Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 536
149@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạo Hạo cúi đầu, dựa vào lòng Thẩm Thanh Lan, bàn tay bé nhỏ níu chặt vạt áo cô, điệu bộ rất lệ thuộc, “Dì ơi, ba cháu sẽ cướp cháu khỏi mẹ sao?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Dì cũng không biết nữa. Nhưng nếu ba cháu muốn cướp cháu khỏi mẹ, thì cháu có đi theo ba không?”
“Cháu sẽ không đi đâu. Dì ơi, cháu rất yêu, rất yêu mẹ cháu. Cháu muốn được ở bên cạnh mẹ cả đời.” Hạo Hạo thành thật nói. Trẻ con vẫn chưa rõ cả đời là khái niệm gì, chỉ biết một điều là cả đời rất dài, rất lâu. “Nếu cháu muốn ở với mẹ thì cháu sẽ không thể ở với ba. Ba mẹ cháu không sống cùng nhau như ba mẹ của những bạn nhỏ khác, cháu có hiểu không?”
“Dì, cháu hiểu rồi. Ba của bạn Tiểu Minh lớp cháu2mất sớm, bạn ấy cũng chỉ ở với mẹ. Dì ơi, ba cháu chưa từng gặp cháu, cháu lớn lên bên mẹ, cháu không muốn rời xa mẹ, cháu sẽ không theo ba đi đâu.”
“Vậy cháu có muốn gặp ba cháu không?” Thẩm Thanh Lan dịu dàng hỏi. Hạo Hạo hiểu chuyện đến mức làm cô thấy thật đau lòng.
“Đến khi nào mẹ đồng ý thì cháu mới gặp ba. Cháu muốn hỏi ba vì sao ngày xưa lại rời xa mẹ con cháu.” Hạo Hạo gật đầu rồi lại lắc đầu. Mắt cậu bé đỏ hoe, Thẩm Thanh Lan thấy vậy càng đau lòng hơn, xoa đầu cậu bé, “Hạo Hạo có ghét ba không?”
“Dì ơi, cháu không ghét ba. Trước đây cháu từng mong ba sẽ trở về chăm sóc mẹ, để mẹ không phải vất vả nữa. Cháu biết mấy bạn khác đều nói cháu là đứa trẻ6không có ba, nhưng cháu không quan tâm, cháu có mẹ là đủ rồi. Có điều, cháu vẫn muốn có một người chăm sóc mẹ.”
“Vì vậy cháu hy vọng ba mẹ ở bên nhau sao?” Thẩm Thanh Lan hơi lo lắng. Nếu Hạo Hạo thay đổi thái độ sau khi biết sự thật, muốn ba mẹ ở bên nhau thì quan hệ của Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi sẽ càng trắc trở hơn.
Hạo Hạo lắc đầu, “Không ạ, ba mẹ không ở bên nhau cũng không sao. Mẹ cháu không thích ba cháu, nếu ở cùng ba thì mẹ sẽ không vui. Mẹ thích chú Giang, cháu hy vọng mẹ và chú Giang sẽ ở bên nhau. Hơn nữa...” Nói đến đây, Hạo Hạo hơi ngập ngừng, nhìn Thẩm Thanh Lan, “Dì ơi, cháu cảm thấy chú Giang mới giống ba cháu hơn. Cháu rất thích chú ấy.”
Nghe Hạo3Hạo nói vậy, tâm tình của Thẩm Thanh Lan rất phức tạp. Cậu bé còn hiểu chuyện hơn cô nghĩ nhiều, cũng trưởng thành rất sớm. Có rất nhiều chuyện người lớn bọn họ cứ cho rằng trẻ con không hiểu, nên không nói với chúng, nhưng lại quên mất xã hội bây giờ, trẻ con có thể tiếp xúc gần với thế giới bên ngoài và hiểu biết rộng hơn, cũng hiểu nhiều điều hơn người lớn nghĩ nhiều. “Hạo Hạo, nếu mẹ cháu nghe được những lời này của cháu thì nhất định sẽ rất cảm động.” “Dì, tạm thời có thể đừng nói cho mẹ cháu biết không?”
Thẩm Thanh Lan cúi đầu, “Vì sao vậy?” “Cháu không muốn mẹ cháu lo lắng vì cháu.”
“Được, dì hứa với cháu, sẽ không nói với mẹ cháu đâu.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc đáp. Cửa phòng bỗng bị mở ra, dáng9người bé nhỏ của An An xuất hiện ở cửa, “Mẹ, anh.”
Thấy Thẩm Thanh Lan ôm Hạo Hạo, bé lập tức đi tới, “Mẹ, ôm nữa.”
Hạo Hạo chủ động rời khỏi vòng tay của Thẩm Thanh Lan, “Dì, dì ôm em trai đi. Cháu không sao, cháu đã lớn rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Hạo Hạo rồi đưa tay xoa đầu con trai, “Con chơi với anh đi nhé.”.
An An nhìn mẹ rồi lại nhìn anh trai. Hạo Hạo chủ động nắm tay bé, “Đi thôi, anh dẫn em đi chơi xếp gỗ.”
Vừa nghe vậy, An An lập tức bị thu hút, bỏ mẹ sang một bên, đi chơi với anh trai.
***
Sau khi rời công ty, Bùi Nhất Ninh nhìn thấy người nọ thì cũng không hề bất ngờ, lạnh lùng đi tới, “Đoạn Lăng, anh cứ dây dưa mãi thế này, rốt cuộc là muốn gì chứ?”
Đoạn Lăng mỉm cười, “Nhất4Ninh, anh đến là để giải thích với em về nguyên nhân mà năm năm trước anh ra đi mà không lời từ biệt.”
“Không cần, tôi không muốn biết. Chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ anh giải thích, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?” Bùi Nhất Ninh cự tuyệt. “Nhất Ninh, anh biết bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn, nhưng anh vẫn mong em có thể cho anh một cơ hội, để anh phải thích rõ ràng với em. Còn chuyện em có đồng ý tha thứ cho anh hay không thì anh không ép buộc em.”
“Có phải tôi nghe giải thích xong thì anh sẽ đi hay không?” Đoạn Lăng sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, “Đúng vậy.” “Được, vậy anh cứ nói ở đây đi.” Đoạn Lăng nhìn dòng người lui tới xung quanh, mím môi nói, “Nhất Ninh, chúng ta đến chỗ khác đi.” Bùi Nhất Ninh nghĩ ngợi rồi gật đầu, theo sau Đoạn Lăng. Mà lúc này cô không thấy, cách chỗ cô không xa, Giang Thần Hi đang đứng đó, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô, nét mặt vừa hoảng hốt vừa mất mát. “Nói đi.” Vừa ngồi xuống, Bùi Nhất Ninh đã đi thẳng vào vấn đề.
Đoạn Lăng suy nghĩ rồi nói, “Nhất Ninh, anh biết chuyện trước đây dù có giải thích thế nào thì anh cũng là người có lỗi. Năm đó, anh rời bỏ em là để kết hôn với Cổ Giai Mẫn.”
Cổ Giai Mẫn, cái tên này đã biến mất khỏi cuộc đời Bùi Nhất Ninh hơn năm năm. Cô gái này là bạn cùng lớp với Đoạn Lăng, cũng là tình địch của cô. Ngay từ đầu cô đã biết Cổ Giai Mẫn thích Đoạn Lăng, thậm chí từng điên cuồng theo đuổi anh ta.
“Vậy bây giờ anh muốn nói với tôi là năm đó sau khi hẹn hò với tôi thì anh mới phát hiện, người anh thật sự yêu là cô ta, cho nên đã bỏ tôi để đi kết hôn với cô ta, có phải không?” Giọng điệu của Bùi Nhất Ninh đầy mỉa mai. “Không phải, Nhất Ninh, em hãy nghe anh nói, từ xưa đến nay anh chỉ yêu mỗi mình em, anh kết hôn với cô ấy là vì...”
“Vì sao, anh cứ nói thẳng ra đi.”
“Vì cô ấy mắc bệnh ung thư, giai đoạn cuối, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được nửa năm nữa. Em cũng biết cô ấy rất thích anh mà, ngay sau khi biết mình mắc bệnh, cô ấy đã đến tìm anh, hy vọng anh có thể cùng cô ấy đi hết đoạn đường cuối.”
Bùi Nhất Ninh bật cười, “Hay lắm, Đoạn Lăng, lần đầu tiên tôi phát hiện thì ra anh là người vĩ đại như vậy đấy. Anh không cảm thấy lý do này có hơi máu chó à? Mắc bệnh ung thư, hy vọng anh có thể cùng cô ta đi hết đoạn đường cuối. Ha ha, anh đang đóng phim Hàn sao?”
Bùi Nhất Ninh tựa vào lưng ghế, thản nhiên nhìn anh ta, “Vậy thì sao? Bây giờ cô ta chết rồi à?”
“Nhất Ninh...” Đoạn Lăng ngỡ ngàng nhìn cô, giống như không thể tin được cô lại nói những lời vô tình như vậy.
“Chế tôi ăn nói khó nghe sao? Đoạn Lăng, anh nên hiểu rằng, từ xưa đến nay tôi luôn là người thế này. Bây giờ vì cô ta đã chết nên anh mới nhớ tới tôi - một người từng bị anh lãng quên, nên mới trở về tìm tôi à?”
Đoạn Lăng mím môi, im lặng nhìn Bùi Nhất Ninh, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Cô ấy đã mất cách đây hai năm, nhưng anh vẫn không dám trở về tìm em. Anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh chưa bao giờ quên em cả.”
“Ha ha, chưa bao giờ quên tôi. Đoạn Lăng, lúc anh nói câu này có thấy trái với lương tâm mình không? Thật ra tôi rất tò mò, có phải bất cứ cô gái nào thích anh, nói với anh là cô ta mắc bệnh nan y, hy vọng anh có thể cùng cô ta đi hết đoạn đường cuối, thì anh cũng đồng ý hết à?” Điều này tất nhiên là không thể nào. Bùi Nhất Ninh thấy anh ta im lặng thì hiểu ý anh ta, cười nói, “Cho nên Đoạn Lăng à, sau này anh đừng có nói với tôi những lời nhảm nhí như anh chưa bao giờ quên tôi, hay người anh yêu từ xưa đến nay chỉ có mình tôi nữa. Tôi sợ mình sẽ nôn mất.”
“Nhất Ninh, anh nói thật, tại sao em lại không tin anh?” Bùi Nhất Ninh nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, tại sao cô lại cảm thấy xa lạ đến như vậy? Cô cố thuyết phục mình tin lời anh ta, nhưng làm thế nào cũng không tin nổi. Có lẽ thời gian thật sự có thể làm thay đổi một người.
“Nhất Ninh, anh muốn xin em tha thứ cho anh, nhưng không sao nói nên lời.” Vẻ mặt Đoạn Lăng đầy hổ thẹn, về chuyện năm năm trước, dù có nói thế nào thì người có lỗi vẫn là anh ta, “Nhất Ninh, anh biết bây giờ em đã có người yêu, anh cũng không dám mong em có thể quay về với anh. Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh gặp con. Anh cam đoan, không có sự cho phép của em, anh sẽ không nói với con thân phận của anh, và sẽ càng không giành con với em.”
Bùi Nhất Ninh im lặng.
Đoạn Lăng nói tiếp, “Anh biết ở thủ đô có rất nhiều lời đàm tiếu về em. Nếu cần, anh có thể đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện.”
“Anh muốn gợi lại cho mọi người ở thủ đô nhớ đến tôi một lần nữa, để họ cảm thấy tôi là một người phụ nữ hư hỏng à?” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng chất vấn. Chuyện quá khứ đã trôi qua nhiều năm, thật ra có rất nhiều người đã quên mất chuyện này. Bây giờ Đoạn Lăng nhắc lại, như thể không chỉ không làm sáng tỏ, mà càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Anh...” Đoạn Lăng nghẹn lời. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nhất Ninh, cuối cùng anh ta không biết làm sao cho phải, “Nhất Ninh, vậy anh có thể làm gì cho em?” Chỉ cần Bùi Nhất Ninh nói, thì anh đều sẽ làm theo ý cô.
“Tôi muốn anh rời khỏi thủ đô, cả đời này không được gặp Hạo Hạo, cũng đừng xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Anh có làm được không?” Đoạn Lăng lại nghẹn lời lần nữa. Nếu không biết mình có con, thì anh ta có thể làm được chuyện không làm phiền cuộc sống của Bùi Nhất Ninh. Nhưng bây giờ đã biết mà không thể gặp mặt Hạo Hạo một lần, nói thật, Đoạn Lăng không thể làm được.
Bùi Nhất Ninh hiểu rõ anh ta, thấy thái độ kia thì còn có gì không thể hiểu được nữa, bèn cười nhạt. Đoạn Lăng cúi đầu, “Xin lỗi, Nhất Ninh, anh chỉ muốn gặp con một lần.” “Nhất Ninh, anh biết em không muốn để Hạo Hạo biết thằng bé có một người cha vô trách nhiệm như anh. Anh cũng không mong thằng bé có thể nhận anh. Anh chỉ xin em cho anh được nhìn thằng bé từ xa là đủ rồi, như vậy có được không?” Đoạn Lăng nhỏ giọng cầu xin. Bùi Nhất Ninh chưa bao giờ thấy Đoạn Lăng ăn nói khép nép thế này. Cô biết từ xưa đến nay anh ta luôn là người vô cùng tự tin, nên thấy dáng vẻ này của anh ta, cô thừa nhận mình cũng mềm lòng, “Tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này. Khi nào tôi nghĩ xong rồi thì sẽ nói cho anh biết.”
Mắt Đoạn Lăng sáng lên, “Được được được, thời gian tới anh đều ở thủ đô. Bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi điện thoại cho anh, lúc nào anh cũng rảnh.” Sau khi Bùi Nhất Ninh rời đi, thì Thôi Trạch Vũ đến, ngồi đối diện Đoạn Lăng, “Sao rồi?”
Đoạn Lăng hơi run lên, “Tớ không biết nữa.”
Thôi Trạch Vũ trừng mắt. Đoạn Lăng cụp mắt nhìn xuống đất, “Giai Mẫn là một cô gái rất tốt. Tuy tớ không yêu cô ấy, nhưng cô ấy vẫn là bạn thân của tớ. Tớ đã từng cho rằng chúng tớ sẽ làm bạn suốt đời. Trong ba năm ở cùng nhau, tớ nhìn thấy cô ấy đấu tranh với bệnh tật mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy bỏ cuộc. Cô ấy luôn mạnh mẽ lạc quan, thấy cô ấy như vậy, tớ...” “Cậu yêu cô ta à?” Thối Trạch Vũ hỏi. Đoạn Lăng lắc đầu, “Không phải yêu, mà là tán thưởng và thương tiếc. Lúc đó tớ chỉ có suy nghĩ là muốn bảo vệ cô gái này.” “Như vậy mà còn chưa phải là yêu à? Đoạn Lăng, tớ bỗng thấy hơi hối hận vì đã giúp cậu.” Thôi Trạch Vũ nói. Anh không dám chắc mình làm vậy có làm tổn thương Bùi Nhất Ninh hay không.
Nghe vậy, Đoạn Lăng lập tức ngây người. “Là anh em với nhau, có thể tớ không nên nói như vậy. Nhưng dưới góc độ của một người ngoài cuộc, Đoạn Lăng, tớ cảm thấy Bùi Nhất Ninh đã nói đúng. Tình cảm cậu dành cho Cố Giai Mẫn không hề đơn giản như cậu đã nói, mà chính là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.” Đoạn Lăng trầm mặc. Bây giờ anh ta cũng không thể phân biệt được Rốt cuộc tình cảm của mình đối với Cố Giai Mẫn là loại tình cảm gì, “Cho dù tình cảm tớ dành cho cô ấy là thế nào, thì bây giờ người cũng đã mất, chúng ta đừng nói đến nữa.”
“Được rồi vậy tiếp theo cậu định làm thế nào? Chờ câu trả lời của Bùi Nhất Ninh sao?” “Ừ, tớ không muốn ép Nhất Ninh, cứ cho cô ấy thời gian để suy nghĩ thật kỹ đi.” Đoạn Lăng đáp.
“Vậy cũng được, chờ thôi. Chắc Bùi Nhất Ninh đã đưa con đến nhà họ Phó rồi. Thẩm Thanh Lan là em họ của cô ấy, quan hệ của hai người họ rất tốt, Bùi Hạo rất hay đến đó.” Thôi Trạch Vũ nói kết quả mà mình điều tra được. Ngoài miệng thì bảo không muốn giúp Đoạn Lăng, nhưng dù sao anh ta cũng là anh em duy nhất của mình, sao có thể không giúp được.
Dù Đoạn Lăng không phải là người thủ đô chính gốc, nhưng cũng biết nhà họ Phó và nhà họ Thẩm.
Ba ngày sau, Bùi Nhất Ninh đã nghĩ thông suốt. Cô đích thân đến nhà họ Phó đón Hạo Hạo về.
“Mẹ, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?” Sáng sớm Hạo Hạo đã bị Bùi Nhất Ninh kéo ra khỏi chăn. Cậu bé dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi. Bùi Nhất Ninh dịu dàng cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, “Mẹ dẫn con ra ngoài chơi.”
Hạo Hạo ở một tiếng rồi dựa vào vai Bùi Nhất Ninh, “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy ạ?”
“Đến khu vui chơi. Không phải lần trước con nói muốn đến đó chơi sao?” “Vậy chú Giang có đi cùng không ạ? Con muốn chơi trò thuyền hải tặc với chú ấy.” Nghe Hạo Hạo hỏi vậy, Bùi Nhất Ninh mới nhớ mình và Giang Thần Hi đã không liên lạc ba ngày nay rồi. Mà anh cũng không gọi điện hay gửi tin nhắn cho cô. Trong lòng cô bỗng cảm thấy hơi lạ, định bụng chút nữa sẽ gọi điện cho anh.
“Hôm nay chú Giang bận, không đi cùng mẹ con mình. Lần sau con cùng chú Giang chơi có được không?”
Hạo Hạo vừa nghe không có Giang Thần Hi thì lập tức thấy hơi thất vọng, “Vậy chúng ta đợi khi nào chú Giang rảnh thì hãy đi chơi.” “Hôm nay chúng ta đi chơi trước, khi nào chú Giang rảnh lại đi chơi nữa.” “Vâng ạ.” Hạo Hạo miễn cưỡng đáp. Trước cổng khu vui chơi, Đoạn Lăng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn ra đường. Trong tay anh ta cầm ba tấm vé vào cổng, đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt mình, sự nôn nóng và lo lắng trong lòng anh ta mới dần biến mất, đồng thời lại trở nên kích động. Anh ta nhìn chằm chằm đứa bé Bùi Nhất Ninh đang dắt tay. Khoảng cách bọn họ càng ngày càng gần, nhịp tim anh ta cũng càng đập mạnh hơn. Có điều khi hai người họ tiến vào, thấy rõ dáng vẻ của Hạo Hạo, thì ánh mắt Đoạn Lăng vô cùng kinh ngạc. Đứa bé này chẳng phải là đứa bé mà anh ta đã gặp ở khu vui chơi và lớp học thêm sao? Thì ra anh ta đã sớm gặp được con trai mình, chuyện này có tính là sổ trời đã định sẵn không? “Mẹ, cái chú kia thật lạ, cứ nhìn con chằm chằm” Hạo Hạo phát hiện ra ánh mắt của Đoạn Lăng, nên nói. Cậu bé đã quên chuyện mình từng gặp anh ta. Bùi Nhất Ninh mím môi, sau đó nở nụ cười, “Chú ấy là bạn của mẹ. Hôm nay mẹ bận việc công ty, không thể đi cùng con được, nên đã nhờ chú ấy dẫn con đi chơi.” Hạo Hạo nhìn chằm chằm vào Đoạn Lăng một lúc lâu, nét mặt rất không muốn, “Vậy con không chơi nữa. Mẹ, chúng ta về thôi.”
Bùi Nhất Ninh đang định khuyến con trai, thì Đoạn Lăng đã đi tới. Anh ta cúi đầu nhìn Hạo Hạo, “Nhất Ninh. Đây là Hạo Hạo phải không? Chú là Đoạn Lăng, là bạn của mẹ cháu, cháu có thể gọi chú là... chú.” Anh ta cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, để mình trông thật bình tĩnh, không làm thằng bé sợ.
Hạo Hạo giương mắt nhìn thoáng qua Đoạn Lăng rồi lễ phép gọi một tiếng chú, tay nắm chặt tay Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh ngồi xổm xuống, “Hạo Hạo, con luôn là một đứa bé nghe lời mẹ. Hôm nay hãy đi chơi cùng chủ ấy nhé, có được không? Mẹ làm xong việc thì sẽ đến đón con ngay.”
Hạo Hạo vẫn mím môi không nói gì. Đoạn Lăng nhìn Bùi Nhất Ninh xin giúp đỡ, “Nhất Ninh, hay là hôm nay em đi với bọn anh đi. Anh đã mua vé cả rồi.”
Bùi Nhất Ninh không trả lời anh ta mà kéo con trai sang một bên, “Hạo Hạo, con sao vậy? Con không vui à?”
Hạo Hạo lắc đầu, “Mẹ, con chỉ không muốn đi chơi với chú ấy, con muốn đi cùng mẹ.”
“Sao vậy? Con không thích chú ấy à?” Giọng nói của Bùi Nhất Ninh càng dịu hơn. “Không, không phải con không thích chú ấy.” Hạo Hạo cúi đầu, sau đó lại lắc đầu. Ánh mắt chú kia nhìn mình rất ấm áp. “Vậy tại sao con lại không muốn đi chơi với chú ấy?”
“Mẹ, con nhớ chú Giang.” Bùi Nhất Ninh im lặng, sau đó nói, “Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi tìm chú Giang.”
Cô khuyên nhủ con trai một lúc lâu, Hạo Hạo mới miễn cưỡng chịu đi cùng Đoạn Lăng, cho anh ta dẫn mình đi chơi.
“Hôm nay tôi giao Hạo Hạo cho anh. Tối tôi sẽ tới đón thằng bé.” Bùi Nhất Ninh lạnh nhạt nói. Đoạn Lăng dắt tay Hạo Hạo, “Được, nếu em không tiện thì anh sẽ đưa Hạo Hạo về giúp em.”
Bùi Nhất Ninh gật đầu cho có lệ, nói với Hạo Hạo mấy câu rồi rời đi.
Đoạn Lăng cúi đầu nhìn Hạo Hạo, “Hạo Hạo, cháu không nhận ra chú sao? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, chính là ở khu vui chơi này, lúc cháu đi vệ sinh, nhớ ra chưa?” Hạo Hạo còn mờ mịt, sau khi Đoạn Lăng nhắc lại thì cuối cùng cũng nhớ ra, “A, chủ là là chú kia à, cháu nhớ chú rồi.” Đoạn Lăng nhìn thấy Hạo Hạo cười thì rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, “Chú rất vui vì cháu có thể nhớ ra chú. Hôm nay chú và cháu sẽ chơi cả ngày nhé: Hạo Hạo cười gật đầu, “Được. Chú ơi, vậy chú có thể chơi tàu lượn với cháu không? Lần trước chú Giang đã dẫn cháu đi chơi tàu lượn, vui lắm ạ.” Đoạn Lăng dùng một tay bế Hạo Hạo lên, “Tất nhiên là có thể rồi. Chú Giang là ai?” “Chú Giang là bạn trai của mẹ cháu, rất đẹp trai.” Hạo Hạo vừa nói về Giang Thần Hi thì liền cười vui vẻ, có thể thấy cậu bé rất thích Giang Thần Hi.
Ánh mắt Đoạn Lăng hơi tối lại, “Vậy chú Giang có đối xử tốt với cháu không?”
“Có ạ, chú Giang tốt với cháu lắm, mua cho cháu rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon, cũng rất thương cháu.”
“Cháu thích chú Giang lắm à?”
“Tất nhiên rồi ạ. Ngoài em trai, dì và mẹ ra thì cháu thích chú Giang nhất.” “Em trai?” Sắc mặt Đoạn Lăng sững lại.
“Đúng vậy, em trai của cháu, rất đáng yêu, cháu thích em ấy nhất. Em ấy tên là An An. Mấy hôm trước cháu còn đến nhà dì chơi với em trai nữa.” Ánh mắt Hạo Hạo sáng lấp lánh.
Đoạn Lăng lập tức hiểu rõ, thì ra em trai là cháu trai nhà họ Phó.
Mật Ngọt Hôn Nhân
Hạo Hạo cúi đầu, dựa vào lòng Thẩm Thanh Lan, bàn tay bé nhỏ níu chặt vạt áo cô, điệu bộ rất lệ thuộc, “Dì ơi, ba cháu sẽ cướp cháu khỏi mẹ sao?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Dì cũng không biết nữa. Nhưng nếu ba cháu muốn cướp cháu khỏi mẹ, thì cháu có đi theo ba không?”
“Cháu sẽ không đi đâu. Dì ơi, cháu rất yêu, rất yêu mẹ cháu. Cháu muốn được ở bên cạnh mẹ cả đời.” Hạo Hạo thành thật nói. Trẻ con vẫn chưa rõ cả đời là khái niệm gì, chỉ biết một điều là cả đời rất dài, rất lâu. “Nếu cháu muốn ở với mẹ thì cháu sẽ không thể ở với ba. Ba mẹ cháu không sống cùng nhau như ba mẹ của những bạn nhỏ khác, cháu có hiểu không?”
“Dì, cháu hiểu rồi. Ba của bạn Tiểu Minh lớp cháu2mất sớm, bạn ấy cũng chỉ ở với mẹ. Dì ơi, ba cháu chưa từng gặp cháu, cháu lớn lên bên mẹ, cháu không muốn rời xa mẹ, cháu sẽ không theo ba đi đâu.”
“Vậy cháu có muốn gặp ba cháu không?” Thẩm Thanh Lan dịu dàng hỏi. Hạo Hạo hiểu chuyện đến mức làm cô thấy thật đau lòng.
“Đến khi nào mẹ đồng ý thì cháu mới gặp ba. Cháu muốn hỏi ba vì sao ngày xưa lại rời xa mẹ con cháu.” Hạo Hạo gật đầu rồi lại lắc đầu. Mắt cậu bé đỏ hoe, Thẩm Thanh Lan thấy vậy càng đau lòng hơn, xoa đầu cậu bé, “Hạo Hạo có ghét ba không?”
“Dì ơi, cháu không ghét ba. Trước đây cháu từng mong ba sẽ trở về chăm sóc mẹ, để mẹ không phải vất vả nữa. Cháu biết mấy bạn khác đều nói cháu là đứa trẻ6không có ba, nhưng cháu không quan tâm, cháu có mẹ là đủ rồi. Có điều, cháu vẫn muốn có một người chăm sóc mẹ.”
“Vì vậy cháu hy vọng ba mẹ ở bên nhau sao?” Thẩm Thanh Lan hơi lo lắng. Nếu Hạo Hạo thay đổi thái độ sau khi biết sự thật, muốn ba mẹ ở bên nhau thì quan hệ của Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi sẽ càng trắc trở hơn.
Hạo Hạo lắc đầu, “Không ạ, ba mẹ không ở bên nhau cũng không sao. Mẹ cháu không thích ba cháu, nếu ở cùng ba thì mẹ sẽ không vui. Mẹ thích chú Giang, cháu hy vọng mẹ và chú Giang sẽ ở bên nhau. Hơn nữa...” Nói đến đây, Hạo Hạo hơi ngập ngừng, nhìn Thẩm Thanh Lan, “Dì ơi, cháu cảm thấy chú Giang mới giống ba cháu hơn. Cháu rất thích chú ấy.”
Nghe Hạo3Hạo nói vậy, tâm tình của Thẩm Thanh Lan rất phức tạp. Cậu bé còn hiểu chuyện hơn cô nghĩ nhiều, cũng trưởng thành rất sớm. Có rất nhiều chuyện người lớn bọn họ cứ cho rằng trẻ con không hiểu, nên không nói với chúng, nhưng lại quên mất xã hội bây giờ, trẻ con có thể tiếp xúc gần với thế giới bên ngoài và hiểu biết rộng hơn, cũng hiểu nhiều điều hơn người lớn nghĩ nhiều. “Hạo Hạo, nếu mẹ cháu nghe được những lời này của cháu thì nhất định sẽ rất cảm động.” “Dì, tạm thời có thể đừng nói cho mẹ cháu biết không?”
Thẩm Thanh Lan cúi đầu, “Vì sao vậy?” “Cháu không muốn mẹ cháu lo lắng vì cháu.”
“Được, dì hứa với cháu, sẽ không nói với mẹ cháu đâu.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc đáp. Cửa phòng bỗng bị mở ra, dáng9người bé nhỏ của An An xuất hiện ở cửa, “Mẹ, anh.”
Thấy Thẩm Thanh Lan ôm Hạo Hạo, bé lập tức đi tới, “Mẹ, ôm nữa.”
Hạo Hạo chủ động rời khỏi vòng tay của Thẩm Thanh Lan, “Dì, dì ôm em trai đi. Cháu không sao, cháu đã lớn rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Hạo Hạo rồi đưa tay xoa đầu con trai, “Con chơi với anh đi nhé.”.
An An nhìn mẹ rồi lại nhìn anh trai. Hạo Hạo chủ động nắm tay bé, “Đi thôi, anh dẫn em đi chơi xếp gỗ.”
Vừa nghe vậy, An An lập tức bị thu hút, bỏ mẹ sang một bên, đi chơi với anh trai.
***
Sau khi rời công ty, Bùi Nhất Ninh nhìn thấy người nọ thì cũng không hề bất ngờ, lạnh lùng đi tới, “Đoạn Lăng, anh cứ dây dưa mãi thế này, rốt cuộc là muốn gì chứ?”
Đoạn Lăng mỉm cười, “Nhất4Ninh, anh đến là để giải thích với em về nguyên nhân mà năm năm trước anh ra đi mà không lời từ biệt.”
“Không cần, tôi không muốn biết. Chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ anh giải thích, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?” Bùi Nhất Ninh cự tuyệt. “Nhất Ninh, anh biết bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn, nhưng anh vẫn mong em có thể cho anh một cơ hội, để anh phải thích rõ ràng với em. Còn chuyện em có đồng ý tha thứ cho anh hay không thì anh không ép buộc em.”
“Có phải tôi nghe giải thích xong thì anh sẽ đi hay không?” Đoạn Lăng sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, “Đúng vậy.” “Được, vậy anh cứ nói ở đây đi.” Đoạn Lăng nhìn dòng người lui tới xung quanh, mím môi nói, “Nhất Ninh, chúng ta đến chỗ khác đi.” Bùi Nhất Ninh nghĩ ngợi rồi gật đầu, theo sau Đoạn Lăng. Mà lúc này cô không thấy, cách chỗ cô không xa, Giang Thần Hi đang đứng đó, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô, nét mặt vừa hoảng hốt vừa mất mát. “Nói đi.” Vừa ngồi xuống, Bùi Nhất Ninh đã đi thẳng vào vấn đề.
Đoạn Lăng suy nghĩ rồi nói, “Nhất Ninh, anh biết chuyện trước đây dù có giải thích thế nào thì anh cũng là người có lỗi. Năm đó, anh rời bỏ em là để kết hôn với Cổ Giai Mẫn.”
Cổ Giai Mẫn, cái tên này đã biến mất khỏi cuộc đời Bùi Nhất Ninh hơn năm năm. Cô gái này là bạn cùng lớp với Đoạn Lăng, cũng là tình địch của cô. Ngay từ đầu cô đã biết Cổ Giai Mẫn thích Đoạn Lăng, thậm chí từng điên cuồng theo đuổi anh ta.
“Vậy bây giờ anh muốn nói với tôi là năm đó sau khi hẹn hò với tôi thì anh mới phát hiện, người anh thật sự yêu là cô ta, cho nên đã bỏ tôi để đi kết hôn với cô ta, có phải không?” Giọng điệu của Bùi Nhất Ninh đầy mỉa mai. “Không phải, Nhất Ninh, em hãy nghe anh nói, từ xưa đến nay anh chỉ yêu mỗi mình em, anh kết hôn với cô ấy là vì...”
“Vì sao, anh cứ nói thẳng ra đi.”
“Vì cô ấy mắc bệnh ung thư, giai đoạn cuối, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được nửa năm nữa. Em cũng biết cô ấy rất thích anh mà, ngay sau khi biết mình mắc bệnh, cô ấy đã đến tìm anh, hy vọng anh có thể cùng cô ấy đi hết đoạn đường cuối.”
Bùi Nhất Ninh bật cười, “Hay lắm, Đoạn Lăng, lần đầu tiên tôi phát hiện thì ra anh là người vĩ đại như vậy đấy. Anh không cảm thấy lý do này có hơi máu chó à? Mắc bệnh ung thư, hy vọng anh có thể cùng cô ta đi hết đoạn đường cuối. Ha ha, anh đang đóng phim Hàn sao?”
Bùi Nhất Ninh tựa vào lưng ghế, thản nhiên nhìn anh ta, “Vậy thì sao? Bây giờ cô ta chết rồi à?”
“Nhất Ninh...” Đoạn Lăng ngỡ ngàng nhìn cô, giống như không thể tin được cô lại nói những lời vô tình như vậy.
“Chế tôi ăn nói khó nghe sao? Đoạn Lăng, anh nên hiểu rằng, từ xưa đến nay tôi luôn là người thế này. Bây giờ vì cô ta đã chết nên anh mới nhớ tới tôi - một người từng bị anh lãng quên, nên mới trở về tìm tôi à?”
Đoạn Lăng mím môi, im lặng nhìn Bùi Nhất Ninh, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Cô ấy đã mất cách đây hai năm, nhưng anh vẫn không dám trở về tìm em. Anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh chưa bao giờ quên em cả.”
“Ha ha, chưa bao giờ quên tôi. Đoạn Lăng, lúc anh nói câu này có thấy trái với lương tâm mình không? Thật ra tôi rất tò mò, có phải bất cứ cô gái nào thích anh, nói với anh là cô ta mắc bệnh nan y, hy vọng anh có thể cùng cô ta đi hết đoạn đường cuối, thì anh cũng đồng ý hết à?” Điều này tất nhiên là không thể nào. Bùi Nhất Ninh thấy anh ta im lặng thì hiểu ý anh ta, cười nói, “Cho nên Đoạn Lăng à, sau này anh đừng có nói với tôi những lời nhảm nhí như anh chưa bao giờ quên tôi, hay người anh yêu từ xưa đến nay chỉ có mình tôi nữa. Tôi sợ mình sẽ nôn mất.”
“Nhất Ninh, anh nói thật, tại sao em lại không tin anh?” Bùi Nhất Ninh nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, tại sao cô lại cảm thấy xa lạ đến như vậy? Cô cố thuyết phục mình tin lời anh ta, nhưng làm thế nào cũng không tin nổi. Có lẽ thời gian thật sự có thể làm thay đổi một người.
“Nhất Ninh, anh muốn xin em tha thứ cho anh, nhưng không sao nói nên lời.” Vẻ mặt Đoạn Lăng đầy hổ thẹn, về chuyện năm năm trước, dù có nói thế nào thì người có lỗi vẫn là anh ta, “Nhất Ninh, anh biết bây giờ em đã có người yêu, anh cũng không dám mong em có thể quay về với anh. Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh gặp con. Anh cam đoan, không có sự cho phép của em, anh sẽ không nói với con thân phận của anh, và sẽ càng không giành con với em.”
Bùi Nhất Ninh im lặng.
Đoạn Lăng nói tiếp, “Anh biết ở thủ đô có rất nhiều lời đàm tiếu về em. Nếu cần, anh có thể đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện.”
“Anh muốn gợi lại cho mọi người ở thủ đô nhớ đến tôi một lần nữa, để họ cảm thấy tôi là một người phụ nữ hư hỏng à?” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng chất vấn. Chuyện quá khứ đã trôi qua nhiều năm, thật ra có rất nhiều người đã quên mất chuyện này. Bây giờ Đoạn Lăng nhắc lại, như thể không chỉ không làm sáng tỏ, mà càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Anh...” Đoạn Lăng nghẹn lời. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nhất Ninh, cuối cùng anh ta không biết làm sao cho phải, “Nhất Ninh, vậy anh có thể làm gì cho em?” Chỉ cần Bùi Nhất Ninh nói, thì anh đều sẽ làm theo ý cô.
“Tôi muốn anh rời khỏi thủ đô, cả đời này không được gặp Hạo Hạo, cũng đừng xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Anh có làm được không?” Đoạn Lăng lại nghẹn lời lần nữa. Nếu không biết mình có con, thì anh ta có thể làm được chuyện không làm phiền cuộc sống của Bùi Nhất Ninh. Nhưng bây giờ đã biết mà không thể gặp mặt Hạo Hạo một lần, nói thật, Đoạn Lăng không thể làm được.
Bùi Nhất Ninh hiểu rõ anh ta, thấy thái độ kia thì còn có gì không thể hiểu được nữa, bèn cười nhạt. Đoạn Lăng cúi đầu, “Xin lỗi, Nhất Ninh, anh chỉ muốn gặp con một lần.” “Nhất Ninh, anh biết em không muốn để Hạo Hạo biết thằng bé có một người cha vô trách nhiệm như anh. Anh cũng không mong thằng bé có thể nhận anh. Anh chỉ xin em cho anh được nhìn thằng bé từ xa là đủ rồi, như vậy có được không?” Đoạn Lăng nhỏ giọng cầu xin. Bùi Nhất Ninh chưa bao giờ thấy Đoạn Lăng ăn nói khép nép thế này. Cô biết từ xưa đến nay anh ta luôn là người vô cùng tự tin, nên thấy dáng vẻ này của anh ta, cô thừa nhận mình cũng mềm lòng, “Tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này. Khi nào tôi nghĩ xong rồi thì sẽ nói cho anh biết.”
Mắt Đoạn Lăng sáng lên, “Được được được, thời gian tới anh đều ở thủ đô. Bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi điện thoại cho anh, lúc nào anh cũng rảnh.” Sau khi Bùi Nhất Ninh rời đi, thì Thôi Trạch Vũ đến, ngồi đối diện Đoạn Lăng, “Sao rồi?”
Đoạn Lăng hơi run lên, “Tớ không biết nữa.”
Thôi Trạch Vũ trừng mắt. Đoạn Lăng cụp mắt nhìn xuống đất, “Giai Mẫn là một cô gái rất tốt. Tuy tớ không yêu cô ấy, nhưng cô ấy vẫn là bạn thân của tớ. Tớ đã từng cho rằng chúng tớ sẽ làm bạn suốt đời. Trong ba năm ở cùng nhau, tớ nhìn thấy cô ấy đấu tranh với bệnh tật mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy bỏ cuộc. Cô ấy luôn mạnh mẽ lạc quan, thấy cô ấy như vậy, tớ...” “Cậu yêu cô ta à?” Thối Trạch Vũ hỏi. Đoạn Lăng lắc đầu, “Không phải yêu, mà là tán thưởng và thương tiếc. Lúc đó tớ chỉ có suy nghĩ là muốn bảo vệ cô gái này.” “Như vậy mà còn chưa phải là yêu à? Đoạn Lăng, tớ bỗng thấy hơi hối hận vì đã giúp cậu.” Thôi Trạch Vũ nói. Anh không dám chắc mình làm vậy có làm tổn thương Bùi Nhất Ninh hay không.
Nghe vậy, Đoạn Lăng lập tức ngây người. “Là anh em với nhau, có thể tớ không nên nói như vậy. Nhưng dưới góc độ của một người ngoài cuộc, Đoạn Lăng, tớ cảm thấy Bùi Nhất Ninh đã nói đúng. Tình cảm cậu dành cho Cố Giai Mẫn không hề đơn giản như cậu đã nói, mà chính là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.” Đoạn Lăng trầm mặc. Bây giờ anh ta cũng không thể phân biệt được Rốt cuộc tình cảm của mình đối với Cố Giai Mẫn là loại tình cảm gì, “Cho dù tình cảm tớ dành cho cô ấy là thế nào, thì bây giờ người cũng đã mất, chúng ta đừng nói đến nữa.”
“Được rồi vậy tiếp theo cậu định làm thế nào? Chờ câu trả lời của Bùi Nhất Ninh sao?” “Ừ, tớ không muốn ép Nhất Ninh, cứ cho cô ấy thời gian để suy nghĩ thật kỹ đi.” Đoạn Lăng đáp.
“Vậy cũng được, chờ thôi. Chắc Bùi Nhất Ninh đã đưa con đến nhà họ Phó rồi. Thẩm Thanh Lan là em họ của cô ấy, quan hệ của hai người họ rất tốt, Bùi Hạo rất hay đến đó.” Thôi Trạch Vũ nói kết quả mà mình điều tra được. Ngoài miệng thì bảo không muốn giúp Đoạn Lăng, nhưng dù sao anh ta cũng là anh em duy nhất của mình, sao có thể không giúp được.
Dù Đoạn Lăng không phải là người thủ đô chính gốc, nhưng cũng biết nhà họ Phó và nhà họ Thẩm.
Ba ngày sau, Bùi Nhất Ninh đã nghĩ thông suốt. Cô đích thân đến nhà họ Phó đón Hạo Hạo về.
“Mẹ, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?” Sáng sớm Hạo Hạo đã bị Bùi Nhất Ninh kéo ra khỏi chăn. Cậu bé dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi. Bùi Nhất Ninh dịu dàng cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, “Mẹ dẫn con ra ngoài chơi.”
Hạo Hạo ở một tiếng rồi dựa vào vai Bùi Nhất Ninh, “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy ạ?”
“Đến khu vui chơi. Không phải lần trước con nói muốn đến đó chơi sao?” “Vậy chú Giang có đi cùng không ạ? Con muốn chơi trò thuyền hải tặc với chú ấy.” Nghe Hạo Hạo hỏi vậy, Bùi Nhất Ninh mới nhớ mình và Giang Thần Hi đã không liên lạc ba ngày nay rồi. Mà anh cũng không gọi điện hay gửi tin nhắn cho cô. Trong lòng cô bỗng cảm thấy hơi lạ, định bụng chút nữa sẽ gọi điện cho anh.
“Hôm nay chú Giang bận, không đi cùng mẹ con mình. Lần sau con cùng chú Giang chơi có được không?”
Hạo Hạo vừa nghe không có Giang Thần Hi thì lập tức thấy hơi thất vọng, “Vậy chúng ta đợi khi nào chú Giang rảnh thì hãy đi chơi.” “Hôm nay chúng ta đi chơi trước, khi nào chú Giang rảnh lại đi chơi nữa.” “Vâng ạ.” Hạo Hạo miễn cưỡng đáp. Trước cổng khu vui chơi, Đoạn Lăng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn ra đường. Trong tay anh ta cầm ba tấm vé vào cổng, đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt mình, sự nôn nóng và lo lắng trong lòng anh ta mới dần biến mất, đồng thời lại trở nên kích động. Anh ta nhìn chằm chằm đứa bé Bùi Nhất Ninh đang dắt tay. Khoảng cách bọn họ càng ngày càng gần, nhịp tim anh ta cũng càng đập mạnh hơn. Có điều khi hai người họ tiến vào, thấy rõ dáng vẻ của Hạo Hạo, thì ánh mắt Đoạn Lăng vô cùng kinh ngạc. Đứa bé này chẳng phải là đứa bé mà anh ta đã gặp ở khu vui chơi và lớp học thêm sao? Thì ra anh ta đã sớm gặp được con trai mình, chuyện này có tính là sổ trời đã định sẵn không? “Mẹ, cái chú kia thật lạ, cứ nhìn con chằm chằm” Hạo Hạo phát hiện ra ánh mắt của Đoạn Lăng, nên nói. Cậu bé đã quên chuyện mình từng gặp anh ta. Bùi Nhất Ninh mím môi, sau đó nở nụ cười, “Chú ấy là bạn của mẹ. Hôm nay mẹ bận việc công ty, không thể đi cùng con được, nên đã nhờ chú ấy dẫn con đi chơi.” Hạo Hạo nhìn chằm chằm vào Đoạn Lăng một lúc lâu, nét mặt rất không muốn, “Vậy con không chơi nữa. Mẹ, chúng ta về thôi.”
Bùi Nhất Ninh đang định khuyến con trai, thì Đoạn Lăng đã đi tới. Anh ta cúi đầu nhìn Hạo Hạo, “Nhất Ninh. Đây là Hạo Hạo phải không? Chú là Đoạn Lăng, là bạn của mẹ cháu, cháu có thể gọi chú là... chú.” Anh ta cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, để mình trông thật bình tĩnh, không làm thằng bé sợ.
Hạo Hạo giương mắt nhìn thoáng qua Đoạn Lăng rồi lễ phép gọi một tiếng chú, tay nắm chặt tay Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh ngồi xổm xuống, “Hạo Hạo, con luôn là một đứa bé nghe lời mẹ. Hôm nay hãy đi chơi cùng chủ ấy nhé, có được không? Mẹ làm xong việc thì sẽ đến đón con ngay.”
Hạo Hạo vẫn mím môi không nói gì. Đoạn Lăng nhìn Bùi Nhất Ninh xin giúp đỡ, “Nhất Ninh, hay là hôm nay em đi với bọn anh đi. Anh đã mua vé cả rồi.”
Bùi Nhất Ninh không trả lời anh ta mà kéo con trai sang một bên, “Hạo Hạo, con sao vậy? Con không vui à?”
Hạo Hạo lắc đầu, “Mẹ, con chỉ không muốn đi chơi với chú ấy, con muốn đi cùng mẹ.”
“Sao vậy? Con không thích chú ấy à?” Giọng nói của Bùi Nhất Ninh càng dịu hơn. “Không, không phải con không thích chú ấy.” Hạo Hạo cúi đầu, sau đó lại lắc đầu. Ánh mắt chú kia nhìn mình rất ấm áp. “Vậy tại sao con lại không muốn đi chơi với chú ấy?”
“Mẹ, con nhớ chú Giang.” Bùi Nhất Ninh im lặng, sau đó nói, “Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi tìm chú Giang.”
Cô khuyên nhủ con trai một lúc lâu, Hạo Hạo mới miễn cưỡng chịu đi cùng Đoạn Lăng, cho anh ta dẫn mình đi chơi.
“Hôm nay tôi giao Hạo Hạo cho anh. Tối tôi sẽ tới đón thằng bé.” Bùi Nhất Ninh lạnh nhạt nói. Đoạn Lăng dắt tay Hạo Hạo, “Được, nếu em không tiện thì anh sẽ đưa Hạo Hạo về giúp em.”
Bùi Nhất Ninh gật đầu cho có lệ, nói với Hạo Hạo mấy câu rồi rời đi.
Đoạn Lăng cúi đầu nhìn Hạo Hạo, “Hạo Hạo, cháu không nhận ra chú sao? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, chính là ở khu vui chơi này, lúc cháu đi vệ sinh, nhớ ra chưa?” Hạo Hạo còn mờ mịt, sau khi Đoạn Lăng nhắc lại thì cuối cùng cũng nhớ ra, “A, chủ là là chú kia à, cháu nhớ chú rồi.” Đoạn Lăng nhìn thấy Hạo Hạo cười thì rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, “Chú rất vui vì cháu có thể nhớ ra chú. Hôm nay chú và cháu sẽ chơi cả ngày nhé: Hạo Hạo cười gật đầu, “Được. Chú ơi, vậy chú có thể chơi tàu lượn với cháu không? Lần trước chú Giang đã dẫn cháu đi chơi tàu lượn, vui lắm ạ.” Đoạn Lăng dùng một tay bế Hạo Hạo lên, “Tất nhiên là có thể rồi. Chú Giang là ai?” “Chú Giang là bạn trai của mẹ cháu, rất đẹp trai.” Hạo Hạo vừa nói về Giang Thần Hi thì liền cười vui vẻ, có thể thấy cậu bé rất thích Giang Thần Hi.
Ánh mắt Đoạn Lăng hơi tối lại, “Vậy chú Giang có đối xử tốt với cháu không?”
“Có ạ, chú Giang tốt với cháu lắm, mua cho cháu rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon, cũng rất thương cháu.”
“Cháu thích chú Giang lắm à?”
“Tất nhiên rồi ạ. Ngoài em trai, dì và mẹ ra thì cháu thích chú Giang nhất.” “Em trai?” Sắc mặt Đoạn Lăng sững lại.
“Đúng vậy, em trai của cháu, rất đáng yêu, cháu thích em ấy nhất. Em ấy tên là An An. Mấy hôm trước cháu còn đến nhà dì chơi với em trai nữa.” Ánh mắt Hạo Hạo sáng lấp lánh.
Đoạn Lăng lập tức hiểu rõ, thì ra em trai là cháu trai nhà họ Phó.
Mật Ngọt Hôn Nhân
Đánh giá:
Truyện Mật Ngọt Hôn Nhân
Story
Chương 536
10.0/10 từ 43 lượt.