Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 169: Tôi có thể gian lận..

117@-
Lâm Tịch đạt được ước muốn xuất hiện trong nhà thuyền, nhiệm vụ lần này tương đối dài với cô, ước chừng gần 7 năm. Nhìn chiếc thuyền nhà không thay đổi chút nào, trong lòng Lâm Tịch có cảm giác giống như nhìn thấy người bạn cũ đã lâu không gặp.

Vô luận phiêu bạt đến bất cứ vị diện nào, cuối cùng luôn có một chút ấm áp đang đợi cô.

Dĩ nhiên, mặc dù trứng thối nào đó đối với cô không tệ, nhưng có một số ân oán vẫn nên tính toán.

Cho nên khi A Lê vội vàng nhảy tới muốn trao cho Lâm Tịch một cái ôm..

"Vèo!" "Bịch!"

A Lê lại lần nữa lấy tạo hình trứng rán xuất hiện trước mặt Lâm Tịch.

A Lê rất tức giận, dáng vẻ giống như ăn vạ dứt khoát nằm trên mặt đất không đứng lên: "Lâm Tịch, cô lại phát bệnh thần kinh gì đấy!"

"Tại sao tôi lên cơn, chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao?"

Tròng mắt A Lê loạn chuyển, tựa hồ nhớ tới cái gì, dùng móng vuốt che miệng: "Không nói suýt chút nữa tôi quên mất, Lâm Tịch linh hồn của cô cũng bị hun thối, thối chết mất. Không được qua đây, cả người cô toàn là mùi phân!"

Lâm Tịch: →_→

Đối phương không muốn nói chuyện với ngươi, hơn nữa còn vứt 10 đống phân Tinh Khư trùng lên người ngươi.

A Lê nhảy đến chỗ Lâm Tịch, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cô không cần phải chó cắn Lữ Động Tân, không bôi phân chẳng lẽ cô có biện pháp tốt hơn?"


"Vậy tại sao cô không nói cho tôi biết đó là phân?" Lâm Tịch rất tức giận.

"Tôi nói cô sẽ không bôi sao? Biết là phân còn muốn bôi lên người, chẳng phải cô càng khó chịu hơn?" Nhìn vẻ mặt A Lê "Tôi cũng là vì tốt cho cô," Lâm Tịch chán nản.

Nói rất hay rất có đạo lý, cô lại không phản bác được.

"Cô đừng không biết tốt xấu, đừng nhìn đó là một chuyện rất đơn giản, nhưng mà hầu hết mọi người cũng không biết, nếu không phải cha tôi.. Nói.. Với.. Tôi.."

Giọng nói A Lê chợt dần dần hạ thấp cho đến khi không thể nghe thấy.

Nhìn dáng vẻ A Lê vô cùng hoang mang, Lâm Tịch hỏi: "Cha cô nói với cô cái gì? Tôi chưa bao giờ nghe cô nói cô còn có cha nha."

"Xì, cô cũng có cha mẹ, vì cái quái gì tôi không có?" khuôn mặt đen của A Lê tràn đầy phẫn nộ, tiếp theo là phát điên: "Vì cái quái gì muốn nói chuyện với tôi! Hại tôi quên mất. Khó khăn lắm người ta mới nhớ tới mình có cha."

Những ký ức đó, như có như không, vô cùng mờ mịt, tựa như có đôi khi ngươi nhìn thấy một người, lại quên mất tên của người đó. Ngươi vắt hết óc nghĩ rồi nghĩ, đột nhiên nhớ ra vừa muốn kích động hét lên tên người đó, lại bị người bên cạnh va vào người, sau khi đứng dậy phát hiện người đó đã đi xa, tên vừa nhớ ra, lại quên mất.

Đây tuyệt đối là tiết tấu có thể bức tử chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đấy!

Mặc kệ A Lê nghĩ thế nào, cũng không thể nhớ ra người đàn ông ôn hòa nói cho cô ấy biết về bí mật nhỏ của Tinh Khư trùng.

Cô ấy biết, người đó chính là cha của mình, hình như là một người đàn ông rất anh tuấn, nhưng làm thế nào cô ấy cũng nhớ không nổi. A Lê ôm lấy đầu của mình, nghĩ đến ngũ quan đều vặn vẹo, nhưng mà những ký ức đó giống như đột nhiên biến mất, hoặc là chưa từng tồn tại.


Nhìn A Lê từ phát điên đến buồn bã, Lâm Tịch không biết cô ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng phát hiện khuôn mặt to màu đen của A Lê nhạt hơn so với lúc trước.

Lâm Tịch nhớ kỹ, rõ ràng lần trước hai người hấp thu xong linh dịch, nhan sắc của A Lê đã biến thành màu đen.

"A Lê, tại sao "Màu da" của cô lại nhạt hơn? Dưỡng trắng thành công?" Rốt cuộc Lâm Tịch nhịn không được, cắt ngang trạng thái ngây ngốc của A Lê.

"Không phải tôi đã phân ra một sợi thần thức cùng cô đi làm nhiệm vụ sao! Vốn dĩ tới tìm cô, là muốn cho chính mình nhanh chóng mạnh mẽ, kết quả càng ngày càng suy yếu."

Nghe A Lê lên án, Lâm Tịch không khỏi có chút chột dạ.

"Đừng khổ sở nha, bây giờ tôi lập tức lấy thịt khô ra đền bù cho cô."

"Không muốn!" A Lê rất nhanh cắt ngang cô: "Ngừng!"

Lâm Tịch kinh ngạc: "Sao thế?"

A Lê nói: "Tôi đã tìm ra cách giải quyết nhiệm vụ khiến 4 người chấp hành kia chết rồi!"

"Làm ơn, xin đừng thêm túc từ trước chữ nhiệm vụ, sẽ khiến cho tôi sợ hãi trong lòng." Lâm Tịch hận không thể bịt miệng A Lê, người nào làm hại, người nào làm hại!

Lần này hiếm thấy A Lê không chế giễu lại, khuôn mặt to của cô ấy vậy mà mang theo nụ cười: "Chúng ta có thể gian lận một lần. Như vậy độ khó nhiệm vụ sẽ giảm xuống một chút."

Lâm Tịch nghe xong cũng bị hấp dẫn: "Nói nghe một chút."

A Lê dương dương đắc ý: "Chính là chúng ta không kết toán nhiệm vụ ban thưởng, trực tiếp làm nhiệm vụ tiếp theo."

Lâm Tịch:.

Em gái ngươi, đây là biện pháp tốt gì!

"Không kết toán nhiệm vụ ban thưởng, hệ thống sẽ không thể thu hồi ba lô tạm thời của cô, cô lại mang theo không gian một mét khối vào trong nhiệm vụ chơi, còn có cái gì không vừa lòng chứ!" Khuôn mặt A Lê hiện lên vẻ khinh bỉ, vuốt thịt vung lên ấn mở cửa hàng: "Cô xem, cái này chỉ có một ô còn muốn 1500 huyền tinh đấy, một ô có nghĩa là gì, chỉ có thể để một món đồ."

A Lê lại chỉ lên trên, chỉ vào một cái ba lô: "Nhìn thấy không, 5500 huyền tinh mới có thể đổi được, hơn nữa phải là người chấp hành trung cấp mới có thể mở khóa, cô bây giờ không - có - tư - cách!"

Lần này Lâm Tịch khổ não: "Tôi mới nhìn ba lô một chút, bên trong nhét đầy thịt Tinh Khư trùng, cái gì cũng không bỏ vào được."

"Vậy làm sao bây giờ!" A Lê cũng buồn, đột nhiên ánh mắt của cô ấy sáng lên nhìn Lâm Tịch: "Cô nói cô vừa mới nhìn ba lô?"

"Đúng vậy, ồ!" Lâm Tịch cũng hiểu ý tứ A Lê, nếu vừa rồi có thể nhìn một chút, như vậy chẳng phải nói, chỉ cần không kết toán nhiệm vụ, hiện tại sử dụng ba lô cũng không có vấn đề?

Lâm Tịch thử lấy ra một miếng thịt từ bên trong ba lô, quả nhiên! Ba lô vẫn còn ở đây!

A Lê liếc nhìn vẻ mặt Lâm Tịch đã biết là được rồi, vừa nhét thịt vào miệng vừa nói, vậy còn chờ gì nữa, mau lấy thịt ra.

"Lấy ra hết có thể hỏng hay không?" Lâm Tịch hỏi.

"Yên tâm đi, trong xã khu cũng giống như ba lô của cô, thứ gì cũng sẽ không biến chất, hơn nữa xã khu còn cao cấp hơn rất nhiều, bởi vì xã khu có thể gửi sinh mạng thể và linh hồn thể."


"Ồ, nếu cô đã nói như vậy, tôi yên tâm rồi."

Sau đó chỉ nghe "Soạt" một tiếng, tất nhiên đây là cảm giác của Lâm Tịch và A Lê, trên thực tế, âm thanh gì đó, không tồn tại.

A Lê lắc lắc thân thể mập mạp cố gắng bò ra từ một đống thịt khô lớn, trên đầu còn khôi hài mang theo vài miếng thịt khô: "Lâm Tịch đáng chết, Lâm Tịch thối, chắc chắn là cô cố ý!"

Đúng vậy!

A Lê vừa khen nhiều linh khí vừa ăn điên cuồng.

Lâm Tịch nhìn ba lô rỗng tuếch, nghĩ đến một vấn đề rất sắc bén.

Đột nhiên, thịt chất đầy sàn chợt biến mất, ngay cả miếng thịt A Lê ăn được một nửa cũng biến mất.

"Cô làm gì đấy!" Đang ăn lại bị cắt ngang, A Lê biết là Lâm Tịch giở trò quỷ, lập tức hét vào mặt cô.

Đáng tiếc bởi vì là giọng nói của một bé gái, lực chấn nhiếp không lớn.

"Chỉ có ba lô có tác dụng quái gì, không kết toán nhiệm vụ, lão tử không có tiền! 50 huyền tinh có thể mua cọng lông!" Lâm Tịch lành lạnh nói.

A Lê chỉ ngón tay: "Tôi chỉ có thể giúp cô gian lận một lần, chỉ có thể chọn đạo cụ cô có thể dùng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại thần không biết quỷ không hay trả lại. Nhưng chỉ một lần này, tôi đã tiêu hao phí không ít linh lực, bị xã khu phát hiện tôi cũng sẽ gặp họa nha!"

Còn có loại thao tác này?
Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên Truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên Story Chương 169: Tôi có thể gian lận..
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...