Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 552: Khinh bỉ, cô bị ngốc hả
Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao.
Nam Tầm quay đầu nhìn anh. Ánh nến vàng dịu phác họa đường nét mềm mại, trong đôi mắt đen láy như phản chiếu bóng hình người đàn ông.
Tạ Lương Thành chớp mắt, đi về phía cô.
"Anh cả, sao anh tới đây?"
Nhìn thấy Tạ Lương Thành, Nam Tầm đâu chỉ ngạc nhiên, phải nói là hết sức ngoài mong đợi. Tên ngạo mạn này vậy mà chủ động tìm cô?
Ánh mắt Tạ Lương Thành lướt qua Nam Tầm, dừng trên mấy chồng sổ sách cao ngất, rồi có vẻ bất ngờ nhướng mày.
Nam Tầm hiểu ngay, bĩu môi lườm anh: "Anh tới để cười vào mặt em đấy à?"
Tạ Lương Thành lẳng lặng trông cô vài giây, hỏi: "Còn nhiều không?"
"Đây ạ, chỉ còn chồng cuối này thôi. Nói cho anh biết, không phải em không hiểu, chẳng qua mệt tí thôi."
"Đứng dậy."
Nam Tầm ngẩn tò te: "Hả?"
Tạ Lương Thành trực tiếp nắm cổ áo xách người lên.
"Này này này, áo em bị anh kéo rách mất. Nói cho mà hay, em cũng có bệnh sạch sẽ, bị anh chạm em cũng khó chịu lắm đấy nhé?"
Gà con Nam Tầm bị anh xách qua bên, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Tạ Lương Thành liếc cô, nhàn nhạt nói: "Thế thì cô cứ đốt đi."
Nam Tầm:...
Tạ Lương Thành ngồi vào ghế, cúi đầu lật sổ xoành xoạch.
"Anh đọc vậy đó hả? Không kiểm tra, đối chiếu số liệu sao?"
Tạ Lương Thành chẳng buồn ngẩng đầu: "Bốn làm tròn năm cũng được. Đếm từng số lẻ thì định tính đến ngày tháng năm nào?"
Nam Tầm trả lời: "Nhưng mấy chồng trước em tính tất đó, rồi đối chiếu lại từng khoản giao dịch mới phát hiện kha khá vấn đề."
Tạ Lương Thành hơi giật mình ngước lên: "Cô tính hết số lẻ cả đống này chỉ trong ngần ấy thời gian?"
Nam Tầm tưởng anh định khen mình, vừa lộ tí vẻ đắc ý thì bị đối phương nhả cho một tràng: "Cô ngốc hả? Nếu chủ nào cũng keo kiệt đếm cả số lẻ như cô, ngày sau còn ai dám đến làm nữa. Chút tiền thưởng ít ỏi đó cũng không cho được à?"
Nam Tầm:...
Nói vài câu ngắn gọn, Tạ Lương Thành lại tiếp tục tập trung xem sổ sách.
Nam Tầm chán mốc meo đành chăm chăm ngắm tấm lưng thẳng tắp kia, cảm thấy anh mặc quân phục thật quá đẹp.
Cô luôn nuối tiếc vì không thể chiêm ngưỡng Ge trong bộ quân phục ở thế giới thiên hà, bởi lúc gặp nhau anh đã là Trùng vương. Tuy từng xem ảnh chụp, nhưng nào chân thật được bằng chính mắt nhìn thấy.
Nam Tầm ngắm anh đến ngẩn ngơ. Người đàn ông cúi đầu xem sổ bỗng ngẩng lên, ánh mắt sắc bén khóa cứng cô.
Đôi mắt nhỏ "mê trai" của cô thình lình bị anh bắt gặp.
Nam Tầm nghệt ra, song vẫn đối diện không hề trốn tránh, còn nói đúng tình hợp lý: "Mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp. Anh cả đẹp trai vậy, em ngó vài lần chắc không xâm phạm quyền lợi của anh đâu nhỉ?"
Tạ Lương Thành lạnh lùng thốt: "Tôi ghét bị phụ nữ nhìn chằm chằm."
Nam Tầm "ai da" một tiếng: "Thật không có thiên lý, thời buổi này ngắm người cũng phạm pháp ư? Đến bố Hoàng đế đều chẳng hống hách thế. Anh cả, anh là bố Hoàng đế ạ?"
Tạ Lương Thành thản nhiên trả lời: "Đây là xã hội dân chủ, không còn Hoàng đế lâu rồi."
Nam Tầm ồ lên: "Anh đã biết mình không phải hoàng đế thì quản được em nhìn chỗ nào? Chẳng nhẽ muốn móc mắt em?"
Tạ Lương Thành nhìn đôi mắt lưu ly đen của cô gái, chợt nảy lên một ý tưởng.
Nếu móc xuống mà vẫn giữ được sự linh động đầy sức sống như bây giờ, anh thật đúng muốn đào ra mang bên người.
Anh nghĩ có lẽ mình điên rồi.
Thấy anh xoay người bận tiếp, Nam Tầm cong cong khóe môi thì thầm: "Anh cả, thật ra anh là người tốt."
Tạ Lương Thành khựng lại, xì một tiếng trầm trầm: "Tôi nhận được rất nhiều đánh giá, mặt nào cũng có, duy chưa từng nghe khen người tốt."
...
Đến khi sắp xem xong, Tạ Lương Thành bỗng hỏi cô: "Chuyện dì Năm và dì Mười hai cô sớm biết phải không? Vậy sao không cho tôi lên tầng, cô muốn bao che ả?"
Hồi lâu không được đáp lại, Tạ Lương Thành thấy là lạ bèn ngẩng đầu ngó qua.
Cô gái đã nằm ra sập ngủ rồi. Có lẽ do tối lạnh, cô cuộn mình co ro, thoạt nhìn thật cô độc.
Tạ Lương Thành đi đến bên cạnh, dừng tầm mắt trên gương mặt nọ.
Vì sao phải cậy mạnh nhận việc? Phải chăng cô biết bản thân mãi mãi là người ngoài, nên muốn ra sức chứng tỏ năng lực?
Sáng hôm nay La Phó quan đã báo cáo tin tức tra được. Hứa Đa Ngư sống ở làng chài lạc hậu từ nhỏ, chưa từng rời khỏi. Nếu không có mụ mợ bụng dạ độc ác, cô sẽ chẳng dính dáng đến nhà họ Tạ.
Mẹ là dân địa phương, cha hình như là tiên sinh tính sổ sách bị đuổi giết vì phát hiện quỹ đen, sau mới mai danh ẩn tích ở làng chài. Về phần cụ thể gút mắt ra sao, còn cần thời gian kiểm chứng.
Hiện nay hai người họ đã qua đời, hoàn cảnh cô rất đáng thương. Theo lời La Phó quan, khi đưa lên kiệu hoa cô đang bất tỉnh, có thể là bị mụ mợ chuốc thuốc mê.
Cô không muốn gả vào nhà họ.
Tất nhiên rồi, chẳng ai muốn gả cho một người chết.
Nhưng liệu đây có phải toàn bộ sự thật? Trực giác mách bảo anh rằng, không phải.
Một phát bắn chết có lẽ sẽ bớt rất nhiều chuyện, nhưng Tạ Lương Thành có nguyên tắc riêng. Trước khi xác định được người này nguy hiểm, anh sẽ không giết.
Ngay cả La Phó quan cũng chẳng thể tra đủ. Xem ra anh phải giám sát chặt chẽ hơn.
***
Sáng hôm sau, Nam Tầm rùng mình tỉnh giấc. Phòng sách chỉ còn lẻ loi mình cô, người nọ đã sớm không thấy bóng dáng.
Nam Tầm hắt xì, tức tối lên án: "Cũng không biết đắp chăn cho ta."
Tiểu Bát báo cáo: "Tối qua lúc ngươi ngủ, đại Boss đứng nhìn chòng chọc ngươi chừng mười phút!"
Nam Tầm: "Sau đó thì sao? Tiểu Bát, ngươi tính nói gì đó?"
Tiểu Bát khóc ròng: "Ta tính nói, vậy mà chả có gì xảy ra, hắn nhìn chán rồi bỏ đi."
Nam Tầm thở dài: "Trong dự kiến."
...
Nam Tầm đưa sổ sách đã đối chiếu cho bà cả: "U nuôi, con làm xong rồi ạ, trên cơ bản không vấn đề gì. Chỉ mỗi tiệm thuốc Đại Chu hơi bất hợp lý, giá dược liệu ghi ở đây thấp hơn nhiều so với bên ngoài. Nếu ấn theo giá thị trường, dược liệu bán ra ăn chênh tận hai trăm lượng bạc!"
Bà cả không ngờ cô biết kiểm toán thật, còn tính được cả sai số. Bà tự xem kỹ lại một lần thì thấy quả thế thật, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Bà cả sa thải chủ tiệm thuốc và tiên sinh tính sổ sách, thay thành mấy người đáng tin khác. Hơn nữa nhà cũ có quản gia già trông coi, bà rốt cuộc có thể yên tâm.
Ngày chuyển đi, nhóm vợ lẽ gấp không chờ nổi ôm túi lớn túi nhỏ ra cổng xếp hàng ngay ngắn.
Tạ Lương Thành nhăn mày nhìn đám người oanh oanh yến yến: "Các bà tới làm gì, tôi nói dẫn mấy bà đi cùng bao giờ?"
Nam Tầm nghe mà suýt sặc nước bọt.
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Nam Tầm quay đầu nhìn anh. Ánh nến vàng dịu phác họa đường nét mềm mại, trong đôi mắt đen láy như phản chiếu bóng hình người đàn ông.
Tạ Lương Thành chớp mắt, đi về phía cô.
"Anh cả, sao anh tới đây?"
Nhìn thấy Tạ Lương Thành, Nam Tầm đâu chỉ ngạc nhiên, phải nói là hết sức ngoài mong đợi. Tên ngạo mạn này vậy mà chủ động tìm cô?
Ánh mắt Tạ Lương Thành lướt qua Nam Tầm, dừng trên mấy chồng sổ sách cao ngất, rồi có vẻ bất ngờ nhướng mày.
Nam Tầm hiểu ngay, bĩu môi lườm anh: "Anh tới để cười vào mặt em đấy à?"
Tạ Lương Thành lẳng lặng trông cô vài giây, hỏi: "Còn nhiều không?"
"Đây ạ, chỉ còn chồng cuối này thôi. Nói cho anh biết, không phải em không hiểu, chẳng qua mệt tí thôi."
"Đứng dậy."
Nam Tầm ngẩn tò te: "Hả?"
Tạ Lương Thành trực tiếp nắm cổ áo xách người lên.
"Này này này, áo em bị anh kéo rách mất. Nói cho mà hay, em cũng có bệnh sạch sẽ, bị anh chạm em cũng khó chịu lắm đấy nhé?"
Gà con Nam Tầm bị anh xách qua bên, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Tạ Lương Thành liếc cô, nhàn nhạt nói: "Thế thì cô cứ đốt đi."
Nam Tầm:...
Tạ Lương Thành ngồi vào ghế, cúi đầu lật sổ xoành xoạch.
"Anh đọc vậy đó hả? Không kiểm tra, đối chiếu số liệu sao?"
Tạ Lương Thành chẳng buồn ngẩng đầu: "Bốn làm tròn năm cũng được. Đếm từng số lẻ thì định tính đến ngày tháng năm nào?"
Nam Tầm trả lời: "Nhưng mấy chồng trước em tính tất đó, rồi đối chiếu lại từng khoản giao dịch mới phát hiện kha khá vấn đề."
Tạ Lương Thành hơi giật mình ngước lên: "Cô tính hết số lẻ cả đống này chỉ trong ngần ấy thời gian?"
Nam Tầm tưởng anh định khen mình, vừa lộ tí vẻ đắc ý thì bị đối phương nhả cho một tràng: "Cô ngốc hả? Nếu chủ nào cũng keo kiệt đếm cả số lẻ như cô, ngày sau còn ai dám đến làm nữa. Chút tiền thưởng ít ỏi đó cũng không cho được à?"
Nam Tầm:...
Nói vài câu ngắn gọn, Tạ Lương Thành lại tiếp tục tập trung xem sổ sách.
Nam Tầm chán mốc meo đành chăm chăm ngắm tấm lưng thẳng tắp kia, cảm thấy anh mặc quân phục thật quá đẹp.
Cô luôn nuối tiếc vì không thể chiêm ngưỡng Ge trong bộ quân phục ở thế giới thiên hà, bởi lúc gặp nhau anh đã là Trùng vương. Tuy từng xem ảnh chụp, nhưng nào chân thật được bằng chính mắt nhìn thấy.
Nam Tầm ngắm anh đến ngẩn ngơ. Người đàn ông cúi đầu xem sổ bỗng ngẩng lên, ánh mắt sắc bén khóa cứng cô.
Đôi mắt nhỏ "mê trai" của cô thình lình bị anh bắt gặp.
Nam Tầm nghệt ra, song vẫn đối diện không hề trốn tránh, còn nói đúng tình hợp lý: "Mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp. Anh cả đẹp trai vậy, em ngó vài lần chắc không xâm phạm quyền lợi của anh đâu nhỉ?"
Tạ Lương Thành lạnh lùng thốt: "Tôi ghét bị phụ nữ nhìn chằm chằm."
Nam Tầm "ai da" một tiếng: "Thật không có thiên lý, thời buổi này ngắm người cũng phạm pháp ư? Đến bố Hoàng đế đều chẳng hống hách thế. Anh cả, anh là bố Hoàng đế ạ?"
Tạ Lương Thành thản nhiên trả lời: "Đây là xã hội dân chủ, không còn Hoàng đế lâu rồi."
Nam Tầm ồ lên: "Anh đã biết mình không phải hoàng đế thì quản được em nhìn chỗ nào? Chẳng nhẽ muốn móc mắt em?"
Tạ Lương Thành nhìn đôi mắt lưu ly đen của cô gái, chợt nảy lên một ý tưởng.
Nếu móc xuống mà vẫn giữ được sự linh động đầy sức sống như bây giờ, anh thật đúng muốn đào ra mang bên người.
Anh nghĩ có lẽ mình điên rồi.
Thấy anh xoay người bận tiếp, Nam Tầm cong cong khóe môi thì thầm: "Anh cả, thật ra anh là người tốt."
Tạ Lương Thành khựng lại, xì một tiếng trầm trầm: "Tôi nhận được rất nhiều đánh giá, mặt nào cũng có, duy chưa từng nghe khen người tốt."
...
Đến khi sắp xem xong, Tạ Lương Thành bỗng hỏi cô: "Chuyện dì Năm và dì Mười hai cô sớm biết phải không? Vậy sao không cho tôi lên tầng, cô muốn bao che ả?"
Hồi lâu không được đáp lại, Tạ Lương Thành thấy là lạ bèn ngẩng đầu ngó qua.
Cô gái đã nằm ra sập ngủ rồi. Có lẽ do tối lạnh, cô cuộn mình co ro, thoạt nhìn thật cô độc.
Tạ Lương Thành đi đến bên cạnh, dừng tầm mắt trên gương mặt nọ.
Vì sao phải cậy mạnh nhận việc? Phải chăng cô biết bản thân mãi mãi là người ngoài, nên muốn ra sức chứng tỏ năng lực?
Sáng hôm nay La Phó quan đã báo cáo tin tức tra được. Hứa Đa Ngư sống ở làng chài lạc hậu từ nhỏ, chưa từng rời khỏi. Nếu không có mụ mợ bụng dạ độc ác, cô sẽ chẳng dính dáng đến nhà họ Tạ.
Mẹ là dân địa phương, cha hình như là tiên sinh tính sổ sách bị đuổi giết vì phát hiện quỹ đen, sau mới mai danh ẩn tích ở làng chài. Về phần cụ thể gút mắt ra sao, còn cần thời gian kiểm chứng.
Hiện nay hai người họ đã qua đời, hoàn cảnh cô rất đáng thương. Theo lời La Phó quan, khi đưa lên kiệu hoa cô đang bất tỉnh, có thể là bị mụ mợ chuốc thuốc mê.
Cô không muốn gả vào nhà họ.
Tất nhiên rồi, chẳng ai muốn gả cho một người chết.
Nhưng liệu đây có phải toàn bộ sự thật? Trực giác mách bảo anh rằng, không phải.
Một phát bắn chết có lẽ sẽ bớt rất nhiều chuyện, nhưng Tạ Lương Thành có nguyên tắc riêng. Trước khi xác định được người này nguy hiểm, anh sẽ không giết.
Ngay cả La Phó quan cũng chẳng thể tra đủ. Xem ra anh phải giám sát chặt chẽ hơn.
***
Sáng hôm sau, Nam Tầm rùng mình tỉnh giấc. Phòng sách chỉ còn lẻ loi mình cô, người nọ đã sớm không thấy bóng dáng.
Nam Tầm hắt xì, tức tối lên án: "Cũng không biết đắp chăn cho ta."
Tiểu Bát báo cáo: "Tối qua lúc ngươi ngủ, đại Boss đứng nhìn chòng chọc ngươi chừng mười phút!"
Nam Tầm: "Sau đó thì sao? Tiểu Bát, ngươi tính nói gì đó?"
Tiểu Bát khóc ròng: "Ta tính nói, vậy mà chả có gì xảy ra, hắn nhìn chán rồi bỏ đi."
Nam Tầm thở dài: "Trong dự kiến."
...
Nam Tầm đưa sổ sách đã đối chiếu cho bà cả: "U nuôi, con làm xong rồi ạ, trên cơ bản không vấn đề gì. Chỉ mỗi tiệm thuốc Đại Chu hơi bất hợp lý, giá dược liệu ghi ở đây thấp hơn nhiều so với bên ngoài. Nếu ấn theo giá thị trường, dược liệu bán ra ăn chênh tận hai trăm lượng bạc!"
Bà cả không ngờ cô biết kiểm toán thật, còn tính được cả sai số. Bà tự xem kỹ lại một lần thì thấy quả thế thật, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Bà cả sa thải chủ tiệm thuốc và tiên sinh tính sổ sách, thay thành mấy người đáng tin khác. Hơn nữa nhà cũ có quản gia già trông coi, bà rốt cuộc có thể yên tâm.
Ngày chuyển đi, nhóm vợ lẽ gấp không chờ nổi ôm túi lớn túi nhỏ ra cổng xếp hàng ngay ngắn.
Tạ Lương Thành nhăn mày nhìn đám người oanh oanh yến yến: "Các bà tới làm gì, tôi nói dẫn mấy bà đi cùng bao giờ?"
Nam Tầm nghe mà suýt sặc nước bọt.
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Đánh giá:
Truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Story
Chương 552: Khinh bỉ, cô bị ngốc hả
10.0/10 từ 24 lượt.