Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Chương 42: Sao lại là cậu ta?
93@-“Cháu cảm thấy mình vẫn còn thích anh Ngôn. Năm xưa chia tay là vì nghĩ không muốn ràng buộc ảnh vì dự định của bản thân chứ không phải vì không còn thích nữa ạ.”
Mẹ Mạch đến là bội phục cô dám nghĩ dám nói như vậy. Nhưng đây chính là điểm mạnh của Ngô Tiêm Ninh không phải sao, đầy tự tin. Nói thật là không có gì không tốt cả. Ban đầu mẹ Mạch cũng cho rằng con gái như Ngô Tiêm Ninh là tốt nhất, thông minh, biết nghĩ cho mình. Tự tin không phải là sai. Nhưng mà bây giờ bà đã có con dâu, có nói thêm cũng vô dụng.
“Ngôn Ngôn nó à, mấy năm nay đều là vùi đầu vào tiếp nhận quyền quản lý công ty. Chú dì cảm thấy nó vẫn còn trẻ tuổi lắm, đợi vài ba năm năm nữa lại cưới vợ cũng không hề gì nên không có giục nó.”
Ngô Tiêm Ninh nghe xong suýt thì hộc máu.
Nhưng mẹ Mạch cứ như không hề hay biết, vẫn còn nói: “Chuyện của đám trẻ tụi con dì không tiện nhúng tay, quan trọng vẫn là chúng con tự xúc tiến với nhau, nắm lấy hạnh phúc của mình. Dù sao cũng sẽ sống cùng nhau cả đời mà, ép buộc cũng vô dụng.”
“Dạ…”
Vẻ mặt Ngô Tiêm Ninh sượng trân. Nhưng chung quy ra mẹ Mạch cũng không có chối bỏ gì cô nàng, chỉ là kiểu muốn buông tay mặc kệ thôi cho nên Ngô Tiêm Ninh không có nghĩ sâu xa hơn.
Mẹ Mạch cũng không phải muốn giấu giếm việc đã có con dâu. Xem như thương xót cho ánh mắt của cô nàng khi đã sáng suốt nhìn trúng con trai bà, mẹ Mạch bỗng bóng gió nói: “Dạo trước nó có đi Khương thành mà. Nghe nói cháu cũng đi đúng không?”
“Dạ vâng ạ.”
Ngô Tiêm Ninh vừa nghe liền tưởng có hi vọng. Vì dù sao việc Mạch Ngôn đi Khương thành lần này không ai biết là hắn đi làm gì. Nếu cô lại thêm thắt nói rằng hắn đi vì mình thì…
Nhưng chưa đợi cô nói thêm gì đã nghe mẹ Mạch như bất đắc dĩ nói: “Đứa con này của dì thật là tùy hứng, thích gì làm nấy. Trước không thấy nó yêu đương gì, đùng một cái lại không ngại xa xôi đích thân đi tìm người về. Cháu cũng ở Khương thành có gặp cô gái kia chưa? Có biết tính tình người nó thích thế nào không? Nói một chút để dì xem xét đánh giá, tránh cho cưới về một cô con dâu nhân phẩm không tốt.”
Bà nói đến vô cùng chân thành khẩn thiết.
Vẻ mặt Ngô Tiêm Ninh lại cứng đờ, như thể tượng sáp.
Cô nàng lắp bắp: “Cháu… Việc này cháu không biết. Cô nói anh Ngôn đã có người yêu rồi ạ? Anh ấy đi Khương thành vì đuổi theo người yêu ảnh?”
Bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên dự cảm bất thường.
“Vì sao ạ? Hai người cãi nhau hay…”
Ngô Tiêm Ninh càng nói càng kinh hãi vô cùng bởi vì ý tưởng trong lòng như ngày một rõ ràng, như thế sự thật chính là như vậy mặc cho cô không tài nào chấp nhận nổi.
Không, chắc không thể nào đâu… Làm sao có thể vậy được.
Bà có ý tốt nhưng ở trong tai Ngô Tiêm Ninh lại chẳng khác gì mỉa mai.
Ngô Tiêm Ninh còn chưa kịp phản ứng thì từ ngoài cửa lớn biệt thự Mạch gia đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Cô theo bản năng quay đầu nhìn cửa chính, sau đó trên khuôn mặt liền không giấu được vẻ bàng hoàng cùng không thể tin được.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể là cậu ta được???
Ngô Tiêm Ninh chỉ lướt qua một cái có lẽ không quá nhận ra dáng vẻ của Trình Lục Lục bây giờ nhưng đứa bé kia, làm sao cô nàng có thể quên cho được.
Vốn dĩ Ngô Tiêm Ninh luôn đinh ninh rằng sau cuộc nói chuyện hôm đó Trình Lục Lục đã sớm con mang rời khỏi Khương thành, đi thật xa…
Chẳng lẽ lúc đó Trình Lục Lục chỉ giở trò cho cô xem?
Ngô Tiêm Ninh không khỏi hoài nghi, trong lòng cũng oán hận vô cùng. Đáng lẽ ra cô nên trở lại kiểm tra một lần nữa. Nhưng trong lòng cô vốn dĩ không coi trọng Trình Lục Lục có thể lọt nổi vào mắt xanh của Mạch Ngôn. Kết quả Mạch Ngôn không chỉ đưa đứa nhỏ kia về, còn đưa luôn cả Trình Lục Lục!! Còn ra mắt người nhà họ Mạch… Cô làm sao cũng không thể chấp nhận nổi!
Khi Ngô Tiêm Ninh đang choáng váng ở đó, mấy người Mạch Ngôn cũng đã nhìn thấy cô.
“Sao em lại đến đây?”
Mạch Ngôn vẫn là dáng vẻ hờ hửng không thèm bận tâm, chỉ lướt qua cô một cái, hỏi một câu có lệ.
Nhưng Trình Lục Lục lại có phần không được tự nhiên. Cũng không phải vì cuộc nói chuyện trước đây của họ mà là trong lòng Trình Lục Lục vốn để bụng chuyện năm xưa nên luôn cảm thấy mình đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô nàng mà không dám đối diện.
Có điều Trình Lục Lục lúc nào cũng là một bộ lúng túng như vậy nên không có người đặc biệt chú ý. Bởi vì người ghét cô cơ bản đã nhìn cô không thuận mắt, có làm cái gì cũng chỉ là thừa thải.
“Bà nội.”
Từ lúc đến Mạch gia Trình Tiểu Ngôn đã trực tiếp gọi đúng xưng hô, tỉ như nó sẽ gọi Mạch Ngôn là ba, rất thuận miệng. Nó vừa ngọt ngào gọi vừa dùng đôi chân ngắn chạy đến bên người mẹ Mạch.
“Ai dô, tiểu Ngôn về rồi sao?”
Mẹ Mạch cảm thấy như có gió xuân đập vào mặt khiến cả người đều phơi phới. Bà vừa bế nó lên đùi vừa hỏi: “Đi chơi có mệt không?”
“Dạ không mệt. Có ba bế con.”
Trình Tiểu Ngôn mềm ngọt đáp.
Không chỉ mẹ Mạch mà cả Mạch Ngôn cũng thấy thoải mái.
Sau khi Trình Tiểu Ngôn đuổi tới sofa thì hai người Mạch Ngôn cũng theo tới ngay sau đó. Nhưng chỉ có Mạch Ngôn là thản nhiên ngồi xuống sofa đối diện với Ngô Tiêm Ninh.
Còn Trình Lục Lục thì lại có vẻ câu nệ không dám ngồi, chỉ đứng ở bên cạnh ghế nhìn xem Trình Tiểu Ngôn. Đối với ánh mắt âm u lạnh người khó hiểu của Ngô Tiêm Ninh cô không muốn đối diện nên chỉ có cách nhìn con trai. Sau đó cô bỗng nhiên cảm thấy may mà Mạch Ngôn không có ghét bỏ đứa nhỏ như Ngô Tiêm Ninh đã từng nói. Nhưng cô lại không có nghĩ đến lúc đó Ngô Tiêm Ninh đã mang theo ác ý khi xúi giục cô chạy chốn chứ chẳng có ý tốt gì.
Chung quy ra cô vẫn không phải loại người có tâm cơ sâu nặng để đủ hiểu được cái mánh khóe trong chuyện này. Mấy năm nay nếu không có Trình Tiểu Ngôn chống đỡ thì sợ rằng cô đã sớm bị người tính kế đến không còn mẩu xương.
Nói đến nói đi, con người cô có một đống khuyết điểm lại không thấy ưu điểm, bảo sao Ngô Tiêm Ninh không đặt cô vào mắt. Hiện tại lại càng không cam lòng chịu thua thiệt trước mặt cô.
Nhưng cô nàng không có dại mà bắt chuyện với Trình Lục Lục. Khi mà cô nàng nhìn thấy mẹ Mạch và cả Mạch Ngôn đều có vẻ thích Trình Tiểu Ngôn, nếu họ biết cô từng xúi giục Trình Lục Lục thì… Cho nên sau khi nghĩ thấu đáo, cô cố nén cảm xúc giận dữ trong lòng mà thản nhiên đáp lại câu hỏi của Mạch Ngôn trước đó: “Nói sao thì em vẫn là tiểu bối, về nước rồi không thể không tới thăm hỏi chú dì chứ chưa nói chú dì còn xem em như con gái.”
“…”
Mẹ Mạch quả thật là bội phục sự tự tin của Ngô Tiêm Ninh. Cứ cho là cô nàng nói đúng đi, nhưng đó cũng là chuyện của bốn năm trước, cô với con trai bà còn chia tay rồi, thế mà…
Nhưng thế chưa phải là hết, cái bà không ai ngờ tới nữa là…
Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Mẹ Mạch đến là bội phục cô dám nghĩ dám nói như vậy. Nhưng đây chính là điểm mạnh của Ngô Tiêm Ninh không phải sao, đầy tự tin. Nói thật là không có gì không tốt cả. Ban đầu mẹ Mạch cũng cho rằng con gái như Ngô Tiêm Ninh là tốt nhất, thông minh, biết nghĩ cho mình. Tự tin không phải là sai. Nhưng mà bây giờ bà đã có con dâu, có nói thêm cũng vô dụng.
“Ngôn Ngôn nó à, mấy năm nay đều là vùi đầu vào tiếp nhận quyền quản lý công ty. Chú dì cảm thấy nó vẫn còn trẻ tuổi lắm, đợi vài ba năm năm nữa lại cưới vợ cũng không hề gì nên không có giục nó.”
Ngô Tiêm Ninh nghe xong suýt thì hộc máu.
Nhưng mẹ Mạch cứ như không hề hay biết, vẫn còn nói: “Chuyện của đám trẻ tụi con dì không tiện nhúng tay, quan trọng vẫn là chúng con tự xúc tiến với nhau, nắm lấy hạnh phúc của mình. Dù sao cũng sẽ sống cùng nhau cả đời mà, ép buộc cũng vô dụng.”
“Dạ…”
Vẻ mặt Ngô Tiêm Ninh sượng trân. Nhưng chung quy ra mẹ Mạch cũng không có chối bỏ gì cô nàng, chỉ là kiểu muốn buông tay mặc kệ thôi cho nên Ngô Tiêm Ninh không có nghĩ sâu xa hơn.
Mẹ Mạch cũng không phải muốn giấu giếm việc đã có con dâu. Xem như thương xót cho ánh mắt của cô nàng khi đã sáng suốt nhìn trúng con trai bà, mẹ Mạch bỗng bóng gió nói: “Dạo trước nó có đi Khương thành mà. Nghe nói cháu cũng đi đúng không?”
“Dạ vâng ạ.”
Ngô Tiêm Ninh vừa nghe liền tưởng có hi vọng. Vì dù sao việc Mạch Ngôn đi Khương thành lần này không ai biết là hắn đi làm gì. Nếu cô lại thêm thắt nói rằng hắn đi vì mình thì…
Nhưng chưa đợi cô nói thêm gì đã nghe mẹ Mạch như bất đắc dĩ nói: “Đứa con này của dì thật là tùy hứng, thích gì làm nấy. Trước không thấy nó yêu đương gì, đùng một cái lại không ngại xa xôi đích thân đi tìm người về. Cháu cũng ở Khương thành có gặp cô gái kia chưa? Có biết tính tình người nó thích thế nào không? Nói một chút để dì xem xét đánh giá, tránh cho cưới về một cô con dâu nhân phẩm không tốt.”
Bà nói đến vô cùng chân thành khẩn thiết.
Vẻ mặt Ngô Tiêm Ninh lại cứng đờ, như thể tượng sáp.
Cô nàng lắp bắp: “Cháu… Việc này cháu không biết. Cô nói anh Ngôn đã có người yêu rồi ạ? Anh ấy đi Khương thành vì đuổi theo người yêu ảnh?”
Bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên dự cảm bất thường.
“Vì sao ạ? Hai người cãi nhau hay…”
Ngô Tiêm Ninh càng nói càng kinh hãi vô cùng bởi vì ý tưởng trong lòng như ngày một rõ ràng, như thế sự thật chính là như vậy mặc cho cô không tài nào chấp nhận nổi.
Không, chắc không thể nào đâu… Làm sao có thể vậy được.
Bà có ý tốt nhưng ở trong tai Ngô Tiêm Ninh lại chẳng khác gì mỉa mai.
Ngô Tiêm Ninh còn chưa kịp phản ứng thì từ ngoài cửa lớn biệt thự Mạch gia đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Cô theo bản năng quay đầu nhìn cửa chính, sau đó trên khuôn mặt liền không giấu được vẻ bàng hoàng cùng không thể tin được.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể là cậu ta được???
Ngô Tiêm Ninh chỉ lướt qua một cái có lẽ không quá nhận ra dáng vẻ của Trình Lục Lục bây giờ nhưng đứa bé kia, làm sao cô nàng có thể quên cho được.
Vốn dĩ Ngô Tiêm Ninh luôn đinh ninh rằng sau cuộc nói chuyện hôm đó Trình Lục Lục đã sớm con mang rời khỏi Khương thành, đi thật xa…
Chẳng lẽ lúc đó Trình Lục Lục chỉ giở trò cho cô xem?
Ngô Tiêm Ninh không khỏi hoài nghi, trong lòng cũng oán hận vô cùng. Đáng lẽ ra cô nên trở lại kiểm tra một lần nữa. Nhưng trong lòng cô vốn dĩ không coi trọng Trình Lục Lục có thể lọt nổi vào mắt xanh của Mạch Ngôn. Kết quả Mạch Ngôn không chỉ đưa đứa nhỏ kia về, còn đưa luôn cả Trình Lục Lục!! Còn ra mắt người nhà họ Mạch… Cô làm sao cũng không thể chấp nhận nổi!
Khi Ngô Tiêm Ninh đang choáng váng ở đó, mấy người Mạch Ngôn cũng đã nhìn thấy cô.
“Sao em lại đến đây?”
Mạch Ngôn vẫn là dáng vẻ hờ hửng không thèm bận tâm, chỉ lướt qua cô một cái, hỏi một câu có lệ.
Nhưng Trình Lục Lục lại có phần không được tự nhiên. Cũng không phải vì cuộc nói chuyện trước đây của họ mà là trong lòng Trình Lục Lục vốn để bụng chuyện năm xưa nên luôn cảm thấy mình đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô nàng mà không dám đối diện.
Có điều Trình Lục Lục lúc nào cũng là một bộ lúng túng như vậy nên không có người đặc biệt chú ý. Bởi vì người ghét cô cơ bản đã nhìn cô không thuận mắt, có làm cái gì cũng chỉ là thừa thải.
“Bà nội.”
Từ lúc đến Mạch gia Trình Tiểu Ngôn đã trực tiếp gọi đúng xưng hô, tỉ như nó sẽ gọi Mạch Ngôn là ba, rất thuận miệng. Nó vừa ngọt ngào gọi vừa dùng đôi chân ngắn chạy đến bên người mẹ Mạch.
“Ai dô, tiểu Ngôn về rồi sao?”
Mẹ Mạch cảm thấy như có gió xuân đập vào mặt khiến cả người đều phơi phới. Bà vừa bế nó lên đùi vừa hỏi: “Đi chơi có mệt không?”
“Dạ không mệt. Có ba bế con.”
Trình Tiểu Ngôn mềm ngọt đáp.
Không chỉ mẹ Mạch mà cả Mạch Ngôn cũng thấy thoải mái.
Sau khi Trình Tiểu Ngôn đuổi tới sofa thì hai người Mạch Ngôn cũng theo tới ngay sau đó. Nhưng chỉ có Mạch Ngôn là thản nhiên ngồi xuống sofa đối diện với Ngô Tiêm Ninh.
Còn Trình Lục Lục thì lại có vẻ câu nệ không dám ngồi, chỉ đứng ở bên cạnh ghế nhìn xem Trình Tiểu Ngôn. Đối với ánh mắt âm u lạnh người khó hiểu của Ngô Tiêm Ninh cô không muốn đối diện nên chỉ có cách nhìn con trai. Sau đó cô bỗng nhiên cảm thấy may mà Mạch Ngôn không có ghét bỏ đứa nhỏ như Ngô Tiêm Ninh đã từng nói. Nhưng cô lại không có nghĩ đến lúc đó Ngô Tiêm Ninh đã mang theo ác ý khi xúi giục cô chạy chốn chứ chẳng có ý tốt gì.
Chung quy ra cô vẫn không phải loại người có tâm cơ sâu nặng để đủ hiểu được cái mánh khóe trong chuyện này. Mấy năm nay nếu không có Trình Tiểu Ngôn chống đỡ thì sợ rằng cô đã sớm bị người tính kế đến không còn mẩu xương.
Nói đến nói đi, con người cô có một đống khuyết điểm lại không thấy ưu điểm, bảo sao Ngô Tiêm Ninh không đặt cô vào mắt. Hiện tại lại càng không cam lòng chịu thua thiệt trước mặt cô.
Nhưng cô nàng không có dại mà bắt chuyện với Trình Lục Lục. Khi mà cô nàng nhìn thấy mẹ Mạch và cả Mạch Ngôn đều có vẻ thích Trình Tiểu Ngôn, nếu họ biết cô từng xúi giục Trình Lục Lục thì… Cho nên sau khi nghĩ thấu đáo, cô cố nén cảm xúc giận dữ trong lòng mà thản nhiên đáp lại câu hỏi của Mạch Ngôn trước đó: “Nói sao thì em vẫn là tiểu bối, về nước rồi không thể không tới thăm hỏi chú dì chứ chưa nói chú dì còn xem em như con gái.”
“…”
Mẹ Mạch quả thật là bội phục sự tự tin của Ngô Tiêm Ninh. Cứ cho là cô nàng nói đúng đi, nhưng đó cũng là chuyện của bốn năm trước, cô với con trai bà còn chia tay rồi, thế mà…
Nhưng thế chưa phải là hết, cái bà không ai ngờ tới nữa là…
Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Đánh giá:
Truyện Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Story
Chương 42: Sao lại là cậu ta?
10.0/10 từ 19 lượt.