Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 495
251@-Cô gái cười hì hì, vẻ mặt lập tức thay đổi, không hề giống vừa rồi: “Cô không thể để tôi chơi thêm một chút sao?”
Thẩm Thanh Lan đưa tay: “Đưa đồ cho tôi.”
Cô gái kia không đưa mà quay ra quan sát Thẩm Thanh Lan: “Đừng vội, có mua đồ thì tốt nhất định sẽ đưa cho cô, nhưng tôi muốn biết, cô cần mấy thứ vũ khí này làm gì? Tại sao trước giờ tôi chưa từng gặp cô?”
“Cố định giao dịch hay thu thập tin tức?”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt hỏi lại.
Cô gái cười tủm tỉm: “Tôi chỉ tò mò thôi mà, cô không có hứng thú thỏa mãn sự hiếu kỳ của tôi sao?”
Thẩm Thanh Lan để ly rượu lên bàn: “Không có hứng thú, nếu cô không muốn làm vụ làm ăn này với tôi thì tôi đi đây.”
“Này, đừng đi.”
Cô gái kéo tay Thẩm Thanh Lan lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô thì ngượng ngùng bỏ tay ra: “Cô đừng như vậy, thứ cô muốn tôi đã mang đến rồi, đều ở đây, nhưng cô phải tự lắp ráp lại.”
Cô ta đưa ba lô đồ trên lưng cho Thẩm Thanh Lan, sau đó nhún vai: “Nặng chết tôi mất.”
Thẩm Thanh Lan xách ba lô: “Số tiền còn lại chờ tôi xác nhận đồ sẽ chuyển nốt cho cô.”
“Ai, cô đã đi rồi sao, không ở lại uống một ly rượu mừng chúng ta hợp tác vui vẻ à?”
Thẩm Thanh Lan bước nhanh, không chút do dự rời khỏi đây.
Cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, tiếc nuối lắc đầu, cô ta muốn tiếp xúc với Thẩm Thanh Lan nhiều một chút.
Ai bảo cô gái này khiến cô ta có một cảm giác rất thần bí chứ.
Cô ta đứng đầu giới mua bán vũ khí, nhưng trong giới không có bao nhiêu người biết cả, bình thường chính là khách quen hoặc người do khách quen giới thiệu thôi, nhưng người phụ nữ này lại không phải, người này đến tìm thắng cô ta, cho một cái giá rất tốt muốn thứ vũ khí tốt nhất trong tay cổ ta, chỉ có ba cái nhưng đó cũng chính là ba cái tốt nhất cô ta có, trong đó có hai món ngay cả người trong giới cũng không biết là nằm trong tay cô ta.
Cô gái này vừa gặp cô đã hỏi mua vũ khí, giá cả cũng do người này tùy ý nói, điều kiện chỉ có một, đó chính là giữ bí mật.
Yêu cầu này vốn cũng chính là cách làm của cô, dù sao thì giữ bí mật giúp khách hàng cũng là để bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Chỉ là cô rất tò mò không biết vì sao Thẩm Thanh Lan lại tìm được mình? Đây cũng là lý do mà hôm nay đích thân cô đến giao hàng.
Thẩm Thanh Lan ra khỏi quán bar, đi vào một góc, lúc trở ra, tóc xoăn trên đầu đã biến thành mái tóc ngắn xinh đẹp, quần áo trên người cũng đổi thành một bộ thể thao, chân đi giày, cả người tràn ngập sức sống thanh xuân, lưng đeo ba lô, vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ.
Trở lại khách sạn, Thẩm Thanh Lan lấy đồ trong ba lô ra, kiểm tra một lượt rồi bắt đầu lắp ráp, nếu bây giờ có người nhìn thấy nhất định sẽ phải kinh hãi trước tốc độ của cô.
Chưa đến một phút đồng hồ, Thẩm Thanh Lan đã lắp ráp xong.
Cô ném vũ khí qua một bên rồi lấy điện thoại ra chuyển nốt tiền cho cô gái vừa rồi, sau khi giao dịch hoàn thành thì lập tức tháo sim ném vào bồn cầu, xả nước.
Thẩm Thanh Lan lại thay một bộ quần áo thuận tiện cho hành động, cất vũ khí trong người, quang minh chính đại ra khỏi khách sạn, nhét một cái ai nghe vào tai: “Ân Hi, tra được tung tích chưa?”
“Tra được rồi, An, cậu định làm gì?”
Kim Ân Hi hơi do dự, đến giờ cô vẫn không thể tin được rằng Mị lại muốn tái xuất giang hồ, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, đây là cách tốt nhất.
Sau khi qua tay họ, tin Mị tái xuất giang hồ nhất định sẽ lan nhanh trong giới, như vậy Tần Nghiên muốn không biết cũng khó, đến lúc đó chắc chắn bà ta sẽ đến tìm Thẩm Thanh Lan, dù sao thì vạch trần thân phận của Thẩm Thanh Lan hay Mị thì cũng đả kích rất lớn đối với nhà họ Thẩm.
Khi đó, nhà họ Thẩm không chỉ thân bại danh liệt, mà có khi còn phải gánh tội danh buôn bán tình báo quốc gia, đừng quên, Mị từng là sát thủ số một thế giới đấy.
“Ân Hi, bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác, thời gian là mạng sống.
Nhan Tịch ở trong tay Tần Nghiên, thêm một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm, cuộc đời này con bé đã khổ lắm rồi, tớ không muốn con bé phải gặp nạn thêm nữa.
Vì vậy, Ân Hi, lần xin các cậu hãy giúp tới.”
Kim Ân Hi ngẩn ra: “An, đừng nói xin với tớ, mạng của mấy người chúng tớ đều là do cậu cứu.
Trước kia, nếu không có cậu, chúng tớ đã không có cuộc sống như ngày hôm nay, mấy năm nay tớ sống rất vui vẻ.
Cậu yên tâm, lần này tớ nhất định sẽ giúp cậu giải quyết Tần Nghiên, cho dù phải trả giá lớn thế nào.”
“Ân Hi, nếu gặp Phó Hoành Dật, nhất định phải cản anh ấy lại, cho dù phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt cũng được.”
“An, như vậy anh ấy sẽ hận cậu.”
Ánh mắt Kim Ân Hi khẽ biến, bốn chữ thủ đoạn đặc biệt đã khẳng định quyết tâm của Thẩm Thanh Lan rồi.
“Ân Hi, tớ không muốn con trai mình còn nhỏ như vậy đã mồ côi cả cha lẫn mẹ.”
Lần hành động này quá nguy hiểm, đến Thẩm Thanh Lan cũng không chắc chắn mình có thể an toàn thoát khỏi tay Tần Nghiên.
Dù sao thì trong tay Tần Nghiên có con tin, còn trong tay họ thì chẳng có gì cả.
Vì vậy, cô nhất định sẽ không để Phó Hoành Dật gặp chuyện, bất kể là vì con trai, hay là vì cái nhà này.
“An.”
Kim Ân Hi cản nhận được sự quyết tâm trong lòng Thẩm Thanh Lan, viền mắt hơi ướt, nhưng kéo theo đó là cảm xúc hăng hái không thôi.
Nói thật, đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy Thẩm Thanh Lan như vậy, điều này khiến cô nhớ lại khoảng thời gian họ rong ruổi khắp thế giới trước đây.
“An, cậu yên tâm, tớ tin chúng ta đã có thể tạo ra nhiều kỳ tích đến vậy thì nhất định lần này cũng có thể Allen nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan thì biến mất khỏi pháo đài, mấy người giám thị Kim Ân Hi và Eden cũng không thấy đâu.
Ngoài Peter, những người khách đều bị Allen mang đi, cũng chẳng ai biết hắn mang người đi đâu cả.
Eden đang bị thương nặng, đương nhiên là không thể giúp gì, chỉ có thể ở yên một chỗ.
Andrew ra khỏi phòng Sicily, sắc mặt lạnh lùng, dù đối mặt với Kim Ân Hi cũng không tốt hơn bao nhiêu, Kim Ân Hi biết Andrew đang trách họ gạt anh ta.
“Không phải An đã tới rồi sao? Đi thôi.”
Andrew nói một câu không chứa chút tình cảm nào.
Kim Ân Hi gật đầu, cũng không nói gì, chỉ nhìn Eden một cái rồi đuổi theo Andrew.
Ba người đã hẹn nhau ở khu phố đèn đỏ, lúc hai người Kim Ân Hi tới, Thẩm Thanh Lan đã đứng đó chờ họ rồi.
Cô ném vũ khí cho Andrew, nhiệm vụ của Kim Ân Hi tối nay chủ yếu là phá hủy hệ thống theo dõi trong nơi ở của mục tiêu, cho nên không cần ra ngoài, Andrew chịu trách nhiệm yểm hộ Thẩm Thanh Lan.
Ngón tay Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng vuốt ve thân súng, nhắm mắt lại dựa vào ghế sau, đây là thói quen trước mỗi lần hành động của cô, nó sẽ khiến đầu óc cô thêm tỉnh táo.
Đây là nhiệm vụ cô nhận được tối qua, mục tiêu là một nhóm của nước M, chuyên buôn bán ma tuý đến nước Z, Thẩm Thanh Lan chọn hắn để ra tay một phần cũng là vì muốn diệt trừ một khối u ác tính.
“An, tới rồi.”
Kim Ân Hi dừng xe, Thẩm Thanh Lan nhìn tòa nhà cao tầng bên ngoài, ai mà ngờ được, một người đường đường là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia lại là một trùm ma túy lớn chứ? Khóe miệng Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch: “Bắt đầu đi.”
Kim Ân Hi đưa một cái đĩa tròn màu đen cho Andrew, Andrew xuống xe, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm thành lập công ty này, mục tiêu với tư cách là tổng giám đốc công ty, nhất định sẽ xuất hiện ở đây.
Andrew mặc âu phục thẳng thớm, bỏ mấy thứ vào túi áo ngực rồi lấy một tấm thiệp mời ra, một mình đi vào hội trường.
Thẩm Thanh Lan thấy bóng dáng Andrew đi khuất rồi cũng xuống xe, đi thẳng đến tòa nhà lớn bên cạnh, trên lưng vẫn đeo ba lô.
Kim Ân Hi đặt máy tính lên đùi, ngón tay gõ như bay, tính toán thời gian.
Thẩm Thanh Lan đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn sang tòa nhà có độ cao gần giống ở bên cạnh, đó chính là chỗ ở của mục tiêu.
Cô nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai tòa cao ốc, ước chừng trọng lượng của móc câu trong tay, sau đó dùng sức ném một cái, móc câu bay ra ngoài, găm chính xác vào chỗ nhô lên ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện.
Thẩm Thanh Lan dùng sức kéo, thấy móc câu đã gắm chắc chắn thì tìm một chỗ để cố định đầu còn lại.
Cô nhìn xuống dưới một cái, từ độ cao này chỉ có thể thấy được mấy ngọn đèn trên đường cái dưới chân.
Cô thu mắt lại, đeo găng tay rồi cầm dây thừng trượt đi, không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào.
Nếu có thả tay ra hoặc dây bị đứt, chắc chắn cô sẽ ngã từ nơi cao gần trăm mét này xuống, tận xương nát thịt.
Thế nhưng trên mặt Thẩm Thanh Lan không có chút sợ hãi nào, gương mặt bình tĩnh, nhanh chóng trượt đến tòa nhà đối diện.
Cô nhanh nhẹn xoay người, chân móc vào cạnh sân thượng, xoay người thêm một cái thì đã đứng trên sân thượng rối.
“Andrew, Ân Hi, tớ đã vào vị trí”
Thẩm Thanh Lan nói một câu, tai nghe lập tức truyền đến giọng nói của Kim Ân Hi: “An, cho tớ một phút, sắp xong rồi.”
“Yên tâm, anh ở đây cũng đã vào vị trí, không phát hiện mục tiêu trong hội trường, có vẻ mục tiêu đang ở trong phòng tầng mười sáu.”
Giọng nói trầm thấp của Andrew cũng truyền tới từ tai nghe, mơ hồ có thể nghe được tiếng huyên náo ở bên kia.
Một lát sau, tai nghe truyền đến tiếng của Kim Ân Hi: “An, đã làm nhiều thành công...”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đanh lại, cố định dây thừng rồi thả xuống vách tường, sau đó cầm dây thừng leo thẳng xuống.
Bên ngoài tòa cao ốc này toàn là kính, vô cùng khó leo, nhưng tốc độ của Thẩm Thanh Lan vẫn cực kỳ nhanh nhẹn.
“An, căn phòng ở phía trái cách cậu một mét không có ai, cậu có thể vào từ đây.”
Kim Ân Hi nhìn chằm chằm màn hình vi tính nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn chung quanh, quả nhiên thấy cửa sổ ở căn phòng bên trái mở ra, cô nhẹ nhàng đung đưa dây thừng, đu mình vào cửa sổ phòng đó, sau khi bắt được mép cửa sổ thì vươn người đi vào.
Đây là một phòng làm việc, tắt đèn, không gian tối như mực, cô đeo kính nhìn đêm vào, quan sát khung cảnh xung quanh.
“An, ra khỏi phòng này rồi rẽ phải sẽ thấy một lối đi an toàn, thông thẳng đến tầng mười sáu, con đường đó không có ai.
Chờ đến khi cậu xuống đến tầng mười tám, tớ sẽ dẫn đám vệ sĩ trên hành lang tầng mười sáu đi.”
Thẩm Thanh Lan không trả lời, cô biết Kim Ân Hi có thể hiểu ý mình, sự ăn ý nhiều năm khiến cô vô cùng tự tin.
Cô đi theo con đường mà Kim Ân Hi đã chỉ, quả nhiên sau khi đến tầng mười tám, cô liền mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vội vã ở tầng dưới.
“An, tầng mười sáu vẫn còn hai vệ sĩ đang canh gác ở cửa phòng, cậu có thể làm được không?”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng gõ lên vành tai, trên đó có một cái khuyên tai màu đen, Kim Ân Hi nghe thấy tiếng gõ, lập tức hiểu ý của Thẩm Thanh Lan.
“OK, tớ chỉ có thể tranh thủ cho cậu tám phút, trong tám phút này, cậu cần giải quyết cả hai tên vệ sĩ ngoài cửa và mục tiêu, sau đó trở lại mái nhà.”
“Bắt đầu đi.”
Thẩm Thanh Lan nói một câu, sau đó chạy ra ngoài, súng trong tay nhắm thẳng hai người, cho mỗi người một viên đạn.
Hai người đó còn chưa có phản ứng gì đã phun máu, cơ thể vô thức ngã xuống.
Thẩm Thanh Lan lắc người, đỡ lấy hai người đó rồi nhẹ nhàng đặt lên đất, cả quá trình không phát ra một tiếng động nào.
Mà trong màn hình theo dõi vẫn có thể nhìn thấy hai vệ sĩ kia đứng trước cửa phòng, nghiêm túc bảo vệ người bên trong, không có chuyện gì kỳ lạ.
Thần kỳ hơn là, thời gian trên màn hình theo dõi cũng không hề dừng lại, vẫn nhảy từng giây một.
Thẩm Thanh Lan đứng ở cửa phòng, đưa tay gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam: “Chuyện gì?”
“Ngài Kate, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, ngài cũng nên xuống thôi.”
Thẩm Thanh Lan nói, giọng nói hoàn toàn khác lúc thường.
Người đàn ông bên trong không chút hoài nghi, hắn phải tốn rất nhiều tiền mới tìm được đám vệ sĩ bên ngoài, nếu như vậy vẫn xảy ra vấn đề thì coi như là số tiền kia mất trắng rồi.
Tiếng bước chân vang lên, cửa phòng mở ra, nhưng lúc Kate nhìn thấy gương mặt của người bên ngoài thì lập tức trợn mắt, tay đưa vào ngực, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn cũng không dám cử động nữa.
“Ngài Kate, ngài tuyệt đối đừng động đậy, món đồ chơi trong tay tôi dễ cướp cò lắm.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng mở miệng, giọng nói vô cùng quyến rũ.
Kate dừng động tác trong tay, chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là người tới lấy mạng ông.”
Kate nghe vậy, mắt hắt như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan: “Ai phái cô tới?”
“Bảo mật cho chủ thuê là nhiệm vụ của tôi.
Ngài Kate, rất xin lỗi vì không thể nói cho ông biết, nhưng chắc hẳn là ông cũng từng nghe đến tên của tôi, tôi là Mị.”
Kate đột nhiên trợn mắt: “Không thể nào.
Tám, chín năm trước Mị đã chết rồi, cô không thể nào là Mị được.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Tôi chính là Mị, ông tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.
Chuyện này đối với tôi không hề quan trọng, quan trọng là...
Ngài Kate, có người mua mạng của ông, mà đúng lúc tôi lại cần một lý do để tái xuất giang hồ, cho nên, vô cùng xin lỗi ngài Kate.”
Ngón tay Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng bóp cò súng.
Không đợi Kate lấy vũ khí trong ngực ra, thân hình cao lớn của ông ta đã ngã bịch xuống đất.
Thẩm Thanh Lan nhìn nòng súng vẫn còn đang bốc khói, đặt một đóa mạn đà la màu đen lên ngực Kate, vẻ mặt lạnh nhạt, nơi ấy, bông hoa màu đang từ từ nở rộ.
Cô ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Chỉ chốc lát sau, cả tòa cao ốc đã van lên động tĩnh, tiếng hét chói tai và tiếng bước chân nhốn nháo dù ở rất xa vẫn nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Thanh Lan đứng ở cầu thang tầng mười tám một lát, sau đó nhanh chóng xuất hiện trên sân thượng của tòa nhà lớn, dựa theo cách thức khi tới, trượt về tòa nhà bên cạnh.
Cô thu dây thừng lại, rời khỏi nơi này.
“Andrew vẫn chưa trở lại sao?”
Thẩm Thanh Lan trở lại xe, không thấy Andrew thì hỏi.
Kim Ân Hi lắc đầu: “Chưa, đám người này phản ứng rất nhanh, ngăn hết đám khách khứa lại, tạm thời anh ấy không ra được, bảo chúng ta đi trước.”
“Cứ chờ anh ấy một lúc đi.”
Thẩm Thanh Lan nói, nhưng cũng không lo lắng về sự an toàn của Andrew, dù gì anh cũng được mời đến, và nhiệm vụ tối nay cũng chỉ đặt máy làm nhiễu sóng trong hội trường mà thôi, lúc chuyện xảy ra anh ta cũng không rời khỏi hiện trường, đám người này dù có điên cuồng hơn nữa cũng sẽ không làm khó anh ta.
Mười phút sau, bóng dáng Andrew xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Thanh Lan.
Sau khi Andrew lên xe, chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất ở góc đường.
Trở về khách sạn, Thẩm Thanh Lan đi thẳng về phòng nghỉ ngơi, bọn họ thuê cả một phòng lớn có bốn phòng ngủ nhỏ.
Hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy thì nhận được tin Kate bị người ta bắn chết trong khách sạn của mình, mà hung thủ thì chính là sát thủ Mị nức danh đã mất tích nhiều năm.
Mật Ngọt Hôn Nhân
Thẩm Thanh Lan đưa tay: “Đưa đồ cho tôi.”
Cô gái kia không đưa mà quay ra quan sát Thẩm Thanh Lan: “Đừng vội, có mua đồ thì tốt nhất định sẽ đưa cho cô, nhưng tôi muốn biết, cô cần mấy thứ vũ khí này làm gì? Tại sao trước giờ tôi chưa từng gặp cô?”
“Cố định giao dịch hay thu thập tin tức?”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt hỏi lại.
Cô gái cười tủm tỉm: “Tôi chỉ tò mò thôi mà, cô không có hứng thú thỏa mãn sự hiếu kỳ của tôi sao?”
Thẩm Thanh Lan để ly rượu lên bàn: “Không có hứng thú, nếu cô không muốn làm vụ làm ăn này với tôi thì tôi đi đây.”
“Này, đừng đi.”
Cô gái kéo tay Thẩm Thanh Lan lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô thì ngượng ngùng bỏ tay ra: “Cô đừng như vậy, thứ cô muốn tôi đã mang đến rồi, đều ở đây, nhưng cô phải tự lắp ráp lại.”
Cô ta đưa ba lô đồ trên lưng cho Thẩm Thanh Lan, sau đó nhún vai: “Nặng chết tôi mất.”
Thẩm Thanh Lan xách ba lô: “Số tiền còn lại chờ tôi xác nhận đồ sẽ chuyển nốt cho cô.”
“Ai, cô đã đi rồi sao, không ở lại uống một ly rượu mừng chúng ta hợp tác vui vẻ à?”
Thẩm Thanh Lan bước nhanh, không chút do dự rời khỏi đây.
Cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, tiếc nuối lắc đầu, cô ta muốn tiếp xúc với Thẩm Thanh Lan nhiều một chút.
Ai bảo cô gái này khiến cô ta có một cảm giác rất thần bí chứ.
Cô ta đứng đầu giới mua bán vũ khí, nhưng trong giới không có bao nhiêu người biết cả, bình thường chính là khách quen hoặc người do khách quen giới thiệu thôi, nhưng người phụ nữ này lại không phải, người này đến tìm thắng cô ta, cho một cái giá rất tốt muốn thứ vũ khí tốt nhất trong tay cổ ta, chỉ có ba cái nhưng đó cũng chính là ba cái tốt nhất cô ta có, trong đó có hai món ngay cả người trong giới cũng không biết là nằm trong tay cô ta.
Cô gái này vừa gặp cô đã hỏi mua vũ khí, giá cả cũng do người này tùy ý nói, điều kiện chỉ có một, đó chính là giữ bí mật.
Yêu cầu này vốn cũng chính là cách làm của cô, dù sao thì giữ bí mật giúp khách hàng cũng là để bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Chỉ là cô rất tò mò không biết vì sao Thẩm Thanh Lan lại tìm được mình? Đây cũng là lý do mà hôm nay đích thân cô đến giao hàng.
Thẩm Thanh Lan ra khỏi quán bar, đi vào một góc, lúc trở ra, tóc xoăn trên đầu đã biến thành mái tóc ngắn xinh đẹp, quần áo trên người cũng đổi thành một bộ thể thao, chân đi giày, cả người tràn ngập sức sống thanh xuân, lưng đeo ba lô, vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ.
Trở lại khách sạn, Thẩm Thanh Lan lấy đồ trong ba lô ra, kiểm tra một lượt rồi bắt đầu lắp ráp, nếu bây giờ có người nhìn thấy nhất định sẽ phải kinh hãi trước tốc độ của cô.
Chưa đến một phút đồng hồ, Thẩm Thanh Lan đã lắp ráp xong.
Cô ném vũ khí qua một bên rồi lấy điện thoại ra chuyển nốt tiền cho cô gái vừa rồi, sau khi giao dịch hoàn thành thì lập tức tháo sim ném vào bồn cầu, xả nước.
Thẩm Thanh Lan lại thay một bộ quần áo thuận tiện cho hành động, cất vũ khí trong người, quang minh chính đại ra khỏi khách sạn, nhét một cái ai nghe vào tai: “Ân Hi, tra được tung tích chưa?”
“Tra được rồi, An, cậu định làm gì?”
Kim Ân Hi hơi do dự, đến giờ cô vẫn không thể tin được rằng Mị lại muốn tái xuất giang hồ, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, đây là cách tốt nhất.
Sau khi qua tay họ, tin Mị tái xuất giang hồ nhất định sẽ lan nhanh trong giới, như vậy Tần Nghiên muốn không biết cũng khó, đến lúc đó chắc chắn bà ta sẽ đến tìm Thẩm Thanh Lan, dù sao thì vạch trần thân phận của Thẩm Thanh Lan hay Mị thì cũng đả kích rất lớn đối với nhà họ Thẩm.
Khi đó, nhà họ Thẩm không chỉ thân bại danh liệt, mà có khi còn phải gánh tội danh buôn bán tình báo quốc gia, đừng quên, Mị từng là sát thủ số một thế giới đấy.
“Ân Hi, bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác, thời gian là mạng sống.
Nhan Tịch ở trong tay Tần Nghiên, thêm một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm, cuộc đời này con bé đã khổ lắm rồi, tớ không muốn con bé phải gặp nạn thêm nữa.
Vì vậy, Ân Hi, lần xin các cậu hãy giúp tới.”
Kim Ân Hi ngẩn ra: “An, đừng nói xin với tớ, mạng của mấy người chúng tớ đều là do cậu cứu.
Trước kia, nếu không có cậu, chúng tớ đã không có cuộc sống như ngày hôm nay, mấy năm nay tớ sống rất vui vẻ.
Cậu yên tâm, lần này tớ nhất định sẽ giúp cậu giải quyết Tần Nghiên, cho dù phải trả giá lớn thế nào.”
“Ân Hi, nếu gặp Phó Hoành Dật, nhất định phải cản anh ấy lại, cho dù phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt cũng được.”
“An, như vậy anh ấy sẽ hận cậu.”
Ánh mắt Kim Ân Hi khẽ biến, bốn chữ thủ đoạn đặc biệt đã khẳng định quyết tâm của Thẩm Thanh Lan rồi.
“Ân Hi, tớ không muốn con trai mình còn nhỏ như vậy đã mồ côi cả cha lẫn mẹ.”
Lần hành động này quá nguy hiểm, đến Thẩm Thanh Lan cũng không chắc chắn mình có thể an toàn thoát khỏi tay Tần Nghiên.
Dù sao thì trong tay Tần Nghiên có con tin, còn trong tay họ thì chẳng có gì cả.
Vì vậy, cô nhất định sẽ không để Phó Hoành Dật gặp chuyện, bất kể là vì con trai, hay là vì cái nhà này.
“An.”
Kim Ân Hi cản nhận được sự quyết tâm trong lòng Thẩm Thanh Lan, viền mắt hơi ướt, nhưng kéo theo đó là cảm xúc hăng hái không thôi.
Nói thật, đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy Thẩm Thanh Lan như vậy, điều này khiến cô nhớ lại khoảng thời gian họ rong ruổi khắp thế giới trước đây.
“An, cậu yên tâm, tớ tin chúng ta đã có thể tạo ra nhiều kỳ tích đến vậy thì nhất định lần này cũng có thể Allen nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan thì biến mất khỏi pháo đài, mấy người giám thị Kim Ân Hi và Eden cũng không thấy đâu.
Ngoài Peter, những người khách đều bị Allen mang đi, cũng chẳng ai biết hắn mang người đi đâu cả.
Eden đang bị thương nặng, đương nhiên là không thể giúp gì, chỉ có thể ở yên một chỗ.
Andrew ra khỏi phòng Sicily, sắc mặt lạnh lùng, dù đối mặt với Kim Ân Hi cũng không tốt hơn bao nhiêu, Kim Ân Hi biết Andrew đang trách họ gạt anh ta.
“Không phải An đã tới rồi sao? Đi thôi.”
Andrew nói một câu không chứa chút tình cảm nào.
Kim Ân Hi gật đầu, cũng không nói gì, chỉ nhìn Eden một cái rồi đuổi theo Andrew.
Ba người đã hẹn nhau ở khu phố đèn đỏ, lúc hai người Kim Ân Hi tới, Thẩm Thanh Lan đã đứng đó chờ họ rồi.
Cô ném vũ khí cho Andrew, nhiệm vụ của Kim Ân Hi tối nay chủ yếu là phá hủy hệ thống theo dõi trong nơi ở của mục tiêu, cho nên không cần ra ngoài, Andrew chịu trách nhiệm yểm hộ Thẩm Thanh Lan.
Ngón tay Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng vuốt ve thân súng, nhắm mắt lại dựa vào ghế sau, đây là thói quen trước mỗi lần hành động của cô, nó sẽ khiến đầu óc cô thêm tỉnh táo.
Đây là nhiệm vụ cô nhận được tối qua, mục tiêu là một nhóm của nước M, chuyên buôn bán ma tuý đến nước Z, Thẩm Thanh Lan chọn hắn để ra tay một phần cũng là vì muốn diệt trừ một khối u ác tính.
“An, tới rồi.”
Kim Ân Hi dừng xe, Thẩm Thanh Lan nhìn tòa nhà cao tầng bên ngoài, ai mà ngờ được, một người đường đường là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia lại là một trùm ma túy lớn chứ? Khóe miệng Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch: “Bắt đầu đi.”
Kim Ân Hi đưa một cái đĩa tròn màu đen cho Andrew, Andrew xuống xe, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm thành lập công ty này, mục tiêu với tư cách là tổng giám đốc công ty, nhất định sẽ xuất hiện ở đây.
Andrew mặc âu phục thẳng thớm, bỏ mấy thứ vào túi áo ngực rồi lấy một tấm thiệp mời ra, một mình đi vào hội trường.
Thẩm Thanh Lan thấy bóng dáng Andrew đi khuất rồi cũng xuống xe, đi thẳng đến tòa nhà lớn bên cạnh, trên lưng vẫn đeo ba lô.
Kim Ân Hi đặt máy tính lên đùi, ngón tay gõ như bay, tính toán thời gian.
Thẩm Thanh Lan đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn sang tòa nhà có độ cao gần giống ở bên cạnh, đó chính là chỗ ở của mục tiêu.
Cô nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai tòa cao ốc, ước chừng trọng lượng của móc câu trong tay, sau đó dùng sức ném một cái, móc câu bay ra ngoài, găm chính xác vào chỗ nhô lên ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện.
Thẩm Thanh Lan dùng sức kéo, thấy móc câu đã gắm chắc chắn thì tìm một chỗ để cố định đầu còn lại.
Cô nhìn xuống dưới một cái, từ độ cao này chỉ có thể thấy được mấy ngọn đèn trên đường cái dưới chân.
Cô thu mắt lại, đeo găng tay rồi cầm dây thừng trượt đi, không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào.
Nếu có thả tay ra hoặc dây bị đứt, chắc chắn cô sẽ ngã từ nơi cao gần trăm mét này xuống, tận xương nát thịt.
Thế nhưng trên mặt Thẩm Thanh Lan không có chút sợ hãi nào, gương mặt bình tĩnh, nhanh chóng trượt đến tòa nhà đối diện.
Cô nhanh nhẹn xoay người, chân móc vào cạnh sân thượng, xoay người thêm một cái thì đã đứng trên sân thượng rối.
“Andrew, Ân Hi, tớ đã vào vị trí”
Thẩm Thanh Lan nói một câu, tai nghe lập tức truyền đến giọng nói của Kim Ân Hi: “An, cho tớ một phút, sắp xong rồi.”
“Yên tâm, anh ở đây cũng đã vào vị trí, không phát hiện mục tiêu trong hội trường, có vẻ mục tiêu đang ở trong phòng tầng mười sáu.”
Giọng nói trầm thấp của Andrew cũng truyền tới từ tai nghe, mơ hồ có thể nghe được tiếng huyên náo ở bên kia.
Một lát sau, tai nghe truyền đến tiếng của Kim Ân Hi: “An, đã làm nhiều thành công...”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đanh lại, cố định dây thừng rồi thả xuống vách tường, sau đó cầm dây thừng leo thẳng xuống.
Bên ngoài tòa cao ốc này toàn là kính, vô cùng khó leo, nhưng tốc độ của Thẩm Thanh Lan vẫn cực kỳ nhanh nhẹn.
“An, căn phòng ở phía trái cách cậu một mét không có ai, cậu có thể vào từ đây.”
Kim Ân Hi nhìn chằm chằm màn hình vi tính nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn chung quanh, quả nhiên thấy cửa sổ ở căn phòng bên trái mở ra, cô nhẹ nhàng đung đưa dây thừng, đu mình vào cửa sổ phòng đó, sau khi bắt được mép cửa sổ thì vươn người đi vào.
Đây là một phòng làm việc, tắt đèn, không gian tối như mực, cô đeo kính nhìn đêm vào, quan sát khung cảnh xung quanh.
“An, ra khỏi phòng này rồi rẽ phải sẽ thấy một lối đi an toàn, thông thẳng đến tầng mười sáu, con đường đó không có ai.
Chờ đến khi cậu xuống đến tầng mười tám, tớ sẽ dẫn đám vệ sĩ trên hành lang tầng mười sáu đi.”
Thẩm Thanh Lan không trả lời, cô biết Kim Ân Hi có thể hiểu ý mình, sự ăn ý nhiều năm khiến cô vô cùng tự tin.
Cô đi theo con đường mà Kim Ân Hi đã chỉ, quả nhiên sau khi đến tầng mười tám, cô liền mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vội vã ở tầng dưới.
“An, tầng mười sáu vẫn còn hai vệ sĩ đang canh gác ở cửa phòng, cậu có thể làm được không?”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng gõ lên vành tai, trên đó có một cái khuyên tai màu đen, Kim Ân Hi nghe thấy tiếng gõ, lập tức hiểu ý của Thẩm Thanh Lan.
“OK, tớ chỉ có thể tranh thủ cho cậu tám phút, trong tám phút này, cậu cần giải quyết cả hai tên vệ sĩ ngoài cửa và mục tiêu, sau đó trở lại mái nhà.”
“Bắt đầu đi.”
Thẩm Thanh Lan nói một câu, sau đó chạy ra ngoài, súng trong tay nhắm thẳng hai người, cho mỗi người một viên đạn.
Hai người đó còn chưa có phản ứng gì đã phun máu, cơ thể vô thức ngã xuống.
Thẩm Thanh Lan lắc người, đỡ lấy hai người đó rồi nhẹ nhàng đặt lên đất, cả quá trình không phát ra một tiếng động nào.
Mà trong màn hình theo dõi vẫn có thể nhìn thấy hai vệ sĩ kia đứng trước cửa phòng, nghiêm túc bảo vệ người bên trong, không có chuyện gì kỳ lạ.
Thần kỳ hơn là, thời gian trên màn hình theo dõi cũng không hề dừng lại, vẫn nhảy từng giây một.
Thẩm Thanh Lan đứng ở cửa phòng, đưa tay gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam: “Chuyện gì?”
“Ngài Kate, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, ngài cũng nên xuống thôi.”
Thẩm Thanh Lan nói, giọng nói hoàn toàn khác lúc thường.
Người đàn ông bên trong không chút hoài nghi, hắn phải tốn rất nhiều tiền mới tìm được đám vệ sĩ bên ngoài, nếu như vậy vẫn xảy ra vấn đề thì coi như là số tiền kia mất trắng rồi.
Tiếng bước chân vang lên, cửa phòng mở ra, nhưng lúc Kate nhìn thấy gương mặt của người bên ngoài thì lập tức trợn mắt, tay đưa vào ngực, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn cũng không dám cử động nữa.
“Ngài Kate, ngài tuyệt đối đừng động đậy, món đồ chơi trong tay tôi dễ cướp cò lắm.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng mở miệng, giọng nói vô cùng quyến rũ.
Kate dừng động tác trong tay, chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là người tới lấy mạng ông.”
Kate nghe vậy, mắt hắt như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan: “Ai phái cô tới?”
“Bảo mật cho chủ thuê là nhiệm vụ của tôi.
Ngài Kate, rất xin lỗi vì không thể nói cho ông biết, nhưng chắc hẳn là ông cũng từng nghe đến tên của tôi, tôi là Mị.”
Kate đột nhiên trợn mắt: “Không thể nào.
Tám, chín năm trước Mị đã chết rồi, cô không thể nào là Mị được.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Tôi chính là Mị, ông tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.
Chuyện này đối với tôi không hề quan trọng, quan trọng là...
Ngài Kate, có người mua mạng của ông, mà đúng lúc tôi lại cần một lý do để tái xuất giang hồ, cho nên, vô cùng xin lỗi ngài Kate.”
Ngón tay Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng bóp cò súng.
Không đợi Kate lấy vũ khí trong ngực ra, thân hình cao lớn của ông ta đã ngã bịch xuống đất.
Thẩm Thanh Lan nhìn nòng súng vẫn còn đang bốc khói, đặt một đóa mạn đà la màu đen lên ngực Kate, vẻ mặt lạnh nhạt, nơi ấy, bông hoa màu đang từ từ nở rộ.
Cô ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Chỉ chốc lát sau, cả tòa cao ốc đã van lên động tĩnh, tiếng hét chói tai và tiếng bước chân nhốn nháo dù ở rất xa vẫn nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Thanh Lan đứng ở cầu thang tầng mười tám một lát, sau đó nhanh chóng xuất hiện trên sân thượng của tòa nhà lớn, dựa theo cách thức khi tới, trượt về tòa nhà bên cạnh.
Cô thu dây thừng lại, rời khỏi nơi này.
“Andrew vẫn chưa trở lại sao?”
Thẩm Thanh Lan trở lại xe, không thấy Andrew thì hỏi.
Kim Ân Hi lắc đầu: “Chưa, đám người này phản ứng rất nhanh, ngăn hết đám khách khứa lại, tạm thời anh ấy không ra được, bảo chúng ta đi trước.”
“Cứ chờ anh ấy một lúc đi.”
Thẩm Thanh Lan nói, nhưng cũng không lo lắng về sự an toàn của Andrew, dù gì anh cũng được mời đến, và nhiệm vụ tối nay cũng chỉ đặt máy làm nhiễu sóng trong hội trường mà thôi, lúc chuyện xảy ra anh ta cũng không rời khỏi hiện trường, đám người này dù có điên cuồng hơn nữa cũng sẽ không làm khó anh ta.
Mười phút sau, bóng dáng Andrew xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Thanh Lan.
Sau khi Andrew lên xe, chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất ở góc đường.
Trở về khách sạn, Thẩm Thanh Lan đi thẳng về phòng nghỉ ngơi, bọn họ thuê cả một phòng lớn có bốn phòng ngủ nhỏ.
Hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy thì nhận được tin Kate bị người ta bắn chết trong khách sạn của mình, mà hung thủ thì chính là sát thủ Mị nức danh đã mất tích nhiều năm.
Mật Ngọt Hôn Nhân
Đánh giá:
Truyện Mật Ngọt Hôn Nhân
Story
Chương 495
10.0/10 từ 43 lượt.