê oải cả người vì ngồi lâu.
Ra về, mọi người đều khen phim quá trời hay.
Trạch Yến Nhu đi sau nói: “Bộ phim này em chọn, có hay không hả anh?”
Trạch Lan đang thẫn thờ vội giật mình, “Hả? Em nói cái gì?”
Trạch Yến Nhu hơi kéo dài giọng điệu, “Em hỏi là phim có hay không? Anh làm gì mà ngẩn người ra vậy hả?”
Trạch Lan nói bừa: “Phim cũng được, anh đang suy nghĩ một số chuyện thôi.
Đúng rồi, em mau gọi cho tài xế đi.”
Trạch Yến Nhu nói: “Còn phải đợi anh nhắc nữa sao, em gọi rồi đó, chúng ta ra ngoài chờ đi.”
Tiêu An cùng Tiêu Thừa Minh đứng đợi xe, thì lại gặp nhóm của Trạch Lan cũng đứng ở gần đó.
Tiêu An nhìn sang chỗ của Trạch Lan.
Trạch Lan có linh cảm là ai đó đang nhìn mình liền quay lại, thì thấy ngay Tiêu An đang nhìn cậu.
Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Trạch Lan vội quay đi chỗ khác không thèm đoái hoài đến.
Tiêu An thấy như vậy đau lòng lắm, gương mặt của cậu trở nên lạnh ngắt như không có một chút sức sống nào tồn tại.
Tiêu Thừa Minh nhìn về phía ánh mắt của anh thì thật là trùng hợp.
Lại là đám người kia nữa.
Sao có duyên thế?
Điều này càng khẳng định hơn là anh của cậu thích một trong hai cô gái kia rồi.
Cứ nhìn qua đó hoài, từ lúc ở trường anh cũng đã nhìn như vậy, giờ lại nhìn người ta tiếp.
Bộ không chán sao à?
Nhưng Tiêu Thừa Minh không biết là người nào đây.
Cậu nhắm ngay cô bạn xõa tóc kia rồi, nhưng biết người ta có người yêu, cũng chỉ biết tiếc.
Anh của cậu có thích ai cũng không được, người ta là hoa đã có chủ hết rồi.
Có khi nào, lỡ đâu lại trùng với cô bạn cậu nhắm không?
Mà hoa đã có chủ hết rồi.
Thôi bỏ đi.
Trạch Yến Nhu quay sang không khỏi há hốc mồm, cô vội kéo tay của Trương Nghi Niên, “Kìa! Bà nhìn kìa!”
Trương Nghi Niên nghe bạn mình ngó qua, “Là họ kìa! Hai người giúp chúng ta đánh cướp.
Lại gặp họ nữa rồi nè.”
Trạch Yến Nhu gật đầu, “Tôi nói mà, đeo khẩu trang đẹp, gỡ ra đẹp suất sắc hết sảy luôn bà.
Chung trường, chung trường đó.
Trời ơi là trời.
Tôi chết mất thui à.”
Trương Nghi Niên phấn khích, “Cái cậu kia nhìn qua đây lẫy giờ luôn á.
Tui xỉu mất thui, nhưng tui vẫn trung thành với cái cậu kia nha.”
Trần Tiểu Cường nhìn qua không khỏi nhếch miệng không thích mà nói: “Có gì mà đẹp chứ?”
Trạch Yến Nhu bĩu môi, “Đẹp hơn cậu là được rồi nha.”
Trần Tiểu Cường nghe nói như vậy liền tức mà giựt cột tóc của Trạch Yến Nhu xuống giơ lên cao.
Trạch Yến Nhu không kịp phản ứng, lúc phản ứng được mới thấy tóc bị xõa ra, “Tiểu Cường khốn khiếp! Cậu trả lại đây cho tôi!”
Trạch Yến Nhu giành đồ cột tóc lại nhưng không được, do chênh lệch về chiều cao, cô càng nhảy lên thì Trần Tiểu Cường càng dơ tay cao lên khiến cô không với tới được.
Trạch Yến Nhu tức nhưng không làm gì được, cả hai một người giành một người nhây không chịu trả.
Trạch Yến Nhu càng nhảy lên, thì Trần Tiểu Cường lại càng dơ cao hơn nữa trọc tức cô.
Trần Tiểu Cường liên tục lùi lại đằng sau, khi quay lại nhìn đằng sau, cậu thấy có con chó nên vội né đổi sang hướng khác.
Trong lúc né con chó, cậu vội kéo Trạch Yến Nhu về phía của mình, vì sợ cô không thấy sẽ đạp con chó bị thương.
Không ngờ kéo hơi mạnh nên mất đà té xuống, khi đó cậu ôm luôn Trạch Yến Nhu cùng té chung.
Trương Nghi Niên chỉ biết nhìn mà cười không ngừng, “Nhìn hai cậu giống người yêu quá đi mất.”
Trạch Yến Nhu nghe vậy hơi ngượng ngùng đứng dậy, cô không thèm quan tâm, cô mặc kệ việc giành lại cột tóc của mình.
Trần Tiểu Cường đứng dậy trên mặt lộ lên ý cười.
Trạch Lan nói: “Một đôi đấy.”
Trạch Yến Nhu xấu hổ, “Anh à.”
Tiêu An quan sát lấy làm lạ, sao người yêu của mình cùng người khác như vậy, mà Trạch Lan lại không hề có thái độ gì.
Trái lại còn rất vui vẻ xem màn vừa rồi.
Xe lúc này đã đến, trước khi lên xe, Tiêu An lại nhìn Trạch Lan một lần nữa.
Trạch Lan lén lút quay sang nhìn Tiêu An đã lên xe, trên mặt của cậu có một chút không vui rất rõ ràng..
Mèo Nhỏ