Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 580: Anh cả, anh cừ quá!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED
Tiểu Bát nó chu đáo biết bao, tưởng hai người phải hoạt động lâu lắm nên không hí mắt rình coi cả thời gian dài. Ai ngờ mẹ nó chẳng có gì hết trơn! Quá phí hoài tình cảm của thú.
Cơ mà Tiểu Bát còn đang phấn khởi, không thèm so đo hai kẻ uổng phí tình cảm của mình.
"Thân ái ơi, ngươi đoán ác niệm đại Boss bốc hơi bao nhiêu? Muah ha ha ha 15 điểm! Ta nói mà, ngươi phải ôm ấp hôn hít nhiều vào, coi coi coi coi, có phải một giây giảm ầm ầm không?"
Nam Tầm hoàn toàn không bất ngờ, hỏi lại: "Giờ còn dư bao nhiêu ác niệm?"
"Còn 65 điểm. Nhưng tốc độ này đã nhanh lắm rồi, chưa tới một năm luôn, hị hị." Tiểu Bát nói: "Ấy vậy gia lại thêm chuyện buồn. Ác niệm rớt lả tả thế thì hẳn tâm trạng đại Boss phải tốt chứ, sao giá trị hắc hóa lại tăng? Mẹ nó tăng gần 10 điểm. Lúc tụi mình tới là 70, giờ 80 rồi. Rốt cuộc vừa nãy ngươi làm gì vậy?"
Nam Tầm: "Ta thật sự chẳng làm gì hết, do anh cả tự hoang tưởng nhiều quá thôi."
Tiểu Bát:...
Hoang tưởng quá nhiều là bệnh, phải trị. May mà đại Boss hoang tưởng không ảnh hưởng gì đến việc giảm điểm ác niệm.
...
Lúc Nam Tầm và Tạ Lương Thành tới quân doanh, La Phó quan đang dạy cách sử dụng lưỡi lê*, Hà Phó quan dạy xạ kích, các phó quan khác người dạy vật lộn, người huấn luyện đội binh bò trườn.
[*Lưỡi lê: lưỡi dao đầu súng]
Đội binh toàn đàn ông, bởi vậy nhác thấy Nam Tầm xuất hiện trong trang phục cưỡi ngựa, ai nấy đều dán mắt lại. Nhưng khi phát hiện cô được Thiếu soái dẫn đến, tất cả chỉ dám nhìn trộm.
Eo thon, ngực tấn công, mông phòng thủ, dáng tuyệt thật! Toán binh tưởng tượng mấy chuyện không đứng đắn.
Tạ Lương Thành lườm một cái sắc lẻm, cả đám lập tức rụt mắt về, tiếp tục công việc dang dở.
Nam Tầm thoáng cái đã thấy Hà Tình, liền phóng thẳng qua đó. Hà Tình quét mắt tới lui giữa cô và Tạ Lương Thành, rồi kéo Nam Tầm sang bên thì thầm: "Tiểu Ngư, em với Thiếu soái chẳng lẽ... cặp với nhau rồi?"
Nam Tầm thẹn thùng gật gật: "Cảm ơn chị Tiểu Tình, anh cả bảo ước định bằng miệng trước kia không tính, em vẫn là vợ anh ấy. À, còn kêu em không được gặp đàn ông khác."
Mặt mày Hà Tình hiện vẻ hận sắt không thành thép: "Thế em đồng ý luôn rồi? Kiểu gì cũng phải dằn vặt ngài ấy chút chút chứ."
Nam Tầm cười hì hì: "Em cũng định vậy, mà chắc lúc đó đầu bị chập mạch."
Hà Tình bất đắc dĩ: "Thôi thì cuộc sống vợ chồng son của hai người mà."
"Chị Tiểu Tình, em đặc biệt tới thăm chị nè, chị nhớ em hông?" Nam Tầm kéo tay cô nàng.
Hà Tình để ý thấy Tạ Lương Thành đang nhìn chòng chọc cái tay Tiểu Ngư kéo mình bèn nhếch miệng, ôm lấy cô nhóc mềm mại, hòa nhã trả lời: "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rồi. Tiểu Ngư muốn học xạ kích không? Chị dạy em nhé?"
Ngay khoảnh khắc Hà Tình ôm Nam Tầm từ sau để nắm tay cô dạy bắn, cô nàng đã nhận ra ánh mắt lạnh căm căm của Tạ Lương Thành.
Thú vị thật, Tạ Lương Thành chưa bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt này.
Tạ Lương Thành sa sầm mặt bước tới.
"Hà Phó quan, hình như cô quên nhiệm vụ của mình rồi đấy." Anh lạnh lùng thốt.
Hà Tình nhún nhún vai: "Xin lỗi Thiếu soái, tôi tưởng ngài đưa Tiểu Ngư đến để tôi dạy thuật phòng thân cho em ấy. Dù sao cả doanh trại cũng chỉ mình tôi là nữ."
"Không cần cô, tôi tự dạy." Một tay anh kéo Nam Tầm qua, tay kia rút súng lục nhắm tấm bia xa nhất. Pằng pằng pằng, loạt đạn đều trúng giữa hồng tâm.
"Woa, anh cả cừ quá!" Nam Tầm vỗ tay reo hò.
Các binh lính khác thấy suốt quen rồi, Thiếu soái vốn là tay thiện xạ bách phát bách trúng trong quân mà.
Tạ Lương Thành đưa súng cho Nam Tầm: "Lại đây Tiểu Ngư, anh cả dạy em." Dứt lời, anh liền dán người lên lưng Nam Tầm, tay phải bao tay cô, tay trái giữ eo cô.
Đối phương sáp lại sít sao đến mức Nam Tầm gần như cảm nhận được hình thù cúc áo và cái túi nhỏ trên quân phục, có hơi cộm người. Còn cả bàn tay anh nữa, to dày mà nóng rực.
Bia ngắm, súng, người đàn ông ôm eo từ sau cầm tay dạy cô. Cảnh tượng quen thuộc làm Nam Tầm có một thoáng thất thần.
"Tiểu Ngư, đừng mất tập trung. Chân rộng bằng vai thả lỏng chút, chớ căng quá. Trên lý thuyết, đây là tư thế đứng bắn dễ mà ổn định nhất, dĩ nhiên, cũng có một số người có thói quen khác. Bây giờ, ngắm bia, ba điểm một đường**, đừng run. Được rồi, chính là lúc này, bắn!"
[**Ba điểm một đường trong xạ kích gồm: mắt, tầm ngắm và mục tiêu.]
Nam Tầm hoài niệm cái cảm giác súng lục rung nhẹ trong tay, khóe miệng không khỏi cong lên.
Đạn vào giữa hồng tâm.
Tạ Lương Thành buông cô ra, thấp giọng dặn: "Tự em luyện tiếp đi."
Nam Tầm gật đầu, hỏi: "Nếu em bắn không trúng, anh cả dạy lại có được không?"
Anh đáp: "Đương nhiên."
Thế là Nam Tầm, người bắn liên tục năm phát trúng vòng 9 điểm bực bội dậm chân, quay sang gọi: "Anh cả, anh mau dạy lại em với. Sao lại vậy chứ, sao một vòng 10 điểm cũng không trúng?"
Mấy chú lính lén nhòm tình hình bên này:...
Má nó, liên tục năm phát 9 điểm đến họ còn chưa chắc làm nổi hiểu không hả? Cô gái này lần đầu tập bắn á? Bọn này ứ tin!
Ngay cả mắt Tạ Lương Thành cũng hiện tia sáng âm trầm, lại là cảm giác không thể khống chế này.
Anh rất chắc chắn Tiểu Ngư là một thôn nữ làng chài tầm thường. Có lẽ ba cô có quá khứ, nhưng cùng lắm chỉ hơi liên quan tới Ngô Việt Cao ở ba tỉnh Đông Bắc.
Các quan lớn thường lén đặt mua sản nghiệp của riêng mình, cha Tiểu Ngư từng là người tính sổ sách cho một cửa hàng gia đình dưới trướng Ngô Việt Cao. Sau không biết cha cô phát hiện động thái gì của Ngô Việt Cao mà bị phát lệnh truy nã.
Lúc ấy Ngô Việt Cao còn chưa phải Đại soái, chẳng qua là một Phó quan cấp dưới của Đốc quân nào đó, song không biết kiếm được lô súng ống đạn dược từ đâu mới dần tự dựng nên thế lực riêng, rồi nhanh chóng bò lên vị trí Tuần duyệt sử ba tỉnh Đông Bắc, trở thành Đại soái một phương.
Những tin này đều do La Phó quan tra được sau này. Kỳ thực không cần tra tiếp, Tạ Lương Thành cũng đoán được đại khái gút mắt trong đó.
E rằng năm đó Ngô Đại soái cấu kết cùng người nước ngoài mới có được lô súng đạn đó. Mấy năm nay ông ta qua lại mật thiết với người nước L, chúng đã mở kha khá cửa hàng mặt tiền ở các nơi trọng yếu tại ba tỉnh Đông Bắc. Dần dà, mấy khu đất đó đều sắp trở thành địa bàn của người nước L, thế có khác gì cắt nhường lãnh thổ đâu?
Có điều chuyện này chẳng gây bất ngờ gì cho Tạ Lương Thành, vì anh đã chứng kiến quá nhiều lòng tham của con người. Không gì có thể khiến anh để ý đến vậy, có lẽ mỗi Hứa Đa Ngư là ngoại lệ.
Nam Tầm thấy hồn anh bay tận đẩu tận đâu thì vẫy tay: "Anh cả?"
Tạ Lương Thành giấu đi biểu cảm, bước đến cạnh cô tịch thu súng: "Vòng 9 là tốt lắm rồi, không cần luyện nữa. Thời gian không còn sớm, anh dẫn em cưỡi ngựa một vòng rồi về."
Cô dạ một tiếng tiếc nuối: "Được rồi, đều nghe anh cả."
Tạ Lương Thành bảo La Phó quan dắt ngựa lại, sau đó ôm Nam Tầm lên cưỡi một vòng dạo quanh sân huấn luyện.
"Tiểu Ngư, thích không?" Anh hỏi. Hơi ấm theo từng nhịp thở trong lúc anh nói phả vào tai cô, nóng ghê gớm.
Nam Tầm gật đầu: "Thích ạ."
Tạ Lương Thành ôm cô càng chặt.
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED
Tiểu Bát nó chu đáo biết bao, tưởng hai người phải hoạt động lâu lắm nên không hí mắt rình coi cả thời gian dài. Ai ngờ mẹ nó chẳng có gì hết trơn! Quá phí hoài tình cảm của thú.
Cơ mà Tiểu Bát còn đang phấn khởi, không thèm so đo hai kẻ uổng phí tình cảm của mình.
"Thân ái ơi, ngươi đoán ác niệm đại Boss bốc hơi bao nhiêu? Muah ha ha ha 15 điểm! Ta nói mà, ngươi phải ôm ấp hôn hít nhiều vào, coi coi coi coi, có phải một giây giảm ầm ầm không?"
Nam Tầm hoàn toàn không bất ngờ, hỏi lại: "Giờ còn dư bao nhiêu ác niệm?"
"Còn 65 điểm. Nhưng tốc độ này đã nhanh lắm rồi, chưa tới một năm luôn, hị hị." Tiểu Bát nói: "Ấy vậy gia lại thêm chuyện buồn. Ác niệm rớt lả tả thế thì hẳn tâm trạng đại Boss phải tốt chứ, sao giá trị hắc hóa lại tăng? Mẹ nó tăng gần 10 điểm. Lúc tụi mình tới là 70, giờ 80 rồi. Rốt cuộc vừa nãy ngươi làm gì vậy?"
Nam Tầm: "Ta thật sự chẳng làm gì hết, do anh cả tự hoang tưởng nhiều quá thôi."
Tiểu Bát:...
Hoang tưởng quá nhiều là bệnh, phải trị. May mà đại Boss hoang tưởng không ảnh hưởng gì đến việc giảm điểm ác niệm.
...
Lúc Nam Tầm và Tạ Lương Thành tới quân doanh, La Phó quan đang dạy cách sử dụng lưỡi lê*, Hà Phó quan dạy xạ kích, các phó quan khác người dạy vật lộn, người huấn luyện đội binh bò trườn.
[*Lưỡi lê: lưỡi dao đầu súng]
Đội binh toàn đàn ông, bởi vậy nhác thấy Nam Tầm xuất hiện trong trang phục cưỡi ngựa, ai nấy đều dán mắt lại. Nhưng khi phát hiện cô được Thiếu soái dẫn đến, tất cả chỉ dám nhìn trộm.
Eo thon, ngực tấn công, mông phòng thủ, dáng tuyệt thật! Toán binh tưởng tượng mấy chuyện không đứng đắn.
Tạ Lương Thành lườm một cái sắc lẻm, cả đám lập tức rụt mắt về, tiếp tục công việc dang dở.
Nam Tầm thoáng cái đã thấy Hà Tình, liền phóng thẳng qua đó. Hà Tình quét mắt tới lui giữa cô và Tạ Lương Thành, rồi kéo Nam Tầm sang bên thì thầm: "Tiểu Ngư, em với Thiếu soái chẳng lẽ... cặp với nhau rồi?"
Nam Tầm thẹn thùng gật gật: "Cảm ơn chị Tiểu Tình, anh cả bảo ước định bằng miệng trước kia không tính, em vẫn là vợ anh ấy. À, còn kêu em không được gặp đàn ông khác."
Mặt mày Hà Tình hiện vẻ hận sắt không thành thép: "Thế em đồng ý luôn rồi? Kiểu gì cũng phải dằn vặt ngài ấy chút chút chứ."
Nam Tầm cười hì hì: "Em cũng định vậy, mà chắc lúc đó đầu bị chập mạch."
Hà Tình bất đắc dĩ: "Thôi thì cuộc sống vợ chồng son của hai người mà."
"Chị Tiểu Tình, em đặc biệt tới thăm chị nè, chị nhớ em hông?" Nam Tầm kéo tay cô nàng.
Hà Tình để ý thấy Tạ Lương Thành đang nhìn chòng chọc cái tay Tiểu Ngư kéo mình bèn nhếch miệng, ôm lấy cô nhóc mềm mại, hòa nhã trả lời: "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rồi. Tiểu Ngư muốn học xạ kích không? Chị dạy em nhé?"
Ngay khoảnh khắc Hà Tình ôm Nam Tầm từ sau để nắm tay cô dạy bắn, cô nàng đã nhận ra ánh mắt lạnh căm căm của Tạ Lương Thành.
Thú vị thật, Tạ Lương Thành chưa bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt này.
Tạ Lương Thành sa sầm mặt bước tới.
"Hà Phó quan, hình như cô quên nhiệm vụ của mình rồi đấy." Anh lạnh lùng thốt.
Hà Tình nhún nhún vai: "Xin lỗi Thiếu soái, tôi tưởng ngài đưa Tiểu Ngư đến để tôi dạy thuật phòng thân cho em ấy. Dù sao cả doanh trại cũng chỉ mình tôi là nữ."
"Không cần cô, tôi tự dạy." Một tay anh kéo Nam Tầm qua, tay kia rút súng lục nhắm tấm bia xa nhất. Pằng pằng pằng, loạt đạn đều trúng giữa hồng tâm.
"Woa, anh cả cừ quá!" Nam Tầm vỗ tay reo hò.
Các binh lính khác thấy suốt quen rồi, Thiếu soái vốn là tay thiện xạ bách phát bách trúng trong quân mà.
Tạ Lương Thành đưa súng cho Nam Tầm: "Lại đây Tiểu Ngư, anh cả dạy em." Dứt lời, anh liền dán người lên lưng Nam Tầm, tay phải bao tay cô, tay trái giữ eo cô.
Đối phương sáp lại sít sao đến mức Nam Tầm gần như cảm nhận được hình thù cúc áo và cái túi nhỏ trên quân phục, có hơi cộm người. Còn cả bàn tay anh nữa, to dày mà nóng rực.
Bia ngắm, súng, người đàn ông ôm eo từ sau cầm tay dạy cô. Cảnh tượng quen thuộc làm Nam Tầm có một thoáng thất thần.
"Tiểu Ngư, đừng mất tập trung. Chân rộng bằng vai thả lỏng chút, chớ căng quá. Trên lý thuyết, đây là tư thế đứng bắn dễ mà ổn định nhất, dĩ nhiên, cũng có một số người có thói quen khác. Bây giờ, ngắm bia, ba điểm một đường**, đừng run. Được rồi, chính là lúc này, bắn!"
[**Ba điểm một đường trong xạ kích gồm: mắt, tầm ngắm và mục tiêu.]
Nam Tầm hoài niệm cái cảm giác súng lục rung nhẹ trong tay, khóe miệng không khỏi cong lên.
Đạn vào giữa hồng tâm.
Tạ Lương Thành buông cô ra, thấp giọng dặn: "Tự em luyện tiếp đi."
Nam Tầm gật đầu, hỏi: "Nếu em bắn không trúng, anh cả dạy lại có được không?"
Anh đáp: "Đương nhiên."
Thế là Nam Tầm, người bắn liên tục năm phát trúng vòng 9 điểm bực bội dậm chân, quay sang gọi: "Anh cả, anh mau dạy lại em với. Sao lại vậy chứ, sao một vòng 10 điểm cũng không trúng?"
Mấy chú lính lén nhòm tình hình bên này:...
Má nó, liên tục năm phát 9 điểm đến họ còn chưa chắc làm nổi hiểu không hả? Cô gái này lần đầu tập bắn á? Bọn này ứ tin!
Ngay cả mắt Tạ Lương Thành cũng hiện tia sáng âm trầm, lại là cảm giác không thể khống chế này.
Anh rất chắc chắn Tiểu Ngư là một thôn nữ làng chài tầm thường. Có lẽ ba cô có quá khứ, nhưng cùng lắm chỉ hơi liên quan tới Ngô Việt Cao ở ba tỉnh Đông Bắc.
Các quan lớn thường lén đặt mua sản nghiệp của riêng mình, cha Tiểu Ngư từng là người tính sổ sách cho một cửa hàng gia đình dưới trướng Ngô Việt Cao. Sau không biết cha cô phát hiện động thái gì của Ngô Việt Cao mà bị phát lệnh truy nã.
Lúc ấy Ngô Việt Cao còn chưa phải Đại soái, chẳng qua là một Phó quan cấp dưới của Đốc quân nào đó, song không biết kiếm được lô súng ống đạn dược từ đâu mới dần tự dựng nên thế lực riêng, rồi nhanh chóng bò lên vị trí Tuần duyệt sử ba tỉnh Đông Bắc, trở thành Đại soái một phương.
Những tin này đều do La Phó quan tra được sau này. Kỳ thực không cần tra tiếp, Tạ Lương Thành cũng đoán được đại khái gút mắt trong đó.
E rằng năm đó Ngô Đại soái cấu kết cùng người nước ngoài mới có được lô súng đạn đó. Mấy năm nay ông ta qua lại mật thiết với người nước L, chúng đã mở kha khá cửa hàng mặt tiền ở các nơi trọng yếu tại ba tỉnh Đông Bắc. Dần dà, mấy khu đất đó đều sắp trở thành địa bàn của người nước L, thế có khác gì cắt nhường lãnh thổ đâu?
Có điều chuyện này chẳng gây bất ngờ gì cho Tạ Lương Thành, vì anh đã chứng kiến quá nhiều lòng tham của con người. Không gì có thể khiến anh để ý đến vậy, có lẽ mỗi Hứa Đa Ngư là ngoại lệ.
Nam Tầm thấy hồn anh bay tận đẩu tận đâu thì vẫy tay: "Anh cả?"
Tạ Lương Thành giấu đi biểu cảm, bước đến cạnh cô tịch thu súng: "Vòng 9 là tốt lắm rồi, không cần luyện nữa. Thời gian không còn sớm, anh dẫn em cưỡi ngựa một vòng rồi về."
Cô dạ một tiếng tiếc nuối: "Được rồi, đều nghe anh cả."
Tạ Lương Thành bảo La Phó quan dắt ngựa lại, sau đó ôm Nam Tầm lên cưỡi một vòng dạo quanh sân huấn luyện.
"Tiểu Ngư, thích không?" Anh hỏi. Hơi ấm theo từng nhịp thở trong lúc anh nói phả vào tai cô, nóng ghê gớm.
Nam Tầm gật đầu: "Thích ạ."
Tạ Lương Thành ôm cô càng chặt.
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Đánh giá:
Truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Story
Chương 580: Anh cả, anh cừ quá!
10.0/10 từ 24 lượt.