Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ

Chương 57: Thật sự rất để tâm

144@-

Bạch Lạc run rẩy dữ dội hơn, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại và đáp lời.


 


Cố Cảnh Thừa ban đầu chỉ nhẹ nhàng chạm vào đôi môi non mềm của cậu, nhưng một khi đã chạm vào thì không thể kiềm chế được, nụ hôn ngày càng sâu hơn.


 


Nhận thấy Bạch Lạc chớp đôi mắt xanh biếc, vành tai đỏ ửng đáp lại, anh biết cậu cũng có cùng tâm ý với mình.


 


Đội trưởng Cố lập tức vui mừng khôn xiết.


 


Anh ôm chặt eo thon gầy của tiểu bạch miêu nhà mình, ép sát vào người, hận không thể ăn sạch sẽ cậu ngay bây giờ.


 


Ngay khi cả hai đang nồng nhiệt, Bạch Lạc lại ngất đi.


 


Đôi môi vốn đã non mềm của cậu còn vương chút hơi ẩm, quyến rũ vô cùng.


 


Cố Cảnh Thừa bất lực khẽ cười, hôn mạnh một cái rồi mới ôm chặt cậu lại, khóe miệng không ngừng cong lên.


 


Lần này, quân chủ lực của tổ chức Bất Khí đều ở cổng chính, anh em Hoa Diêu và Hoa Dũng cũng đã giữ vững cổng phía nam.


 


Nam Hà Thành toàn thắng trong trận chiến này.


 


Chỉ là cái giá phải trả cũng vô cùng lớn.


 


Thương vong vô số, người cấp cao cũng chết mất hai phần ba, cổng thành bị phá hủy, tường thành nhiều nơi bị hư hại.


 


May mắn thay, tổ ấm hạnh phúc này cuối cùng cũng được bảo toàn.


 


Người của Chiến ĐộiChín  đều bị thương nặng, đang dưỡng thương ở Nam Hà Thành.



 


Hai cổng thành của Nam Hà Thành đều bị hư hại nghiêm trọng, để tránh người ngoài xâm nhập, phải nhanh chóng tu sửa lại, anh em Hoa Diêu bận tối mắt tối mũi.


 


Mặc dù bây giờ đang là lúc cần người, nhưng Hoa Diêu cũng không dám làm phiền Chiến  Đội Chín nữa.


 


Không có Cố Cảnh Thừa và Chiến Cửu Đội, sẽ không có Nam Hà Thành yên ổn như bây giờ, họ đã trở thành anh hùng của nơi này, ăn mặc và đồ dùng đều là những thứ tốt nhất.


 


Nhiệm vụ hoàn thành, Cố Cảnh Thừa cũng không còn quản chuyện Nam Hà Thành nữa, gần như chỉ ở bên giường Bạch Lạc.


 


Bạch Lạc vẫn còn hôn mê, anh vô cùng lo lắng.


 


"Sao còn chưa tỉnh lại, cậu ấy thật sự không sao chứ?" Cố Cảnh Thừa hỏi Kiều Tuyết bên cạnh.


 


"Các chỉ số sinh tồn của cậu ấy bình thường, có lẽ là do tiêu hao năng lượng quá nhiều, cần thời gian để phục hồi. Để phục hồi năng lượng, giấc ngủ là lựa chọn tốt nhất cho người chữa trị." Kiều Tuyết giải thích.


 


"Trước đây có Bạch Lạc, chỉ cần bị thương ngoài da một chút thôi, cậu ấy lập tức chữa khỏi. Bây giờ cậu ấy còn hôn mê, không có ai chữa trị, mới phát hiện có cậu ấy thật sự quá tốt." Tiểu Chu rất nhớ nhung nói.


 


"Đúng vậy, Bạch Lạc mà tỉnh thì lão tử đã không phải băng bó một tay rồi." Giang Viêm cũng nói.


 


Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Tuyết có vết bầm tím, một cánh tay của Giang Viêm bị treo bằng băng, Tiểu Chu bị thương ở người.


 


Thực ra nội thương của họ mới là nghiêm trọng nhất.


 


Nhưng trong mạt thế này, những vết thương ngoài da chảy máu lại khó giải quyết nhất.


 


Bởi vì thuốc của loài người có tác dụng rất ít đối với người dị chủng và người biến dị như họ, một vết thương ngoài da nhỏ cũng rất khó lành.


 


Nếu vết thương nghiêm trọng hơn thì rất dễ mất mạng.



Trong thời đại này, người chữa trị tương đương với Hoa Đà tái thế.


 


Kiều Tuyết hỏi: “Lão đại, tình trạng của Bạch Lạc anh đều biết rồi chứ.”


 


Cố Cảnh Thừa biết Kiều Tuyết đang nói đến việc Bạch Lạc thần trí không rõ.


 


"Ừ." Cố Cảnh Thừa nhìn về phía Phủ Tang, “Cậu biết chuyện gì xảy ra không?”


 


Phủ Tang lắc đầu: “Không biết. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, chủ nhân trong trạng thái đó rất đau khổ và bi thương, trước đây chắc chắn cũng đã từng như vậy.”


 


"Xem ra Bạch Lạc thật sự rất để ý đến lão đại đấy." Kiều Tuyết có ý nói.


 


“Người ai cũng có tính khí, bị tức giận đến mất lý trí cũng bình thường thôi, ai mà chưa từng nổi điên vì anh em chứ. Lão đại, anh đừng lo lắng nữa.”


 


Lúc này, có tiếng gõ cửa, Hoa Diêu bước vào.


 


Hai ba ngày nay cô gần như không nghỉ ngơi, trông có vẻ hơi mệt mỏi.


 


“Lão Lâm đã trở về rồi.”


 


Cố Cảnh Thừa và Kiều Tuyết cùng những người khác đến phòng y tế, bác sĩ của Nam Hà Thành đang băng bó vết thương cho Lão Lâm và những người của Nam Hà Thành.


 


Tiểu Chu nhìn quanh trước sau trái phải, không thấy người mình muốn tìm, hỏi: “Lão Lâm, anh Vân Trạch không cùng về sao?”


 


"Ừ." Lão Lâm tiếp tục nói, “Chúng tôi đã lẻn thành công vào doanh trại của Bất Khí Tổ Chức, đã gặp Vân Trạch.”


 


"Người đã gặp rồi, cũng không mang về được sao?" Giang Viêm vội hỏi.


 



 


"Vân Trạch quan tâm nhất đến em trai mình, tưởng em trai chết nên không màng sống chết muốn báo thù cho em, bây giờ người còn sống, chắc chắn sẽ không bỏ rơi em mình." Kiều Tuyết có thể hiểu được cách làm của Đoạn Vân Trạch.


 


"Bất Khí Tổ Chức thương vong vô số, ngoài Lâm Khí ra, những người khác không đáng lo ngại. Vậy đi, tối nay, đội trưởng Cố đi cầm chân Lâm Khí, tôi và anh đi cứu người." Hoa Diêu bên cạnh nói.


 


"Tôi cũng đi." Tiểu Chu kêu lên.


 


Kiều Tuyết: “Tính cả tôi.”


 


Giang Viêm: “Còn tôi nữa, lão tử tuy chỉ còn một tay, nhưng cũng có thể hạ gục người.”


 


Cố Cảnh Thừa không chút do dự nói: “Mọi người không cần đi, một mình tôi là đủ.”


 


"Đội trưởng Cố, các thành viên của anh đều bị thương, quả thật không nên đi, tôi đi cùng anh đi." Hoa Diêu rất kiên trì.


 


Cô ấy thật sự rất biết ơn Cố Cảnh Thừa và những người của Chiến Đội Chín.


 


"Thành chủ Hoa, tôi có một đề nghị." Cố Cảnh Thừa nói.


 


"Anh nói đi." Hoa Diêu vẻ mặt chăm chú lắng nghe.


 


“Thành chủ Hoa, tôi tin vào năng lực của cô. Chỉ là cô là chủ một thành, là người đứng đầu Nam Hà Thành, là niềm tin của những người bình thường ở đây, sự an toàn của bản thân cô rất quan trọng, mọi việc vẫn là đừng nên xông pha đi đầu thì tốt hơn.”


 


Cố Cảnh Thừa chuyển chủ đề, “Nam Hà Thành là một trong những thành phố được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh hiện nay, nơi đây là vùng đất lành của những người bình thường, tôi hy vọng nó sẽ luôn tốt đẹp.”


 


Cố Cảnh Thừa trước đây đã phát hiện ra, người phụ nữ Hoa Diêu này thật sự mạnh mẽ hơn rất nhiều đàn ông, bất kể là tính cách hay năng lực.


 


Với phong cách làm việc nguy hiểm là xông lên của cô ấy, cô ấy có thể trở thành thành chủ của Nam Hà Thành, tuyệt đối là 'giang sơn' do chính cô ấy gây dựng nên.



Hoa Diêu hiểu ý của Cố Cảnh Thừa.


 


Anh công nhận năng lực của cô, hy vọng cô có thể khiến Nam Hà Thành luôn phồn vinh và an ổn.


 


“Một người phụ nữ như tôi làm thành chủ, có thể khiến họ tôn trọng và phục tùng như vậy, chính là vì tôi cùng họ đồng cam cộng khổ, chưa bao giờ trốn sau lưng người khác. Nhưng cảm ơn lời khuyên của anh, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”


 


………………


 


Trên phi thuyền, Hách Liên Lý Áo quét sạch những thiết bị y tế mà hai vị bác sĩ mang đến xuống đất, mặt lạnh lùng gầm lên: “Cút.”


 


Hách Liên Lý Áo đang vô cùng tức giận, những vệ sĩ của bác sĩ thậm chí không dám thở mạnh.


 


Bác sĩ lo lắng cho vương, liếc mắt ra hiệu cho Kiệt Á: Vết thương của vương phải được băng bó.


 


Kiệt Á tiến lên: “Vương, vết thương trên vai ngài đang chảy máu, phải lập tức cầm máu và băng bó mới được.”


 


“Cút, tất cả cút ra ngoài.”


 


Thực lực của Hách Liên Lý Áo nghịch thiên, chưa từng có đối thủ, nhưng sau khi gặp Bạch Lạc, lại hết lần này đến lần khác thất bại dưới tay cậu.


 


Một người luôn tự cao tự đại như hắn làm sao không giận dữ.


 


Thuộc hạ lần lượt rời khỏi phòng hắn.


 


Đến khi ra khỏi cửa phòng, xác định Hách Liên Lý Áo không còn nghe thấy nữa, bác sĩ mới lo lắng nói: “Năng lượng của thiên thạch tuy không ảnh hưởng đến chúng ta nhiều, nhưng nếu bị thương thì cũng khó lành như con người. Vết thương của vương phải nhanh chóng băng bó, nếu không sẽ càng phiền phức.”


 


Một thuộc hạ khác nói: “Tính tình của vương các ngươi không phải không biết. Bây giờ ngài ấy đang nổi giận, đi khuyên hắn chẳng khác nào tìm chết.”


 


Kiệt Á nghĩ ngợi rồi nói: “Có một người vào, chắc không chết đâu. Cho dù chết thật, cũng chẳng sao.”


Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ Truyện Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ Story Chương 57: Thật sự rất để tâm
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...