Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Chương 14: Đuổi về tận nhà
69@-"Trời tối rồi, hai mẹ con về cẩn thận."
Phụng Mai ân cần dặn dò, sau đó nhìn hai mẹ con rời đi một lúc lâu mới trở vào.
Quả thật bây giờ đã muộn rồi, nhưng quảng đường này họ đã đi về mỗi ngày, Trình Lục Lục không hề thấy sợ.
Trình Tiểu Ngôn đã được cô bế lên, bé nhỏ vùi vào hỏm cổ của cô lim dim mắt.
Hai người nhanh chóng tìm thấy trạm xe buýt, bắt được chuyến xe cuối cùng trở về nhà.
Đã trải qua rất nhiều thời điểm khó khăn, Trình Lục Lục không cảm thấy bây giờ có gì không thể chịu được. Khi Trình Tiểu Ngôn càng lớn, cô càng cảm thấy tự tin mà tiếp tục vượt qua cuộc đời vốn không được suông sẻ như người ta này.
Lúc về đến nhà trọ là chín giờ tối. Trình Lục Lục cho đứa nhỏ ngủ xong liền rời khỏi nhà đi đến siêu thị nhỏ hai bốn giờ gần đó mua sữa cho Trình Tiểu Ngôn.
Tuy rằng hiện tại vật chất thiếu thốn nhưng Trình Lục Lục chưa bao giờ nghĩ chậm trễ quá trình phát triển của con mình. Cô cho rằng bản thân mình thiếu thốn đủ rồi, không cần lại để đứa nhỏ cũng chịu khổ. Đôi khi cô cảm thấy rất may mắn vì năm xưa bản thân không có tiền để đi phá thai. Cô tình nguyện vì Trình Tiểu Ngôn khổ nhiều chút nhưng lại cảm nhận được ấm áp của tình thân mà cô đã sớm không còn trải nghiệm tới.
"Trình Lục Lục."
Âm thanh này vang lên khiến bước chân đang thong thả dạo bước của Trình Lục Lục ngừng lại.
Nơi cô đứng chỉ cách siêu thị nhỏ kia chừng vài chục bước, cho nên không gian xung quanh sáng sủa chứ không tối mịch. Cô nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh đứng bên trái cô, cách cô không xa.
Trình Lục Lục làm sao nhận ra Ngô Tiêm Ninh ngay từ cái liếc nhìn đầu tiên, thật ra ý nghĩa cũng giống như Ngô Tiêm Ninh nhận ra cô ngay lập tức vậy. Có thể nói đôi bên chẳng có tí quan hệ gì với nhau cả, lại vô hình chung có vô vàn dính líu.
Ngô Tiêm Ninh là bạn gái cũ của Mạch Ngôn, cha đứa nhỏ cô sinh ra. Hai người họ chia tay là vì cô. Thử hỏi có liên quan không?
Cô thật sự không phải người có ý chí cầu tiến, càng đừng nói tự tin gì đó. Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Trình Lục Lục là một người sinh ra đã yếu đuối, nhút nhát. Chính vì vậy nên cô trở nên khó sống trong xã hội khôn sống móng chết này. Nhưng có thể làm sao được đây, việc sinh ra như thế nào không phải do cô có thể lựa chọn. Cô có thể ngoan cường mà tồn tại đã là rất tốt.
Sự lúng túng của cô Ngô Tiêm Ninh nhìn thấy rõ ràng. Cho nên vì nguyên nhân gì mà cô nàng theo cô về đến tận đây, Ngô Tiêm Ninh cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đạt được điều mình muốn.
"Bốn năm rồi nhỉ?"
Ngô Tiêm Ninh từ từ tiếp cận Trình Lục Lục. Trên người cô nàng vẫn là bộ váy lộng lẫy lúc sáng, bởi vì trời đêm lạnh giá cho nên lúc này cô còn choàng thêm một chiếc khăn lông màu trắng, làm tôn lên vẻ kiêu sa. Tư thái kiêu ngạo bễ nghễ, ưỡn cằm cúi đầu nhìn Trình Lục Lục như thể nữ vương.
Đứng trước một Ngô Tiêm Ninh như vậy Trình Lục Lục càng thêm không thể ngóc đầu lên được.
Nhưng thay vì nói tự thấy hèn mọn, Trình Lục Lục chỉ chột dạ lúng túng vì quá khứ đầy khó ngờ kia thôi. Cô tự nhận mình không bằng được Ngô Tiêm Ninh, nhưng cô cũng không có gì để phải tự cảm thấy mình đê hèn.
Đây cũng là Trình Lục Lục ai cũng biết, không có gì để thấy bất ngờ.
Nhưng Ngô Tiêm Nhi vẫn nhìn không quen thôi. Tựa như lúc trước, cô cảm thấy đứng bên cạnh Trình Lục Lục rất khó chiu. Cô không quen nhìn Trình Lục Lục nhát gan, rụt rè, sợ cái sự mặc cảm tự ti đó ảnh hưởng đến mình.
"Cậu vẫn không thay đổi chút nào nhỉ."
Ngô Tiêm Ninh vô cớ bực bội, giọng điệu cũng trở nên khắc nghiệt: "Như vậy tôi lại càng không hiểu vì sao cậu có thể có can đảm gài bẫy Mạch Ngôn ngủ với mình được đấy."
Trình Lục Lục không ngờ tới những lời này, vô cùng giật mình bàng hoàng vô thớ nhìn Ngô Tiêm Ninh.
Ngô Tiêm Ninh như nhìn ra được ý nghĩ trong mắt Trình Lục Lục, nó như đang nói vì sao cô biết được chuyện này. Nói sao nhỉ, cô nàng càng khó chịu hơn.
Có phải Mạch Ngôn lúc đó cũng cảm thấy vậy không?
Nếu hắn biết Trình Lục Lục hèn mọn đó còn sinh ra một nghiệt chủng cho hắn, hắn có thấy ghê tởm không?
Không, bất kể Mạch Ngôn nghĩ thế nào, cô cũng không muốn nhìn thấy kết quả mình không đoán được. Vậy nên trước khi Mạch Ngôn biết chuyện này, cô phải xử lý nó từ trong trứng nước.
Cho nên cô mới xuất hiện ở đây.
Cho nên mới nhịn xuống khó chịu nói với Trình Lục Lục những lời này.
Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Phụng Mai ân cần dặn dò, sau đó nhìn hai mẹ con rời đi một lúc lâu mới trở vào.
Quả thật bây giờ đã muộn rồi, nhưng quảng đường này họ đã đi về mỗi ngày, Trình Lục Lục không hề thấy sợ.
Trình Tiểu Ngôn đã được cô bế lên, bé nhỏ vùi vào hỏm cổ của cô lim dim mắt.
Hai người nhanh chóng tìm thấy trạm xe buýt, bắt được chuyến xe cuối cùng trở về nhà.
Đã trải qua rất nhiều thời điểm khó khăn, Trình Lục Lục không cảm thấy bây giờ có gì không thể chịu được. Khi Trình Tiểu Ngôn càng lớn, cô càng cảm thấy tự tin mà tiếp tục vượt qua cuộc đời vốn không được suông sẻ như người ta này.
Lúc về đến nhà trọ là chín giờ tối. Trình Lục Lục cho đứa nhỏ ngủ xong liền rời khỏi nhà đi đến siêu thị nhỏ hai bốn giờ gần đó mua sữa cho Trình Tiểu Ngôn.
Tuy rằng hiện tại vật chất thiếu thốn nhưng Trình Lục Lục chưa bao giờ nghĩ chậm trễ quá trình phát triển của con mình. Cô cho rằng bản thân mình thiếu thốn đủ rồi, không cần lại để đứa nhỏ cũng chịu khổ. Đôi khi cô cảm thấy rất may mắn vì năm xưa bản thân không có tiền để đi phá thai. Cô tình nguyện vì Trình Tiểu Ngôn khổ nhiều chút nhưng lại cảm nhận được ấm áp của tình thân mà cô đã sớm không còn trải nghiệm tới.
"Trình Lục Lục."
Âm thanh này vang lên khiến bước chân đang thong thả dạo bước của Trình Lục Lục ngừng lại.
Nơi cô đứng chỉ cách siêu thị nhỏ kia chừng vài chục bước, cho nên không gian xung quanh sáng sủa chứ không tối mịch. Cô nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh đứng bên trái cô, cách cô không xa.
Trình Lục Lục làm sao nhận ra Ngô Tiêm Ninh ngay từ cái liếc nhìn đầu tiên, thật ra ý nghĩa cũng giống như Ngô Tiêm Ninh nhận ra cô ngay lập tức vậy. Có thể nói đôi bên chẳng có tí quan hệ gì với nhau cả, lại vô hình chung có vô vàn dính líu.
Ngô Tiêm Ninh là bạn gái cũ của Mạch Ngôn, cha đứa nhỏ cô sinh ra. Hai người họ chia tay là vì cô. Thử hỏi có liên quan không?
Cô thật sự không phải người có ý chí cầu tiến, càng đừng nói tự tin gì đó. Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Trình Lục Lục là một người sinh ra đã yếu đuối, nhút nhát. Chính vì vậy nên cô trở nên khó sống trong xã hội khôn sống móng chết này. Nhưng có thể làm sao được đây, việc sinh ra như thế nào không phải do cô có thể lựa chọn. Cô có thể ngoan cường mà tồn tại đã là rất tốt.
Sự lúng túng của cô Ngô Tiêm Ninh nhìn thấy rõ ràng. Cho nên vì nguyên nhân gì mà cô nàng theo cô về đến tận đây, Ngô Tiêm Ninh cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đạt được điều mình muốn.
"Bốn năm rồi nhỉ?"
Ngô Tiêm Ninh từ từ tiếp cận Trình Lục Lục. Trên người cô nàng vẫn là bộ váy lộng lẫy lúc sáng, bởi vì trời đêm lạnh giá cho nên lúc này cô còn choàng thêm một chiếc khăn lông màu trắng, làm tôn lên vẻ kiêu sa. Tư thái kiêu ngạo bễ nghễ, ưỡn cằm cúi đầu nhìn Trình Lục Lục như thể nữ vương.
Đứng trước một Ngô Tiêm Ninh như vậy Trình Lục Lục càng thêm không thể ngóc đầu lên được.
Nhưng thay vì nói tự thấy hèn mọn, Trình Lục Lục chỉ chột dạ lúng túng vì quá khứ đầy khó ngờ kia thôi. Cô tự nhận mình không bằng được Ngô Tiêm Ninh, nhưng cô cũng không có gì để phải tự cảm thấy mình đê hèn.
Đây cũng là Trình Lục Lục ai cũng biết, không có gì để thấy bất ngờ.
Nhưng Ngô Tiêm Nhi vẫn nhìn không quen thôi. Tựa như lúc trước, cô cảm thấy đứng bên cạnh Trình Lục Lục rất khó chiu. Cô không quen nhìn Trình Lục Lục nhát gan, rụt rè, sợ cái sự mặc cảm tự ti đó ảnh hưởng đến mình.
"Cậu vẫn không thay đổi chút nào nhỉ."
Ngô Tiêm Ninh vô cớ bực bội, giọng điệu cũng trở nên khắc nghiệt: "Như vậy tôi lại càng không hiểu vì sao cậu có thể có can đảm gài bẫy Mạch Ngôn ngủ với mình được đấy."
Trình Lục Lục không ngờ tới những lời này, vô cùng giật mình bàng hoàng vô thớ nhìn Ngô Tiêm Ninh.
Ngô Tiêm Ninh như nhìn ra được ý nghĩ trong mắt Trình Lục Lục, nó như đang nói vì sao cô biết được chuyện này. Nói sao nhỉ, cô nàng càng khó chịu hơn.
Có phải Mạch Ngôn lúc đó cũng cảm thấy vậy không?
Nếu hắn biết Trình Lục Lục hèn mọn đó còn sinh ra một nghiệt chủng cho hắn, hắn có thấy ghê tởm không?
Không, bất kể Mạch Ngôn nghĩ thế nào, cô cũng không muốn nhìn thấy kết quả mình không đoán được. Vậy nên trước khi Mạch Ngôn biết chuyện này, cô phải xử lý nó từ trong trứng nước.
Cho nên cô mới xuất hiện ở đây.
Cho nên mới nhịn xuống khó chịu nói với Trình Lục Lục những lời này.
Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Đánh giá:
Truyện Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Story
Chương 14: Đuổi về tận nhà
10.0/10 từ 19 lượt.