Mê Án Đường Triều
119: Trời Đã Sáng Rồi
Các tướng sĩ thấy thủ lĩnh đã chết thì đều buông giáp đầu hàng.
Lý Long Cơ thấy Cao Tung, Vi Bá đã đầu một nơi thân một nẻo bèn hét lớn: "Tốt!", sau đó cùng Thôi Nhật Dụng nhanh chóng đến hiện trường.
Nhấc hai chiếc đầu lên, Lý Long Cơ đứng trước mặt tất cả tướng sĩ trong Ngự lâm doanh.
Anh đưa mắt nhìn những người với mới trải qua một trận chém giết ác liệt, cất giọng khảng khái hiên ngang: "Vi thị mưu sát tiên đế, vọng tưởng đoạt vị.
Nay chúng ta tiêu diệt Vi thị cùng loạn thần tặc tử để báo thù cho tiên đế!"
Bè lẽ Vi thị trước nay luôn không được lòng người.
Những lời Lý Long Cơ nói nhận được sự cộng hưởng từ đại đa số các quân sĩ của Vũ lâm quân, tiếng hò reo tán đồng ồ ạt vang lên giữa quân lính.
"Ủng hộ Lâm Tri vương, nghe theo sự chỉ đạo của ngài ấy." Không rõ là ai hết lên, nhưng câu nói này ngay lập tức được mọi người hưởng ứng.
Ngự lâm doanh đồng loạt vang lên tiếng hô: "Ủng hộ Lâm Tri vương, nghe theo sự chỉ đạo của ngài ấy."
Cặp mày kiếm của Lý Long Cơ hơi nhướn lên, ánh mắt sáng ngời: "Được, các tướng sĩ nghe lệnh, chúng ta chia quân ra làm hai hướng, một đội do Tiết Sùng Giản chỉ huy tấn công từ cổng Bạch Thú, một đội do bản vương chỉ huy, tấn cong từ cổng Huyền Đức.
Sau đó chúng ta sẽ tập trung tại các Lăng Yên, cùng tấn công vào điện Thái Cực.
* * *
Tẩm cung Vi Hoàng hậu.
Vi Hoàng hậu với nhan sắc quyến rũ mê người ngồi trước gương đồng, bà ta ngắm nghía dung mạo tuyệt mĩ trong gương, nhẹ nhàng tháo kim bộ dao trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh bung xõa ra.
Vươn cánh tay ngọc ngà ra, ngáp dài một cái, Vi Hoàng hậu chậm rãi bước đến bên giường, buông rèm rồi nằm xuống.
Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều vọng ra từ bên trong màn.
Đột nhiên một âm thanh đinh tai nhức óc vọng từ đằng xa tới, đánh thức Vi Hoàng hậu khỏi giấc mộng đẹp.
Vi Hoàng hậu nổi giận, bà ta ngồi dậy gọi lớn:" Người đâu! "
Lúc này một thái giám vội vàng chạy tới.
" Bên ngoài có tiếng gì thế, to gan dám làm phiền ai gia nghỉ ngơi.
"Vi Hoàng hậu tức giận nói.
Thái giám run rẩy quỳ dưới đất:" Bẩm nương nương, không ổn rồi, Lý Long Cơ đã dẫn một đội Ngự lâm quân tấn công vào đây.
"
" Cái gì? "Vi Hoàng hậu thất kinh, bà ta nhảy xuống giường, vội vàng đến ngồi trước bàn trang điểm.
" Nương nương, giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện trang điểm ạ, nhanh chóng chạy trốn mới là chuyện quan trọng nhất.
"Thái giám lo lắng nói.
" Đúng đúng đúng, phải chạy trốn.
"Vi Hoàng hậu chạy xông ra bên ngoài.
" Nương nương, giày, giày.
"Thái giám vội giữ Vi Hoàng hậu lại rồi dâng đôi giày hoa lên trước mặt bà ta.
" Đúng rồi, vẫn chưa đi giày.
"Đầu óc Vi Hoàng hậu loạn hết lên, bà ta đi giày trong cơn hoảng loạn, sau đó chạy ra ngoài điện Thái Cực.
Lại nói về phía Lý Long Cơ, họ nhanh chóng tấn công được cổng Bạch Thú và cổng Huyền Đức.
Hai đội binh mã tập trung tại các Lăng Yên.
Binh sĩ khí thế phưng phừng, cùng nhau xông thẳng tới điện Thái Cực.
Các binh sĩ canh gác trước điện Thái Cực nghe thấy tiếng chém giết, chưa hiểu rõ ngọn ngành nhưng cũng đều khoác quân phục tham gia vào trận chiến diệt Vi.
Các binh sĩ thủ thành tại cổng Huyền Đức nghe nói Lý Long Cơ chuẩn bị tấn công vào thành thì đã mở cổng thành từ lâu, tạo điều kiện thuận lợi cho Lý Long Cơ.
Sau khi một đoàn binh sĩ Ngự lâm doanh vào thành thì đột nhiên trông thấy từ phía đằng xa một nữ tử mặc áo trắng, tóc tai xõa sượi đang lao về phía mình.
Binh sĩ đột nhiên cảm thấy có điều bất thường bèn tiến lên ngăn lại.
Còn chưa cần hỏi gì nhiều đã nhận ra người mình vừa chặn lại không phải ai khác mà chính là Vi Hoàng hậu.
Vi Hoàng hậu thấy binh sĩ thủ thành nhận ra mình, liền quát:" Đã biết là ai gia rồi còn không nhanh mở cổng.
"
Người binh sĩ này có Lý Long Cơ chống lưng, lại thấy Vi Hoàng hậu sợ hãi muốn trốn thì càng bạo gan hơn:" Câm mồm, ngươi là cái thá gì hả? "
Vi Hoàng hậu tự biết bây giờ không phải lúc nên làm căng, bà ta liền mềm giọng:" Nhanh đưa ai gia đến Phi Kị doanh, thoát được kiếp nạn này, ai gia tất dẽ ban thưởng.
"
" Vâng phong ta làm tể tướng có được không? "
" Đương nhiên.
"Vi Hoàng hậu đảm bảo.
" Ha ha ha, không ngờ có ngày ta lại có thể làm tể tiếng, chỉ tiếc đây là giấc mơ mà thôi.
"Lời vừa dứt, binh sĩ rút bội đao ra, lưỡi đao chém xuống, cuộc đời của Vi Hoàng hậu cứ vậy chấm dứt.
* * *
Lý Long Cơ tiến vào điện Thái Cực, không phát hiện ra bóng dáng của Vi Hoàng hậu, đoán rằng bà ta đã chạy trốn mất, bèn ra lệnh Ngự lâm quân nhanh chóng tìm kiếm tung tích bà ta.
Đúng vào lúc này, một binh sĩ tới báo cáo:" Đã tìm thấy Vi Hoàng hậu rồi ạ.
"
" Dẫn vào đây.
"Lý Long Cơ mỉm cười, quay lưng lại với cửa.
" Thuộc hạ tham kiến Lâm Tri vương.
"Nghe thấy một giọng nam, Lý Long Cơ quay đầu lại nhìn thấy một nam tử mặc đồng phục của binh sĩ thủ thành quỳ dưới điện.
Bên cạnh người này treo một chiếc túi vải bị máu tươi nhuộm đỏ.
" Vi Hoàng hậu đâu? "
" Trong này ạ.
"Binh sĩ mở chiếc túi bên cạnh ra, một chiếc đầu nanh ác ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lý Long Cơ.
Vi Hoàng hậu từng có dung mạo đẹp như hoa, hoàn toàn không ngờ kết cục của bà ta lại thành ra thế này.
" Báo..
"Một binh sĩ xông vào điện báo tin:" Người từ Vạn Kị doanh tới báo tin An Lạc công chúa đã bị họ tiêu diệt rồi ạ.
" Tốt lắm.
"Lý Long Cơ dùng toàn lực kêu lên, anh thở phảo một hơi, lẩm bẩm nói:" Trời đã sáng rồi.
"
* * *
Mật thất số một phủ Lâm Tri vương.
Trần Cẩn Phong lo lắng đi đi lại lại trong mật thất.
Đội quân của Lý Long Cơ đi tiêu diệt Vi thị nhưng chàng không thể yên lòng được.
Mặc dù đã bàn bạc vô cùng kĩ lưỡng nhưng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra biến cố, càng nghĩ đến đây lòng chàng lại càng như lửa đốt.
Do mật thất không có cửa sổ nên không có chút ánh sáng nào lọt vào trong.
Trần Cẩn Phong ở trong phòng, không biết bên ngoài trời đã sáng hay chưa.
Chàng buồn chán tiến tới tiến lui rồi bỗng vô ý phát hiện ra một thứ kì lạ.
Ở góc tường phía tây, nơi bức tường vốn dĩ phải bằng phẳng bỗng xuất hiện một đồ vật làm từ đất sét có hình dáng thon dài như ngón tay với chiều dài bằng một nửa ngón tay người.
Do hạn chế về ánh sáng, cộng thêm với việc màu sắc của thứ đó tương đồng với màu bức tường nên dù đã ở đây nhiều ngày mà chàng không phát hiện ra.
Chàng khẽ tiến lại gần, đưa tay nắm lấy đồ vật đó, cảm thấy có gì đó sai sai.
Nghĩ đến đây, chàng hơi ấn nhẹ nhưng không thấy có gì thay đổi, rồi chàng xoay nhẹ một cái, đồ vật đó cũng chuyển động theo, chỉ nghe thấy phía đông vang lên tiếng răng rắc, bức tường được nâng lên, lộ ra một vùng đen tối.
Thì ra đây là một cơ quan, Trần Cẩn Phong thầm nghĩ.
Sau đó chàng nhấc ngọn đuốc trên bàn lên rồi nhìn vào bên trong.
Ra đây còn có một mật thất nữa, thiết kế của mật thất hoàn toàn giống với nơi Trần Cẩn Phong ở.
Chàng đi vào trong, ngó nghiêng quan sát rồi lại tìm được ở góc tường căn mật thất này một món đồ giống y hệt.
Lần thứ hai xoay thứ đó, không khác gì lần đầu, bức tường phía tây mật thất được nâng lên.
Trần Cẩn Phong bước vào đó, dùng ngọn đuốc chiếu sáng bên trong.
Chỗ này vẫn không khác gì mật thất chàng ở, chỉ có điều không nhìn thấy sự xuất hiện của món đồ kia nữa.
" Có lẽ ở đây chỉ có ba gian mật thất thôi, mình đã đi đến điểm cuối cùng rồi.
"Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Trần Cẩn Phong vẫn không chịu khuất phục.
Chàng tìm kiếm hết thảy mật thất mà cuối cùng chẳng thu được kết quả gì:" Xem ra thực sự chỉ có ba gian mà thôi.
"
Trần Cẩn Phong lắc đầu, chàng mỉm cười, chuẩn bị quay lại theo đường cũ.
Bước đến chỗ bức tường thứ ba dâng lên, đột nhiên chàng nhận ra có điều khác thường.
Vốn dĩ toàn bộ mật thất đều được cấu tạo từ sàn nung bằng đất sét, lúc giẫm lên sẽ phát ra tiếng lạch cạch nhỏ.
Nhưng phần sàn ở sát bức tường khi giẫm lên lại tạo ra âm thang rõ hơn những chỗ khác, lẽ nào phía dưới bị rỗng?
Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong ngồi xổm xuống bắt đầu quan sát.
Nghe âm thanh đã không bình thường, lại nhìn khe hở ở miếng gạch dưới sàn đó dường như to hơn các miếng khác.
Chàng khe khẽ nâng miếng gạch lên, dùng đuốc soi xuống dưới, lúc này đồ vật đó lại xuất hiện.
Trần Cẩn Phong thò tay xoay cơ quan, nghe thấy bức tường phía đông mật thất số ba phát ra tiếng" uỳnh uỳnh ", một phần tường to bằng cánh cửa được nâng lên.
Trần Cẩn Phong hơi ngập ngừng đôi chút, nhưng tính hiếu kì đã chiến thắng, chàng quyết định đi vào."
Dường như đây là một mật đạo, đi được khoảng nửa canh giờ thì mật đạo đột nhiên rộng ra khoảng hai đến ba mươi trượng.
Men theo mật đạo tiến về phía trước, mật đạo lại dần co hẹp mãi cho đến khi có độ rộng bằng với lúc đầu.
Nhưng vào lúc này một bức tường đá chặn lại đường đi, không thể tiến thêm nữa.
"Hẳn ở đây có một lối ra." Trần Cẩn Phong nắm chắc cây đuốc, không ngừng tìm kiếm xung quanh bức tường, cuối cùng ở trong một cái hang nhỏ cuối mật đạo, chàng phát hiện ra cơ quan.
Khởi động cơ quan, bức tường đá nâng lên, ánh sáng chói mắt ùa vào trong hang..
Mê Án Đường Triều