Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 83: Khiếp sợ, không phải ruột thịt
Edit: PaduC/ Beta: Norah
Lệ Sâm nhìn ông, nhìn chăm chú hồi lâu, nhìn đến nỗi ông Lệ bỗng dưng chột dạ.
"Thằng nhóc thúi, giỏi lắm, dám tạo áp lực cho ông!" Ông Lệ tức giận nói.
"Ba không cần giả vờ trước mặt con. Lúc trước con có chạm vào người đàn bà kia hay không, con biết rõ hơn bất kì ai." Lệ Sâm nói.
Ông Lệ trợn đôi mắt già nua thật lớn: "Con, thằng nhóc thúi con có ý gì. Căn bản là mười sáu năm trước con không hề chơi một đêm cùng người phụ nữ kia? Từ lúc bắt đầu con đã biết Nam Nam không phải con gái ruột? Con biết rõ còn mang về? Lệ Sâm, đến cùng con đang chơi trò gì vậy?"
Lệ Sâm mở thêm hai cúc áo, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua năm đó con thấy mình có duyên cha con với đứa bé kia, nên mới ôm về nuôi. Vốn chỉ nuôi chơi, ai ngờ được không cẩn thận lại nuôi ra tình cảm. Lúc đầu còn nghĩ thêm một đứa con gái cũng vô cùng tốt, nhưng bây giờ... Con đổi ý rồi."
Ông Lệ sợ đến cơ thể cứng lại: "Lệ Sâm, con cần nghĩ cho kỹ. Dù hai đứa không có quan hệ huyết thống, nhưng Nam Nam do con tự tay nuôi lớn. Trong lòng con bé, con chính là người ba hàng thật giá thật. Nếu con cứ khăng khăng làm theo ý mình, sẽ hủy hoại con bé đấy!"
Lệ Sâm đột nhiên kêu một tiếng ba, khiến ông Lệ lại sợ hết hồn. Cứ mỗi khi anh trịnh trọng kêu ông một tiếng ba, ông biết ngay đứa con trai này lại sắp nói đến chuyện mà ngay cả trời cũng đừng mong ngăn cản.
"Chuyện của bọn con, ba đừng quản. Con bé do một tay con nuôi lớn, con hiểu rõ hơn ba." Lệ Sâm nói xong câu này, liền thay giày lên tầng.
Thấy Lệ Sâm sắp biến mất ở cầu thang, ông Lệ nhịn không được vội gọi anh lại, thấp giọng nhắc một câu: "Lệ Sâm, Nam Nam còn nhỏ. Con, con vẫn nên chú ý đúng mực, đừng dọa con bé sợ."
Lệ Sâm ừ một tiếng, không chờ đợi được nữa mà đi lên tầng.
Lệ Sâm khẽ đẩy cửa phòng ngủ, cô bé trên giường đã tắm sạch sẽ, thay đồ ngủ và nằm xuống từ lúc nào.
Nam Tầm nghe thấy tiếng động, liền vội vàng ngồi dậy nhìn sang: "Ba, ba nhanh đi tắm rồi ngủ đi, hôm nay ba đã chơi với con cả ngày rồi."
Lệ Sâm đi tới ngồi xuống bên mép giường, vươn tay nhéo khuôn mặt cô: "Cục cưng, ba tưởng con ngủ thiếp đi rồi."
Nam Tầm ngáp một cái, cười nói: "Con đang lo cho ba đấy. Con sợ ông nội mắng ba, vì vậy chưa ngủ được."
"Bé ngoan." Lệ Sâm sờ mặt cô, rồi cúi người, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên môi cô.
Nam Tầm kinh ngạc đến giật cả mình. Mặc dù chỉ là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng vừa nãy Lệ Sâm lại hôn cô, lần này không phải mũi, là miệng!
"Ha ha, Tiểu Bát à, ngươi ra đây mà xem. Ngươi nói hôn mũi rất bình thường, vậy bây giờ thì sao? Đờ mờ Lệ Sâm lại hôn miệng ta!"
Qua một hồi lâu Hư Không Thú mới trả lời một câu vòng vo tam quốc: "Vừa nãy ta nghe trộm ba Lệ Sâm và ông nội ngươi nói chuyện, sau đó phát hiện được bí mật động trời, ta định ngày mai nói tỉ mỉ với ngươi."
"Nói ngay bây giờ!"
"Bây giờ mà nói thì đêm nay ngươi đừng mơ ngủ ngon giấc."
Nam Tầm: "Vậy để mai nói sau đi."
Hư Không Thú:...
Thực ra nó đã chuẩn bị để nói rồi.
Lệ Sâm hôn Nam Tầm xong thì xoay người đi tắm như không có chuyện gì xảy ra, còn Nam Tầm bối rối một lúc cũng nằm lại như không có chuyện gì. Cô còn có hứng chọn một quyển truyện tiếng Anh đặt cạnh mình, chờ Lệ Sâm tắm xong sẽ đọc cho cô.
Chỉ là Nam Tầm không đợi được Lệ Sâm đã ngủ thiếp đi.
Trên người Lệ Sâm còn chảy nước chưa khô, anh ngồi bên giường ngắm Nam Tầm, ánh mắt nóng rực chưa từng có. Qua hồi lâu, anh mới lấy ra quyển sách trong tay cô gái nhỏ, sau đó cũng chui vào chăn, động tác quen thuộc ôm cô vào ngực mình.
Nam Tầm lẩm nhẩm hai tiếng, một chân gác lên eo anh, một tay ôm cổ anh, khuôn mặt bé nhỏ dính vào mặt anh.
Hô hấp quấn quanh, hơi thở nóng bỏng.
Lệ Sâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại đây, nói nhỏ: "Cục cưng của ba, mau mau lớn lên đi..."
Ngày hôm sau, Nam Tầm ăn sáng xong chuẩn bị đi học, mà Lệ Sâm cũng chuẩn bị đến công ty.
"Cục cưng, không cần ba đưa con đi thật hả?" Lệ Sâm hỏi.
Nam Tầm vội vàng lắc đầu: "Ba, ba cũng đừng đưa con đi học nữa. Cái xe xa hoa phiên bản mở rộng kia của ba vừa chạy đến cổng trường, là con bị vây quanh như gấu mèo ấy, ba tha cho con đi."
Nói xong, Nam Tầm ngọt ngào chào tạm biệt: "Ba ba, con đi trước đây, bye bye ~"
Lệ Sâm kéo cô lại, hơi cúi người, quay gò má về phía cô: "Cục cưng, có phải con đã quên gì rồi không?"
Nam Tầm trợn trắng mắt khinh thường, nhưng vẫn nhón chân lên, ngửa đầu đặt nụ hôn trên mặt anh: "Ba thiệt là, người đã bao tuổi rồi còn muốn hôn tạm biệt."
Chờ cô bé đi rồi, ông Lệ ở xa xa nhìn về phía cửa mới cười nhạo: "Xì, lớn đầu rồi mà không biết xấu hổ, còn chủ động mời hôn."
Lệ Sâm liếc ông một cái: "Ba nói chính mình à, đã một bó tuổi rồi còn nhìn trộm thanh niên và cô gái nhỏ hôn tạm biệt."
Ông Lệ tức giận đến đứng phắt dậy: "Ba nhổ vào, thanh niên cơ đấy, vô liêm sỉ."
Lệ Sâm mặc thêm áo khoác, nói hờ hững một câu: "Con đến công ty, nếu ba chán thì đi tìm mấy người bạn già câu cá ngắm hoa đi."
Không nhắc tới chuyện này còn tốt, ông Lệ vừa nghe được, lập tức biến sắc: "Ông đây không bao giờ để con được như ý. Hôm qua con có ý đồ đẩy ba đi rồi quấy rối Nam Nam. Sau này ba không đi đâu nữa!"
Lệ Sâm ồ lên nhàn nhạt: "Ba tùy ý." Nói xong liền bước ra cửa.
Ông Lệ tức không chịu được, quản gia họ Vương đứng bên cạnh vội thuận khí cho ông: "Ngài cần gì phải vậy chứ, cũng không phải ngài không biết tính tình cậu chủ."
Ông Lệ hừ một tiếng: "Tôi không muốn để thằng nhóc này được thuận lợi, tôi đang ngóng trông ngày nó ăn quả đắng vì chuyện này."
Quản gia Vương cảm thán trong lòng: Ngài có phải cha đẻ không, nào có ai ngóng trông con trai mình ăn quả đắng? Có điều cậu Lệ xác thực... Ừm, thực ra ngẫm lại, có chút trắc trở cũng cực kì tốt.
Người khổ nhất chính là cô chủ nhỏ. Một tờ giấy trắng thuần cỡ nào, một bông hoa thuần khiết cỡ nào, nhưng không may gặp phải cậu Lệ, tờ giấy có trắng thế nào cũng bị cậu Lệ nhiễm thêm màu sắc.
Trong phòng học, Nam Tầm nhìn chòng chọc sách trên bàn, tâm tư đã bay đi xa.
"Tiểu Bát, ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi nói lại xem nào!"
Hư Không Thú khụ khụ: "Ta nói là ba Lệ Sâm của ngươi căn bản không phải ba ruột của ngươi, hơn nữa hắn còn có, có ý đó với ngươi ơ... Ngươi đừng trách ta, chuyện này ta không biết thật! Lần trước lúc ta khảo sát thế giới này, thân phận Lệ Tiểu Nam vẫn luôn là con gái Lệ Sâm, đến chết vẫn là. Ta nghĩ là Lệ Sâm căn bản không quan tâm cô ấy có phải con gái ruột của mình hay không, vì vậy chẳng thèm chọc sâu thân phận của cô ấy."
Nam Tầm: "... Bảo bối, ta thật mẹ nó muốn đánh chết ngươi."
Hư Không Thú: "Đừng hung dữ thế mà, người ta cũng là người bị hại. Có điều ta cảm thấy đây là chuyện tốt nha. Ngươi xem kìa, giá trị ác niệm của ba Lệ Sâm ngươi chưa giảm đã lâu rồi, bây giờ ngươi vừa lúc đổi thân phận, dùng tình yêu hừng hực kịch liệt để cảm hóa hắn, khà khà."
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Lệ Sâm nhìn ông, nhìn chăm chú hồi lâu, nhìn đến nỗi ông Lệ bỗng dưng chột dạ.
"Thằng nhóc thúi, giỏi lắm, dám tạo áp lực cho ông!" Ông Lệ tức giận nói.
"Ba không cần giả vờ trước mặt con. Lúc trước con có chạm vào người đàn bà kia hay không, con biết rõ hơn bất kì ai." Lệ Sâm nói.
Ông Lệ trợn đôi mắt già nua thật lớn: "Con, thằng nhóc thúi con có ý gì. Căn bản là mười sáu năm trước con không hề chơi một đêm cùng người phụ nữ kia? Từ lúc bắt đầu con đã biết Nam Nam không phải con gái ruột? Con biết rõ còn mang về? Lệ Sâm, đến cùng con đang chơi trò gì vậy?"
Lệ Sâm mở thêm hai cúc áo, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua năm đó con thấy mình có duyên cha con với đứa bé kia, nên mới ôm về nuôi. Vốn chỉ nuôi chơi, ai ngờ được không cẩn thận lại nuôi ra tình cảm. Lúc đầu còn nghĩ thêm một đứa con gái cũng vô cùng tốt, nhưng bây giờ... Con đổi ý rồi."
Ông Lệ sợ đến cơ thể cứng lại: "Lệ Sâm, con cần nghĩ cho kỹ. Dù hai đứa không có quan hệ huyết thống, nhưng Nam Nam do con tự tay nuôi lớn. Trong lòng con bé, con chính là người ba hàng thật giá thật. Nếu con cứ khăng khăng làm theo ý mình, sẽ hủy hoại con bé đấy!"
Lệ Sâm đột nhiên kêu một tiếng ba, khiến ông Lệ lại sợ hết hồn. Cứ mỗi khi anh trịnh trọng kêu ông một tiếng ba, ông biết ngay đứa con trai này lại sắp nói đến chuyện mà ngay cả trời cũng đừng mong ngăn cản.
"Chuyện của bọn con, ba đừng quản. Con bé do một tay con nuôi lớn, con hiểu rõ hơn ba." Lệ Sâm nói xong câu này, liền thay giày lên tầng.
Thấy Lệ Sâm sắp biến mất ở cầu thang, ông Lệ nhịn không được vội gọi anh lại, thấp giọng nhắc một câu: "Lệ Sâm, Nam Nam còn nhỏ. Con, con vẫn nên chú ý đúng mực, đừng dọa con bé sợ."
Lệ Sâm ừ một tiếng, không chờ đợi được nữa mà đi lên tầng.
Lệ Sâm khẽ đẩy cửa phòng ngủ, cô bé trên giường đã tắm sạch sẽ, thay đồ ngủ và nằm xuống từ lúc nào.
Nam Tầm nghe thấy tiếng động, liền vội vàng ngồi dậy nhìn sang: "Ba, ba nhanh đi tắm rồi ngủ đi, hôm nay ba đã chơi với con cả ngày rồi."
Lệ Sâm đi tới ngồi xuống bên mép giường, vươn tay nhéo khuôn mặt cô: "Cục cưng, ba tưởng con ngủ thiếp đi rồi."
Nam Tầm ngáp một cái, cười nói: "Con đang lo cho ba đấy. Con sợ ông nội mắng ba, vì vậy chưa ngủ được."
"Bé ngoan." Lệ Sâm sờ mặt cô, rồi cúi người, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên môi cô.
Nam Tầm kinh ngạc đến giật cả mình. Mặc dù chỉ là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng vừa nãy Lệ Sâm lại hôn cô, lần này không phải mũi, là miệng!
"Ha ha, Tiểu Bát à, ngươi ra đây mà xem. Ngươi nói hôn mũi rất bình thường, vậy bây giờ thì sao? Đờ mờ Lệ Sâm lại hôn miệng ta!"
Qua một hồi lâu Hư Không Thú mới trả lời một câu vòng vo tam quốc: "Vừa nãy ta nghe trộm ba Lệ Sâm và ông nội ngươi nói chuyện, sau đó phát hiện được bí mật động trời, ta định ngày mai nói tỉ mỉ với ngươi."
"Nói ngay bây giờ!"
"Bây giờ mà nói thì đêm nay ngươi đừng mơ ngủ ngon giấc."
Nam Tầm: "Vậy để mai nói sau đi."
Hư Không Thú:...
Thực ra nó đã chuẩn bị để nói rồi.
Lệ Sâm hôn Nam Tầm xong thì xoay người đi tắm như không có chuyện gì xảy ra, còn Nam Tầm bối rối một lúc cũng nằm lại như không có chuyện gì. Cô còn có hứng chọn một quyển truyện tiếng Anh đặt cạnh mình, chờ Lệ Sâm tắm xong sẽ đọc cho cô.
Chỉ là Nam Tầm không đợi được Lệ Sâm đã ngủ thiếp đi.
Trên người Lệ Sâm còn chảy nước chưa khô, anh ngồi bên giường ngắm Nam Tầm, ánh mắt nóng rực chưa từng có. Qua hồi lâu, anh mới lấy ra quyển sách trong tay cô gái nhỏ, sau đó cũng chui vào chăn, động tác quen thuộc ôm cô vào ngực mình.
Nam Tầm lẩm nhẩm hai tiếng, một chân gác lên eo anh, một tay ôm cổ anh, khuôn mặt bé nhỏ dính vào mặt anh.
Hô hấp quấn quanh, hơi thở nóng bỏng.
Lệ Sâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại đây, nói nhỏ: "Cục cưng của ba, mau mau lớn lên đi..."
Ngày hôm sau, Nam Tầm ăn sáng xong chuẩn bị đi học, mà Lệ Sâm cũng chuẩn bị đến công ty.
"Cục cưng, không cần ba đưa con đi thật hả?" Lệ Sâm hỏi.
Nam Tầm vội vàng lắc đầu: "Ba, ba cũng đừng đưa con đi học nữa. Cái xe xa hoa phiên bản mở rộng kia của ba vừa chạy đến cổng trường, là con bị vây quanh như gấu mèo ấy, ba tha cho con đi."
Nói xong, Nam Tầm ngọt ngào chào tạm biệt: "Ba ba, con đi trước đây, bye bye ~"
Lệ Sâm kéo cô lại, hơi cúi người, quay gò má về phía cô: "Cục cưng, có phải con đã quên gì rồi không?"
Nam Tầm trợn trắng mắt khinh thường, nhưng vẫn nhón chân lên, ngửa đầu đặt nụ hôn trên mặt anh: "Ba thiệt là, người đã bao tuổi rồi còn muốn hôn tạm biệt."
Chờ cô bé đi rồi, ông Lệ ở xa xa nhìn về phía cửa mới cười nhạo: "Xì, lớn đầu rồi mà không biết xấu hổ, còn chủ động mời hôn."
Lệ Sâm liếc ông một cái: "Ba nói chính mình à, đã một bó tuổi rồi còn nhìn trộm thanh niên và cô gái nhỏ hôn tạm biệt."
Ông Lệ tức giận đến đứng phắt dậy: "Ba nhổ vào, thanh niên cơ đấy, vô liêm sỉ."
Lệ Sâm mặc thêm áo khoác, nói hờ hững một câu: "Con đến công ty, nếu ba chán thì đi tìm mấy người bạn già câu cá ngắm hoa đi."
Không nhắc tới chuyện này còn tốt, ông Lệ vừa nghe được, lập tức biến sắc: "Ông đây không bao giờ để con được như ý. Hôm qua con có ý đồ đẩy ba đi rồi quấy rối Nam Nam. Sau này ba không đi đâu nữa!"
Lệ Sâm ồ lên nhàn nhạt: "Ba tùy ý." Nói xong liền bước ra cửa.
Ông Lệ tức không chịu được, quản gia họ Vương đứng bên cạnh vội thuận khí cho ông: "Ngài cần gì phải vậy chứ, cũng không phải ngài không biết tính tình cậu chủ."
Ông Lệ hừ một tiếng: "Tôi không muốn để thằng nhóc này được thuận lợi, tôi đang ngóng trông ngày nó ăn quả đắng vì chuyện này."
Quản gia Vương cảm thán trong lòng: Ngài có phải cha đẻ không, nào có ai ngóng trông con trai mình ăn quả đắng? Có điều cậu Lệ xác thực... Ừm, thực ra ngẫm lại, có chút trắc trở cũng cực kì tốt.
Người khổ nhất chính là cô chủ nhỏ. Một tờ giấy trắng thuần cỡ nào, một bông hoa thuần khiết cỡ nào, nhưng không may gặp phải cậu Lệ, tờ giấy có trắng thế nào cũng bị cậu Lệ nhiễm thêm màu sắc.
Trong phòng học, Nam Tầm nhìn chòng chọc sách trên bàn, tâm tư đã bay đi xa.
"Tiểu Bát, ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi nói lại xem nào!"
Hư Không Thú khụ khụ: "Ta nói là ba Lệ Sâm của ngươi căn bản không phải ba ruột của ngươi, hơn nữa hắn còn có, có ý đó với ngươi ơ... Ngươi đừng trách ta, chuyện này ta không biết thật! Lần trước lúc ta khảo sát thế giới này, thân phận Lệ Tiểu Nam vẫn luôn là con gái Lệ Sâm, đến chết vẫn là. Ta nghĩ là Lệ Sâm căn bản không quan tâm cô ấy có phải con gái ruột của mình hay không, vì vậy chẳng thèm chọc sâu thân phận của cô ấy."
Nam Tầm: "... Bảo bối, ta thật mẹ nó muốn đánh chết ngươi."
Hư Không Thú: "Đừng hung dữ thế mà, người ta cũng là người bị hại. Có điều ta cảm thấy đây là chuyện tốt nha. Ngươi xem kìa, giá trị ác niệm của ba Lệ Sâm ngươi chưa giảm đã lâu rồi, bây giờ ngươi vừa lúc đổi thân phận, dùng tình yêu hừng hực kịch liệt để cảm hóa hắn, khà khà."
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Đánh giá:
Truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Story
Chương 83: Khiếp sợ, không phải ruột thịt
10.0/10 từ 24 lượt.