Mê Án Đường Triều
C134: Quê hương thứ hai
Lệ Quyên cắn nhẹ môi dưới, sau khi bình tĩnh lại mới nói: "Công tử, những chuyện tối nay ta nói với ngươi, ngươi đừng kể cho người khác có được không?"
Trần Cẩn Phong hỏi ngược lại: "Tại sao?"
Lệ Quyên ngập ngừng chốc lát, dường như đã hạ quyết tâm rồi mới nói: "Sự tình cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, tú bà dặn dò như vậy. Từ sau khi vị công tử kia đưa Nguyệt Tiên Hồng đi thì bà ta hạ lệnh không ai được nhắc đến Nguyệt Tiên Hồng nữa, ai mà không cẩn thận lỡ miệng thì e là không còn sống được bao lâu."
Trần Cẩn Phong nghe vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh: "Rốt cuộc có bí mật gì đang được che giấu vậy, chẳng lẽ chỉ chuộc Nguyệt Tiên Hồng đi thôi mà cũng phải cẩn thận đến mức có thể lấy mạng người khác sao?"
"Đúng thế, lúc đầu mọi người cũng chỉ nghĩ là hù dọa thôi nên không để tâm lắm, ai mà ngờ có một hôm có hai cô bé vào cùng đợt với Tiểu Lan lén lút bàn luận về Nguyệt Tiên Hồng thì bị tú bà nghe thấy, lập tức bà ta gọi người nhốt cả hai lại. Nghe quan khách bên ngoài nói phát hiện thi thể của hai cô bé ở khu đồng hoang phía tây thành, hai thi thể đó chính là bọn họ." Lệ Quyên nói xong, vẻ sợ hãi ánh lên trong đôi mắt.
"Cái gì?" Trần Cẩn Phong thốt lên kinh hãi: "Thuý Phân lâu quá mức dã man, chỉ bàn luận thôi mà cũng lấy mạng của hai đứa trẻ."
"Thế nên." Lệ Quyên hơi cúi người: "Xin công tử hãy giữ bí mật này, nếu như truyền ra ngoài thì cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu."
"Thế cô cảm thấy tại sao tú bà lại không cho nhắc đến Nguyệt Tiên Hồng nữa?"
"Ta nghĩ do Nguyệt Tiên Hồng là ca kĩ nổi tiếng ở Dương Châu, cô ấy được chuộc thân thì sẽ chặt mất đường tài lộ của tú bà, nên bà ta hận cô ấy đến tận xương tuỷ. Chỉ cần có người nhắc đến cái tên này thì bà ta sẽ nổi trận lôi đình như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Nên là sau này công tử tuyệt đối đừng nhắc đến ba chữd Nguyệt Tiên Hồng trước mặt bà ta."
"Cảm ơn Lệ Quyên cô nương đã nhắc nhở." Trần Cẩn Phong đáp: "Cô nương có thể nói ra bí mật này cho tại hạ, tại hạ sẽ không thể quên được thành ý của cô nương."
"Thực ra ta đã coi ngươi là lam nhan tri kỉ." Lệ Quyên mỉm cười: "Nếu không ta cũng đã chẳng gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình trước mặt ngươi. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, công tử mau đi nghỉ đi, nếu như bị tú bà bắt gặp ta ở đây thì lại bị ăn mắng mất."
Lệ Quyên quay người lướt ra ngoài cửa, để lại một mình Trần Cẩn Phong vẫn chưa hoàn hồn.
* * *
Phủ đệ Lý Kính Dư.
Trần Cẩn Phong lặng lẽ ngồi xuống ghế, ngây ngốc nhìn sàn nhà. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong, tạo nên một vệt nắng dưới đất. Lý Kính Dư không nói gì, anh biết lúc nào tâm trạng Trần Cẩn Phong đang rất hỗn loạn, có lẽ chàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Không nói gì lúc này là giải pháp tốt nhất.
"Kính Dư." Hồi lâu sau Trần Cẩn Phong mới lên tiếng: "Nhã Lâm thực sự là Nguyệt Tiên Hồng, ta không nhận nhầm đâu."
"Nói vậy, huynh đã điều tra rõ ràng rồi?"
"Ừ, nghe Lệ Quyên cô nương nói mười lăm năm trước Nguyệt Tiên Hồng vào Thuý Phân lâu, vừa hay cũng trùng khớp với khoảng thời gian Nhã Lâm rời Bính Châu."
"Sau đó thì sao?"
"Khoảng một năm trước Nhã Lâm được Thái Bình công chúa mua lại rồi đưa về cung. Vừa hay thời điểm này Lệ Quyên cô nương cũng nhìn thấy Nguyệt Tiên Hồng lưu lạc trên phố, đồng thời bên cạnh còn có một ông lão. Có thể khẳng định ông ta chính là thúc phụ trong lời Thái Bình công chúa."
"Có khi chỉ là trùng hợp thôi."
"Cái này có thể trùng hợp được nhưng còn ngoại hình thì sao?"
Lý Kính Dư gật đầu. Trong thiên hạ này người vừa có ngoại hình giống lại phù hợp với những đặc điểm trên e là không thể tìm được ai khác.
Trần Cẩn Phong không giấu được vẻ đau khổ: "Nhã Lâm tội nghiệp quá, không ngờ phía sau muội ấy lại ẩn giấu câu chuyện như này."
"Vậy giờ huynh định thế nào?" Lý Kính Dư hỏi.
"Còn thế nào nữa, đương nhiên là tiếp tục đi tìm muội ấy rồi." Trần Cẩn Phong lại thở than: "Biển người rộng lớn, ta biết đi đâu để tìm muội ấy đây? Không biết muội ấy có được yên ổn không nữa."
"Cầu kiến? Đến báo án sao?" Lý Kính Dư hỏi.
Nha dịch cúi người đáp: "Không phải ạ, cô nương đó nói đến tìm Trần lão gia, đây là danh thiếp cô ấy đưa." Nói đoạn đưa danh thiếp đến trước mặt Lý Kính Dư.
Lý Kính Dư nghi hoặc nhận lấy danh thiếp, liếc mắt nhìn Trần Cẩn Phong cũng đang cùng vẻ thắc mắc một cái, sau đó mở ra.
Hai người vừa nhìn đều đồng loạt kinh ngạc, Trần Cẩn Phong vui sướng khi thấy hai chữ "Nhã Lâm" nằm yên vị trên danh thiếp nhưng lại tựa như chiếc chiêng đồng đánh thức chàng từ trong mơ.
"Mau mời vào, mau mời vào." Lý Kính Dư vội ra lệnh.
Trần Cẩn Phong không đợi nha dịch kịp phản ánh mà nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Trời thu se lạnh, lá rơi lả tả, đình viện Lý phủ khoác lên mình vẻ hoang lãnh, thế nhưng trong mắt Trần Cẩn Phong, nhưng thực vật đã mất đi sức sống ấy lại đang không ngừng tỏa ra mị lực. Thu qua xuân đến, khi mầm sống mới bung nở, bọn chúng đã hóa thành chất dinh dưỡng nuôi cây, hòa vào với đất. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của trùng phùng, từ lúc mất đi đến khi có được, lại mất đi rồi lại quay về. Nhã Lâm – người khiến chàng động lòng, tan nát trái tim rồi lại tìm được hi vọng đứng trước mặt chàng tựa như một nàng tiên. Cô bé đáng yêu, trong sáng; thị nữ bên cạnh Thái Bình công chúa; Nguyệt Tiên Hồng số phận long đong.. từng thân phận khi hòa lại làm một trên người nữ tử, Trần Cẩn Phong cảm thấy tim mình đang run lên. Chàng lặng nhìn Nhã Lâm, một dòng nước âm ấm trào ra nơi khoé mắt chàng. Cô nương khiến chàng rung động cuối cùng cũng quay về rồi.
Đúng là muội ấy, là Nhã Lâm, đôi mắt xinh xắn nhìn đầy lưu luyến, đôi môi đó định nói nhưng lại ngại, muội ấy đang đứng trong đình viện, dáng vẻ tuyệt trần như tiên trên trời.
"Nhã Lâm, thời gian qua muội có ổn không?" Lời vừa nói ra, Trần Cẩn Phong cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ.
"Phong ca ca, muội rất khoẻ, huynh thì sao?" Giọng nói trong trẻo tựa mưa phùn chạm đến nơi yếu mềm nhất trong tim Trần Cẩn Phong. Chàng không trả lời mà hỏi lại: "Thời gian qua muội đã đi đâu, ta tìm muội cực khổ biết bao."
Nhã Lâm mỉm cười, hé miệng đáp: "Từ sau ngày huynh bảo muội rời đi, muội không có nơi nào để đi cả nên dọc đường du sơn ngoạn thuỷ đến được Dương Châu."
Trần Cẩn Phong vừa nghe đến hai chữ Dương Châu, tim chàng hơi thắt lại: "Tại sao muội lại chọn Dương Châu, mà sao muội lại biết ta đang ở đây?"
Nhã Lâm cười đáp: "Dương Châu là quê hương thứ hai của muội, hơn nữa ở đây có bằng hữu tốt của huynh nên muội muốn thử vận may. Không ngờ lại thực sự gặp huynh ở đây."
"Thật đúng là có duyên ngàn dặm cũng tương ngộ." Từ đằng xa, Lý Kính Dư tới góp vui.
Vừa nói xong, mặt Nhã Lâm lập tức đỏ bừng lên còn Trần Cẩn Phong chỉ cười ngay ngốc.
"Đệ muội đến rồi thì nhanh vào nghỉ chân, thiết nghĩ đi đường đã mệt lắm rồi." Lý Kính Dư nói.
"Đúng đó Nhã Lâm, chúng ta đi thôi." Trần Cẩn Phong khoác lấy tay Nhã Lâm một cách tự nhiên, nhẹ nhàng dẫn nàng vào trong sảnh.
Mê Án Đường Triều