Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Chương 80: Mua chuộc lòng người
130@-
Thẩm Khinh Chu từ từ khép mắt lại.
Bao nhiêu năm qua, y sớm đã rõ Long Dục là người thế nào.
Nói thêm cũng vô ích.
“Em lại mang cái bộ dạng không muốn nói chuyện này ra nữa rồi, Khinh Chu, sao em không thể hiểu cho anh một chút? Năm xưa rõ ràng chúng ta yêu nhau đến thế, em vì anh mà không tiếc công khai thân phận, đoạn tuyệt liên lạc với gia đình…”
“Im miệng.” Thẩm Khinh Chu mở mắt, cắt ngang lời Long Dục.
Long Dục bước tới, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Khinh Chu: “Khinh Chu, anh không để ý chuyện em đã trải qua lần này, em cũng thông cảm cho anh có được không? Em biết mà, anh không yêu Tô Diệu, anh cưới cô ta chẳng qua chỉ muốn ổn định nhà họ Tô, đợi đến khi anh có đủ năng lực…”
“Đừng nói nữa.” Thẩm Khinh Chu lần thứ hai ngắt lời hắn, nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, trong lòng cũng đau khổ khôn nguôi.
“Long Dục, em hỏi lại lần nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng cho anh, hủy bỏ hôn ước với Tô Diệu, chúng ta quay lại bên nhau, anh có bằng lòng không?”
Long Dục mang theo một chút ý lấy lòng: “Khinh Chu, em biết anh dựa vào thế lực của nhà họ Tô mới trở thành người thừa kế Hoàn Giám, hôn ước của anh và Tô Diệu đã định từ trước mạt thế, bây giờ Hoàn Giám không phải một mình anh có thể quyết định. Nếu hủy hôn, nhà họ Tô sẽ không tha cho anh, cũng sẽ không tha cho em. Hoàn Giám cũng sẽ rơi vào hỗn loạn, chuyện này đối với tất cả mọi người ở Hoàn Giám đều không phải là chuyện tốt.”
“Vậy thì chúng ta rời khỏi đây, với năng lực của anh và em, trong mạt thế này, sống sót căn bản không thành vấn đề.”
Thẩm Khinh Chu nắm lấy tay Long Dục.
Long Dục khẽ ngẩn người, rồi lập tức nắm chặt tay y.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Thẩm Khinh Chu nói lời chia tay, chủ động thân thiết với hắn.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quen thuộc đến từng đường vân tay của đối phương.
Mẹ của Long Dục từng là người giúp việc cho nhà y, hai mẹ con họ sống rất khó khăn, nhà họ Thẩm đã cho phép mẹ Long Dục dẫn theo Long Dục đến ở nhà.
Y và Long Dục tuổi tác xấp xỉ, lại hợp nhau, nhà họ Thẩm còn bỏ tiền cho Long Dục học cùng trường quý tộc với y.
Họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học về, cùng nhau chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, tình nghĩa sâu đậm hơn những cặp tình nhân bình thường không biết bao nhiêu.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, lòng Thẩm Khinh Chu càng thêm chua xót khó chịu.
“Long Dục, chúng ta rời khỏi Hoàn Giám, tìm một nơi thích hợp để cùng nhau sống, có được không?”
Thẩm Khinh Chu còn rất trẻ đã gia nhập Viện Khoa học, cống hiến hết mình cho quốc gia.
Đây là lần đầu tiên y muốn trốn tránh tất cả, thuận theo lòng mình ích kỷ một lần.
Đáng tiếc vẫn không được như ý.
“Khinh Chu, em luôn nói năng lực càng lớn, trách nhiệm trên vai càng nặng. Bây giờ thế giới tệ hại đến mức này, em thật sự có thể mặc kệ, để nó tiếp tục tồi tệ hơn sao?”
Thẩm Khinh Chu không lên tiếng.
Y và Long Dục vốn đã nói lời chia tay khi Long Dục và Tô Diệu còn chưa kết hôn.
Sau này, thiên thạch rơi xuống, mạt thế giáng lâm, để những người bình thường có một nơi nương tựa, nhân loại có một tương lai bền vững, Long Dục mời y đến Hoàn Giám, y đã đồng ý.
“Cho dù anh và Tô Diệu kết hôn, trong lòng anh vẫn chỉ có em, em đợi anh thêm một thời gian nữa.”
Thẩm Khinh Chu rút tay đang nắm tay Long Dục về.
“Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể là quan hệ cấp trên cấp dưới. Tôi hơi mệt rồi, tổng chỉ huy, anh cứ tự nhiên.”
Thẩm Khinh Chu quay người đi, không để ý đến Long Dục nữa.
Long Dục chăm chú nhìn theo bóng lưng y, không rời đi.
“Là Hách Liên Lý Áo đúng không?”
Mặc dù hắn không hỏi rõ ràng, nhưng Thẩm Khinh Chu biết hắn đang ám chỉ điều gì, nghĩ đến những giày vò về tinh thần và thể xác mà Hách Liên Lý Áo đã gây ra cho mình, cơ thể Thẩm Khinh Chu khẽ run lên.
“Xem ra đúng là hắn.” Long Dục nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Hách Liên Lý Áo ra.
Thẩm Khinh Chu quay lưng về phía hắn, không có một chút phản ứng nào.
Long Dục một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Khinh Chu, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác anh lại đến thăm em.”
Long Dục từ phòng bệnh đi ra, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn biến mất.
Hắn trở về phòng thay bộ vest công sở, mặc một bộ đồ đen đơn giản thoải mái, sau đó tránh mặt tất cả mọi người, lặng lẽ đến nhà giam giam giữ Tô Lăng.
Đánh ngất hai người nhà họ Tô đang canh giữ Tô Lăng, rồi bước vào nhà giam.
Hai tay Tô Lăng bị treo lên tường, người đã bị tra tấn đến hấp hối, trên người có nhiều vết thương, cứ như vậy rất có thể sẽ bị nhiễm trùng, nguy hiểm đến tính mạng.
“Xem ra bọn chúng muốn mạng của cậu.” Long Dục nói.
“Tổng chỉ huy?”
Tô Lăng không dám tin vào mắt mình, người đến thăm hắn lại là Long Dục, hắn ta liếc nhìn hai người canh giữ đang bị đánh ngất dưới đất, có chút không hiểu mục đích Long Dục đến đây là gì.
Long Dục nói: “Tô Lăng, tôi thấy trải nghiệm của chúng ta khá giống nhau, cậu thấy sao?”
Cả hai đều là con riêng của những gia tộc tài phiệt lớn, từ nhỏ đã không được chào đón, không được thừa nhận, phải chịu khổ sở cùng mẹ ở bên ngoài, sau này mới được nhận tổ quy tông, nhưng vẫn phải chịu đủ mọi sự chèn ép.
“Không, tổng chỉ huy đã đứng ở vị trí cao nhất, còn tôi, liệu có thể sống sót hay không còn là một vấn đề.”
“Nếu cậu chọn tôi, không chỉ có thể sống sót, mà còn có thể giống như tôi, đứng ở vị trí cao. Giẫm đạp những kẻ từng khinh thường mình xuống bùn đen.”
Tô Lăng chăm chú nhìn Long Dục: “Tổng chỉ huy, tôi không hiểu ý của anh.”
“Sở dĩ tôi có thể leo lên vị trí này, là vì những người anh em của tôi lần lượt chết đi, và bề ngoài cái chết của họ không hề liên quan đến tôi. Muốn leo lên cao, chỉ dựa vào thực lực thôi là không đủ, còn phải loại bỏ tất cả những kẻ cản đường mình.”
Long Dục tiến lại gần Tô Lăng: “Tô Lăng, tôi biết cậu là dị nhân hệ Kim, tôi rất kính nể cậu. Nếu cậu bằng lòng phục vụ cho tôi, tôi có thể giúp cậu loại bỏ Tô Thiếu Kiệt, từng bước ngồi lên vị trí của Tô Quốc Hào.”
Đôi mắt Tô Lăng trợn tròn, rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta khẽ mấp máy môi: “Tại sao?”
Long Dục: “Cái tôi muốn không chỉ là Hoàn Giám, tôi cần một trợ thủ vừa có mưu lược vừa có dũng khí, tôi thấy cậu rất phù hợp. Là sống một cuộc sống bị người người khinh rẻ, hay là sống một cuộc sống dưới một người, trên vạn người, tự cậu quyết định.”
Loại bỏ Tô Thiếu Kiệt, tiếp theo chính là loại bỏ Tô Quốc Hào, nắm giữ toàn bộ nhà họ Tô, và cái giá phải trả là trung thành đi theo Long Dục.
Tô Lăng nghĩ đến việc mình từng bước gian khổ thế nào dưới sự chèn ép của Tô Thiếu Kiệt, rồi lại nghĩ đến việc người cha ruột Tô Quốc Hào thiên vị Tô Thiếu Kiệt ra sao, chút khát vọng tình thương của cha trong lòng hắn ta dần dần tắt ngấm hoàn toàn.
“Tổng chỉ huy, tôi muốn đi theo anh.”
Long Dục khẽ mỉm cười: “Tốt.”
“Tôi ở đây cho dù có thể chịu đựng được một tháng, đến khi ra ngoài cũng chỉ còn nửa cái mạng, anh có thể nhanh chóng đưa tôi ra khỏi đây không?”
Long Dục: “Có thể.”
Có Bạch Lạc giúp đỡ điều dưỡng, cơ thể Thẩm Khinh Chu hồi phục rất nhanh.
Nghĩ đến việc Thẩm Khinh Chu đã ở dưới căn cứ lâu như vậy, khi dẫn đội Chiến Chín lên mặt đất huấn luyện, Cố Cảnh Thừa đặc biệt gọi Thẩm Khinh Chu đi cùng.
Một đoàn người tìm một nơi sơn thanh thủy tú, địa thế bằng phẳng để huấn luyện.
Mà Thẩm Khinh Chu thì ngồi trên ghế gỗ cùng Bạch Lạc, Phủ Tang ở bên cạnh quan sát.
Cố Cảnh Thừa dẫn đội Chiến Chín đối luyện, tiện thể kiểm tra tình hình cấp bậc hiện tại của bọn họ.
Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Thẩm Khinh Chu từ từ khép mắt lại.
Bao nhiêu năm qua, y sớm đã rõ Long Dục là người thế nào.
Nói thêm cũng vô ích.
“Em lại mang cái bộ dạng không muốn nói chuyện này ra nữa rồi, Khinh Chu, sao em không thể hiểu cho anh một chút? Năm xưa rõ ràng chúng ta yêu nhau đến thế, em vì anh mà không tiếc công khai thân phận, đoạn tuyệt liên lạc với gia đình…”
“Im miệng.” Thẩm Khinh Chu mở mắt, cắt ngang lời Long Dục.
Long Dục bước tới, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Khinh Chu: “Khinh Chu, anh không để ý chuyện em đã trải qua lần này, em cũng thông cảm cho anh có được không? Em biết mà, anh không yêu Tô Diệu, anh cưới cô ta chẳng qua chỉ muốn ổn định nhà họ Tô, đợi đến khi anh có đủ năng lực…”
“Đừng nói nữa.” Thẩm Khinh Chu lần thứ hai ngắt lời hắn, nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, trong lòng cũng đau khổ khôn nguôi.
“Long Dục, em hỏi lại lần nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng cho anh, hủy bỏ hôn ước với Tô Diệu, chúng ta quay lại bên nhau, anh có bằng lòng không?”
Long Dục mang theo một chút ý lấy lòng: “Khinh Chu, em biết anh dựa vào thế lực của nhà họ Tô mới trở thành người thừa kế Hoàn Giám, hôn ước của anh và Tô Diệu đã định từ trước mạt thế, bây giờ Hoàn Giám không phải một mình anh có thể quyết định. Nếu hủy hôn, nhà họ Tô sẽ không tha cho anh, cũng sẽ không tha cho em. Hoàn Giám cũng sẽ rơi vào hỗn loạn, chuyện này đối với tất cả mọi người ở Hoàn Giám đều không phải là chuyện tốt.”
“Vậy thì chúng ta rời khỏi đây, với năng lực của anh và em, trong mạt thế này, sống sót căn bản không thành vấn đề.”
Thẩm Khinh Chu nắm lấy tay Long Dục.
Long Dục khẽ ngẩn người, rồi lập tức nắm chặt tay y.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Thẩm Khinh Chu nói lời chia tay, chủ động thân thiết với hắn.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quen thuộc đến từng đường vân tay của đối phương.
Mẹ của Long Dục từng là người giúp việc cho nhà y, hai mẹ con họ sống rất khó khăn, nhà họ Thẩm đã cho phép mẹ Long Dục dẫn theo Long Dục đến ở nhà.
Y và Long Dục tuổi tác xấp xỉ, lại hợp nhau, nhà họ Thẩm còn bỏ tiền cho Long Dục học cùng trường quý tộc với y.
Họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học về, cùng nhau chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, tình nghĩa sâu đậm hơn những cặp tình nhân bình thường không biết bao nhiêu.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, lòng Thẩm Khinh Chu càng thêm chua xót khó chịu.
“Long Dục, chúng ta rời khỏi Hoàn Giám, tìm một nơi thích hợp để cùng nhau sống, có được không?”
Thẩm Khinh Chu còn rất trẻ đã gia nhập Viện Khoa học, cống hiến hết mình cho quốc gia.
Đây là lần đầu tiên y muốn trốn tránh tất cả, thuận theo lòng mình ích kỷ một lần.
Đáng tiếc vẫn không được như ý.
“Khinh Chu, em luôn nói năng lực càng lớn, trách nhiệm trên vai càng nặng. Bây giờ thế giới tệ hại đến mức này, em thật sự có thể mặc kệ, để nó tiếp tục tồi tệ hơn sao?”
Thẩm Khinh Chu không lên tiếng.
Y và Long Dục vốn đã nói lời chia tay khi Long Dục và Tô Diệu còn chưa kết hôn.
Sau này, thiên thạch rơi xuống, mạt thế giáng lâm, để những người bình thường có một nơi nương tựa, nhân loại có một tương lai bền vững, Long Dục mời y đến Hoàn Giám, y đã đồng ý.
“Cho dù anh và Tô Diệu kết hôn, trong lòng anh vẫn chỉ có em, em đợi anh thêm một thời gian nữa.”
Thẩm Khinh Chu rút tay đang nắm tay Long Dục về.
“Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể là quan hệ cấp trên cấp dưới. Tôi hơi mệt rồi, tổng chỉ huy, anh cứ tự nhiên.”
Thẩm Khinh Chu quay người đi, không để ý đến Long Dục nữa.
Long Dục chăm chú nhìn theo bóng lưng y, không rời đi.
“Là Hách Liên Lý Áo đúng không?”
Mặc dù hắn không hỏi rõ ràng, nhưng Thẩm Khinh Chu biết hắn đang ám chỉ điều gì, nghĩ đến những giày vò về tinh thần và thể xác mà Hách Liên Lý Áo đã gây ra cho mình, cơ thể Thẩm Khinh Chu khẽ run lên.
“Xem ra đúng là hắn.” Long Dục nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Hách Liên Lý Áo ra.
Thẩm Khinh Chu quay lưng về phía hắn, không có một chút phản ứng nào.
Long Dục một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Khinh Chu, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác anh lại đến thăm em.”
Long Dục từ phòng bệnh đi ra, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn biến mất.
Hắn trở về phòng thay bộ vest công sở, mặc một bộ đồ đen đơn giản thoải mái, sau đó tránh mặt tất cả mọi người, lặng lẽ đến nhà giam giam giữ Tô Lăng.
Đánh ngất hai người nhà họ Tô đang canh giữ Tô Lăng, rồi bước vào nhà giam.
Hai tay Tô Lăng bị treo lên tường, người đã bị tra tấn đến hấp hối, trên người có nhiều vết thương, cứ như vậy rất có thể sẽ bị nhiễm trùng, nguy hiểm đến tính mạng.
“Xem ra bọn chúng muốn mạng của cậu.” Long Dục nói.
“Tổng chỉ huy?”
Tô Lăng không dám tin vào mắt mình, người đến thăm hắn lại là Long Dục, hắn ta liếc nhìn hai người canh giữ đang bị đánh ngất dưới đất, có chút không hiểu mục đích Long Dục đến đây là gì.
Long Dục nói: “Tô Lăng, tôi thấy trải nghiệm của chúng ta khá giống nhau, cậu thấy sao?”
Cả hai đều là con riêng của những gia tộc tài phiệt lớn, từ nhỏ đã không được chào đón, không được thừa nhận, phải chịu khổ sở cùng mẹ ở bên ngoài, sau này mới được nhận tổ quy tông, nhưng vẫn phải chịu đủ mọi sự chèn ép.
“Không, tổng chỉ huy đã đứng ở vị trí cao nhất, còn tôi, liệu có thể sống sót hay không còn là một vấn đề.”
“Nếu cậu chọn tôi, không chỉ có thể sống sót, mà còn có thể giống như tôi, đứng ở vị trí cao. Giẫm đạp những kẻ từng khinh thường mình xuống bùn đen.”
Tô Lăng chăm chú nhìn Long Dục: “Tổng chỉ huy, tôi không hiểu ý của anh.”
“Sở dĩ tôi có thể leo lên vị trí này, là vì những người anh em của tôi lần lượt chết đi, và bề ngoài cái chết của họ không hề liên quan đến tôi. Muốn leo lên cao, chỉ dựa vào thực lực thôi là không đủ, còn phải loại bỏ tất cả những kẻ cản đường mình.”
Long Dục tiến lại gần Tô Lăng: “Tô Lăng, tôi biết cậu là dị nhân hệ Kim, tôi rất kính nể cậu. Nếu cậu bằng lòng phục vụ cho tôi, tôi có thể giúp cậu loại bỏ Tô Thiếu Kiệt, từng bước ngồi lên vị trí của Tô Quốc Hào.”
Đôi mắt Tô Lăng trợn tròn, rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta khẽ mấp máy môi: “Tại sao?”
Long Dục: “Cái tôi muốn không chỉ là Hoàn Giám, tôi cần một trợ thủ vừa có mưu lược vừa có dũng khí, tôi thấy cậu rất phù hợp. Là sống một cuộc sống bị người người khinh rẻ, hay là sống một cuộc sống dưới một người, trên vạn người, tự cậu quyết định.”
Loại bỏ Tô Thiếu Kiệt, tiếp theo chính là loại bỏ Tô Quốc Hào, nắm giữ toàn bộ nhà họ Tô, và cái giá phải trả là trung thành đi theo Long Dục.
Tô Lăng nghĩ đến việc mình từng bước gian khổ thế nào dưới sự chèn ép của Tô Thiếu Kiệt, rồi lại nghĩ đến việc người cha ruột Tô Quốc Hào thiên vị Tô Thiếu Kiệt ra sao, chút khát vọng tình thương của cha trong lòng hắn ta dần dần tắt ngấm hoàn toàn.
“Tổng chỉ huy, tôi muốn đi theo anh.”
Long Dục khẽ mỉm cười: “Tốt.”
“Tôi ở đây cho dù có thể chịu đựng được một tháng, đến khi ra ngoài cũng chỉ còn nửa cái mạng, anh có thể nhanh chóng đưa tôi ra khỏi đây không?”
Long Dục: “Có thể.”
Có Bạch Lạc giúp đỡ điều dưỡng, cơ thể Thẩm Khinh Chu hồi phục rất nhanh.
Nghĩ đến việc Thẩm Khinh Chu đã ở dưới căn cứ lâu như vậy, khi dẫn đội Chiến Chín lên mặt đất huấn luyện, Cố Cảnh Thừa đặc biệt gọi Thẩm Khinh Chu đi cùng.
Một đoàn người tìm một nơi sơn thanh thủy tú, địa thế bằng phẳng để huấn luyện.
Mà Thẩm Khinh Chu thì ngồi trên ghế gỗ cùng Bạch Lạc, Phủ Tang ở bên cạnh quan sát.
Cố Cảnh Thừa dẫn đội Chiến Chín đối luyện, tiện thể kiểm tra tình hình cấp bậc hiện tại của bọn họ.
Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Đánh giá:
Truyện Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Story
Chương 80: Mua chuộc lòng người
10.0/10 từ 30 lượt.