Mê Án Đường Triều
80: Phò Mã Gia Mất Tích Rồi
Còn đang chìm trong suy nghĩ, Trần Cẩn Phong bỗng cảm thấy có gì đó chuyển động dưới lưng mình.
Chàng ngồi dậy, né người ra khỏi chỗ vừa dịch chuyển.
Ván giường hơi nâng lên, để lộ ra một ám các ở phía dưới.
Một người mặc áo đỏ chui lên từ ám các, từ phục sức đến kiểu tóc đều giống hệt Trần Cẩn Phong.
Người đó nháy mắt ra hiệu với Trần Cẩn Phong để chàng chui xuống ám các.
Sau khi ám các đóng lại, Trần Cẩn Phong nghe thấy người bên trên cất tiếng: "Ta đỡ rồi, chúng ta đi thôi." Giọng nói cực kì giống chàng, nếu không nghe thật kĩ còn tưởng là giọng chàng thật.
Căn phòng phía trên dần không còn tiếng động nào nữa, Trần Cẩn Phong sờ mó tứ phía ám các, cuối cùng chàng sờ thấy một bộ y phục.
Ra khỏi ám các rồi chàng mới nhận ra đây là một bộ y phục của thị vệ.
Chàng không nghĩ nhiều, nhanh chóng thay bộ áo cưới đỏ ra, mặc bộ đồ của thị vệ lên rồi giả vờ đi ra khỏi các Quan Tâm.
Hai thị vệ canh cửa đứng yên bên ngoài, Trần Cẩn Phong đi ra mà họ vẫn không có phản ứng gì.
Nhìn kĩ mới thấy cả hai thực chất đều đã hôn mê, chỉ đang đứng dựa vào tường mà thôi.
Bây giờ nên đi đâu đây? Lúc trước Võ Dương chỉ nhờ Tiểu Đào chuyển lời bảo chàng hãy chờ tin tức, nhưng chàng phải chờ tin tức ở chỗ nào? Tốt nhất vẫn phải rời khỏi nơi này trước đã.
Hoàng cung được canh gác rất nghiêm ngặt, cứ mỗi thời gian đốt nửa nén hương trôi qua lại có một đội thiên ngưu vệ đi tuần tra.
Để tránh bị người khác phát hiện, Trần Cẩn Phong cẩn thận quan sát địa hình chung quanh, tìm vị trí thích hợp để lẩn trốn.
Đúng vào lúc này, một tia sáng vút qua, một con dao găm lao tới cắm ngay cạnh chàng.
Trần Cẩn Phong quan sát hai bên, thấy không có ai liền rút con dao xuống, mở mảnh giấy cắm trên dao: "Nhanh chóng tới Đan Phụng môn, tìm một chiếc kiệu đen nóc bạc, mở ám các ra rồi trốn vào trong."
* * *
Điện Lân Đức cung Đại Minh
Các đại thần đều đã ngà ngà say, một số người đã cáo từ xuất cung, đúng vào lúc này một thiên ngưu vệ hớt hải chạy vào.
Lời bẩm báo của người này khiến tất cả tỉnh cả rượu.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, phò mã gia mất tích rồi."
"Cái gì?" Hoàng thượng đập bàn quát: "Ngươi nhanh nói rốt cuộc mọi chuyện là sao."
"Bẩm Hoàng thượng, trên đường tới các Phụng Nghi, phò mã gia đột nhiên bị lên cơn đau đầu nặng.."
"Không phải trẫm đã sai thái y tới chữa trị rồi sao?"
"Vâng ạ, chúng thần đưa phò mã gia tới các Quan Tâm gần đó để nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong thì chúng thần lại tiếp tục đưa ngài ấy tới các Phụng Nghi các.
Nhưng không ngờ vào trong các rồi mới biết phò mã gia đã bị đánh tráo ạ."
"Sao cơ?" Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ngay sau đó, An Lạc công chúa cũng khóc lóc chạy tới sà vào lòng Vi Hoàng hậu.
"Khỏa Nhi đừng khóc, cho dù có phải đào sâu ba tấc đất thì trẫm cũng phải bắt bằng được tên nhóc không biết tốt xấu này về." Hoàng thượng hạ lệnh: "Nhanh chóng phái thiên ngưu vệ lục soát trong cung, truyền ngự lâm quân phong tỏa cổng thành, không được sự đồng ý của trẫm, không cho phép kẻ nào xuất cung." Câu nói cuối cùng, Hoàng thượng đã gần như hét lên.
* * *
Bên ngoài Đan Phụng môn
Do hôm nay là ngày đại hôn của công chúa, Đan Phụng môn được tăng cường thêm ngự lâm quân canh gác.
Lúc này một chiếc kiệu bốn người khiêng đi ra từ trong cung.
Chiếc kiệu màu đen, đỉnh bạc, vừa nhìn đã biết người ngồi bên trong phải là quan tam phẩm trở lên.
Chiếc kiệu đi tới cổng thành thì bị đội ngự lâm quân canh gác ngăn lại.
"Có chuyện gì thế?" Một giọng nói trầm ấm phát ra từ trong kiệu.
"Thần tuân lệnh Hoàng thượng, tất cả những ai muốn thông quan đều phải có lệnh bài của Hoàng thượng." Thủ lĩnh ngự lâm quân đáp.
"Gì cơ?" Người trong kiệu vén rèm ngó ra, để lộ một gương mặt sắc sảo, ngũ quan tuấn tú, khí chất bất phàm.
"Ra là Lâm Tri Vương ạ." Thủ lĩnh cúi người hành lễ.
"Biết là bản vương còn không mau mở cổng." Lâm Tri vương Lý Long Cơ nói.
"Bẩm vương gia, thần chỉ nhận lệnh Hoàng thượng." Thủ lĩnh chắp tay đáp.
"Hừ." Lý Long Cơ bực bội: "Không phải muốn bắt phò mã thôi sao, nhìn ta có vẻ gì giống phò mã không?"
"Chuyện này.." Biết vị vương gia trước mắt không phải nhân vật nên gây chuyện, thủ lĩnh trầm tư một lúc: "Thần cũng là bất đắc dĩ, xin vương gia bớt giận."
"To gan!" Lý Long Cơ cau mày, quát nạt: "Hay cho một tên cẩu nô tài, bản vương có việc gấp, không thể làm lỡ thời giờ, còn không mau tránh ra!"
"Xin vương gia bớt giận." Thủ lĩnh quỳ một chân xuống đáp: "Nếu để vương gia đi, chẳng may bị Hoàng thượng trách tội, chúng thần sẽ không sống được mất, xin vương gia thương xót cho chúng thần."
Lý Long Cơ ra hiệu hạ kiệu rồi bước xuống: "Nếu Hoàng thượng trách tội thì ta sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, mở cổng thành ra đã, ngày mai có chuyện gì tính sau."
"Xin vương gia bớt giận."
"Bản vương có việc gấp."
"Xin vương gia bớt giận."
"Ngươi có tin ta chém ngươi không?" Lời thủ lĩnh nói hoàn toàn khiến Lý Long Cơ mất bình tĩnh, anh ta xông tới túm cổ áo thủ lĩnh, hét lớn: "Ngươi đừng tưởng ta không dám."
"Xin vương gia bớt giận."
* * *
Điện Lân Đức cung Đại Minh
Phò mã gia mất tích ngay đêm tân hôn, không khí trong đại điện đã sớm không còn chút vui vẻ nào.
Chúng đại thần quỳ dưới đất, trên ngai vàng, Hoàng thượng khoác long bào đang lớn tiếng trách mắng.
"Hoàng thượng, long thể quan trọng, đã phái ngự lâm quân đi rồi, Trần Cẩn Phong làm thế nào cũng không thể thoát khỏi tay chúng ta đâu ạ." Vi Hoàng hậu an ủi bằng giọng nói trong trẻo như nước.
"Báoooo." Bên ngoài truyền tới tiếng thông báo.
"Lâm Tri vương phát sinh xung đột với binh sĩ canh cổng thành ở Đan Phụng môn, hai bên đang giằng co không ai chịu ai."
"Vậy sao?" Vi Hoàng hậu nở nụ cười bí hiểm: "Kịch hay bắt đầu rồi đây."
"Gì cơ?" Hoàng thượng vẫn chưa hiểu ý bà.
"Hoàng thượng, xin người hãy cùng thần thiếp đi xem một vở kịch hay." Giọng nói của Vi Hoàng hậu tuy nghe có vẻ nhẹ nhàng, vô hại nhưng thật ra ẩn chứa đầy sát khí..
Mê Án Đường Triều