Mèo Nhỏ
Chương 19: 19: Thả Diều 2
Tiêu An thấy được mỗi lần Trạch Lan nhắc đến Nhu Nhu này đều rất vui, dù sao cũng phải rồi, họ lớn lên cùng nhau cơ mà.
Sao mà cậu có thể chen vô được.
Nhưng cậu khó chịu lắm, cậu rất khó chịu, cậu biết mình không xứng với Trạch Lan, nhưng mà cậu không muốn Trạch Lan thân thiết với bất kì ai ngoài cậu.
Cậu thấy mình thật sự rất điên và thật đáng xấu hổ.
Cậu sợ Trạch Lan biết được sự thật, cậu cũng không biết phải làm sao khi mà Trạch Lan biết được cậu lại như vậy đối với Trạch Lan.
Trạch Lan có ghét cậu không?
“Cậu làm sao vậy?” Trạch Lan muốn kể nhiều chuyện hơn, nhưng lại thấy thái độ của Tiêu An rất lạ.
Tiêu An chợt giật mình bình tĩnh lại, cậu tỏ vẻ không sao, “Không có gì đâu.”
Sau khi chuẩn bị xong nước uống, Tiêu An nói với mẹ biết rồi cùng Trạch Lan ra ngoài chơi.
Tiêu An và Trạch Lan đi xe buýt đến chỗ thả diều, đi một hồi thì cuối cùng đã đến nơi.
Nơi đây là một chỗ rất rộng rãi, cây cối xanh tươi, hoa dại nở đủ màu nở rất đẹp mắt.
Một phần chỗ này đẹp lên cũng vì chúng.
Có những người khác cũng ở đây rồi, nhỏ tuổi hơn cũng có, trạc tuổi Tiêu An và Trạch Lan thì là nhiều nhất.
Trạch Lan nói: “Sao hả? Rất vui và rất náo nhiệt đúng không?”
Tiêu An: “Ừm.”
Trạch Lan cầm lấy diều từ trên tay Tiêu An, “Đi thả diều đi nha, cậu cầm dây, còn mình sẽ cầm diều chạy nha.”
Tiêu An đồng ý, cậu để bình nước xuống đất, cả hai thả dây cho đủ dài, sau đó Trạch Lan cầm lấy diều mà chạy thật nhanh.
“Sắp được rồi nè, sắp được rồi.” Trạch Lan gương mặt vui vẻ, vừa chạy vừa nói.
Nhìn gương mặt Trạch Lan như vậy, Tiêu An như thấy một mùa xuân thật ấm áp và ngọt ngào đang đến.
Cuối cùng diều cũng bắt được gió và bay cao lên trời.
Trạch Lan cười tít cả mắt lại, cậu chạy lại chỗ Tiêu An.
Cả hai đến chỗ một gốc cây lớn ngồi cho mát.
Hôm nay trời nóng và nắng cũng gắt, chạy xong Trạch Lan đổ mồ hôi ướt hết cả người, trên trán vẫn còn đọng lại mồ hôi.
Tiêu An lấy tay lau cho Trạch Lan, “Xem cậu này, mồ hôi ra hết cả người rồi, mau uống nước đi.”
Tiêu An mở nắp bình nước ra đưa cho Trạch Lan.
Trạch Lan nhận lấy mà uống một hơi ngon lành do đang mệt.
Uống xong cậu đưa sang cho Tiêu An, “Cậu cũng uống đi này.”
Tiêu An vui vẻ nhận lấy mà uống, như vậy thì đã là hôn gián tiếp rồi.
Cả hai ngồi dựa vào gốc cây thả diều phải một lúc lâu.
Lúc này, một giọng nói lạ vang lên: “Tớ tưởng cậu không đến đây chơi cơ á Trạch Lan, lâu rồi tớ mới thấy cậu đến đây chơi.”
Trạch Lan cũng không quá để ý, “Do lười nên tớ không đi thôi.”
Tiêu An ngồi im giữ dây diều không nói gì.
An An và mấy người bạn đi cùng ánh mắt nhìn Tiêu An từ lẫy giờ, “Đây là bạn của cậu á Trạch Lan?”
Trạch Lan: “Đúng đó, đây là Tiêu An bạn của tớ.”
An An nhìn Tiêu An, gương mặt cô tỏ vẻ thân thiện muốn làm quen, “Thì ra cậu tên là Tiêu An, tụi mình lại gặp nhau nữa rồi nè.”
Tiêu An nghe nói như vậy có chút ngạc nhiên quay sang.
Nhìn cô bạn này thì hơi quen quen, giây sau cậu cũng đã nhận ra người này.
Tuy nhận ra nhưng cậu sẽ không nói là biết, vì cậu không thích An An này.
“Tôi không nhớ là đã gặp cậu khi nào.”
An An gương mặt vẫn tươi cười, nói: “Bọn mình từng gặp nhau một lần ở chỗ trạm xe buýt á, mình tên là An An nè.”
Ai đã từng gặp dù chỉ một lần thì Tiêu An sẽ có ấn tượng trong đầu, nhưng mà cậu biết ý của An An này, cũng lại giống hệt như Hứa Nhã Ly, nên cậu không quan tâm.
“Tôi không nhớ cậu.” Tiêu An giọng nói hời hợt không để tâm.
Trạch Lan thấy tình hình có vẻ đang không tốt chút nào, nên kiếm chuyện khác mà nói: “Tính cách của cậu ấy là như vậy đó, các cậu đừng để ý nha.”
Trạch Lan không biết làm gì nữa, cậu cũng không muốn ở lại đây nói chuyện với An An vì cô cứ dẹo làm sao khiến cậu không thích.
Cậu quay sang nói với Tiêu An: “Thả lẫy giờ cũng lâu rồi, cậu cuốn lại dây diều rồi hai chúng ta về đi.”
Tiêu An đang từ gương mặt lạnh lùng khó gần, bỗng thay đổi trở nên vui vẻ, “Ừm.”
An An không khỏi trố mắt vì thái độ của Tiêu An đối với Trạch Lan.
Bị đối xử như vậy hai lần rồi, cô cũng không muốn tốn công tốn sức để làm thân với Tiêu An nữa.
Vẫn còn Trạch Lan, Trạch Lan dễ tính hơn nhiều, nói chuyện cũng thân thiện hơn nữa.
“Trạch Lan à, lần sau cậu rủ tớ đi chơi nha.”
Nghe như vậy, gương mặt Tiêu An lạnh lùng quay sang nhìn An An tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
An An thấy vậy thì rất sợ Tiêu An.
Trạch Lan đưa tay gãi đầu, “Cậu đi chơi một mình với bạn khác đi, mẹ tớ không cho tớ đi chơi nhiều đâu.”
Tiêu An cuốn dây diều xong, Trạch Lan cầm bình nước rồi cả hai rời đi.
An An vẫn có ý định muốn thân hơn với Trạch Lan, dù sao thì tính cách Trạch Lan như vậy, chắc chắn sẽ làm quen được thôi, còn đỡ hơn Tiêu An rất là nhiều.
Chơi bời có một lúc mà về đến nhà của Tiêu An cũng đã gần năm giờ chiều rồi.
Đúng là thời gian trôi qua rất nhanh.
Tiêu An cảm thấy sao mỗi giây mỗi phút cậu ở bên cạnh của Trạch Lan, thì thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Đôi khi cậu chẳng ý thứ về vấn đề giờ giấc chút nào.
Trạch Lan định về nhà cùng Tiêu An, sau đó chào dì một tiếng rồi về nhà luôn.
Thật không ngờ mới về tới nhà của Tiêu An, thì trời mưa ào một trận lớn.
Trạch Lan đành phải ở nhà của Tiêu An đợi cho tạnh mưa rồi mới về nhà.
Nhưng mà trận mưa này càng mưa càng lớn, mãi đến sáu giờ rồi mà vẫn chưa chịu tạnh nữa.
Lâm Mặc thấy trời này sẽ mưa nguyên cả đêm luôn, chứ sẽ không tạnh được sớm, “Con ở nhà của dì hôm nay luôn đi, mưa như vậy tới đêm may ra mới tạnh đó.
Con mà về, coi chừng dính mưa lại bị ốm nữa đó.”
Trạch Lan cũng nghe theo, sau đó cậu gọi điện thoại bàn về nhà thông báo cho mẹ để mẹ không lo lắng.
Lâm Mặc kêu hai đứa nhỏ đi tắm rồi ăn cơm tối, vì không có đồ nên Trạch Lan mặc đồ của Tiêu An.
Trạch Lan nhận lấy quần áo rồi vào nhà tắm, một lát cậu cũng ra rồi đến lượt của Tiêu An.
Tắm xong, Tiêu An và Trạch Lan cùng ngồi vào bàn ăn tối, Lâm Mặc vẫn như cũ gắp rất nhiều thức ăn vào chén của hai đứa nhỏ không ngừng.
Đến nỗi cả hai nói no lắm rồi, bà mới ngưng không gắp nữa.
Ăn xong, Tiêu An và Trạch Lan giúp cho bà dọn dẹp, nhà Tiêu An chỉ có mỗi hai phòng, nên tối nay Trạch Lan sẽ ngủ chung với Tiêu An.
Tiêu An hôm nay rất vui vì được đi chơi cùng Trạch Lan, lại còn được ngủ chung với nhau nữa chứ.
Ai cũng không biết cậu thích điều này đến như thế nào đâu.
Trạch Lan theo Tiêu An vào phòng, do hôm nay chơi đùa ra mồ hôi nhiều nên cả hai đều gội đầu, chưa kịp lau cho khô gì hết thì đã ngồi xuống bàn để ăn cơm.
Đến bây giờ đầu vẫn còn ướt, Tiêu An đi tìm máy sấy tóc.
Tiêu An nói: “Cậu phải sấy tóc cho khô đã, rồi mới được đi ngủ, không thôi như vậy sẽ bị cảm đó.”
Trạch Lan nhìn Tiêu An rồi chu mỏ nói: “Mình trước giờ đều để tự khô không à, mình lười sấy lắm.
Nghe Trạch Lan nói như vậy, Tiêu An cười mỉm, nhìn cái dáng vẻ chu chu cái mỏ rất đáng yêu như đang làm nũng kia kìa.
Kiểu này là đang muốn nhờ cậu sấy tóc nhưng mà lại ngại không muốn nói ra đây mà, “Vậy để mình sấy tóc cho cậu nha.”
Trạch Lan nghe vậy vui vẻ đồng ý liền.
Tiêu An cầm máy sấy rồi sấy tóc cho Trạch Lan, những sợi tóc đen óng và mềm mại chạm vào bàn tay thật là dễ chịu.
Cái gáy của Trạch Lan rất trắng, khiến Tiêu An nhìn mãi mà không dời mắt được.
Mùi hương dầu gội bay vào mũi thật là dễ chịu và thơm làm sao.
Cũng cùng là một loại dầu gội với cậu, nhưng mùi thật dễ chịu, khiến cậu mê mẩn cái mùi thơm dịu nhẹ này vô cùng.
Nó chính là từ người Trạch Lan, nên cậu mới thích ngửi đến như vậy.
Sau một lúc thì tóc của Trạch Lan cũng đã khô, Trạch Lan cũng cầm máy sấy lại tóc cho Tiêu An.
Tay Trạch Lan chạm vào tóc và da đầu Tiêu An, khiến cho Tiêu An cảm thấy thật dễ chịu, thật thích làm sao.
Cậu đã có những tham vọng đối với Trạch Lan dù là những điều rất nhỏ, chỉ như vậy thôi, cũng đủ khiến cho cậu rất vui rồi.
Đầu tóc của cả hai cũng đã khô, mới có thể an tâm mà đi ngủ.
Cả hai nằm xuống giường nhưng vẫn chưa ngủ.
Tiêu An nói: “Trạch Lan này.”
Trạch Lan quay sang mặt đối mặt với Tiêu An, tim cậu lại đập nhanh hơn.
Giường này không lớn như giường của Trạch Lan, hai người nằm thì vẫn sẽ đủ, tuy vậy nhưng cả hai lại nằm rất gần nhau.
Cả hai đối mặt gần nhau, Tiêu An không dám nhìn thẳng vào Trạch Lan nên nằm ngửa lại, đưa tay để lên trán nhìn lên trần nhà.
“Sao á?” Trạch Lan nói.
Nhìn trần nhà thì Tiêu An bớt lúng túng hơn hẳn, cậu mới mở miệng nói: “Cậu thích gì á?”
Tiêu An nhân lúc có cơ hội thì phải hỏi cho bằng được, vì cậu muốn biết những điều mà Trạch Lan thích và không thích, để cậu hiểu Trạch Lan hơn.
Trạch Lan kể thứ mình thích nhất mặt đầy vui vẻ, “Mình thích ăn đồ ngọt nhất luôn, mình thật muốn có một cửa hàng bánh ngọt để ăn suốt ngày mà không chán luôn.”
Tiêu An cười mỉm nhẹ, “Vậy còn ngoài không thích ăn cà rốt ra, cậu còn không thích hay ghét gì nữa không?”
Trạch Lan suy nghĩ một chút, rồi nói: “Mình ghét ăn hải sản, vì hay phải dùng đến tay nên mình lười lắm.
Cũng không phải là ghét ăn, mà tại mẹ hay bóc cho mình ăn, nên mình ít khi đụng tay đến thôi.
Quả nhiên là Trạch Lan được nuông chiều từ nhỏ, nên tính tình có như vậy cũng không có gì là lạ.
Tiêu An nói: “Ngoài sợ sâu ra, cậu còn sợ cái gì nữa không?”
Trạch Lan đưa tay lên miệng làm động tác suỵt, “Bí mật nha, còn một thứ mình rất sợ đó, nhưng mình sẽ không nói cho cậu biết đâu nè.”
Tiêu An khẽ nhướng mày, “Còn giấu không cho mình biết nữa sao?”
Tiêu An cũng không hỏi thêm, vì cậu và Trạch Lan cả hai vẫn còn có nhiều thời gian bên nhau mà, cứ từ từ mà tìm hiểu, thể nào cũng biết thêm những điều thú vị nữa từ Trạch Lan cho coi.
Thấy Trạch Lan im lặng không nói gì, nên cậu quay sang, thì ra là Trạch Lan đã ngủ rồi.
Cậu kéo chăn sát lên cho Trạch Lan, trời mưa nên đêm nay sẽ hơi lạnh.
Tiêu An nhích người gần lại Trạch Lan hơn, lúc này cả hai đã rất gần nhau, chỉ nhích một chút xíu thôi là chạm mặt ngay.
Tiêu An không ngủ, cậu muốn ngắm gương mặt này của Trạch Lan, ban ngày cậu không thể hiện ra quá hay lộ liễu, nhưng giờ thì không có gì che phải che giấu nữa.
Trạch Lan đã ngủ rồi, nên cậu không có gì lo.
Gương mặt của Trạch Lan đúng là trắng trẻo, nốt ruồi bên đuôi mắt phải càng nhìn vào thì lại càng mê.
Càng nhìn vào thì sẽ càng không dứt mắt ra được.
Bình thường Trạch Lan năng động vui vẻ, mà ngủ thì lại ngoan y như mèo vậy.
Tiêu An đưa tay chạm vào gương mặt đang say sưa ngủ của Trạch Lan,vrồi chạm vào nốt ruồi trên mắt kia.
Cậu nhích lại gần hơn, rồi đặt một nụ hôn lên môi của Trạch Lan, sau đó liền tách ra.
Cậu nhìn Trạch Lan với ánh mắt dịu dàng, bỗng Trạch Lan đưa tay ôm cậu, còn xích lại cọ nhẹ vào người của cậu nữa.
Tiêu An hơi bất động một chút, không ngờ khi ngủ, Trạch Lan cũng lại đáng yêu như vậy.
Cậu mỉm cười rất vui sướng, “Cậu đúng là con mèo đó.”
Tiêu An đưa tay ôm Trạch Lan mà nhủ thầm: “Điều cậu mong muốn, mình sẽ cố gắng để thực hiện nó, bây giờ mình không thể, mình không có gì, mình không xứng với cậu.
Mình sẽ cố gắng phải giỏi nhiều hơn nữa.
Không biết sao, nhưng mình lại có một niềm tin rằng, ngày nào đó mình có thể cho cậu những điều tốt nhất mà cậu muốn.
Ngủ ngon nhé.”.
Mèo Nhỏ