Mật Ngọt Ướt Át
Chương 1
77@-Đêm khuya yên tĩnh, ngọn đèn duy nhất hơi u ám, một thân hình trẻ trung đang ngồi trước máy tính, khi thì đánh bàn phím rất nhanh, khi thì lại cúi đầu lật xem từ điển.
Đây là đợt phân công công tác đầu tiên, cũng là ngày làm việc đầu tiên của cô sau lễ tốt nghiệp, mà đã phải tăng ca rồi. Mộ Sở Văn đoán là cấp trên muốn xem thái độ nghiêm túc làm việc của mình.
Khép lại cuôn từ điển nặng trịch, cô thoải mái nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã phiên dịch xong rồi.
Người trực tiếp dưới quyền thủ tướng nói cho cô biết, đây là tư liệu quan trọng mà ngày mai tổng giám đốc sẽ dùng, sau khi phiên dịch xong hãy trực tiếp đưa lên phòng tổng giám đốc trên tầng hai.
Vào thang máy đi xuống tầng hai, trong lòng Mộ Sở Văn không khỏi nói thầm: "Tổng giám đốc Nhà người ta đều ở phòng trên cao, tổng giám đốc của bọn họ có phải đã già quá rồi nên chân cẳng không còn linh hoạt? Hay là mắc bệnh sợ đi thang máy?"
Đèn trong hành lang chiếu vào khi cửa thang máy mở ra, phòng cuối cùng hành lang chính là phòng của tổng giám đốc.
Đi qua mới phát hiện là cửa đang mở, bên trong một mảnh tối đen, không thể xác định được là có người ở trong hay không.
Thôi, đặt tư liệu ở trên bàn là được rồi.
Lúc cô đặt tập hồ vừa vừa chạm mặt bàn thì đột nhiên một âm thanh trầm thấp lạnh lùng từ bên trong truyền ra: "Đưa vào đây."
Mộ Sở Văn sợ tới mức cả người cứng đơ lại, cổ họng cũng dường như đóng băng, sau khi lấy lại bình tĩnh mới máy móc phát ra âm thanh về hướng có người nói: "Ai? Là ai ở bên trong."
"Cô là người đầu tiên dám hỏi ta là ai. Nhớ kỹ, tên ta là Yến Sở." Người đàn ông bên trong lại phát ra tiếng nói, giọng điệu tựa hồ có chút bất mãn.
Yến Sở?
Tuy là ngày đầu tiên đi làm, nhưng cô còn không đến nỗi không biết tổng giám đốc của công ty đa quốc gia này tên là gì.
Hóa ra là tổng giám đốc không phải là một ông già.
" Yến tổng, chào ngài. Thực xin lỗi, tôi không biết trễ như vậy mà ngài vẫn còn ở lại công ty, tôi chỉ mang tài liệu tới sẽ đi ngày, sẽ không quấy rầy ngài." Cô liên tục cúi đầu xin lỗi, dè dặt cẩn trọng buông tập hồ sơ xuống, nhưng người đan ông bên trong cũng không định sẽ thả cho cô đi dễ dàng như vậy.
"Đưa vào đây. Còn cần ta nói lần thứ ba sao?" Thanh âm Trầm thấp từ trong bóng tối truyền ra làm người nghe kính sợ.
" Không... Không cần, tôi mang vào..." Vừa bước vào phòng làm việc của hắn một bước, cô liền do dự, sau một lúc lâu mới có nổi dũng khí hỏi: "Xin hỏi tôi có thể bật đèn không?"
" Không cần, vào cửa đi thẳngba mươi bước sau đó quẹo phải đi thẳng thêm hai mươi bước." Đối với phòng làm việc củ mình, hắn rõ như lòng bàn tay.
Mệnh lệnh này không thể cãi lại, Mộ Sở Văn đành phải đi vào trong, nhưng là càng đi vào trong, ngọn đèn bên ngoài liền cách càng xa cô, cô giống như đang hướng tới một vực sâu mà vĩnh viễn không thể quay đầu lại vậy.
Đi được mười bước, cô liền bắt đầu nghĩ mà sợ, chỗ đen tối kia cất giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm, vô hình sợ hãi để cho tim cô đập rộn lên.
"Tôi để tài liệu xuống đất, tôi xin phép về trước." Cô buông tay đemtập hồ sơ vứt trên mặt đất, xoay người hướng ánh sáng bên ngoài mà chạy.
Ngay tại là lúc cô xoay người lại, một bóng đen cao lớn liền chặn cô.
Thân thể bé nhỏ không kịp dừng lại liền trực tiếp đụng vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, dương v*t nam tính cũng nhanh chóng dán sát vào cố định lại thân thể của cô.
"Buông tôi ra! A!" Cô hét lớn một tiếng, bởi vì bàn tay đối phương rất to đang bấu chặt trên mông căng tròn của cô.
Trong bóng đêm, Yến Sở giương khóe miệng lên tà ác, ngón giữa thon dài theo cái mông cong của cô tìm được một chỗ lõm xuống, cách quần jeans mỏng manh, hắn dùng lực một cái, càng khiến cho cô thét một tiếng chói tai.
Hắn đắc ý nhìn phản ứng của cô bị ngón tay đùa giỡn, cô sợ hãi vặn vẹo làm hắn thành công xâm nhập vào quần jeans của mình, cách mảnh viền quần lót. Mười ngón tay ma mị giữ lấy bá trụ toàn bộ cặp mông khêu gợi.
"A... Anh hạ lưu! Buông tôi ra." Mộ Sở Văn vừa hoảng sợ vừa xấu hổ, lại tránh không được sự xâm lược dã man của Yến Sở.
" Trễ như vậy còn một mình ở lại tăng ca, không phải là cô muốn như vậy sao?" Hắn ở bên tai cô, ngón tay chậm rãi theo viền quần lót của cô chui vào.
Trời ạ! Cô đụng tới tên điên ảo tưởng rồi. Cô làm sao có thể xin vào làm ở cái công ty biến thái này được chứ.
Toàn bộ công ty chỉ có một mình cô ở lại tăng ca đến trễ như vậy, nếu như bị sắc ma* này đùa giỡn cô đến chết chắc cũng sẽ không có ai biết đến.
*Sắc ma: con ma háo sắc
Bản năng muốn sống khiến cô nổi lên dũng khí, cô há mồm cắn vào vai hắn, đau đớn làm hắn vừa kinh ngạc vừa giảm lại hưng phấn, hắn lui bước ra phía sau vài bước.
Mộ Sở Văn vừa có cơ hội để trốn thoát liền không chút do dự nhắm tới nguồn sáng phía bên ngoài cửa, nhưng chuyện vừa rồi vẫn còn khiến cho cô run mãi không thôi, khi chạy ra khỏi văn phòng, vai phải của cô đập mạnh vào khung cửa.
Cô ôm bả vai đau đớn tiếp tục chạy thục mạng ra ngoài, tiếng bước chân phía sau nói cho cô biết rằng "sắc ma" không định sẽ buông tha cho cô.
Hắn không hét cô đứng lại, mà giống như thợ săn, không tiếng động truy đuổi càng nhanh, trong đêm tối mang lại cảm giác sợ hãi.
Từ thang lầu chạy thẳng đến lầu một, may mắn một đường chạy đều có đèn đường chiếu, cô chạy nhanh xuyên quacửa lớn, đến cuối cùng cũng thấy cánh cửa thủy tinh ra vào, nhưng lúc cô chuẩn bị đẩy cửa lao ra, bên ngoài cửa có một chàng trai mảnh khảnh nghiêng người để cho cô qua.
Cô không biết người này là ai, có thể cầu cứu hắn hay không?
"Cứu tôi! Cứu tôi! Tên kia..." Vừa xông ra khỏi cửa thủy tinh, Mộ Sở Văn liền chạy tới trước mặt chàng trai kia.
Bộ dạng của hắn thật thanh tú, hẳn là nhỏ hơn cô mấy tuổi, tựa hồ như một chàng trai vô hại khiến cho người ta hạ thấp cảnh giác.
Mật Ngọt Ướt Át
Đây là đợt phân công công tác đầu tiên, cũng là ngày làm việc đầu tiên của cô sau lễ tốt nghiệp, mà đã phải tăng ca rồi. Mộ Sở Văn đoán là cấp trên muốn xem thái độ nghiêm túc làm việc của mình.
Khép lại cuôn từ điển nặng trịch, cô thoải mái nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã phiên dịch xong rồi.
Người trực tiếp dưới quyền thủ tướng nói cho cô biết, đây là tư liệu quan trọng mà ngày mai tổng giám đốc sẽ dùng, sau khi phiên dịch xong hãy trực tiếp đưa lên phòng tổng giám đốc trên tầng hai.
Vào thang máy đi xuống tầng hai, trong lòng Mộ Sở Văn không khỏi nói thầm: "Tổng giám đốc Nhà người ta đều ở phòng trên cao, tổng giám đốc của bọn họ có phải đã già quá rồi nên chân cẳng không còn linh hoạt? Hay là mắc bệnh sợ đi thang máy?"
Đèn trong hành lang chiếu vào khi cửa thang máy mở ra, phòng cuối cùng hành lang chính là phòng của tổng giám đốc.
Đi qua mới phát hiện là cửa đang mở, bên trong một mảnh tối đen, không thể xác định được là có người ở trong hay không.
Thôi, đặt tư liệu ở trên bàn là được rồi.
Lúc cô đặt tập hồ vừa vừa chạm mặt bàn thì đột nhiên một âm thanh trầm thấp lạnh lùng từ bên trong truyền ra: "Đưa vào đây."
Mộ Sở Văn sợ tới mức cả người cứng đơ lại, cổ họng cũng dường như đóng băng, sau khi lấy lại bình tĩnh mới máy móc phát ra âm thanh về hướng có người nói: "Ai? Là ai ở bên trong."
"Cô là người đầu tiên dám hỏi ta là ai. Nhớ kỹ, tên ta là Yến Sở." Người đàn ông bên trong lại phát ra tiếng nói, giọng điệu tựa hồ có chút bất mãn.
Yến Sở?
Tuy là ngày đầu tiên đi làm, nhưng cô còn không đến nỗi không biết tổng giám đốc của công ty đa quốc gia này tên là gì.
Hóa ra là tổng giám đốc không phải là một ông già.
" Yến tổng, chào ngài. Thực xin lỗi, tôi không biết trễ như vậy mà ngài vẫn còn ở lại công ty, tôi chỉ mang tài liệu tới sẽ đi ngày, sẽ không quấy rầy ngài." Cô liên tục cúi đầu xin lỗi, dè dặt cẩn trọng buông tập hồ sơ xuống, nhưng người đan ông bên trong cũng không định sẽ thả cho cô đi dễ dàng như vậy.
"Đưa vào đây. Còn cần ta nói lần thứ ba sao?" Thanh âm Trầm thấp từ trong bóng tối truyền ra làm người nghe kính sợ.
" Không... Không cần, tôi mang vào..." Vừa bước vào phòng làm việc của hắn một bước, cô liền do dự, sau một lúc lâu mới có nổi dũng khí hỏi: "Xin hỏi tôi có thể bật đèn không?"
" Không cần, vào cửa đi thẳngba mươi bước sau đó quẹo phải đi thẳng thêm hai mươi bước." Đối với phòng làm việc củ mình, hắn rõ như lòng bàn tay.
Mệnh lệnh này không thể cãi lại, Mộ Sở Văn đành phải đi vào trong, nhưng là càng đi vào trong, ngọn đèn bên ngoài liền cách càng xa cô, cô giống như đang hướng tới một vực sâu mà vĩnh viễn không thể quay đầu lại vậy.
Đi được mười bước, cô liền bắt đầu nghĩ mà sợ, chỗ đen tối kia cất giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm, vô hình sợ hãi để cho tim cô đập rộn lên.
"Tôi để tài liệu xuống đất, tôi xin phép về trước." Cô buông tay đemtập hồ sơ vứt trên mặt đất, xoay người hướng ánh sáng bên ngoài mà chạy.
Ngay tại là lúc cô xoay người lại, một bóng đen cao lớn liền chặn cô.
Thân thể bé nhỏ không kịp dừng lại liền trực tiếp đụng vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, dương v*t nam tính cũng nhanh chóng dán sát vào cố định lại thân thể của cô.
"Buông tôi ra! A!" Cô hét lớn một tiếng, bởi vì bàn tay đối phương rất to đang bấu chặt trên mông căng tròn của cô.
Trong bóng đêm, Yến Sở giương khóe miệng lên tà ác, ngón giữa thon dài theo cái mông cong của cô tìm được một chỗ lõm xuống, cách quần jeans mỏng manh, hắn dùng lực một cái, càng khiến cho cô thét một tiếng chói tai.
Hắn đắc ý nhìn phản ứng của cô bị ngón tay đùa giỡn, cô sợ hãi vặn vẹo làm hắn thành công xâm nhập vào quần jeans của mình, cách mảnh viền quần lót. Mười ngón tay ma mị giữ lấy bá trụ toàn bộ cặp mông khêu gợi.
"A... Anh hạ lưu! Buông tôi ra." Mộ Sở Văn vừa hoảng sợ vừa xấu hổ, lại tránh không được sự xâm lược dã man của Yến Sở.
" Trễ như vậy còn một mình ở lại tăng ca, không phải là cô muốn như vậy sao?" Hắn ở bên tai cô, ngón tay chậm rãi theo viền quần lót của cô chui vào.
Trời ạ! Cô đụng tới tên điên ảo tưởng rồi. Cô làm sao có thể xin vào làm ở cái công ty biến thái này được chứ.
Toàn bộ công ty chỉ có một mình cô ở lại tăng ca đến trễ như vậy, nếu như bị sắc ma* này đùa giỡn cô đến chết chắc cũng sẽ không có ai biết đến.
*Sắc ma: con ma háo sắc
Bản năng muốn sống khiến cô nổi lên dũng khí, cô há mồm cắn vào vai hắn, đau đớn làm hắn vừa kinh ngạc vừa giảm lại hưng phấn, hắn lui bước ra phía sau vài bước.
Mộ Sở Văn vừa có cơ hội để trốn thoát liền không chút do dự nhắm tới nguồn sáng phía bên ngoài cửa, nhưng chuyện vừa rồi vẫn còn khiến cho cô run mãi không thôi, khi chạy ra khỏi văn phòng, vai phải của cô đập mạnh vào khung cửa.
Cô ôm bả vai đau đớn tiếp tục chạy thục mạng ra ngoài, tiếng bước chân phía sau nói cho cô biết rằng "sắc ma" không định sẽ buông tha cho cô.
Hắn không hét cô đứng lại, mà giống như thợ săn, không tiếng động truy đuổi càng nhanh, trong đêm tối mang lại cảm giác sợ hãi.
Từ thang lầu chạy thẳng đến lầu một, may mắn một đường chạy đều có đèn đường chiếu, cô chạy nhanh xuyên quacửa lớn, đến cuối cùng cũng thấy cánh cửa thủy tinh ra vào, nhưng lúc cô chuẩn bị đẩy cửa lao ra, bên ngoài cửa có một chàng trai mảnh khảnh nghiêng người để cho cô qua.
Cô không biết người này là ai, có thể cầu cứu hắn hay không?
"Cứu tôi! Cứu tôi! Tên kia..." Vừa xông ra khỏi cửa thủy tinh, Mộ Sở Văn liền chạy tới trước mặt chàng trai kia.
Bộ dạng của hắn thật thanh tú, hẳn là nhỏ hơn cô mấy tuổi, tựa hồ như một chàng trai vô hại khiến cho người ta hạ thấp cảnh giác.
Mật Ngọt Ướt Át
Đánh giá:
Truyện Mật Ngọt Ướt Át
Story
Chương 1
10.0/10 từ 42 lượt.