Mê Án Đường Triều
117: Tiên Hạ Thủ Vi Cường
Ban đêm, chùa Bảo Xương.
Vào một đêm mưa gió bão bùng, mưa rào không ngớt, rửa sạch bức tường bao bên ngoài chùa Bảo Xương.
Ngoài cổng chùa, một người thân khoác áo tơi, đầu đội nón cứ chốc chốc lại nhìn vào trong chùa như đang đợi ai đó.
Khoảng nửa canh giờ sau, bỗng nhiên một người trèo qua tường ra bên ngoài.
Người này khoác áo cà sa, tóc được cạo nhẵn, y nhìn đông ngó tây một hồi, cuối cùng cũng trông thấy nam tử mặc áo tơi.
Hai người nhìn thấy nhau, cùng đồng thời chạy về phía đối phương.
"Sao bây giờ mới ra ngoài?" Nam tử mặc áo tơi lên tiếng trước.
Hòa thượng vừa lau nước mưa chảy đầy trên mặt, vừa nheo mắt đáp: "Trụ trì vừa mới đi nghỉ thì ta mới tìm được cơ hội chạy ra ngoài này.
Thôi đại nhân, trời mưa to thế này mà vẫn đến tìm ta, có phải có việc gì gấp không?" Cứ như thể bị dội nước từ đầu xuống chân, áo cà sa ướt sũng, nước mưa men theo tay và vạt áo không ngừng nhỏ giọt xuống đất.
"Là thế này, trong đây có một bức thư, ngươi nhanh chóng trao tận tay nó cho Lâm Tri vương đi."
"Nhất định phải giao trong đêm nay?"
"Đúng vậy."
"Được, ta đi ngay đây." Hòa thượng cất lá thư vào trong ngực áo rồi chạy xuyên vào màn mưa.
* * *
Mật thất số một phủ Lâm Tri vương.
Mặc dù Trần Cẩn Phong đã nằm xuống một lúc lâu nhưng vết thương trên người vẫn ngâm ngẩm đau khiến chàng khó vào giấc ngủ.
Những lúc thế này chàng lại nghĩ đến Nhã Lâm, đến lúc hai người họ còn nhỏ.
Thật không ngờ hạnh phúc lại tới nhanh đến vậy.
Đúng vào lúc này, bức tường phía tây đột nhiên được nâng lên, Trần Cẩn Phong nghiêng đầu nhìn thì thấy Lý Long Cơ đang vội vã bước vào.
"Vương gia, muộn như thế này rồi còn có việc gì sao?"
Lý Long Cơ gật đầu, lấy một bức thư từ trong túi ra: "Ban nãy hòa thượng Phổ Nhuận của chùa Bảo Xương đến đưa bức thư này cho ta, nội dung bức thư thì đệ xem đi."
Nhận lấy bức thư, Trần Cẩn Phong cẩn thận đọc.
Lý Long Cơ nhìn Trần Cẩn Phong, sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Đọc xong thư, Trần Cẩn Phong ngẩng đầu nói: "Không ngờ Vi Hoàng hậu lại độc ác đến vậy, ngay cả con trai ruột của mình cũng không bỏ qua."
"Đúng vậy, nhưng đây cũng là một kế hoạch hay, hãm hại Lý Trọng Mậu rồi giá họa cho Tương vương gia, liên luỵ đến Lâm Tri vương, bọn chúng thật sự rất biết lên kế hoạch." Lý Long Cơ cuộn chặt nắm tay, đấm thật mạnh xuống bàn.
"Vi Hoàng hậu đã bắt đầu hành động."
"Vi Hoàng hậu nổi tiếng lòng dạ hiểm ác, bây giờ bà ta đã hạ quyết tâm đối phó với cha con ta.
Cẩn Phong, đệ có kế hoạch gì để tránh được cửa ải này không?"
"Tránh được mùng một, không tránh nổi ngày rằm.
Bọn họ đã có ý muốn hãm hại vương gia thì cho dù chúng ta có tìm ra được cách bình an qua được kiếp nạn này thì bọn họ vẫn sẽ tìm phương án khác.
Theo thần thấy thì chỉ có một con đường mà ta đi được thôi."
"Con đường nào?"
"Tiên hạ thủ vi cường." Nói xong, ánh mắt Trần Cẩn Phong hơi có vẻ do dự: "Chỉ có điều dựa vào mỗi sức của Lâm Tri vương e rằng rất khó."
"Việc này đệ cứ yên tâm, ta sẽ liên thủ với thế lực của cô cô.
Cô cô cũng là người có danh tiếng trong triều.
Lúc Hoàng thượng còn sống, dù Vi Hoàng hậu tác oai tác quái, cô cô cũng chưa bao giờ kiêng dè." Lý Long Cơ tự tin đáp: "Ngoài ra ta cũng kết giao với rất nhiều học sĩ, quan binh tướng lĩnh, tin rằng vào thời khắc nguy nan họ sẽ đứng lên vì ta."
"Vậy là tốt rồi." Trần Cẩn Phong cười: "Vậy thì bây giờ chúng ta đi gặp Thái Bình công chúa thôi."
"Bây giờ sao? Bên ngoài đang mưa to lắm." Lý Long Cơ hơi ngập ngừng.
"Sự việc hệ trọng, không đợi được nữa, nếu muốn đi trước Vi Hoàng hậu thì phải đi nhanh."
"Còn vết thương trên người đệ?"
"Không đáng ngại, chúng ta đi thôi." Chẳng mấy phút sau, Trần Cẩn Phong đã ăn vận chỉnh tề, cùng Lý Long Cơ đội mưa tới phủ công chúa.
* * *
Phủ Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa tỏ thái độ lạnh nhạt, điềm nhiên uống trà khiến Lý Long Cơ cảm thấy bối rối: "Có phải cô cô vẫn giận chuyện ở đại điện không ạ?"
"Hừ." Thái Bình công chúa chỉ đằng hắng một cái mà không thèm trả lời.
"Cô cô, tình hình hôm đó người cũng thấy rồi đấy.
Vi Ôn về triều, lãnh đạo mấy vạn binh mã, trong cung đã phòng bị nghiêm ngặt.
Hơn nữa theo cháu quan sát, bên ngoài Hoàng cung đã có đông đảo quân lính bao vây.
Vi Hoàng hậu hẳn đã sắp xếp từ trước, nếu như cháu không lên tiếng khuyên ngăn mà để mọi thứ loạn lên thì chúng ta đều sẽ phải chịu thiệt.
Thời điểm đó phải lùi để tiến, suy tính đến phương án khác mới là kế hay."
Nghe vậy, gương mặt Thái Bình công chúa mới dãn ra được một chút, ngẫm lại quả thực như vậy bà mới lên tiếng: "Hôm nay chất nhi đội mưa đến đây ắt là có việc gấp?"
"Thưa đúng ạ." Lý Long Cơ đưa bức thư ra trước mặt Thái Bình công chúa, bên ngoài bức thư có màu vàng nâu, bên trên được bôi một lớp sáp mỏng, nước mưa không thấm qua được.
Bức thư có dấu vết đã bị mở ra: "Đây là thư của Binh bộ Thị lang Thôi Nhật Dụng nhờ hòa thượng Phổ Nhuận của chùa Bảo Xương đưa tới."
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng nhận lấy lá thư rồi đọc.
"Cô cô, chuyện này không thể để chậm trễ, Vi Hoàng hậu đã bắt đầu vung đao về phía cháu và phụ vương.
Tiếp theo e là sẽ đến người." Lý Long Cơ vội nói.
"Hoàng chất có dự định gì chưa?" Thái Bình công chúa hỏi.
"Theo ý kiến của chất nhi, chúng ta.." Lý Long Cơ giơ tay phải lên, làm động tác chém không khí.
Thái Bình công chúa rơi vào trầm tư, hồi lâu sau bà mới lớn giọng nói: "Thiên hạ là của nhà họ Lý, sao có thể để cho Vi thị tuỳ ý làm càn.
Bình thường nhìn dáng vẻ kiêu căng của bà ta đã đủ lắm rồi, bây giờ lại muốn trèo lên đầu bản cung ngồi nữa."
"Đúng thế thưa cô cô, người chưa nhìn thấy lúc ở trên triều bà ta và Vi Ôn liên thủ hạ nhục người mà đắc ý thế nào đâu.
Sớm muộn cũng sẽ đến ngày bọn họ tìm cách đối phó với người.
Cô cô, chúng ta không thể do dự thêm được nữa, hai người chúng ta bắt tay với nhau nhất định có thể lật đổ thế lực của Vi thị." Giọng điệu khảng khái hiên ngang của Lý Long Cơ tác động đến Thái Bình công chúa.
Nghĩ về ngày hôm ấy khi ở đại điện, dáng vẻ giả tạo của Vi Hoàng hậu và cả ánh mắt giận dữ đáng hận mà Vi Ôn dành cho mình, cơn giận ngút ngàn dâng lên trong lòng Thái Bình công chúa.
Nay Lý Long Cơ đã đích thân tìm đến muốn bắt tay với nhau, đây chính là cơ hội tốt để diệt trừ Vi thị, chỉ có điều..
"Lúc này triều đình đã rơi vào tay Vi thị, hơn nữa đại đa số các quần thần đều là vây cánh của bà tay, sợ rằng.."
"Công chúa, người làm chuyện lớn sao có thể vướng lòng vì những chuyện thế này.
Mặc dù phần lớn quan viên trong triều đều là tâm phúc của bà ta, nhưng chúng ta cũng không đơn độc.
Vi Hoàng hậu nổi tiếng tàn nhẫn, mọi người chỉ dám hận mà không dám lên tiếng.
Chỉ cần có người dẫn đầu, thần tin lòng quân cùng hướng vể một điểm, nhất định sẽ đánh bại được bà ta.
Đến lúc đó chúng ta công bố nguyên nhân cái chết của Hoàng thượng, mọi người sẽ nghe theo chúng ta thôi." Trần Cẩn Phong càng nói càng kích động: "Từ khi Hoàng thượng lên ngôi, ngày nào cũng thưởng hoa uống rượu với Vi Hoàng hậu mà không đoái hoài đến triều chính, đã mất điểm trong lòng quần thần từ lâu.
Thần nghĩ bách tính trong thiên hạ cũng sẽ ủng hộ chúng ta."
Lý Long Cơ cũng nóng lòng giục giã: "Sự việc nguy cấp, không còn thời gian chờ đợi, nếu như cô cô còn do dự thì chúng ta sẽ chết không chỗ chôn thây mất."
Thái Bình công chúa đập bàn, đứng dậy: "Được, cứ thế đi, ta sẽ phái con trai ta là Tiết Sùng Giản giúp đỡ cháu.
Nó và Tổng giám Ngự lâm doanh Chung Thiệu Kinh là bằng hữu thân thiết, nó sẽ thuyết phụ Chung Thiệu Kinh xuất binh giúp đỡ cháu."
Trần Cẩn Phong và Lý Long Cơ nhìn nhau, hai người đều nhận ra sự vui mừng trong mắt đối phương.
Trần Cẩn Phong bước lên trước, nói: "Có sự giúp đỡ của Tiết tướng quân, chuyện này đã thành công được một nửa rồi."
"Tạ ơn cô cô." Lý Long Cơ mỉm cười nói: "Cháu sẽ tập hợp vài trợ thủ đắc lực tới, tối mai chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ở đây được không ạ?"
"Được." Thái Bình công chúa đồng ý.
* * *
Tối ngày hôm sau, phủ Thái Bình công chúa.
Nhóm người ngồi kín quanh chiếc bàn tròn.
Trần Cẩn Phong thẩm cảm khái mối quan hệ xã hội của Lý Long Cơ.
Những người có mặt ở đây hôm nay là những nhân vật thế nào? Tiết Sùng Giản, Lưu U Cầu, Ma Tự Tông, Cát Phúc Thuận, Lý Tiên Phù, Phổ Nhuận và Thôi Nhật Dụng.
Ngoài Phổ Nhuận là hòa thượng chùa Bảo Xương, Thôi Nhật Dụng là Binh bộ Thị lang thì những người còn lại đều là tướng lĩnh cấp cao của Ngự lâm quân..
Mê Án Đường Triều