Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ
Chương 11-12: 11: Liên Hệ - 12: Động Đất
11: Liên Hệ
Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn an tĩnh mà nghe radio, khu vực Đông Nam Á phát sinh động đất, ảnh hưởng đến nhiều quốc gia, dẫn phát biển động, trước mắt tình huống còn chưa rõ, nhiều địa phương có phóng viên dừng chân nay đã mất liên lạc.
Bởi vì sự tình đột ngột, lại là tai nạn có mức độ nghiêm trọng, những tin tức chính lục tục truyền về nước, truyền thông từ khắp nơi đều đang chờ đợi tin tức mới nhất.
Hai người ở trong xe ai cũng không nói chuyện, trừ bỏ thanh âm của radio, cũng chỉ có thanh âm ồn ào từ ngoài cửa xe.
Đột nhiên tiếng chuông vang lên từ di động của Đường Mặc Kỳ, hai người mới giống như phục hồi tinh thần.
Đường Mặc Kỳ run rẩy móc điện thoại ra, sau khi nhìn thấy dãy số đang gọi tới, trong mắt hiện ra thần sắc vui sướng, lập tức nhận điện thoại.
"Đường Kiếm Phong, anh đang ở đâu?"
Đầu bên kia không có thanh âm, cho tới thời điểm Đường Mặc Kỳ không còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc có động tĩnh.
"Mặc Mặc?" Thanh âm Đường Kiếm Phong có chút ám ách, ẩn ẩn mang theo một tia run rẩy.
Đường Mặc Kỳ nghẹn ngào một chút, từ khi trọng sinh trở về cho tới nay, cậu đều buộc chính mình không cần suy nghĩ về anh, trừ bỏ phần áy náy ở bên ngoài, còn lại cậu đều không biết đối mặt như thế nào với Đường Kiếm Phong, đối mặt với nam nhân đáng chết này.
"Đường Kiếm Phong, tôi muốn gặp anh." Đường Mặc Kỳ rống xong câu này, lập tức tắt điện thoại, lấy hai tay che mắt.
"Được!" Vài giây sau Đường Kiếm Phong mới ngơ ngác trả lời điện thoại đã bị cậu ngắt kết nối.
Anh cho rằng khả năng là đời này Đường Mặc Kỳ cũng sẽ không tha thứ cho anh, không chịu nói chuyện với anh một câu.
Đột nhiên nhận được tin nhắn của cậu, còn không dám tin tưởng.
Không nghĩ tới cư nhiên Mặc Mặc muốn gặp anh, cho dù là đầm rồng hang hổ, Đường Kiếm Phong cũng phi thường vui vẻ xông vào một lần.
Diệp Cẩn thấy Đường Mặc Kỳ ngắt điện thoại, thấp giọng hỏi: "Tiểu Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu lại biết trước được trận động đất này?"
Vừa rồi khi Đường Mặc Kỳ tiếp điện thoại, Diệp Cẩn liền mở điện thoại lên mạng xem, thiên tai ảnh hưởng phi thường nghiêm trọng, một số ít người sống sót đã đăng hình ảnh lên mạng.
Trước mắt, toàn thế giới đều đang quan tâm đặc biệt tới khu Đông Nam Á.
"Diệp ca, còn có hơn một giờ nữa, khu tư nhân ở phía Đông cũng sẽ xuất hiện động đất." Đường Mặc Kỳ bình phục lại tâm tình, sau động đất chính là xuất hiện mạt thế.
Đường Mặc Kỳ ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc căng chặt cũng thả lỏng.
Trước mắt, mấu chốt nhất chính là thông tri cho quần chúng trong nước, tận lực di dời ra bên ngoài, còn việc có bao nhiêu người tin tưởng, Đường Mặc Kỳ chỉ có thể nhẫn nhịn, nghe theo ý trời.
Diệp Cẩn mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói: " Khu tư nhân ở phía Đông là có ý tứ gì? Hơn một giờ nữa chẳng lẽ nơi ở của chúng ta cũng có động đất phát sinh?!"
Đường Mặc Kỳ xoa xoa hai bên trán, thanh âm của Diệp Cẩn quá lớn, cậu lung tung gật đầu.
Trước đó cậu đã liên hệ với một công ty quan hệ mạng xã hội, dùng di động một lần, thuê người giao dịch, chính là đăng bài ngay lúc này.
Tieba, Weibo, các trang web diễn đàn, đều được đăng bài rải rác để dự báo động đất.
Diệp Cẩn thấy Đường Mặc Kỳ vẫn luôn cầm điện thoại, đôi tay dùng sức mà vặn bả vai cậu, làm cho cậu nhìn về phía hắn, ánh mắt luôn trấn định không sợ hãi cư nhiên bây giờ lại tràn ngập kinh hoàng.
"Tiểu Kỳ, là sự thật sao?" Hô hấp Diệp Cẩn dồn dập, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Đường Mặc Kỳ nhíu nhíu mi, sức lực Diệp Cẩn rất lớn, bả vai cậu đều bị nắm đau, không thể không mở miệng nói, "Nếu động đất ở Đông Nam Á thật sự đã xảy ra, như vậy điều tôi với anh chính là sự thật."
Diệp Cẩn nhận được đáp án khẳng định, lập tức buông Đường Mặc Kỳ ra, mở cửa xe đi xuống, cậu vừa thấy thế cũng lập tức đuổi theo.
Diệp Cẩn đi thật mau, đến trước quầy lễ tân nói vài câu liền chạy trở về.
Lôi kéo Đường Mặc Kỳ lên xe.
Đường Mặc Kỳ nhìn sắc mặt xanh mét của Diệp Cẩn, khó hiểu hỏi: "Hiện tại đi nơi nào?"
Diệp Cẩn không nói chuyện, cắn răng, một tay lái xe, một tay nhấn gọi điện thoại.
Điện thoại vang một hồi lâu mới có người nhận, thần sắc Diệp Cẩn hòa hoãn một chút, nói vài câu với bên kia rồi lại lập tức treo máy.
Đường Mặc Kỳ giật mình, đời trước cùng Diệp Cẩn trở về phía Bắc, lại chưa bao giờ từng nghe hắn kể qua hắn còn có một người em trai.
Nhìn Diệp Cẩn khẩn trương liên lạc với em trai như vậy, nhưng đời trước một câu cũng chưa từng kể, Đường Mặc Kỳ đại khái cũng có thể đoán đời trước đã xảy ra chuyện gì.
Đường Mặc Kỳ vẫn luôn tưởng tràng động đất kia làm hư hỏng toàn bộ câu lạc bộ tập thể hình mới khiến cho Diệp Cẩn hỏng mất, hiện tại ngẫm lại, trận động đất kia phá hủy toàn bộ câu lạc bộ mà hắn mất nhiều năm tâm huyết, còn có người thân duy nhất của hắn.
Diệp Cẩn một đường chạy nhanh như chớp, may mắn hiện tại không phải là giờ cao điểm, trên đường ít xe di chuyển.
Đường Mặc Kỳ nhìn thấy cảm xúc căng chặt nhưng không hề hoảng loạn của Diệp Cẩn, cũng không hề nhiều lời, cậu cúi đầu lướt tin tức trên di động, thủy quân ra sức không ít, tin tức đã được nhảy lên trang đầu, rất nhiều người đã thấy được, hơn nữa còn gia nhập thảo luận.
Tuy rằng đa phần đều là người mắng chửi cậu bịa đặt gây chuyện, nhưng cũng có rất nhiều người thà tin là có còn hơn không, một số người vô tâm vô tư, sôi nổi tỏ vẻ muốn đi ra ngoài trốn một chút, coi như là đi giải sầu.
Theo thời gian tin tức phát ra, người đi đường hoảng loạn xuất hiện ở trên đường ngày càng nhiều.
Nửa giờ sau Diệp Cẩn dừng xe ở một tiểu khu, lao nhanh xuống xe.
Đường Mặc Kỳ cũng thu hồi di động, chạy theo sau Diệp Cẩn lên lầu.
Diệp Cẩn kinh doanh câu lạc bộ mấy năm, kiếm lời không ít, nơi ở này vừa mua không đến hai năm, bên cạnh chính là trường học, cũng là vì suy xét tới em trai hắn.
Nhà Diệp Cẩn trong tưởng tượng của cậu không giống nhau, căn nhà thật ấm áp, cùng hình tượng rắn rỏi của Diệp Cẩn kém thật xa.
Đường Mặc Kỳ còn đang đánh giá phòng khách, một cửa phòng mở ra, có một thiếu niên đẩy xe lăn ra, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, cùng Diệp Cẩn không giống một chút nào, phi thường mảnh khảnh, thanh tú đáng yêu.
"Anh!" Thiếu niên nhìn thấy Diệp Cẩn, tốc độ cũng nhanh hơn.
"Tiểu Càng!" Diệp Cẩn một phen tiến lên bế thiếu niên lên, tùy ý hướng Đường Mặc Kỳ giới thiệu, "Đây là em trai tôi, Diệp Trạch Việt."
Lại quay đầu cùng em trai giới thiệu, "Đây là bạn của anh, em kêu anh ấy là Kỳ ca."
"Kỳ ca!" Thiếu niên kêu một tiếng giòn giã, tò mò mà nhìn Đường Mặc Kỳ.
Đường Mặc Kỳ đối với những đứa trẻ ngoan thì rất có hảo cảm, "Xin chào em, rất vui khi nhìn thấy em nha, Tiểu Càng." Đường Mặc Kỳ sờ sờ đầu đứa nhỏ, véo véo gương mặt nộn nộn đáng yêu.
Diệp Trạch Việt đỏ mặt, được Diệp Cẩn ôm tới đặt trên sô pha, đứa nhỏ nói với Diệp Cẩn: "Anh nói em thu dọn đồ đạc, đều đã được em làm xong, đang đặt ở thư phòng."
Diệp Cẩn gật gật đầu, đi vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền xách ra một cái túi.
Dưới dự trợ giúp của Đường Mặc Kỳ, Diệp Trạch Việt ngồi lên xe lăn một lần nữa.
Diệp Cẩn lại vào một phòng khác lấy ra thêm một cái xe lăn dự phòng.
Sau đó ba người liền xuống lầu..
12: Động Đất
Lúc ba người bọn họ lên xe đã gần hai giờ rưỡi, bởi vì tin tức dự báo ở trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều người dân sôi nổi chạy khỏi nhà cùng văn phòng, mọi người đều ngồi ở trong xe hoặc ở những nơi trống trải chờ đợi.
Trên đường, xe càng ngày càng nhiều, cảnh sát cũng xuất hiện ngày càng nhiều.
Diệp Cẩn dừng đèn đỏ ở giao lộ, hạ cửa sổ xe xuống, âm thanh ồn ào từ bên ngoài ùa vào xe bên trong xe.
Hắn ló đầu ra nhìn bên ngoài, rồi lại lùi về bên trong, một bên thắt chặt dây an toàn, một bên nói: "Hai đứa đều thắt dây an toàn vào đi, bên ngoài làm sao lại nhiều người như vậy? Xe trên đường cũng càng ngày càng nhiều......"
Diệp Cẩn còn chưa dứt lời, phía sau xe bọn họ truyền đến một tiếng vang lớn, toàn bộ xe đều rung lên. Một mình Diệp Trạch Việt ngồi ở đằng sau, sợ tới mức cả người run lên.
Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn đều xoay người nhìn xuyên thấu qua cửa kính đằng sau. Phía sau ánh lửa ngập trời, khói đen nồng đậm nghi ngút, một chiếc xe bồn chở xăng cư nhiên lại xảy ra tai nạn xe cộ, nổ mạnh.
Người qua đường kêu lên sợ hãi bỏ chạy khỏi nơi đó.
Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn ngồi trở lại xe, lúc này đèn xanh vừa lúc sáng lên, Diệp Cẩn dẫm chân ga lập tức rời đi.
Xe trên đường ngày một nhiều, xe của bọn họ cũng bị kẹt lại, Đường Mặc Kỳ nhìn đoàn xe phía sau, quyết đoán chuẩn bị xuống xe.
"Đã qua hai giờ rưỡi, bây giờ có đi tiếp cũng không thể ra khỏi thành phố." Đường Mặc Kỳ cởi dây an toàn ra. Hai bên bọn họ đang đứng đều là kiến trúc tòa nhà cao lớn, một khi phát sinh động đất, cho dù có ở bên trong xe thì cũng rất nguy hiểm, đồ vật ở trên cao có thể rớt xuống xuyên qua xe.
Diệp Cẩn tuy rằng không thể xác định động đất có xảy ra hay không, nhưng trong lòng hắn cảm thấy nguy cơ càng ngày càng tăng, bản năng sinh tồn làm hắn không thể không lựa chọn tin tưởng, lập tức quyết định lựa chọn bỏ xe.
Đường Mặc Kỳ cõng Diệp Trạch Việt ở trên lưng, kỳ thật Diệp Trạch Việt đã mười sáu tuổi, nhưng bởi vì cơ thể đi đứng không tốt, lớn lên nhỏ gầy, thoạt nhìn như chỉ có mười ba mười bốn tuổi, thân thể cũng thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, dù Đường Mặc Kỳ có cõng đứa trẻ này trên lưng cũng có thể dễ dàng chạy.
Diệp Cẩn đem xe dừng ở bên ngoài một vườn hoa, cầm túi, xách theo xe lăn chạy theo sau Đường Mặc Kỳ xuyên qua làn xe.
Ba người bọn họ cắm đầu chạy gần mười phút, rốt cuộc cũng tới một công viên nhỏ. Lúc này trong công viên đã chật kín hết người.
Diệp Cẩn lấy xe lăn ra, để Đường Mặc Kỳ đặt Diệp Trạch Việt ngồi lên xe lăn, cong eo, hai tay cậu chống ở trên đùi, hồng hộc th ở dốc. Cõng một người chạy mười phút, Diệp Trạch Việt tuy nhẹ, nhưng cũng khiêu chiến sức lực của Đường Mặc Kỳ.
Nhìn Diệp Cẩn phải xách theo bao lớn bao nhỏ, xách theo xe lăn, thời gian chạy lâu như vậy cũng không thở mạnh lấy một hơi, Đường Mặc Kỳ chỉ có thể hâm mộ ghen tị hận.
Diệp Cẩn mang theo hai người bọn họ tìm một chỗ ít người. Nơi này có rất nhiều quầy ăn vặt, có không ít người dân đang đứng xếp hàng mua đồ ăn, người vào người ra chật ních.
Nhờ phúc Diệp Trạch Việt, mọi người nhìn thấy một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, lại là một người khuyết tật, đều rất có tình thương mà nhường đường cho bọn họ. Thực mau ba người đã xuyên qua được đám người đông đúc, đi vào bên hồ nước. Nói là hồ, kỳ thực cũng là một cái ao nhỏ mà thôi.
Diệp Cẩn lau trán một chút, rồi lại nhìn đồng hồ, 2 giờ 46 phút. Diệp Cẩn cố định xong xe lăn của Diệp Trạch Việt, kế bên hồ là đất ẩm, Diệp Cẩn ấn vài cái, xe bánh xe lăn đâm sâu vào trong đất.
Đường Mặc Kỳ cũng đỡ xe lăn th ở dốc, công viên có rất nhiều người, đa số người đều đang thảo luận về chuyện động đất. Đường Mặc Kỳ nhận lấy chai nước, uống ừng ực hơn nửa chai.
Diệp Cẩn híp mắt nhìn tòa nhà cao tầng cách đó không xa, nuốt xuống ngụm nước cuối cùng, quay đầu hỏi: "Tiểu Kỳ, tôi như thế nào lại có cảm giác tất cả mọi người đều biết chuyện có động đất?"
Từ khi Đường Mặc Kỳ nói cho hắn biết chuyện động đất sắp xảy ra, một lòng của hắn đều đặt trên người Diệp Trạch Việt, đón được Diệp Trạch Việt rồi lại vội vàng tìm nơi an toàn để tránh thiên tai, còn chưa kịp xem điện thoại, cũng không biết tin tức đã nổ tung ở trên mạng.
Đường Mặc Kỳ nghiêng mắt nhìn về phía hắn, nói: "Tin tức trên mạng."
Hai người cũng không có thời gian để giao lưu thêm, bởi vì trên mặt đất đã bắt đầu xuất hiện địa chấn. Diệp Cẩn cảm thấy mặt đất rung lên, liền một phen bế lên chiếc xe lăn của Diệp Trạch Việt. Đường Mặc Kỳ ôm một gốc cây nhỏ kế bên.
Rất nhiều người đều kinh hoảng hét chói tai, các loại âm thanh nổ tung vang lên ở bên tai, Diệp Trạch Việt gắt gao ôm chặt Diệp Cẩn, toàn thân đều đang run rẩy.
Đường Mặc Kỳ buộc chính mình phải mở to đôi mắt để nhìn hết thảy mọi chuyện, mặt đất lay động, tòa nhà cao ốc trong nháy mắt sụp đổ, vô số sinh mệnh tiêu vong.
Thời gian động đất ở Hải thị cũng không có giống với đời trước được báo chí đưa tin vào lúc 2 giờ 50 phút, mà là xảy ra trước hai phút.
Địa chấn xảy ra khoảng hơn một phút, tất cả mọi người đều ôm đầu ngồi trên mặt đất, kinh hoảng hét chói tai từ đợt này đến đợt khác. Ánh lửa ở nơi xa nổ mạnh đến tận trời, khắp nơi trong thành phố đều bao trùm bởi khói đặc.
Đường Mặc Kỳ thả tay khỏi gốc cây nhỏ, bàn tay chà xát lên vỏ cây.
Diệp Trạch Việt được đặt ở trên xe lăn, một đôi mắt to ướt dầm dề, nghẹn ngào nói: "Dừng lại rồi sao?"
Diệp Cẩn cau mày nhìn về phía Đường Mặc Kỳ, bởi vì được Đường Mặc Kỳ dự đoán chính xác hai lần động đất, Diệp Cẩn không thể không tin tưởng Đường Mặc Kỳ.
Cậu hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng phun ra, chua xót nói: "Còn có không ít dư chấn, hiện tại còn chưa an toàn, chúng ta tốt nhất nên ngồi ở đây đừng di chuyển, đợi sáng mai rồi lại nói."
Bên ngoài, trừ bỏ thỉnh thoảng còn những tiếng nổ mạnh, thì chính là những tiếng còi xe cảnh sát. Toàn bộ thành phố vẫn còn bị dư chấn sau cơn động đất, người dân cũng kinh sợ la hét bỏ chạy khắp nơi.
Đường Mặc Kỳ dựa vào thân cây nhỏ, ngồi xổm dưới đất, ba người bọn họ trầm mặc mà quan sát, Diệp Trạch Việt giống như còn chưa có bình tĩnh lại, vẫn gắt gao nắm chặt tay anh trai, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Điện thoại Đường Mặc Kỳ đột nhiên vang lên, cậu nhanh chóng nhận cuộc gọi, thanh âm từ tính trầm thấp của Đường Kiếm Phong phảng phất xuyên thấu qua ta của Đường Mặc Kỳ, nháy mắt làm cho đại não như tê giật.
"Mặc Mặc, em như thế nào rồi? Em đang ở đâu?" Giọng nói của Đường Kiếm Phong trước giờ vẫn luôn thanh lãnh, mà hiện tại thanh tuyến hỗn loạn cùng dồn dập, khẩn trương. Tâm thần hoảng loạn của Đường Mặc Kỳ lại kì dị mà chậm rãi ổn định lại.
Đường Mặc Kỳ duỗi tay che khuất đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Em không có việc gì, hiện tại em đang ở bên cạnh Diệp Cẩn."
Đường Kiếm Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Mặc Mặc, đêm nay anh sẽ tới Hải thị, chờ anh."
Nửa ngày sau Đường Mặc Kỳ mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Diệp Cẩn cũng không biết rõ ràng những quanh co khập khiễng của anh em Đường gia, lúc này nhìn thấy biểu tình của Đường Mặc Kỳ, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, bất quá cũng không có nhiều lời, biết được buổi tối Đường Kiếm Phong có thể đến Hải thị, Diệp Cẩn gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.
Sau khi ba người bọn họ ngồi ở bên hồ, Diệp Cẩn đẩy Diệp Trạch Việt đến một chỗ dưới bóng cây. Đứa nhỏ bị phơi đỏ cả mặt, lại ngại ngùng không nói một câu.
Đường Mặc Kỳ dùng khăn giấy thấm chút nước lau nhẹ trên mặt đứa nhỏ, thỉnh thoảng vẫn còn phát sinh chút dư chấn, nhưng uy lực đã nhỏ hơn rất nhiều. Khi tâm trạng lắng xuống thì cậu mới phát hiện ra là cậu rất đói bụng, từ buổi sáng đã bận rộn đi lấy xe, đến hiện tại cũng chỉ uống được một hớp nước.
Diệp Cẩn cùng Diệp Trạc Việt đã ăn từ buổi trưa. Nghe Đường Mặc Kỳ nói đói bụng, hắn từ trong balo lấy ra một bịch bánh quy đưa cho cậu, đồ vật trong balo đều là do Diệp Trạch Việt thu thập, phần lớn đồ vật trong túi đều là thức ăn, còn có không ít giấy tờ quan trọng cùng tiền mặt, vài bộ quần áo, cùng với một túi cứu thương khẩn cấp.
Đường Mặc Kỳ ăn xong bánh quy liền ngồi yên trên một tảng đá lớn, cũng không có để ý đến hai anh em Diệp gia, một mình ngồi đối mặt với cái hồ nước phát ngốc.
Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ