Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 392: Tập kích, đòi hôn
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Cơ giáp rơi càng lúc càng nhanh. Lần đầu tiên Amy cảm thấy mình cách cái chết gần đến vậy, tim cô như muốn nhảy bắn khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Cô hoảng sợ, cô sợ hãi. Dù có phát hiện Trùng vương là quái vật nửa người nửa trùng, cô cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Cố Khuynh là mụ điên! Cô ta phá hủy vòng phòng hộ của cơ giáp, cô ta là muốn lôi cô cùng chết đây mà!
Mà khoảnh khắc rơi xuống, Nam Tầm lại nghe được hai tiếng hét, thật là tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Tiểu Bát: "Á a a —— đã xảy ra chuyện gì a a a —— Gia chỉ vừa chợp mắt một lát, mà sao ngươi với Amy đã rơi máy bay rồi. Ôi máaaa ——"
Nam Tầm: "Không sao, ta đang bảo vệ chủ tuyến thôi. Amy muốn trốn khỏi Trùng tộc sớm, cho nên ta cản cô ta lại."
Tiểu Bát:...
"Ngươi đừng đùa chết chính mình nha." Tiểu Bát mặc dù tim đều run rẩy, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Nam Tầm.
Lúc này Amy đang thét chói tai không ngừng, sắc mặt trắng bệch.
Nam Tầm nghe tiếng cảnh báo "ong ong" của cơ giáp, dùng giọng điệu bình thản hỏi cô nàng: "Về sau còn tự tiện chạy trốn nữa không?"
Dưới tình trạng đầu óc bị lấp đầy bởi sợ hãi và kinh hoảng, Amy nghe vậy thế mà lập tức gật đầu hét lớn: "Không chạy nữa, tôi nghe cô hết! Mau thả tôi ra, bằng không thật sự không kịp nữa đâu! Nhanh lên——"
Nam Tầm buông lỏng cô nàng, Amy lập tức bổ nhào vào bàn điều khiển. Thế nhưng đôi tay bị Nam Tầm bắt chéo sau lưng quá lâu đã trở nên tê dại, không thể nào thao tác linh hoạt như trước.
Nam Tầm lôi cô nàng ra, hai tay nhảy nhót nhoay nhoáy trên mấy nút ấn phức tạp.
Mắt thấy cơ giáp sắp đụng phải một núi tinh thạch, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cơ giáp đột nhiên quay 90º, lướt xoẹt qua ngọn núi.
Song do cơ giáp đã rơi vào rừng núi tinh thạch liên miên chập trùng, cho nên nguy hiểm vừa qua khỏi, nguy cơ lại tới. Phía trước là một ngọn núi tinh thạch cao chót vót!
Tiếng hét của Amy kẹt trong cổ họng.
Cơ giáp lại bất ngờ bay thẳng lên hướng 70º, trực tiếp vọt qua ngọn núi tinh thạch đó.
Amy thở dốc kịch liệt. Ở lúc cơ giáp lần nữa bay lên vững vàng, cô lập tức đặt mông ngồi bệt xuống, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Cô nhìn cô gái trước mắt, không quên vừa rồi hai tay người này đã điều khiển cơ giáp linh hoạt thế nào, thái độ lại còn bình tĩnh ra sao.
Amy không khỏi hoài nghi. Đối phương vẫn luôn bình tĩnh như vậy, vì đã chắc chắn bản thân có thể biến nguy thành an vào thời điểm mấu chốt.
Kỹ năng điều khiển thành thạo của cô ấy mình còn lâu mới bằng, ít nhất là trong vòng mười năm nữa cô tuyệt đối không thể vượt qua cô gái này.
Cố Khuynh không hổ là nữ thiếu tướng trẻ tuổi nhất của quân đội liên minh đế quốc!
Sau khi bay chậm một vòng trên không, cơ giáp lần nữa đáp xuống vị trí ban đầu.
"Ghế điều khiển bị có thể thu lại không?" Nam Tầm đột nhiên hỏi Amy.
Nam Tầm phá khóa vân tay trên bàn điều khiển, sau đó tìm được nút điều khiển ghế ngồi để thu ghế điều khiển và ghế phụ. Không gian nhỏ hẹp lập tức rộng thoáng hơn nhiều.
Nam Tầm dùng mắt đo đạc một lát, lộ vẻ hài lòng.
Amy loạng choạng theo Nam Tầm ra khỏi cơ giáp, chân hơi nhũn cả ra.
Cô cho rằng mình không sợ chết, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô đột nhiên thực sự sợ cái chết. Ít nhất là bây giờ, cô không muốn chết. Ước mơ của cô còn chưa thực hiện được, nếu cứ chết như vậy thì quá vô nghĩa.
Hai người vừa ra cơ giáp đã thấy Ge đứng ngay phía trước.
Mắt hắn nhìn hai người, hoặc có thể nói đang nhìn phía trước, mặt không biểu cảm.
Nam Tầm phát hiện cặp mắt xanh băng của hắn đã biến thành xanh thẳm, làm tia đỏ trong mắt bật lên càng thêm mê hoặc.
Trong mắt Nam Tầm xẹt qua vẻ nghi ngờ. Cô nhớ trước khi mình đi, Ge đã đứng ở đây, bên cạnh hai chân sâu có một cục tinh thạch nhỏ nhô lên. Mà cục đá nhỏ hiện tại vẫn nằm ngay chân hắn, vị trí không đổi, cứ như... Ge vẫn đứng tại chỗ, chưa từng động đậy.
Nam Tầm vội vàng đi tới kéo tay hắn: "Ge, đi với tôi."
Tròng mắt Ge chợt khẽ động, như thể vừa bò lên từ vũng bùn suy nghĩ của mình. Hắn nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng vô cùng.
"Ngẩn người làm gì, đi thôi." Nam Tầm kéo hắn vào cơ giáp.
Ge nhìn bàn điều khiển quen thuộc, trong lúc nhất thời có hơi thất thần.
Ge ngơ ngác hỏi một câu: "Sao phải hủy ghế điều khiển?"
Nam Tầm nói: "Ngài ngốc à. Hiện tại ngài... cường tráng to lớn thế này, nếu ghế dựa không co giãn được mà cũng không ném đi, thì sao nơi này chứa nổi cơ thể ngài chứ hả."
Ge ngơ ngẩn nhìn cô.
"Cố Khuynh, đây là... niềm vui bất ngờ mà cô nói sao?"
Khóe miệng Nam Tầm cong lên, cười nói: "Đúng vậy. Luôn là ngài chở tôi bay, tôi cũng muốn chở ngài bay một lần."
Cũng không biết có phải do mỗi đêm Ge đều mát-xa huyệt vị trên mặt cô không, mà lúc này đây Nam Tầm rốt cuộc đã cười bớt gượng gạo hơn. Trông cô mỉm cười thực đẹp.
Ge cảm thấy, cô là người con gái đẹp nhất hắn từng gặp.
Bỏ đi ghế dựa, Nam Tầm nửa ngồi xổm trước bàn điều khiển. Sau khi khởi động, cơ giáp lập tức phóng thẳng lên trời cao một đường êm ru tuyệt đẹp. Sau một khoảng thời gian ngắn phi hành, lại xoay một vòng điêu luyện giữa không trung.
Trong cơ giáp, Nam Tầm cười hì hì thực rợn tóc gáy.
"Này Ge, không phải tôi nói khoác chứ, năm đó lúc ở trường quân đội, cơ giáp của tôi là được điều khiển nhanh nhất, tốt nhất trong cả đám học sinh đó! Ngài tin không?"
Ge không nhìn bàn điều khiển, hắn nhìn chằm chằm Nam Tầm, nghe cô hỏi chuyện thì khóe miệng cũng theo đó gợi lên, nhẹ giọng nói: "Ta tin."
Nam Tầm không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên nói: "Ge, tôi muốn xem ngài điều khiển cơ giáp, được không?"
Ge nhấc cánh tay dài, yêu thương sờ sờ đầu cô, nói: "Được."
Thân trùng Ge chắn đầy vị trí điều khiển chính, bốn chân hắn cuộn lại, cả người gần như ngồi bệt xuống trên đất.
Khoảnh khắc hai tay Ge chạm đến bàn điều khiển, Nam Tầm đã không rời được mắt.
Động tác thật thanh!
Ngón tay thon dài của Ge lui tới cực nhanh giữa các phím nút trên bàn điều khiển.
Ngay sau đó, Nam Tầm tức khắc được thể nghiệm một phen thao tác trời cao của chiến thần Ge.
Cơ giáp quay cuồng mọi góc độ trên không trung: Xoáy dốc, nửa vòng đảo ngược; xoay nửa bổ nhào, bổ nhào hoặc bổ nghiêng; còn có lên thẳng rồi quẹo, lao xuống, nhảy vọt, lăn ngang hoặc quay liên tục, đường số tám góc vuông, đường số tám trục tung, song phi xoay vòng, còn có bay xoắn ốc nữa.
Mẹ nó, mấu chốt là khi thực hiện tất cả động tác này Ge đều không giảm tốc độ! Không giảm tốc độ!
Nam Tầm cảm thấy tế bào toàn thân đều đang hưng phấn, kích động cực kì!
Sau khi làm xong hết những động tác kỹ thuật cao, Ge liền thiết lập quỹ đạo, chỉnh cơ giáp thành chế độ tự động.
Nam Tầm ngẩn ra, đang muốn hỏi vì sao.
Ngay sau đó, mặt cô bất thình lình bị hai bàn tay to ôm lấy.
Ge cúi đầu, ôm mặt cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Cơ giáp rơi càng lúc càng nhanh. Lần đầu tiên Amy cảm thấy mình cách cái chết gần đến vậy, tim cô như muốn nhảy bắn khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Cô hoảng sợ, cô sợ hãi. Dù có phát hiện Trùng vương là quái vật nửa người nửa trùng, cô cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Cố Khuynh là mụ điên! Cô ta phá hủy vòng phòng hộ của cơ giáp, cô ta là muốn lôi cô cùng chết đây mà!
Mà khoảnh khắc rơi xuống, Nam Tầm lại nghe được hai tiếng hét, thật là tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Tiểu Bát: "Á a a —— đã xảy ra chuyện gì a a a —— Gia chỉ vừa chợp mắt một lát, mà sao ngươi với Amy đã rơi máy bay rồi. Ôi máaaa ——"
Nam Tầm: "Không sao, ta đang bảo vệ chủ tuyến thôi. Amy muốn trốn khỏi Trùng tộc sớm, cho nên ta cản cô ta lại."
Tiểu Bát:...
"Ngươi đừng đùa chết chính mình nha." Tiểu Bát mặc dù tim đều run rẩy, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Nam Tầm.
Lúc này Amy đang thét chói tai không ngừng, sắc mặt trắng bệch.
Nam Tầm nghe tiếng cảnh báo "ong ong" của cơ giáp, dùng giọng điệu bình thản hỏi cô nàng: "Về sau còn tự tiện chạy trốn nữa không?"
Dưới tình trạng đầu óc bị lấp đầy bởi sợ hãi và kinh hoảng, Amy nghe vậy thế mà lập tức gật đầu hét lớn: "Không chạy nữa, tôi nghe cô hết! Mau thả tôi ra, bằng không thật sự không kịp nữa đâu! Nhanh lên——"
Nam Tầm buông lỏng cô nàng, Amy lập tức bổ nhào vào bàn điều khiển. Thế nhưng đôi tay bị Nam Tầm bắt chéo sau lưng quá lâu đã trở nên tê dại, không thể nào thao tác linh hoạt như trước.
Nam Tầm lôi cô nàng ra, hai tay nhảy nhót nhoay nhoáy trên mấy nút ấn phức tạp.
Mắt thấy cơ giáp sắp đụng phải một núi tinh thạch, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cơ giáp đột nhiên quay 90º, lướt xoẹt qua ngọn núi.
Song do cơ giáp đã rơi vào rừng núi tinh thạch liên miên chập trùng, cho nên nguy hiểm vừa qua khỏi, nguy cơ lại tới. Phía trước là một ngọn núi tinh thạch cao chót vót!
Tiếng hét của Amy kẹt trong cổ họng.
Cơ giáp lại bất ngờ bay thẳng lên hướng 70º, trực tiếp vọt qua ngọn núi tinh thạch đó.
Amy thở dốc kịch liệt. Ở lúc cơ giáp lần nữa bay lên vững vàng, cô lập tức đặt mông ngồi bệt xuống, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Cô nhìn cô gái trước mắt, không quên vừa rồi hai tay người này đã điều khiển cơ giáp linh hoạt thế nào, thái độ lại còn bình tĩnh ra sao.
Amy không khỏi hoài nghi. Đối phương vẫn luôn bình tĩnh như vậy, vì đã chắc chắn bản thân có thể biến nguy thành an vào thời điểm mấu chốt.
Kỹ năng điều khiển thành thạo của cô ấy mình còn lâu mới bằng, ít nhất là trong vòng mười năm nữa cô tuyệt đối không thể vượt qua cô gái này.
Cố Khuynh không hổ là nữ thiếu tướng trẻ tuổi nhất của quân đội liên minh đế quốc!
Sau khi bay chậm một vòng trên không, cơ giáp lần nữa đáp xuống vị trí ban đầu.
"Ghế điều khiển bị có thể thu lại không?" Nam Tầm đột nhiên hỏi Amy.
Nam Tầm phá khóa vân tay trên bàn điều khiển, sau đó tìm được nút điều khiển ghế ngồi để thu ghế điều khiển và ghế phụ. Không gian nhỏ hẹp lập tức rộng thoáng hơn nhiều.
Nam Tầm dùng mắt đo đạc một lát, lộ vẻ hài lòng.
Amy loạng choạng theo Nam Tầm ra khỏi cơ giáp, chân hơi nhũn cả ra.
Cô cho rằng mình không sợ chết, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô đột nhiên thực sự sợ cái chết. Ít nhất là bây giờ, cô không muốn chết. Ước mơ của cô còn chưa thực hiện được, nếu cứ chết như vậy thì quá vô nghĩa.
Hai người vừa ra cơ giáp đã thấy Ge đứng ngay phía trước.
Mắt hắn nhìn hai người, hoặc có thể nói đang nhìn phía trước, mặt không biểu cảm.
Nam Tầm phát hiện cặp mắt xanh băng của hắn đã biến thành xanh thẳm, làm tia đỏ trong mắt bật lên càng thêm mê hoặc.
Trong mắt Nam Tầm xẹt qua vẻ nghi ngờ. Cô nhớ trước khi mình đi, Ge đã đứng ở đây, bên cạnh hai chân sâu có một cục tinh thạch nhỏ nhô lên. Mà cục đá nhỏ hiện tại vẫn nằm ngay chân hắn, vị trí không đổi, cứ như... Ge vẫn đứng tại chỗ, chưa từng động đậy.
Nam Tầm vội vàng đi tới kéo tay hắn: "Ge, đi với tôi."
Tròng mắt Ge chợt khẽ động, như thể vừa bò lên từ vũng bùn suy nghĩ của mình. Hắn nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng vô cùng.
"Ngẩn người làm gì, đi thôi." Nam Tầm kéo hắn vào cơ giáp.
Ge nhìn bàn điều khiển quen thuộc, trong lúc nhất thời có hơi thất thần.
Ge ngơ ngác hỏi một câu: "Sao phải hủy ghế điều khiển?"
Nam Tầm nói: "Ngài ngốc à. Hiện tại ngài... cường tráng to lớn thế này, nếu ghế dựa không co giãn được mà cũng không ném đi, thì sao nơi này chứa nổi cơ thể ngài chứ hả."
Ge ngơ ngẩn nhìn cô.
"Cố Khuynh, đây là... niềm vui bất ngờ mà cô nói sao?"
Khóe miệng Nam Tầm cong lên, cười nói: "Đúng vậy. Luôn là ngài chở tôi bay, tôi cũng muốn chở ngài bay một lần."
Cũng không biết có phải do mỗi đêm Ge đều mát-xa huyệt vị trên mặt cô không, mà lúc này đây Nam Tầm rốt cuộc đã cười bớt gượng gạo hơn. Trông cô mỉm cười thực đẹp.
Ge cảm thấy, cô là người con gái đẹp nhất hắn từng gặp.
Bỏ đi ghế dựa, Nam Tầm nửa ngồi xổm trước bàn điều khiển. Sau khi khởi động, cơ giáp lập tức phóng thẳng lên trời cao một đường êm ru tuyệt đẹp. Sau một khoảng thời gian ngắn phi hành, lại xoay một vòng điêu luyện giữa không trung.
Trong cơ giáp, Nam Tầm cười hì hì thực rợn tóc gáy.
"Này Ge, không phải tôi nói khoác chứ, năm đó lúc ở trường quân đội, cơ giáp của tôi là được điều khiển nhanh nhất, tốt nhất trong cả đám học sinh đó! Ngài tin không?"
Ge không nhìn bàn điều khiển, hắn nhìn chằm chằm Nam Tầm, nghe cô hỏi chuyện thì khóe miệng cũng theo đó gợi lên, nhẹ giọng nói: "Ta tin."
Nam Tầm không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên nói: "Ge, tôi muốn xem ngài điều khiển cơ giáp, được không?"
Ge nhấc cánh tay dài, yêu thương sờ sờ đầu cô, nói: "Được."
Thân trùng Ge chắn đầy vị trí điều khiển chính, bốn chân hắn cuộn lại, cả người gần như ngồi bệt xuống trên đất.
Khoảnh khắc hai tay Ge chạm đến bàn điều khiển, Nam Tầm đã không rời được mắt.
Động tác thật thanh!
Ngón tay thon dài của Ge lui tới cực nhanh giữa các phím nút trên bàn điều khiển.
Ngay sau đó, Nam Tầm tức khắc được thể nghiệm một phen thao tác trời cao của chiến thần Ge.
Cơ giáp quay cuồng mọi góc độ trên không trung: Xoáy dốc, nửa vòng đảo ngược; xoay nửa bổ nhào, bổ nhào hoặc bổ nghiêng; còn có lên thẳng rồi quẹo, lao xuống, nhảy vọt, lăn ngang hoặc quay liên tục, đường số tám góc vuông, đường số tám trục tung, song phi xoay vòng, còn có bay xoắn ốc nữa.
Mẹ nó, mấu chốt là khi thực hiện tất cả động tác này Ge đều không giảm tốc độ! Không giảm tốc độ!
Nam Tầm cảm thấy tế bào toàn thân đều đang hưng phấn, kích động cực kì!
Sau khi làm xong hết những động tác kỹ thuật cao, Ge liền thiết lập quỹ đạo, chỉnh cơ giáp thành chế độ tự động.
Nam Tầm ngẩn ra, đang muốn hỏi vì sao.
Ngay sau đó, mặt cô bất thình lình bị hai bàn tay to ôm lấy.
Ge cúi đầu, ôm mặt cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Đánh giá:
Truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Story
Chương 392: Tập kích, đòi hôn
10.0/10 từ 24 lượt.