Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 563: Hành trình vào rừng, loại cây cứu mạng (1)
87@-“Chị Tô Tinh, em sẽ kiên trì đến phút cuối cùng.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, cô còn nhiều mối bận tâm như vậy, sao cô nỡ từ bỏ chứ.
Mà Thẩm Thanh Lan cũng không biết rằng, cách phòng bệnh của cô hai phòng, virus trong cơ thể Nhan Tịch cũng đang phát tác. Sau khi ngủ đông trong cơ thể có mấy tháng, nó dường như chạm phải ngòi nổ, bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ. Nhân Tịch đã hôn mê năm ngày, không2như Thẩm Thanh Lan mỗi ngày đều tỉnh táo, Nhan Tịch là hoàn toàn hôn mê, giống như người thực vật, ngay cả ý thức cũng ngủ say.
Virus trong cơ thể Nhan Tịch nghiêm trọng hơn Thẩm Thanh Lan rất nhiều, nếu không kịp thời đưa ra cách giải quyết thì có thật sự sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Vì sợ Thẩm Thanh Lan lo lắng nên tất cả mọi người đều ăn ý giấu cô.
Ba ngày sau, ngay khi bệnh tình Thẩm Thanh Lan đã trở nên xấu đến nỗi6thời gian cô tỉnh táo mỗi ngày không tới năm tiếng, cuối cùng Eden cũng ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Eden, đã có cách chưa?” Doug vội hỏi, sắc mặt Eden nặng nề, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Eden, rốt cuộc tình hình thế nào, cậu cứ nói thật đi.” Doug rất sốt ruột, bệnh tình Nhan Tình thực sự đã càng ngày càng nghiêm trọng, cô thật sự không thể chờ được lâu. “Eden, anh nói đi.” Phó Hoành Dật cũng mở lời. Eden nhìn mọi người ở đây rồi từ tốn nói,7“Qua thời gian phối hợp nghiên cứu cùng các chuyên gia, chúng tôi đã tìm ra khắc tinh của virus này, cũng đã nghiên cứu ra thuốc chữa trị, nhưng vấn đề là trong đó có một cây thuốc quan trọng rất khó tìm.” “Loại cây gì, có thể tìm nó ở đâu?” Doug hỏi.
“Tôi đã từng tìm thấy loại cây này ở một bộ lạc nguyên thủy, thậm chí vì nó mà bị người khác đuổi giết.” Eden nói. Lúc nghiên cứu xong, anh cũng thật sự không ngờ thế giới này4lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng sự thật chính là vậy, loại cây gây nghiện mạnh đó vậy mà lại là khắc tinh lớn nhất của virus này. “Bộ lạc nguyên thủy đó ở đâu, loại cây này trông thể nào, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ.” Doug vừa nghe thấy có hy vọng thì ánh mắt liền sáng lên.
Nét mặt Eden lại càng nặng nề hơn, “Khó chính là ở chỗ đó. Lúc đó, tôi vô tình xông vào bộ lạc nguyên thủy kia, thiếu chút nữa thì đã6chết trong đó. Địa hình nơi đó rất phức tạp, sau khi tôi trốn ra ngoài được thì cũng quên mất đường.” Nói cách khác, ngoại trừ phương hướng đại khái thì Eden hoàn toàn không nhớ rõ đường đến bộ lạc kia. Rừng nguyên thủy lớn như vậy, muốn tìm một bộ lạc trong đó sẽ rất mất thời gian và sức lực, mà bây giờ thứ bọn họ thiểu nhất chính là thời gian.
“Eden, nơi khác có loại cây này không?” Nhận ra tỉnh khó khăn của chuyện này, Doug hỏi.
“Đến giờ tôi chỉ mới thấy loại cây này ở bộ lạc kia.”Eden lắc đầu. Cũng bởi vì loại cây này hiếm thấy, nên trước đây người của KING mới đuổi giết anh hùng biết được nơi nó sinh trưởng.
Sau khi căn cứ bị phá hủy, Eden không ở phòng thí nghiệm mà đi khắp nơi trên thế giới, nhất là thâm sơn cùng cốc, rừng rậm không có dấu chân người, chính là để tìm một số loại cây hiếm lạ, nghiên cứu đặc tính và giá trị dược liệu của chúng. Nếu anh đã nói chưa từng thấy thì khả năng tìm thấy được loại cây này ở nơi khác trong khoảng thời gian ngắn là gần như bằng không.
“Tôi sẽ đi tìm, anh hãy vẽ bản đồ nơi đó và đặc điểm loại cây đó.” Phó Hoành Dật trầm giọng nói. Vất vả lắm mới có hy vọng, dù thế nào anh cũng không thể bỏ qua, dù có lật tung cả rừng rậm nguyên thủy đó lên thì anh cũng phải tìm ra loại cây đó.
Eden xua tay, “Chuyện này tôi phải tự đi. Loại cây này trông rất giống một loại cây khác, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ nhìn nhầm, nếu các anh nhận lầm thì e rằng sẽ thực sự không còn hy vọng nữa.” Tuy trên thế này nhất định có thứ khác có thể khắc chế virus trong cơ thể Thẩm Thanh Lan và Nhân Tịch, nhưng rốt cuộc nó là gì thì không ai biết được, mà nghiên cứu lại cần rất nhiều thời gian.
“Tôi đi cùng anh.” Phó Hoành Dật nói.
Chỉ là Eden chưa kịp trả lời thì Tô Tinh bỗng lên tiếng, “Để tôi đi cho. Eden, tôi đi cùng anh.” Cô nhìn sang Phó Hoành Dật, “Bây giờ Thanh Lan cần anh ở bên cạnh chăm sóc hơn, vẫn nên để tôi đi đi. Tôi hiểu rõ môi trường đó hơn anh.”
Đã quyết định đi thì không thể chậm trễ, Eden và Tô Tinh nhanh chóng thu xếp một số đồ dùng cần thiết, rồi Phó Hoành Dật đưa họ ra sân bay, “Điện thoại của tôi luôn mở suốt hai mươi bốn giờ, nếu có chuyện gì thì hãy nhớ liên hệ ngay.”
“Được, trên người chúng tôi đều có thiết bị định vị, Ân Hi có thể biết được vị trí của chúng tôi, anh cứ yên tâm. Còn nữa, tôi đã cho Thanh Lan dùng thuốc ức chế mới nhất, có thể cầm cự khoảng bảy ngày. Chậm nhất là bảy ngày, dù kết quả có thể nào thì tôi cũng sẽ trở về. Những chuyên gia kia sẽ tiếp tục nghiên cứu, nếu có tiến triển mới thì anh hãy lập tức liên lạc với tôi.”
“Được, đi đường cẩn thận. Cảm ơn hai người đã làm tất cả vì Thanh Lan.” Phó Hoành Dật nhìn hai người lên máy bay rồi mới về bệnh viện. Vì dùng thuốc ức chế mạnh hơn nên tình trạng Thẩm Thanh Lan đã khá hơn mấy ngày trước, nhưng thần sắc vẫn không tốt. Khi Phí Hoành Dật về bệnh viện thì Thẩm Quân Dục đang ở trong phòng bệnh với Thẩm Thanh Lan. Cô đang ngủ mê man, Thẩm Quân Dục thì ngồi bên giường lẳng lặng nhìn cô. Thấy anh về, Thẩm Quân Dục ra dấu bảo anh ra ngoài.
Hai người đứng ở cuối hành lang. Thẩm Quân Dục lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra, đưa cho Phó Hoành Dật một điều, nhưng anh không nhận. Thẩm Quân Dục nhét vào miệng mình, châm lửa, rít mạnh một hơi lớn rồi mới chậm rãi nói, “Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Trơ mắt nhìn Lan Lan ngày càng suy yếu mà lại không làm gì được. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu có thể, tôi tình nguyện chịu nỗi đau này thay con bé. Hoành Dật, cậu có hiểu cảm giác của tôi không?”
Phó Hoành Dật tất nhiên hiểu, không những thể anh còn có cảm giác đó mãnh liệt hơn cả Thẩm Quân Dục. Anh dựa người vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, trầm mặc không nói gì.
Thẩm Quân Dục nhả ra một làn khói. Anh rất ít khi hút thuốc, mang thuốc bên người chỉ để xã giao, nhưng bây giờ, dường như chỉ có nicotin mới có thể xoa dịu tâm trạng anh.
“Cậu nói xem vì sao ông trời lại bất công như thế, sao mọi bất hạnh cứ đổ xuống người Lan Lan? Rõ ràng con bé vốn là cành vàng lá ngọc, thiên kim nhà giàu nhưng lại phải trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, chịu đựng đau khổ mà con bé vốn không phải chịu, khó khăn lắm mới tìm thấy hạnh phúc, thì lại bệnh đến thế này. Hoành Dật, cậu nói xem vì sao ông trời lại không thể đối tốt với Lan Lan một chút?”
“Quân Dục, Thanh Lan sẽ ổn thôi.”
“Lan Lan đương nhiên sẽ ổn.” Thẩm Quân Dục nói không chút do dự.
***
Nhà họ Thẩm. Sở Vân Dung ra khỏi phòng Thảm lão gia, trên tay bưng một cái khay. Ôn Hề Dao thấy đồ ăn trên đó gần như không hề vơi đi chút nào thì nhíu mày, “Mẹ, ông nội vẫn không muốn ăn gì sao?”
Sở Vân Dung lo lắng, “Vẫn không ăn. Dạo này ông cụ ăn uống ngày càng kém. Hôm nay ông chỉ uống mấy hớp cháo đã không ăn nữa rồi.”
“Ông nội đang lo cho Thanh Lan.”
Viền mắt Sở Vân Dung đỏ lên. Hôm qua bà lén đi thăm Thẩm Thanh Lan, không đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào. Khi thấy dáng vẻ hiện giờ của con gái, bà đã đứng không vững, ngồi dưới đất che miệng khóc. Ông cụ lúc này còn chưa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con bé, nếu nhìn thấy thì chắc sẽ không chịu đựng được mất,
Ôn Hề Dao nhận lấy cái khay trên tay Sở Vân Dung, an ủi bà, “Mẹ đừng như vậy. Không phải Quân Dục nói đã tìm được cách chữa trị rồi sao? Bác sĩ Eden đang đi tìm thuốc, chắc chắn Thanh Lan sẽ nhanh chóng được cứu mà. Nếu để ông nội nhìn thấy mẹ thế này thì bệnh sẽ càng khó khỏi.” Sở Vân Dung dụi mắt, “Mẹ không sao. An An thế nào rồi?” An An ăn cơm xong thì con dỗ ngủ trưa rồi.”
“Hề Dao, thời gian này con đã vất vả rồi.” Sở Vân Dung thở dài. Vì Thẩm lão gia và Phó lão gia đều không khỏe nên Sở Vân Dụng phải chạy qua chạy lại giữa hai nhà Thẩm và Phó, nào có sức chăm sóc An An nữa, nên hầu như An An đều do Ôn Hề Dao chăm sóc. “Mẹ đừng nói như vậy, ngoài là người nhà của Quân Dục thì Thanh Lan còn là bạn thân của con, chuyện của em ấy cũng là chuyện của con, sao con có thể không quan tâm được. Hơn nữa, An An rất nghe lời, rất dễ chăm.”
Không phải Sở Vân Dung không biết khoảng thời gian này Ôn Hề Dao vừa tan làm đã phải chăm sóc An An, sau đó chờ thằng bé ngủ lại đến phòng làm việc, thường xuyên làm việc đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ.
Còn về Phó lão gia thì phần lớn là do Phó Tĩnh Đình chăm sóc, tất nhiên cũng không có sức chăm trẻ nhỏ. “Haiz, lòng tốt của con mẹ sẽ ghi tạc trong lòng.” “Mẹ chăm sóc ông nội cũng mệt rồi. Tranh thủ chút thời gian, mẹ đi nghỉ một lúc đi. Con vừa nói chuyện điện thoại với Quân Dục, tình trạng của Thanh Lan đã ổn định hơn, chỉ cần bác sĩ Eden mang thuốc về là có thể chữa khỏi, mẹ hãy thả lỏng một chút đi.”
“Mẹ biết rồi, con cũng nghỉ ngơi đi. Buổi tối không nên thức khuya quá, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” “Con biết rồi ạ.”
Sở Vân Dung vào phòng, vốn rất buồn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, vất vả lắm mới chợp mắt một chút thì lại bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Thì ra là An An tỉnh giấc, vì nhớ mẹ nên đang khóc. Sở Vân Dung không kịp nhớ mình vừa mơ thấy gì đã vội vã ra ngoài dỗ An An, kết quả thì thấy Ôn Hề Dao đang dỗ cậu bé. An An dần bình tĩnh lại, thấy bà, cậu bé lập tức bước qua, kéo ống quần bà, “Bà ngoại, cháu muốn mẹ.”
Sở Vân Dung ngồi xổm xuống, “An An ngoan, mẹ có việc phải ra ngoài, mấy ngày nữa mới về. Cháu ở nhà chơi với mợ vài ngày có được không?”
An An lắc đầu thật mạnh, chỉ muốn mẹ, lại chuẩn bị khóc nữa thì Hạo Hạo tới. An An thấy Hạo Hạo thì bớt nhớ mẹ một tí, theo anh họ đi vào phòng đồ chơi của mình.
“Nhất Ninh, sao hôm nay cháu lại tới đây?” Sở Vân Dung hỏi, vẻ mặt hơi mệt mỏi. “Cháu vừa từ bệnh viện qua đây. Thanh Lan không muốn gặp chúng cháu nên cháu chỉ đứng bên ngoài thôi. Dì, dì có khỏe không?” Sở Vân Dung gật đầu, “Dì không sao, chỉ tội Thanh Lan. Vừa rồi An An còn khóc đòi tìm mẹ”
“Dì, hay để cháu mang An An về nhà chăm sóc mấy ngày nhé. Ở nhà có Hạo Hạo, An An có bạn chơi thì sẽ không khóc quấy nữa.” Đây cũng là mục đích chủ yếu hôm nay cô đến đây. “Thế nhưng An An chưa chắc sẽ đồng ý theo cháu.” Bây giờ cứ gần tối là An An lại khóc quấy, đòi Thẩm Thanh Lan, Phó Hành Dật phải gọi về dỗ dành thì cậu bé mới chịu ngủ..
“Để lát nữa Hạo Hạo nói với thằng bé, trẻ con với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn.” Bùi Nhất Ninh nói, cô cũng rất bất ngờ về chuyện của Thẩm Thanh Lan. Lần cuối cô đến thăm Thẩm Thanh Lan là sau khi cô nằm viện nửa tháng. Về sau, Thẩm Thanh Lan chưa gặp lại cô lần nào.
Đến khi Bùi Nhất Ninh về, An An được Hạo Hạo nắm tay, rời khỏi nhà họ Thẩm. Cô xin nghỉ mấy ngày để ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ. Cô không thể làm gì cho Thẩm Thanh Lan nên chỉ có thể làm chuyện mình có khả năng.
Sáng hôm sau, Sở Vân Dung ra ngoài sớm, nói là muốn lên núi lễ Phật, cầu Phật tổ phù hộ Thẩm Thanh Lan sớm khỏe lại. Ôn Hề Dao không yên tâm nên xin nghỉ nửa ngày đi cùng bà.
Ôn Hề Dao là người theo thuyết vô thần, nhân lúc Sở Vân Dung lễ Phật, cô quan sát qua ngôi chùa một lượt. Ngôi chùa này là ngôi chùa lớn nhất thủ đô, hương khói rất thịnh vượng, dù không phải mùng Một mười lăm nhưng vẫn rất đông người lui tới.
Ôn Hề Dao nhìn thấy bóng lưng một sự thầy đang quét rác mà sững sờ, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Bóng lưng này nhìn rất quen, hình như cô đã thấy ở đâu đó rồi. Ôn Hề Dao định đi qua xem cho rõ thì sau lưng truyền đến tiếng Sở Vân Dung. Ôn Hề Dao đến bên cạnh Sở Vân Dung, “Mẹ đã xong rồi ạ?” Sở Vân Dung gật đầu, “Ừ, xong rồi, chúng ta về thôi.” “Vâng ạ.” Ôn Hề Dao đáp, quay đầu nhìn lại thì đã không thấy sư thầy quét rác kia nữa. Cô lắc đầu, có thể mình đã nhìn lầm rồi.
Mật Ngọt Hôn Nhân
Mà Thẩm Thanh Lan cũng không biết rằng, cách phòng bệnh của cô hai phòng, virus trong cơ thể Nhan Tịch cũng đang phát tác. Sau khi ngủ đông trong cơ thể có mấy tháng, nó dường như chạm phải ngòi nổ, bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ. Nhân Tịch đã hôn mê năm ngày, không2như Thẩm Thanh Lan mỗi ngày đều tỉnh táo, Nhan Tịch là hoàn toàn hôn mê, giống như người thực vật, ngay cả ý thức cũng ngủ say.
Virus trong cơ thể Nhan Tịch nghiêm trọng hơn Thẩm Thanh Lan rất nhiều, nếu không kịp thời đưa ra cách giải quyết thì có thật sự sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Vì sợ Thẩm Thanh Lan lo lắng nên tất cả mọi người đều ăn ý giấu cô.
Ba ngày sau, ngay khi bệnh tình Thẩm Thanh Lan đã trở nên xấu đến nỗi6thời gian cô tỉnh táo mỗi ngày không tới năm tiếng, cuối cùng Eden cũng ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Eden, đã có cách chưa?” Doug vội hỏi, sắc mặt Eden nặng nề, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Eden, rốt cuộc tình hình thế nào, cậu cứ nói thật đi.” Doug rất sốt ruột, bệnh tình Nhan Tình thực sự đã càng ngày càng nghiêm trọng, cô thật sự không thể chờ được lâu. “Eden, anh nói đi.” Phó Hoành Dật cũng mở lời. Eden nhìn mọi người ở đây rồi từ tốn nói,7“Qua thời gian phối hợp nghiên cứu cùng các chuyên gia, chúng tôi đã tìm ra khắc tinh của virus này, cũng đã nghiên cứu ra thuốc chữa trị, nhưng vấn đề là trong đó có một cây thuốc quan trọng rất khó tìm.” “Loại cây gì, có thể tìm nó ở đâu?” Doug hỏi.
“Tôi đã từng tìm thấy loại cây này ở một bộ lạc nguyên thủy, thậm chí vì nó mà bị người khác đuổi giết.” Eden nói. Lúc nghiên cứu xong, anh cũng thật sự không ngờ thế giới này4lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng sự thật chính là vậy, loại cây gây nghiện mạnh đó vậy mà lại là khắc tinh lớn nhất của virus này. “Bộ lạc nguyên thủy đó ở đâu, loại cây này trông thể nào, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ.” Doug vừa nghe thấy có hy vọng thì ánh mắt liền sáng lên.
Nét mặt Eden lại càng nặng nề hơn, “Khó chính là ở chỗ đó. Lúc đó, tôi vô tình xông vào bộ lạc nguyên thủy kia, thiếu chút nữa thì đã6chết trong đó. Địa hình nơi đó rất phức tạp, sau khi tôi trốn ra ngoài được thì cũng quên mất đường.” Nói cách khác, ngoại trừ phương hướng đại khái thì Eden hoàn toàn không nhớ rõ đường đến bộ lạc kia. Rừng nguyên thủy lớn như vậy, muốn tìm một bộ lạc trong đó sẽ rất mất thời gian và sức lực, mà bây giờ thứ bọn họ thiểu nhất chính là thời gian.
“Eden, nơi khác có loại cây này không?” Nhận ra tỉnh khó khăn của chuyện này, Doug hỏi.
“Đến giờ tôi chỉ mới thấy loại cây này ở bộ lạc kia.”Eden lắc đầu. Cũng bởi vì loại cây này hiếm thấy, nên trước đây người của KING mới đuổi giết anh hùng biết được nơi nó sinh trưởng.
Sau khi căn cứ bị phá hủy, Eden không ở phòng thí nghiệm mà đi khắp nơi trên thế giới, nhất là thâm sơn cùng cốc, rừng rậm không có dấu chân người, chính là để tìm một số loại cây hiếm lạ, nghiên cứu đặc tính và giá trị dược liệu của chúng. Nếu anh đã nói chưa từng thấy thì khả năng tìm thấy được loại cây này ở nơi khác trong khoảng thời gian ngắn là gần như bằng không.
“Tôi sẽ đi tìm, anh hãy vẽ bản đồ nơi đó và đặc điểm loại cây đó.” Phó Hoành Dật trầm giọng nói. Vất vả lắm mới có hy vọng, dù thế nào anh cũng không thể bỏ qua, dù có lật tung cả rừng rậm nguyên thủy đó lên thì anh cũng phải tìm ra loại cây đó.
Eden xua tay, “Chuyện này tôi phải tự đi. Loại cây này trông rất giống một loại cây khác, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ nhìn nhầm, nếu các anh nhận lầm thì e rằng sẽ thực sự không còn hy vọng nữa.” Tuy trên thế này nhất định có thứ khác có thể khắc chế virus trong cơ thể Thẩm Thanh Lan và Nhân Tịch, nhưng rốt cuộc nó là gì thì không ai biết được, mà nghiên cứu lại cần rất nhiều thời gian.
“Tôi đi cùng anh.” Phó Hoành Dật nói.
Chỉ là Eden chưa kịp trả lời thì Tô Tinh bỗng lên tiếng, “Để tôi đi cho. Eden, tôi đi cùng anh.” Cô nhìn sang Phó Hoành Dật, “Bây giờ Thanh Lan cần anh ở bên cạnh chăm sóc hơn, vẫn nên để tôi đi đi. Tôi hiểu rõ môi trường đó hơn anh.”
Đã quyết định đi thì không thể chậm trễ, Eden và Tô Tinh nhanh chóng thu xếp một số đồ dùng cần thiết, rồi Phó Hoành Dật đưa họ ra sân bay, “Điện thoại của tôi luôn mở suốt hai mươi bốn giờ, nếu có chuyện gì thì hãy nhớ liên hệ ngay.”
“Được, trên người chúng tôi đều có thiết bị định vị, Ân Hi có thể biết được vị trí của chúng tôi, anh cứ yên tâm. Còn nữa, tôi đã cho Thanh Lan dùng thuốc ức chế mới nhất, có thể cầm cự khoảng bảy ngày. Chậm nhất là bảy ngày, dù kết quả có thể nào thì tôi cũng sẽ trở về. Những chuyên gia kia sẽ tiếp tục nghiên cứu, nếu có tiến triển mới thì anh hãy lập tức liên lạc với tôi.”
“Được, đi đường cẩn thận. Cảm ơn hai người đã làm tất cả vì Thanh Lan.” Phó Hoành Dật nhìn hai người lên máy bay rồi mới về bệnh viện. Vì dùng thuốc ức chế mạnh hơn nên tình trạng Thẩm Thanh Lan đã khá hơn mấy ngày trước, nhưng thần sắc vẫn không tốt. Khi Phí Hoành Dật về bệnh viện thì Thẩm Quân Dục đang ở trong phòng bệnh với Thẩm Thanh Lan. Cô đang ngủ mê man, Thẩm Quân Dục thì ngồi bên giường lẳng lặng nhìn cô. Thấy anh về, Thẩm Quân Dục ra dấu bảo anh ra ngoài.
Hai người đứng ở cuối hành lang. Thẩm Quân Dục lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra, đưa cho Phó Hoành Dật một điều, nhưng anh không nhận. Thẩm Quân Dục nhét vào miệng mình, châm lửa, rít mạnh một hơi lớn rồi mới chậm rãi nói, “Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Trơ mắt nhìn Lan Lan ngày càng suy yếu mà lại không làm gì được. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu có thể, tôi tình nguyện chịu nỗi đau này thay con bé. Hoành Dật, cậu có hiểu cảm giác của tôi không?”
Phó Hoành Dật tất nhiên hiểu, không những thể anh còn có cảm giác đó mãnh liệt hơn cả Thẩm Quân Dục. Anh dựa người vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, trầm mặc không nói gì.
Thẩm Quân Dục nhả ra một làn khói. Anh rất ít khi hút thuốc, mang thuốc bên người chỉ để xã giao, nhưng bây giờ, dường như chỉ có nicotin mới có thể xoa dịu tâm trạng anh.
“Cậu nói xem vì sao ông trời lại bất công như thế, sao mọi bất hạnh cứ đổ xuống người Lan Lan? Rõ ràng con bé vốn là cành vàng lá ngọc, thiên kim nhà giàu nhưng lại phải trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, chịu đựng đau khổ mà con bé vốn không phải chịu, khó khăn lắm mới tìm thấy hạnh phúc, thì lại bệnh đến thế này. Hoành Dật, cậu nói xem vì sao ông trời lại không thể đối tốt với Lan Lan một chút?”
“Quân Dục, Thanh Lan sẽ ổn thôi.”
“Lan Lan đương nhiên sẽ ổn.” Thẩm Quân Dục nói không chút do dự.
***
Nhà họ Thẩm. Sở Vân Dung ra khỏi phòng Thảm lão gia, trên tay bưng một cái khay. Ôn Hề Dao thấy đồ ăn trên đó gần như không hề vơi đi chút nào thì nhíu mày, “Mẹ, ông nội vẫn không muốn ăn gì sao?”
Sở Vân Dung lo lắng, “Vẫn không ăn. Dạo này ông cụ ăn uống ngày càng kém. Hôm nay ông chỉ uống mấy hớp cháo đã không ăn nữa rồi.”
“Ông nội đang lo cho Thanh Lan.”
Viền mắt Sở Vân Dung đỏ lên. Hôm qua bà lén đi thăm Thẩm Thanh Lan, không đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào. Khi thấy dáng vẻ hiện giờ của con gái, bà đã đứng không vững, ngồi dưới đất che miệng khóc. Ông cụ lúc này còn chưa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con bé, nếu nhìn thấy thì chắc sẽ không chịu đựng được mất,
Ôn Hề Dao nhận lấy cái khay trên tay Sở Vân Dung, an ủi bà, “Mẹ đừng như vậy. Không phải Quân Dục nói đã tìm được cách chữa trị rồi sao? Bác sĩ Eden đang đi tìm thuốc, chắc chắn Thanh Lan sẽ nhanh chóng được cứu mà. Nếu để ông nội nhìn thấy mẹ thế này thì bệnh sẽ càng khó khỏi.” Sở Vân Dung dụi mắt, “Mẹ không sao. An An thế nào rồi?” An An ăn cơm xong thì con dỗ ngủ trưa rồi.”
“Hề Dao, thời gian này con đã vất vả rồi.” Sở Vân Dung thở dài. Vì Thẩm lão gia và Phó lão gia đều không khỏe nên Sở Vân Dụng phải chạy qua chạy lại giữa hai nhà Thẩm và Phó, nào có sức chăm sóc An An nữa, nên hầu như An An đều do Ôn Hề Dao chăm sóc. “Mẹ đừng nói như vậy, ngoài là người nhà của Quân Dục thì Thanh Lan còn là bạn thân của con, chuyện của em ấy cũng là chuyện của con, sao con có thể không quan tâm được. Hơn nữa, An An rất nghe lời, rất dễ chăm.”
Không phải Sở Vân Dung không biết khoảng thời gian này Ôn Hề Dao vừa tan làm đã phải chăm sóc An An, sau đó chờ thằng bé ngủ lại đến phòng làm việc, thường xuyên làm việc đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ.
Còn về Phó lão gia thì phần lớn là do Phó Tĩnh Đình chăm sóc, tất nhiên cũng không có sức chăm trẻ nhỏ. “Haiz, lòng tốt của con mẹ sẽ ghi tạc trong lòng.” “Mẹ chăm sóc ông nội cũng mệt rồi. Tranh thủ chút thời gian, mẹ đi nghỉ một lúc đi. Con vừa nói chuyện điện thoại với Quân Dục, tình trạng của Thanh Lan đã ổn định hơn, chỉ cần bác sĩ Eden mang thuốc về là có thể chữa khỏi, mẹ hãy thả lỏng một chút đi.”
“Mẹ biết rồi, con cũng nghỉ ngơi đi. Buổi tối không nên thức khuya quá, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” “Con biết rồi ạ.”
Sở Vân Dung vào phòng, vốn rất buồn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, vất vả lắm mới chợp mắt một chút thì lại bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Thì ra là An An tỉnh giấc, vì nhớ mẹ nên đang khóc. Sở Vân Dung không kịp nhớ mình vừa mơ thấy gì đã vội vã ra ngoài dỗ An An, kết quả thì thấy Ôn Hề Dao đang dỗ cậu bé. An An dần bình tĩnh lại, thấy bà, cậu bé lập tức bước qua, kéo ống quần bà, “Bà ngoại, cháu muốn mẹ.”
Sở Vân Dung ngồi xổm xuống, “An An ngoan, mẹ có việc phải ra ngoài, mấy ngày nữa mới về. Cháu ở nhà chơi với mợ vài ngày có được không?”
An An lắc đầu thật mạnh, chỉ muốn mẹ, lại chuẩn bị khóc nữa thì Hạo Hạo tới. An An thấy Hạo Hạo thì bớt nhớ mẹ một tí, theo anh họ đi vào phòng đồ chơi của mình.
“Nhất Ninh, sao hôm nay cháu lại tới đây?” Sở Vân Dung hỏi, vẻ mặt hơi mệt mỏi. “Cháu vừa từ bệnh viện qua đây. Thanh Lan không muốn gặp chúng cháu nên cháu chỉ đứng bên ngoài thôi. Dì, dì có khỏe không?” Sở Vân Dung gật đầu, “Dì không sao, chỉ tội Thanh Lan. Vừa rồi An An còn khóc đòi tìm mẹ”
“Dì, hay để cháu mang An An về nhà chăm sóc mấy ngày nhé. Ở nhà có Hạo Hạo, An An có bạn chơi thì sẽ không khóc quấy nữa.” Đây cũng là mục đích chủ yếu hôm nay cô đến đây. “Thế nhưng An An chưa chắc sẽ đồng ý theo cháu.” Bây giờ cứ gần tối là An An lại khóc quấy, đòi Thẩm Thanh Lan, Phó Hành Dật phải gọi về dỗ dành thì cậu bé mới chịu ngủ..
“Để lát nữa Hạo Hạo nói với thằng bé, trẻ con với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn.” Bùi Nhất Ninh nói, cô cũng rất bất ngờ về chuyện của Thẩm Thanh Lan. Lần cuối cô đến thăm Thẩm Thanh Lan là sau khi cô nằm viện nửa tháng. Về sau, Thẩm Thanh Lan chưa gặp lại cô lần nào.
Đến khi Bùi Nhất Ninh về, An An được Hạo Hạo nắm tay, rời khỏi nhà họ Thẩm. Cô xin nghỉ mấy ngày để ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ. Cô không thể làm gì cho Thẩm Thanh Lan nên chỉ có thể làm chuyện mình có khả năng.
Sáng hôm sau, Sở Vân Dung ra ngoài sớm, nói là muốn lên núi lễ Phật, cầu Phật tổ phù hộ Thẩm Thanh Lan sớm khỏe lại. Ôn Hề Dao không yên tâm nên xin nghỉ nửa ngày đi cùng bà.
Ôn Hề Dao là người theo thuyết vô thần, nhân lúc Sở Vân Dung lễ Phật, cô quan sát qua ngôi chùa một lượt. Ngôi chùa này là ngôi chùa lớn nhất thủ đô, hương khói rất thịnh vượng, dù không phải mùng Một mười lăm nhưng vẫn rất đông người lui tới.
Ôn Hề Dao nhìn thấy bóng lưng một sự thầy đang quét rác mà sững sờ, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Bóng lưng này nhìn rất quen, hình như cô đã thấy ở đâu đó rồi. Ôn Hề Dao định đi qua xem cho rõ thì sau lưng truyền đến tiếng Sở Vân Dung. Ôn Hề Dao đến bên cạnh Sở Vân Dung, “Mẹ đã xong rồi ạ?” Sở Vân Dung gật đầu, “Ừ, xong rồi, chúng ta về thôi.” “Vâng ạ.” Ôn Hề Dao đáp, quay đầu nhìn lại thì đã không thấy sư thầy quét rác kia nữa. Cô lắc đầu, có thể mình đã nhìn lầm rồi.
Mật Ngọt Hôn Nhân
Đánh giá:
Truyện Mật Ngọt Hôn Nhân
Story
Chương 563: Hành trình vào rừng, loại cây cứu mạng (1)
10.0/10 từ 43 lượt.