Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm

Chương 4: Hoàn

235@-
09.

Cuối cùng, Tống Hành Xuyên cũng bị Khương Sính Đình làm cho tỉnh táo bằng một cái tát. Sau đó, Khương Sính Đình không quan tâm đ ến hắn nữa mà trực tiếp kéo tôi thẳng về nhà.

"Ngọc Nhi, lúc nãy động tác của bố con quá mạnh, có phải lại làm đau vết thương phải không?"

Khương Sính Đình lo lắng cúi xuống xem, thấy không chảy máu thì thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc từ bên ngoài phòng, bà nội dẫn Tống Hành Xuyên đến, cười nói khuyên nhủ.

"Sính Đình, hai đứa đừng vì một người ngoài mà cãi vã, để con cái nhìn thấy mà cười cho."

Tống Hành Xuyên đứng ở cửa, tay cầm một đ ĩa trái cây và sữa nóng, nói nhỏ: "Ăn ít hoa quả đi."

Nhưng Khương Sính Đình không hề nhìn hắn: "Cứ để lên bàn đi".

"Khi nào Dư Dao và Dư Tiêu Tiêu đi?"

Tống Hành Xuyên hít một hơi thật sâu: "Ngày mai đi, ngày mai mưa tạnh anh sẽ lái xe đưa họ về căn hộ."

Khương Sính Đình cười: "Anh thật là chu đáo."

Đợi đến khi tiếng bước chân của Tống Hành Xuyên dần dần biến mất trên hành lang thì mẹ mới quay đầu lại, nhìn tôi không nói một lời, không nhịn được mà bật cười, véo má tôi: "Làm sao vậy? Có phải con cảm thấy bố con hiện tại và trước kia khác nhau phải không?"

Tôi chần chừ một lát rồi gật đầu.

Mẹ mỉm cười nhưng lại đượm vẻ đắng cay: "Phải đấy, con người chỉ khi mất đi thứ gì đó họ mới biết trân trọng."

Tôi hạ mắt: "Con biết."

"Con biết? Làm sao con biết?" Khương Sính Đình có vẻ ngạc nhiên, mẹ ôm chặt lấy tôi với vẻ thương hại, "Ngọc nhi à..."

Tôi cũng nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, ngửi mùi hương hoa quả thơm từ cơ thể cô.

Alain de Botton đã viết trong "On seeing and noticing" rằng: "Bạn càng không thích một người, bạn càng có thể tự tin một trăm phần trăm, dễ dàng thu hút họ. Khao khát mạnh mẽ khiến con người mất đi sự lãng mạn cần thiết trong trò chơi tình ái, khi bạn bị ai đó thu hút, bạn sẽ cảm thấy tự ti, vì chúng ta luôn muốn gán cho người mà mình yêu thương những phẩm chất hoàn hảo nhất."

Yêu nhau như dắt chó đi dạo, phải lúc căng lúc lỏng.

Làm sao có thể để cho Tống Hành Xuyên luôn nắm giữ quyền chủ động trong mọi chuyện được.

Khương Sính Đình vuốt v e mái tóc của tôi: "Ngọc nhi, nếu mẹ và bố chia tay..."

"Con đi theo mẹ." Tôi ngước nhìn vào mắt mẹ, nói một cách nghiêm túc.

Khương Sính Đình bật cười, nhẹ nhàng nói: "Những uất ức mà Ngọc nhi từng phải chịu, mẹ đều nhớ cả đấy."

Mẹ dường như lại nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi một cách ngẫu nhiên, "Những ngày mẹ không ở nhà, con có nhắc bố uống thuốc không?"

động nhẹ nhàng, một


là một


đột


là điều thứ ba



cũng cần phải mang thuốc theo bên người. Vì sợ bà


Xuyên đều do Khương Sính Đình ủi


kiểm tra để không bị thiếu. Nhưng sau đó, khi Dư Dao trở


giục giã Tống Hành


làm ầm ĩ, nhà cửa hỗn loạn như cháo


mẹ con Dư Dao đi, nhà


khi, sáng sáng đến công ty,


biệt là mẹ vẫn lạnh


hỏi tôi: "Ngọc nhi, con có biết


là chuyện của mẹ. Con chỉ là một đứa


lần muốn tìm Khương Sính Đình để


thể sống như


chắn: "Chẳng lẽ em muốn Ngọc nhi hàng ngày


Sính Đình suy nghĩ mãi, cuối cùng mới gật đầu, thở dài


mừng lắm, đôi khóe


cùng rồi em



nghĩ



ân hận muộn màng và thâm


trời tuyết lạnh, bị mẹ chồng trước mặt mọi người họ hàng dội gáo


chẳng lẽ chỉ để đổi lấy một tình yêu nhẹ


ông, chỉ có giá


Việc cố tình bắt Tống Hành Xuyên phải chạy theo mình là cách Khương


hận thù để chiến thắng tinh thần. Cô ấy muốn dùng, là



sẽ đến. Nhưng không ngờ


xế đón và đưa thẳng đến bệnh viện, đến


đỡ, khóc lóc không ngớt: "Sao lại thế


Dư Dao: "Chính vì chở cô ta


gì chứ! Người ta có


cô đã khiến


đến mức ngơ ngẩn,


ấy tự lái xe đến nửa đường thì đau tim!


mặt nghiêm trọng lắc đầu. Thấy vậy, bà


thở dài, "Anh ta vốn phải tránh làm việc mệt nhọc và không


khẽ mím môi, nhíu mày nhìn về phía Dư


nhìn nhau,


suýt khóc: "Thật sự không liên quan gì đến


nhanh chóng xử lý mọi việc


và họ hàng, bận rộn tới lui, tóc xõa lỏng


và cảm ơn: "May mắn là có con,


nạ thở nằm trên giường, khuôn mặt đầy



Dao chỉ bị thương bề ngoài, còn anh ta thì vết thương rất nặng. Ngay cả khi


người khuyết tật. Bà nội đã được người thân đưa đi, mọi


trống rỗng, chỉ còn


giúp người khác nuôi con gái." Khương Sính Đình nhẹ nhàng vuốt v


hái 1 bó hoa vì muốn tặng anh nhân ngày sinh nhật nhưng đã gặp


làm như vô tình tiết lộ với Dư Dao rằng Tống Hằng Xuyên thích uống


mới mẻ và không có bạn bè. Vì thế nên Tống Hành Xuyên


Xuyên phát bệnh


rừng xa xăm, chim én vỗ cánh mang thức


Khương Sính Đình


đừng lo lắng


để diễn xuất, Khương Sính Đình đã phải làm rối tóc


anh chăm sóc



sự đã


đạo bàn bạc về vấn đề tiếp nhận hợp đồng dự án, và


bắt Dư Dao phải trả lại tất cả những món đồ hiệu như


nhìn thấy Khương Sính Đình cùng với các luật


nguyện tặng cho!" Dư Dao kiên quyết không trả


quyết qua pháp luật, chúng ta cũng


ta. "Đây là tài liệu tố cáo cô, tôi có thể gửi


lại: "Chúng ta đều là phụ nữ! Sao cô


cũng không khiến cô tan vỡ hạnh phúc! Tại sao



Khương Sính Đình cúi đầu uống một ngụm cà phê. "Cô nghĩ rằng tôi đang nhắm vào cô, đang cạnh tranh với bạn, nhưng thực sự không phải vậy. Tôi không chỉ nhắm vào cô, tôi nhắm vào mỗi người trong gia đình này. Cô biết rõ ràng rằng Tống Hành Xuyên đã có gia đình, có vợ con, nhưng cô vẫn không có ranh giới, vẫn thân mật với anh ấy trước mặt tôi. Cô muốn từ ánh mắt ghen tị của tôi lấy được cảm giác khoái lạc khi bị ghen ghét, từ đó thể hiện sức hút không lồ của mình. Cuộc sống trước đây của cô khó khăn đến mức nào, khi co phải xây dựng hy vọng sống của mình dựa trên suy nghĩ của người khác. Nhưng tôi xin lỗi, tôi không quan tâm, thậm chí tôi còn có thể đưa cho cô một lời khuyên - lần sau cô có thể hôn Tống Hành Xuyên trên mộ chồng cô. Có lẽ điều đó sẽ càng k1ch thích hơn."

Khương Sính Đình cười, "Nhưng tôi khuyên cô nên chuẩn bị trả tôi số tiền 800 nghìn mà cô nợ trước đã."

Dư Dao mặt dần trắng bệch, nắm chặt nắm đấm đang định nói gì đó, lại bị Khương Sính Đình gắt lời.

Khương Sính Đình nói: "Dĩ nhiên, cô cũng đừng nghĩ là không công bằng. Những đau khổ cô phải chịu, tôi cũng sẽ giúp cô trả lại cho Tống Hành Xuyên đấy. Công ty của anh ta đã bị tôi làm cho không còn giá trị gì, bây giờ những cán bộ cấp cao đều là người của tôi. Tài sản trong nhà tôi đã bắt đầu tìm luật sư để soạn thảo thỏa thuận ly hôn, bản ghi chép cuộc trò chuyện của hai người, hóa đơn giao dịch, camera giám sát trong nhà đều có thể là bằng chứng ngoại tình của anh ta. Nếu cô cảm thấy hình phạt này đối với anh ta còn quá nhẹ, thì cô cứ yên tâm."

Khương Sính Đình từ tốn lấy điện thoại ra và mở một bức ảnh.

"Bây giờ anh ta đang nằm trong bệnh viện, tính mạng còn bị đe dọa, dù có chữa khỏi cũng có thể sẽ bị liệt nửa người. Đến lúc đó còn phải phiền cô chăm sóc anh ta nữa. Hai người, cặp chim uyên ương khổ mệnh của chúng tôi, cuối cùng cũng có thể chia ngọt sẻ bùi với nhau rồi."

Khương Sính Đình không để ý đến tiếng khóc đau đớn của Dư Dao phía sau, vẫy tay gọi tôi, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi quán cà phê.

Mùa xuân đã đến rồi.

Khắp nơi nhìn thấy, những cây cối sau một mùa đông lặng lẽ nay đã nhú những chồi non, cỏ trên bãi cỏ đã xanh mơn mởn.

Bầu trời cao vút trong xanh như được tẩy sạch.

"Ngọc nhi, con nhìn kìa! Hôm nay trời đẹp quá! Mây trắng như kẹo bông."

Khương Sính Đình ngước nhìn lên bầu trời, như một đứa trẻ chỉ tay vào những đám mây trắng và thốt lên kinh ngạc.

Trước kia trong mắt Khương Sính Đình chỉ có Tống Hành Xuyên, làm gì còn hứng thú để ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Sau này còn sẽ có những ngày trời đẹp hơn nữa." Tôi cười mỉm nói.

Khương Sính Đình bắt đầu tỉnh ngộ từ khi nào nhỉ. Là khi cô gái gặp tai nạn xe cộ, thân hình tan nát và Khương Sính Đình cảm thấy mình bất lực, tâm hồn như đã chết lặng.

Là khi người duy nhất cô dựa vào lại không ở bên cạnh trong lúc cô cần nhất, mà lại đang ngoài kia tình tứ với tình nhân.

Khương Sính Đình chính là quá khứ của tôi, cũng là tương lai của tôi.

Đây mới chính là người nữ chính mạnh mẽ, "từ cõi chết trở về".

Thật sự, không nên ca ngợi những khổ đau. Nhưng khổ đau ấy phải có ý nghĩa.

Bản chất của khổ đau là để sau khi trải qua, người ta dựa vào chính mình để trở thành đỉnh cao mà mọi người ngưỡng mộ.

Chúng ta không phải trải qua những thử thách khó khăn để xứng đáng với ánh mắt coi thường của những người đàn ông trước mắt.

Cô ấy không chỉ là loài hoa nở rộ trong mùa hè ngắn ngủi.

Cô ấy là ngọn núi xanh tươi quanh năm.

[Hết]
Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm Truyện Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm Story Chương 4: Hoàn
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...