Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Chương 132: Thần tộc
170@-
Sắc mặt của Thẩm Khinh Chu khẽ thay đổi: “Ngươi từng nói sẽ không ép buộc ta.”
Y thật sự sợ Hách Liên Lí Áo không giữ lời.
Mà Hách Liên Lí Áo thì thật sự rất muốn làm.
Tuy nhiên, điều hắn muốn hơn chính là ánh mắt của Thẩm Khinh Chu chỉ dõi theo mỗi mình hắn, và cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn.
Vì vậy hắn nhẫn nhịn.
“Bổn vương sẽ không ép ngươi, nhưng ngươi cũng đừng để bổn vương phải chờ quá lâu.”
Thẩm Khinh Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Biết rõ Hách Liên Lí Áo cứng đầu nhưng lại mềm lòng, y cũng không còn cách nào khác, chỉ đành dịu giọng nói: “Ba ngày sau ta sẽ quay lại tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng rời khỏi nơi này, được không?”
Hiếm khi thấy Thẩm Khinh Chu chịu xuống nước, Hách Liên Lí Áo cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Ngươi hôn bổn vương một cái, bổn vương sẽ đồng ý với ngươi.”
Thẩm Khinh Chu: “……”
“Chỉ một cái thôi.” Giọng của Hách Liên Lí Áo trầm thấp, mang theo đầy sức mê hoặc.
Hắn còn nghiêng mặt đến gần Thẩm Khinh Chu hơn, môi hai người gần như đã chạm vào nhau.
Thôi, cứ coi như là môi đụng vào khúc gỗ đi.
Thẩm Khinh Chu nghiêng người tới, hôn lên môi hắn một cái thật nhanh rồi đỏ bừng cả mặt.
“Được chưa?”
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Hách Liên Lí Áo đặt lên sau đầu y, kéo lại gần, môi hai người dính chặt vào nhau.
Hắn đâu có thỏa mãn chỉ như vậy, nhanh chóng cạy môi y ra và hôn sâu vào trong.
Thẩm Khinh Chu hoàn toàn không thể trốn, đỏ mặt tía tai bị hắn hôn đến choáng váng.
Khi buông ra, tâm trạng của Hách Liên Lí Áo rất tốt, khóe môi cong lên rõ rệt.
Thẩm Khinh Chu thở hổn hển nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng vương chút nước, càng thêm quyến rũ mê người.
Không biết Hách Liên Lí Áo đã dùng bao nhiêu sức tự chủ mới chịu buông tay.
“Ta cho ngươi ba ngày. Nếu ba ngày sau đúng giờ này ngươi còn chưa quay lại, bổn vương sẽ đích thân xông vào căn cứ ngầm của Hoàn Giám bắt ngươi về.”
“Biết rồi.”
Cảm giác như không khí xung quanh đều nóng hừng hực, hai má Thẩm Khinh Chu càng lúc càng đỏ.
“Ta đi đây.”
Y quay người rời đi, lần này Hách Liên Lí Áo không ngăn cản nữa, chỉ dùng ánh mắt như sói dõi theo bóng lưng y.
Lúc Thẩm Khinh Chu mở cửa phòng thì vừa hay gặp Cố Cảnh Thừa đang vội vàng chạy tới, theo sau là Giang Viêm, Tiểu Chu và Lão Lâm.
“Cảnh Thừa? Khi nào anh về vậy? Bạch Lạc đâu? Cậu ấy không sao chứ?”
Chỉ một giây sau, nhìn thấy gương mặt căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng của Cố Cảnh Thừa, Thẩm Khinh Chu liền đoán được có lẽ đã xảy ra chuyện với Bạch Lạc.
“Vẫn chưa tìm được Tiểu Bạch Miêu, tôi đến tìm Hách Liên Lí Áo hỏi vài chuyện.”
Cố Cảnh Thừa đi lướt qua Thẩm Khinh Chu vào trong phòng.
Giang Viêm và những người khác lần lượt chào Thẩm Khinh Chu rồi theo sau Cố Cảnh Thừa vào.
Thẩm Khinh Chu suy nghĩ một chút, quyết định không rời đi mà quay lại phòng.
Hách Liên Lí Áo đã nghe thấy tiếng họ nói chuyện trước cửa, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng chờ Cố Cảnh Thừa.
“Ngươi đến tìm bổn vương là vì Bạch Lạc đúng không?”
Cố Cảnh Thừa vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn biết tất cả quá khứ của Bạch Lạc.”
“Bạch Lạc là người như thế nào, bổn vương đã từng nói với ngươi.”
Lần trước trong rừng, khi bị thương nặng, Hách Liên Lí Áo đúng là đã nói về Bạch Lạc nhưng thực ra toàn là mắng chửi cậu.
Lão Lâm, người từng được Bạch Lạc cứu, là người đầu tiên đứng ra phản bác.
“Bạch Lạc vốn lương thiện, tuyệt đối không phải như lời anh nói. Có phải anh đã hiểu lầm cậu ấy không?”
Hách Liên Lí Áo lạnh lùng đáp: “Bổn vương không đến mức không phân biệt nổi kẻ đã hủy diệt mẫu tinh của ta, khiến ta và tộc nhân phải lang bạt là ai.”
Cố Cảnh Thừa trông vô cùng bình tĩnh.
Anh ngồi xuống ghế đối diện Hách Liên Lí Áo, dáng vẻ như muốn nói chuyện lâu dài.
“Tôi không đến để nghe anh đánh giá Bạch Lạc, tôi chỉ cần anh kể lại mọi chuyện về quá khứ của cậu ấy.”
“Chưa từng có ai dám nói chuyện với bổn vương kiểu đó.”
Hách Liên Lí Áo liếc nhìn Thẩm Khinh Chu.
Phát hiện y đang lo lắng nhìn bọn họ, rõ ràng là sợ họ đánh nhau.
Hách Liên Lí Áo tiếp tục: “Nể mặt cậu của ngươi, bổn vương có thể kể cho ngươi nghe toàn bộ chuyện về Bạch Lạc.”
Mọi người lập tức dỏng tai lên, rõ ràng ai cũng rất muốn biết quá khứ của Bạch Lạc.
“Hệ sao Minh Lan của chúng ta khác với hệ Mặt Trời của các ngươi, sinh mệnh trên các hành tinh cũng rất đa dạng, nhưng tài nguyên thì có hạn.”
“Vì tranh giành tài nguyên, các hành tinh không ngừng chiến tranh, vô số sinh linh bỏ mạng.”
“Nói theo cách của Trái Đất các ngươi là máu chảy thành sông, dân chúng lầm than, sự sinh sôi nảy nở bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí có tộc bị tuyệt chủng vì chiến tranh.”
“Điều đáng sợ hơn là chiến tranh khiến môi trường của một số hành tinh biến đổi lớn, không còn phù hợp để sinh sống.”
“Nếu cứ tiếp tục đánh nữa, quỹ đạo của toàn dãy hành tinh trong Minh Lan sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó toàn bộ hệ sa Minh Lan đều không còn thích hợp để tồn tại sự sống.”
“Thế nhưng ai cũng đánh đến đỏ cả mắt, chẳng ai quan tâm mấy chuyện đó.”
“Mãi cho đến khi Thần tộc xuất hiện.”
Mọi người yên lặng lắng nghe.
Cố Cảnh Thừa hiểu rõ, Hách Liên Lí Áo không phải loại người thích nói nhảm.
Hắn nói những điều này chắc chắn đều có liên quan đến Bạch Lạc.
Hách Liên Lí Áo tiếp tục.
“Thần tộc có số lượng rất ít, nhưng mỗi người đều sở hữu năng lượng khổng lồ, không ai là đối thủ của họ. Họ tự xưng là thần hộ mệnh của hệ sao Minh Lan, đến để bảo vệ hệ sao Minh Lan. Ai phát động chiến tranh, họ sẽ trừng phạt kẻ đó. Họ còn lập ra một hiệp ước hòa bình liên hành tinh được công nhận chung trong toàn hệ Min lan.”
“Dưới sự giám sát của họ, chiến tranh kéo dài hàng trăm năm cuối cùng cũng chấm dứt. Các hành tinh bắt đầu phát triển và đều ngầm tuân thủ hiệp ước đó.”
“Thời gian cứ thế trôi qua vài trăm năm yên bình, Thần tộc cũng không xuất hiện nữa.”
Tiểu Chu sốt ruột lên tiếng: “Không phải đang kể chuyện Bạch Lạc sao, kể gì lắm thế mà chưa thấy nhắc đến Bạch Lạc?”
Hách Liên Lí Áo lườm cậu một cái: “Không muốn nghe thì cút ra ngoài.”
Tiểu Chu bĩu môi, không dám nói gì nữa.
…
Ngọc Linh Tinh, Mễ Cổ Tinh và Sauron là ba hành tinh phát triển nhất trong hệ sa Minh Lan, dân số ngày càng đông, nhưng tài nguyên lại ngày càng ít.
Vì Thần tộc đã mấy trăm năm không lộ diện, hành tinh Sauron nơi có sức chiến đấu mạnh nhất có thể đã cho rằng Thần tộc sẽ không trở lại nữa, nên đã vi phạm hiệp ước hòa bình, đem quân tấn công tinh cầu Yilavan.
Thần tộc như thần binh từ trời giáng, lại một lần nữa xuất hiện.
Họ bảo vệ được tinh cầu Yilavan, khiến Sauron tổn thất mười vạn binh lính.
Còn chém đầu vị vương hạ lệnh tấn công ngay trước mặt các vương thất của các hành tinh.
Họ cũng lần lượt trừng phạt những kẻ vi phạm hiệp ước theo tội danh đã định.
Mục đích "giết gà dọa khỉ" của Thần tộc đã đạt được.
Hệ sa Minh Lan lại trở về thời kỳ không có chiến tranh, Thần tộc một lần nữa biến mất.
Cứ thế thêm vài trăm năm hòa bình nữa trôi qua, cho đến khi tin tức Thần tộc bị diệt tộc đột ngột lan truyền.
Tin đồn ngày càng dữ dội, các hành tinh lại bắt đầu xảy ra những xung đột nhỏ.
Giống như là thử thăm dò, sau khi thấy không có ai trong Thần tộc xuất hiện, họ thật sự bắt đầu giao tranh.
Ba đại hành tinh Ngọc Linh, Mễ Cổ và Sauron thấy Thần tộc không can thiệp cũng nhập cuộc chiến.
Ba hành tinh lớn bắt đầu xâm chiếm các hành tinh khác, ngầm hiểu với nhau là không động đến nhau.
Hệ sa MinhLan lại quay về thời kỳ chiến tranh.
Thần tộc vẫn không xuất hiện.
Cho đến khi Bạch Lạc xuất hiện.
Bạch Lạc là Thần tộc cuối cùng còn lại.
Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Sắc mặt của Thẩm Khinh Chu khẽ thay đổi: “Ngươi từng nói sẽ không ép buộc ta.”
Y thật sự sợ Hách Liên Lí Áo không giữ lời.
Mà Hách Liên Lí Áo thì thật sự rất muốn làm.
Tuy nhiên, điều hắn muốn hơn chính là ánh mắt của Thẩm Khinh Chu chỉ dõi theo mỗi mình hắn, và cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn.
Vì vậy hắn nhẫn nhịn.
“Bổn vương sẽ không ép ngươi, nhưng ngươi cũng đừng để bổn vương phải chờ quá lâu.”
Thẩm Khinh Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Biết rõ Hách Liên Lí Áo cứng đầu nhưng lại mềm lòng, y cũng không còn cách nào khác, chỉ đành dịu giọng nói: “Ba ngày sau ta sẽ quay lại tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng rời khỏi nơi này, được không?”
Hiếm khi thấy Thẩm Khinh Chu chịu xuống nước, Hách Liên Lí Áo cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Ngươi hôn bổn vương một cái, bổn vương sẽ đồng ý với ngươi.”
Thẩm Khinh Chu: “……”
“Chỉ một cái thôi.” Giọng của Hách Liên Lí Áo trầm thấp, mang theo đầy sức mê hoặc.
Hắn còn nghiêng mặt đến gần Thẩm Khinh Chu hơn, môi hai người gần như đã chạm vào nhau.
Thôi, cứ coi như là môi đụng vào khúc gỗ đi.
Thẩm Khinh Chu nghiêng người tới, hôn lên môi hắn một cái thật nhanh rồi đỏ bừng cả mặt.
“Được chưa?”
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Hách Liên Lí Áo đặt lên sau đầu y, kéo lại gần, môi hai người dính chặt vào nhau.
Hắn đâu có thỏa mãn chỉ như vậy, nhanh chóng cạy môi y ra và hôn sâu vào trong.
Thẩm Khinh Chu hoàn toàn không thể trốn, đỏ mặt tía tai bị hắn hôn đến choáng váng.
Khi buông ra, tâm trạng của Hách Liên Lí Áo rất tốt, khóe môi cong lên rõ rệt.
Thẩm Khinh Chu thở hổn hển nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng vương chút nước, càng thêm quyến rũ mê người.
Không biết Hách Liên Lí Áo đã dùng bao nhiêu sức tự chủ mới chịu buông tay.
“Ta cho ngươi ba ngày. Nếu ba ngày sau đúng giờ này ngươi còn chưa quay lại, bổn vương sẽ đích thân xông vào căn cứ ngầm của Hoàn Giám bắt ngươi về.”
“Biết rồi.”
Cảm giác như không khí xung quanh đều nóng hừng hực, hai má Thẩm Khinh Chu càng lúc càng đỏ.
“Ta đi đây.”
Y quay người rời đi, lần này Hách Liên Lí Áo không ngăn cản nữa, chỉ dùng ánh mắt như sói dõi theo bóng lưng y.
Lúc Thẩm Khinh Chu mở cửa phòng thì vừa hay gặp Cố Cảnh Thừa đang vội vàng chạy tới, theo sau là Giang Viêm, Tiểu Chu và Lão Lâm.
“Cảnh Thừa? Khi nào anh về vậy? Bạch Lạc đâu? Cậu ấy không sao chứ?”
Chỉ một giây sau, nhìn thấy gương mặt căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng của Cố Cảnh Thừa, Thẩm Khinh Chu liền đoán được có lẽ đã xảy ra chuyện với Bạch Lạc.
“Vẫn chưa tìm được Tiểu Bạch Miêu, tôi đến tìm Hách Liên Lí Áo hỏi vài chuyện.”
Cố Cảnh Thừa đi lướt qua Thẩm Khinh Chu vào trong phòng.
Giang Viêm và những người khác lần lượt chào Thẩm Khinh Chu rồi theo sau Cố Cảnh Thừa vào.
Thẩm Khinh Chu suy nghĩ một chút, quyết định không rời đi mà quay lại phòng.
Hách Liên Lí Áo đã nghe thấy tiếng họ nói chuyện trước cửa, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng chờ Cố Cảnh Thừa.
“Ngươi đến tìm bổn vương là vì Bạch Lạc đúng không?”
Cố Cảnh Thừa vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn biết tất cả quá khứ của Bạch Lạc.”
“Bạch Lạc là người như thế nào, bổn vương đã từng nói với ngươi.”
Lần trước trong rừng, khi bị thương nặng, Hách Liên Lí Áo đúng là đã nói về Bạch Lạc nhưng thực ra toàn là mắng chửi cậu.
Lão Lâm, người từng được Bạch Lạc cứu, là người đầu tiên đứng ra phản bác.
“Bạch Lạc vốn lương thiện, tuyệt đối không phải như lời anh nói. Có phải anh đã hiểu lầm cậu ấy không?”
Hách Liên Lí Áo lạnh lùng đáp: “Bổn vương không đến mức không phân biệt nổi kẻ đã hủy diệt mẫu tinh của ta, khiến ta và tộc nhân phải lang bạt là ai.”
Cố Cảnh Thừa trông vô cùng bình tĩnh.
Anh ngồi xuống ghế đối diện Hách Liên Lí Áo, dáng vẻ như muốn nói chuyện lâu dài.
“Tôi không đến để nghe anh đánh giá Bạch Lạc, tôi chỉ cần anh kể lại mọi chuyện về quá khứ của cậu ấy.”
“Chưa từng có ai dám nói chuyện với bổn vương kiểu đó.”
Hách Liên Lí Áo liếc nhìn Thẩm Khinh Chu.
Phát hiện y đang lo lắng nhìn bọn họ, rõ ràng là sợ họ đánh nhau.
Hách Liên Lí Áo tiếp tục: “Nể mặt cậu của ngươi, bổn vương có thể kể cho ngươi nghe toàn bộ chuyện về Bạch Lạc.”
Mọi người lập tức dỏng tai lên, rõ ràng ai cũng rất muốn biết quá khứ của Bạch Lạc.
“Hệ sao Minh Lan của chúng ta khác với hệ Mặt Trời của các ngươi, sinh mệnh trên các hành tinh cũng rất đa dạng, nhưng tài nguyên thì có hạn.”
“Vì tranh giành tài nguyên, các hành tinh không ngừng chiến tranh, vô số sinh linh bỏ mạng.”
“Nói theo cách của Trái Đất các ngươi là máu chảy thành sông, dân chúng lầm than, sự sinh sôi nảy nở bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí có tộc bị tuyệt chủng vì chiến tranh.”
“Điều đáng sợ hơn là chiến tranh khiến môi trường của một số hành tinh biến đổi lớn, không còn phù hợp để sinh sống.”
“Nếu cứ tiếp tục đánh nữa, quỹ đạo của toàn dãy hành tinh trong Minh Lan sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó toàn bộ hệ sa Minh Lan đều không còn thích hợp để tồn tại sự sống.”
“Thế nhưng ai cũng đánh đến đỏ cả mắt, chẳng ai quan tâm mấy chuyện đó.”
“Mãi cho đến khi Thần tộc xuất hiện.”
Mọi người yên lặng lắng nghe.
Cố Cảnh Thừa hiểu rõ, Hách Liên Lí Áo không phải loại người thích nói nhảm.
Hắn nói những điều này chắc chắn đều có liên quan đến Bạch Lạc.
Hách Liên Lí Áo tiếp tục.
“Thần tộc có số lượng rất ít, nhưng mỗi người đều sở hữu năng lượng khổng lồ, không ai là đối thủ của họ. Họ tự xưng là thần hộ mệnh của hệ sao Minh Lan, đến để bảo vệ hệ sao Minh Lan. Ai phát động chiến tranh, họ sẽ trừng phạt kẻ đó. Họ còn lập ra một hiệp ước hòa bình liên hành tinh được công nhận chung trong toàn hệ Min lan.”
“Dưới sự giám sát của họ, chiến tranh kéo dài hàng trăm năm cuối cùng cũng chấm dứt. Các hành tinh bắt đầu phát triển và đều ngầm tuân thủ hiệp ước đó.”
“Thời gian cứ thế trôi qua vài trăm năm yên bình, Thần tộc cũng không xuất hiện nữa.”
Tiểu Chu sốt ruột lên tiếng: “Không phải đang kể chuyện Bạch Lạc sao, kể gì lắm thế mà chưa thấy nhắc đến Bạch Lạc?”
Hách Liên Lí Áo lườm cậu một cái: “Không muốn nghe thì cút ra ngoài.”
Tiểu Chu bĩu môi, không dám nói gì nữa.
…
Ngọc Linh Tinh, Mễ Cổ Tinh và Sauron là ba hành tinh phát triển nhất trong hệ sa Minh Lan, dân số ngày càng đông, nhưng tài nguyên lại ngày càng ít.
Vì Thần tộc đã mấy trăm năm không lộ diện, hành tinh Sauron nơi có sức chiến đấu mạnh nhất có thể đã cho rằng Thần tộc sẽ không trở lại nữa, nên đã vi phạm hiệp ước hòa bình, đem quân tấn công tinh cầu Yilavan.
Thần tộc như thần binh từ trời giáng, lại một lần nữa xuất hiện.
Họ bảo vệ được tinh cầu Yilavan, khiến Sauron tổn thất mười vạn binh lính.
Còn chém đầu vị vương hạ lệnh tấn công ngay trước mặt các vương thất của các hành tinh.
Họ cũng lần lượt trừng phạt những kẻ vi phạm hiệp ước theo tội danh đã định.
Mục đích "giết gà dọa khỉ" của Thần tộc đã đạt được.
Hệ sa Minh Lan lại trở về thời kỳ không có chiến tranh, Thần tộc một lần nữa biến mất.
Cứ thế thêm vài trăm năm hòa bình nữa trôi qua, cho đến khi tin tức Thần tộc bị diệt tộc đột ngột lan truyền.
Tin đồn ngày càng dữ dội, các hành tinh lại bắt đầu xảy ra những xung đột nhỏ.
Giống như là thử thăm dò, sau khi thấy không có ai trong Thần tộc xuất hiện, họ thật sự bắt đầu giao tranh.
Ba đại hành tinh Ngọc Linh, Mễ Cổ và Sauron thấy Thần tộc không can thiệp cũng nhập cuộc chiến.
Ba hành tinh lớn bắt đầu xâm chiếm các hành tinh khác, ngầm hiểu với nhau là không động đến nhau.
Hệ sa MinhLan lại quay về thời kỳ chiến tranh.
Thần tộc vẫn không xuất hiện.
Cho đến khi Bạch Lạc xuất hiện.
Bạch Lạc là Thần tộc cuối cùng còn lại.
Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Đánh giá:
Truyện Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Story
Chương 132: Thần tộc
10.0/10 từ 30 lượt.